Cái Chết Trần Trụi

Chương 17




Vẫn lão quản gia mặt trơ như đá hôm trước đứng chờ ở cửa. Ông ta cầm lấy áo khoác của Eve cũng với vẻ bất thuận mơ hồ như lần trước.

“Làm ơn mang cà phê xuống phòng tập bắn,” Roarke vừa ra lệnh vừa dẫn Eve lên cầu thang.

Anh ta lại nắm tay Eve lần nữa nhưng cô quyết định đây là một cử chỉ mang ít tính tình cảm, anh ta chỉ muốn đảm bảo cô không chùn bước. Eve có thể bảo Roarke rằng cô quá tò mò nên sẽ không đi đâu cả, nhưng cô thấy mình thích thú với vẻ khó chịu ẩn dưới cách ứng xử trôi chảy của anh ta.

Khi họ lên đến tầng ba, Roarke nhanh nhẹn xem xét bộ sưu tập, chọn lựa các vũ khí mà không rối rít hay do dự. Anh ta vận hành những cổ vật với vẻ đầy kinh nghiệm và, Eve nghĩ, với sự quen tay.

Người này mua vũ khí không đơn thuần để sưu tầm mà còn để sử dụng. Eve tự hỏi liệu Roarke có biết điều đó có khả năng chống lại anh ta không. Và liệu anh ta có quan tâm đến chuyện ấy không.

Khi những thứ được lựa chọn đã nằm yên trong một túi da, Roarke tiến đến một bức tường.

Cả bàn điều khiển hệ thống an ninh và bản thân cánh cửa đều được giấu trong một bức tranh vẽ cảnh khu rừng mà Eve hẳn sẽ không bao giờ phát hiện ra. Vật đánh lừa con mắt đó trượt sang để lộ một thang máy.

“Thang máy này chỉ đến một số phòng được chọn lựa,” Roarke giải thích khi Eve cùng anh ta bước vào thang máy. “Tôi hiếm khi đưa khách xuống khu tập bắn.”

“Tại sao?”

“Bộ sưu tập của tôi và việc sử dụng nó được dành riêng cho những ai có thể đánh giá được nó.”

“Anh mua từ chợ đen hết bao nhiêu tiền?”

“Vẫn luôn là cớm.” Roarke toét miệng cười với Eve; và cô chắc rằng anh ta nói đùa. “Tôi chỉ mua từ những nguồn hợp pháp, tất nhiên.” Ánh mắt Roarke lướt xuống túi đeo vai của cô. “Chừng nào cô còn mở máy ghi âm.”

Eve không thể không mỉm cười đáp lại. Dĩ nhiên cô đã mở máy ghi âm. Và dĩ nhiên Roarke biết điều đó. Vì thật sự muốn biết, Eve mở túi xách, lấy máy ghi âm ra và dùng tay tháo gỡ.

“Còn bản sao lưu?” Roarke điềm nhiên nói.

“Anh quá sức khôn khéo vì quyền lợi của mình.” Sẵn sàng mạo hiểm, Eve luồn tay vào túi. Bộ phận sao lưu mỏng tanh như giấy. Cô dùng móng tay cái để khóa kích hoạt. “Còn của anh thì sao?” Eve liếc quanh khi thang máy mở cửa. “Anh cài hệ thống an ninh âm thanh và hình ảnh trong khắp mọi ngóc ngách ở nơi này.”

“Dĩ nhiên.” Một lần nữa Roarke nắm tay Eve rồi kéo cô ra khỏi thang máy.

Căn phòng có trần cao, mộc mạc một cách đáng ngạc nhiên so với tính yêu thích tiện nghi của Roarke. Các bóng đèn bật mở ngay khi họ bước vào, chiếu sáng những bức tường trơn màu cát, một dãy ghế lưng dựa cao đơn giản, và những cái bàn để khay đựng bình cà phê bằng bạc cùng những chiếc tách sứ đã được bày sẵn.

Lờ đi những thứ đó, Eve bước đến một bàn điều khiển dài, đen bóng. “Cái này làm được gì?”

“Một số việc.” Roarke bỏ chiếc túi đem theo lên một khu vực phẳng. Anh ta áp lòng bàn tay vào màn hình nhận dạng. Có ánh xanh nhẹ lấp lánh dưới bàn tay khi vân tay được đọc và chấp thuận, rồi các bóng đèn và mặt đồng hồ sáng lên.

“Tôi có một nguồn đạn ở đây.” Roarke ấn một dãy nút. Một cái tủ trong chân đế của bàn điều khiển trượt mở. “Cô sẽ muốn những thứ này.” Từ một cái tủ khác, anh ta lấy ra nút nhét tai và kính an toàn.

“Chuyện này giống như, gì nhỉ, một thú tiêu khiển phải không?” Eve vừa hỏi vừa điều chỉnh kính đeo. Cặp thấu kính nhỏ, trong ôm lấy mắt cô; nút nhét tai đính kèm vừa khít.

“Phải. Như một thú tiêu khiển.”

Giọng nói của Roarke cùng với một tiếng vọng mờ nhạt xuyên qua bộ phận bảo vệ tai Eve, nối kết bộ phận đó, phong tỏa phần còn lại bên ngoài. Anh ta chọn khẩu 38 ly, nạp đạn.

“Đây là quân khí tiêu chuẩn của cảnh sát vào giữa thế kỷ hai mươi. Đến thiên niên kỷ thứ hai thì cỡ nòng 9 ly được ưa chuộng hơn.”

“Những khẩu RS-50 là vũ khí chính thức được chọn lựa trong cuộc Nổi dậy thành thị và đã đi vào thập niên thứ ba của thế kỷ hai mốt.”

Roarke nhướng mày, hài lòng. “Cô đã làm bài tập.”

“Đúng vậy.” Eve liếc nhìn vũ khí trong tay anh ta. “Đi vào tâm trí của một kẻ giết người.”

“Vậy thì cô sẽ biết rằng khẩu súng laser cô cài bên hông đã không giành được sự chấp nhận của công chúng cho đến khoảng hai lăm năm trước đây.”

Eve khẽ cau mày quan sát khi Roarke đóng khóa cơ bấm. “Khẩu laser NS cải tiến đã là quân khí chuẩn của cảnh sát từ 2023. Tôi không thấy có bất kỳ vũ khí laser nào trong bộ sưu tập của anh.”

Ánh mắt Roarke chạm ánh mắt Eve, trong đó có nét cười. “Chỉ là đồ chơi cho cớm thôi. Trung úy này, chúng là bất hợp pháp, kể cả với những người sưu tầm.” Anh ta ấn một cái nút. Một ảnh toàn ký lóe sáng trên bức tường phía xa, sống động đến mức Eve chớp mắt và lên gân trước khi trấn tĩnh được bản thân.

“Hình ảnh xuất sắc,” Eve vừa thì thào vừa quan sát gã đàn ông to xác, vai bành đang cầm một loại vũ khí mà cô không xác định được.

“Gã là bản sao của một tên côn đồ tiêu biểu của thế kỷ hai mươi. Gã đang cầm khẩu AK-47.”

“Đúng vậy.” Eve nheo mắt trước khẩu súng. Ấn tượng hơn trong những tấm ảnh và băng video mà cô đã nghiên cứu. “Rất được các băng đảng thành thị và hội buôn ma túy thời đại đó ưa chuộng.”

“Một loại vũ khí tấn công,” Roarke nói khẽ. “Được chế tạo để giết người. Khi tôi kích hoạt, nếu gã bắn trúng mục tiêu, cô sẽ cảm thấy một cú giật nhẹ. Một cú điện giật mức thấp, thua xa cú va đập dữ dội của viên đạn. Muốn thử không?”

“Anh thử trước đi.”

“Được.” Roarke kích hoạt. Bức ảnh toàn ký lao về phía trước, vung vũ khí lên. Các hiệu ứng âm thanh phát động ngay lập tức.

Tiếng động như sấm xô Eve lùi lại một bước. Những cảnh tượng tà dâm hỗn độn, âm thanh đường phố, tiếng súng nổ nhanh gây khiếp sợ.

Eve ngắm nhìn, há hốc miệng khi hình ảnh phun ra một thứ trông cực kỳ giống máu. Bộ ngực rộng dường như trào ra lênh láng máu trong khi gã đàn ông bay lùi lại. Khẩu súng tuột khỏi tay gã theo đường xoắn. Rồi cả hai biến mất.

“Chúa ơi.”

Có đôi chút bất ngờ vì mình đã phô diễn như một đứa trẻ tại cửa hàng trò chơi điện tử, Roarke hạ vũ khí xuống. “Khó mà đặt vấn đề một thứ như thế này có thể tác hại đến xương thịt ra sao khi mà ảnh không thực.”

“Có lẽ là không.” Eve phải nuốt nước bọt. “Gã bắn trúng anh không?”

“Lần này thì không. Tất nhiên, khi một chọi một mà ta hoàn toàn tiên liệu được địch thủ thì chắng mấy khó khăn để có thể thắng cuộc.”

Roarke ấn thêm nút và gã sát thủ xuất hiện trở lại, nguyên vẹn và sẵn sàng. Roarke lấy tư thế với vẻ thanh thản và tự động, Eve nghĩ, của một tay cớm kỳ cựu. Hay mượn từ của chính anh ta là một kẻ sát nhân.

Đột ngột hình ảnh nhào tới, và trong khi Roarke nổ súng thì những ảnh toàn ký khác nhanh chóng tiếp nối nhau xuất hiện. Một gã đàn ông với khẩu súng trông rất tàn bạo, một mụ đàn bà gầm gừ chĩa thứ vũ khí nòng dài - Eve xác định là khẩu Magnum 44 ly, một đứa trẻ nhỏ đang cầm quả bóng, vẻ mặt sợ hãi.

Những hình bóng đó lóe sáng và nổ súng, chửi rủa, gào thét, đổ máu. Khi cảnh tượng chấm dứt thì đứa trẻ đang ngồi trên mặt đất, khóc lóc một mình.

“Một chọn lựa ngẫu nhiên như vậy thì khó hơn,” Roarke bảo Eve. “Trúng vai tôi.”

“Sao?” Eve chớp mắt, chú ý vào anh ta lần nữa. “Vai của anh.”

Roarke toét miệng cười với cô. “Đừng lo, cưng. Chỉ là vết thương vào thịt thôi.”

Tiếng tim đập thình thình trong tai Eve, cho dù cô tự trách sao mà phản ứng của mình lố lăng quá. “Roarke, đồ chơi quái lắm. Đúng là thời đại của trò chơi và niềm vui thật sự. Anh thường xuyên chơi không?”

“Thỉnh thoảng, sẵn sàng thử chưa?”

Nếu mình đã có thể xử lý được một buổi với Thực Tại Ảo, Eve quyết định, thì cũng có thể xử lý món này. “Được. Phát một dạng ngẫu nhiên khác đi.”

“Tôi ngưỡng mộ cô ở điểm này đấy, Trung úy.” Roarke lựa vũ khí, nạp đạn mới. “Cô vào trận ngay. Hãy thử tập dượt trước đã.”

Roarke cho phát ra một mục tiêu đơn giản - những vòng tròn và một tiêu điểm. Anh ta lui ra sau lưng Eve, đặt khẩu 38 ly vào tay cô, tay đặt trên tay. Anh ta áp má vào má cô. “Cô phải ngắm mục tiêu vì khó mà cảm nhận được hơi nóng và chuyển động của nó như với vũ khí của cô.” Roarke điều chỉnh cánh tay của Eve đến khi anh ta hài lòng. “Khi sẵn sàng nổ súng, cô hãy siết cò, không phải là bơm. Súng sẽ giật một chút. Không êm dịu hoặc im lìm như khẩu laser của cô đâu.”

“Tôi hiểu,” Eve thì thào. Xúc động vì tay của Roarke trên tay mình, vì sức ép cơ thể, vì mùi của anh ta quả là điều ngốc nghếch. “Anh đang quấy rầy tôi đấy.”

Roarke ngoái đầu, vừa đủ để lướt môi mình lên dái tai cô. Dái tai Eve không xỏ lỗ trông rất hồn nhiên, ngọt ngào như dái tai em bé.

“Tôi biết. Cô cần trụ vững hơn nữa. Phản ứng của cô sẽ là chùn bước. Đừng thế.”

“Tôi không chùn bước.” Để chứng tỏ, Eve siết cò. Tay cô giật mạnh, thật bực mình. Eve bắn lần nữa, rồi lần thứ ba, chệch tâm mục tiêu chưa đầy một phân. “Chúa ơi, anh cũng cảm nhận được, phải không?” Eve xoay tròn đôi vai, thích thú vì cách chúng cùng xướng lên đáp lại thứ vũ khí trong tay cô.

“Chơi thế này thì mang tính cá nhân hơn. Mắt cô tốt đấy.” Roarke có ấn tượng nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng. “Dĩ nhiên bắn vào vòng tròn là một chuyện, bắn người lại là chuyện khác. Kể cả một hình ảnh mô phỏng.”

Một thách thức ư? Eve ghi nhận. Được, cô sẵn sàng đón nhận thách thức. “Còn bao nhiêu phát đạn trong cái này?”

“Chúng ta sẽ nạp lại cho đầy.” Roarke lập trình thành một chuỗi. Sự tò mò, và anh ta phải thừa nhận, cái tôi đã khiến anh ta chọn chuỗi khó nhất. “Sẵn sàng chứ?”

Eve thoáng liếc nhìn Roarke, điều chỉnh thế đứng. “Rồi.”

Ảnh thứ nhất là một bà già nắm chặt túi xách mua sắm bằng cả hai bàn tay. Eve suýt nữa bắn bay đầu một người ngoài cuộc nhưng ngón tay cô kịp khựng lại. Một chuyển động thoáng qua bên trái và cô bắn một tên cướp trước khi gã kịp giáng ống nước bằng sắt vào bà già. Một thoáng nhói đau bên hông trái khiến Eve lại phải chuyển thế bắn và hạ gục một gã hói đầu có vũ khí tương tự như của cô.

Sau đó, các ảnh ảo tuôn ra nhanh hơn và gay gắt hơn.

Roarke theo dõi Eve, tâm trí bị mê hoặc. Không, cô nàng không nao núng, Roarke trầm ngâm. Ánh mắt cô ta vô cảm và lạnh lẽo. Ánh mắt của cớm. Anh ta biết adrenalin của Eve đã tăng cao, mạch đập thình thình. Động tác nhanh nhưng trôi chảy và điêu luyện như khiêu vũ. Quai hàm Eve bạnh ra, bàn tay vững chắc.

Ruột gan khuấy đảo, Roarke nhận thấy mình thèm muốn Eve. Thèm muốn cô gái một cách tuyệt vọng.

“Bị bắn trúng hai lần,” Eve gần như nói với chính mình. Cô tự mở ổ đạn, nạp lại đạn theo cách đã thấy Roarke làm. “Một lần vào hông, một lần trúng bụng. Như thế là chết hoặc bị thương trầm trọng. Phát lần nữa đi.”

Roarke giúp Eve rồi thọc tay vào túi và theo dõi hành động của cô.

Khi kết thúc, Eve yêu cầu anh ta cho thử kiểu súng Thụy Sĩ. Cô thấy thích trọng lượng và phản xạ của loại này hơn. Rõ ràng thuận lợi hơn khẩu súng lục, Eve phản hồi. Nhanh hơn, phản xạ tốt hơn, lực bắn tốt hơn, nạp đạn lại chỉ trong giây lát.

Không loại vũ khí nào tiện lợi trong tay Eve bằng khẩu laser, nhưng cô vẫn thấy cả hai đều có hiệu lực hoang sơ và khủng khiếp.

Và mức độ thiệt hại do chúng gây ra, xương tan thịt nát, máu văng tung tóe, biến cái chết thành một điều khủng khiếp.

“Bị trúng phát nào không?” Roarke hỏi.

Mặc dù những hình ảo đã tắt, Eve vẫn trân trối nhìn bức tường, các dư ảnh thì nô giỡn trong tâm trí cô. “Không. Tôi an toàn. Quả là có tác động tới cơ thể,” cô nhẹ nhàng nói và đặt vũ khí xuống. “Để sử dụng những thứ này - để đối mặt với việc phải sử dụng chúng ngày này qua ngày kia, và biết rằng chúng có thể bị sử dụng để chống lại mình. Ai có thể đối mặt với điều ấy,” Eve tự hỏi, “mà không phát điên một chút chứ?”

“Cô có thể.” Roarke tháo những tấm bảo vệ mắt và tai ra. “Lương tâm và tận tụy với bổn phận không cần phải bình đẳng với bất cứ loại yếu đuối nào. Cô đã vượt qua cuộc Kiểm tra. Cô phải trả giá, nhưng cô đã vượt qua.”

Eve cẩn thận đặt bộ phận bảo vệ bên cạnh chỗ Roarke đã đặt. “Làm sao anh biết?”

“Làm sao tôi biết cô đã qua Kiểm tra hôm nay? Tôi có những mối quan hệ. Làm sao tôi biết cô phải trả giá?” Roarke chụm tay nâng cằm của Eve. “Tôi có thể thấy điều đó,” anh ta khẽ nói. “Trái tim cô đấu tranh với cái đầu. Tôi nghĩ cô không nhận thấy đó là điều khiến cô quá giỏi trong công việc. Hoặc quá quyến rũ với tôi.”

“Tôi không cố quyến rũ anh. Tôi đang cố tìm một gã đàn ông đã sử dụng những vũ khí mà tôi vừa bắn; không phải để tự vệ mà vì thú vui.” Eve nhìn thẳng vào mắt Roarke. “Không phải anh.”

“Không, không phải tôi.”

“Nhưng anh biết điều gì đó.”

Roarke cọ nhẹ lòng ngón cái lên nếp trũng trên cằm Eve trước khi buông tay xuống. “Tôi không hề chắc là mình biết.” Anh ta bước đến bên bàn, rót cà phê. “Vũ khí thế kỷ hai mươi, tội ác thế kỷ hai mươi với những động cơ phạm tội thế kỷ hai mươi sao?” Roarke chớp mắt liếc Eve. “Đó sẽ là ý kiến của tôi.”

“Đấy là một suy diễn khá đơn giản.”

“Nói tôi nghe đi, Trung úy, cô có thể chơi trò suy diễn trong lịch sử không, hay cô bám víu chặt cứng vào thời hiện tại?”

Eve cũng tự hỏi như thế, và cô đang học hỏi. “Tôi thì linh hoạt.”

“Không đâu, nhưng cô thông minh. Bất kỳ kẻ nào đó giết Sharon đều có kiến thức, thậm chí là cảm tình, hay có lẽ là nỗi ám ảnh về quá khứ.” Lông mày Roarke nhướng lên một cách giễu cợt. “Quả thật tôi có kiến thức về một số mảnh của quá khứ, và chắc chắn có tình cảm dành cho chúng. Còn nỗi ám ảnh?” Anh ta nhún một bên vai, vẻ bất cần. “Cô sẽ phải phán xét cho chính bản thân thôi.”

“Tôi đang làm điều đó.”

“Tôi chắc là thế. Chúng ta hãy lấy một trang từ cách lý luận suy diễn xưa cũ, không máy tính, không phân tích kỹ thuật. Nghiên cứu nạn nhân trước. Cô tin Sharon là một kẻ tống tiền. Và điều đó thật thích hợp. Cô ấy là một phụ nữ đầy giận dữ, một phụ nữ ngang ngược cần quyền lực. Và muốn được yêu.”

“Anh hình dung ra toàn bộ sự việc sau khi gặp cô ấy hai lần?”

“Từ đó mà ra.” Roarke đưa cà phê cho Eve. “Và từ cuộc trò chuyện với những người biết Sharon. Bạn bè và đồng sự thấy cô ấy là một phụ nữ mãnh liệt, lộng lẫy tuyệt trần nhưng lại kín kẽ. Một phụ nữ rời bỏ gia đình nhưng thường xuyên nhớ đến họ. Một người yêu cuộc sống nhưng lại hay suy tư. Tôi nghĩ chúng ta đã nhúng tay khá sâu vào cùng một vấn đề.”

Cơn giận bùng lên. “Roarke, tôi không biết anh nhúng tay vào vấn đề nào trong cuộc điều tra của cảnh sát.”

“Beth và Richard là bạn của tôi. Tôi xem trọng tình bạn. Họ đang đau khổ, Eve ạ. Và tôi không thích biết chuyện Beth tự trách bản thân.”

Eve nhớ lại đôi mắt và tâm trạng đầy ám ảnh. Cô thở dài. “Thôi được, tôi có thể chấp nhận điều đó. Anh đã nói chuyện với những ai?”