Cái Gọi Là Tâm Sự

Chương 1: Chúng tôi




Tôi yêu Mạnh Dịch

Đã từ rất lâu rồi, cho tới tận bây giờ

Dưới ánh đèn phòng, tôi âu yếm da thịt Hứa Tiêu, giờ đã là mười một giờ, bóng đêm chiếm lĩnh không gian.

Em quyến rũ tôi, để tôi khám phá thân thể em mà gương mặt vẫn cứ ngượng ngùng. Ánh đèn làm tôi nhìn rõ gương mặt em, em hỏi tôi: “Anh phải về sao?”

Tôi nháy mắt với em: “Đúng vậy, chẳng lẽ lại đầu đường xó chợ.”

Hứa Tiêu nhìn chằm chằm tôi, hơi hé miệng: “Cần gì phải về? Ở đây ngủ với em không được sao?” Em chậm rãi nói.

Tôi xoa đầu em. Cũng may là em không quá cao nên tôi mới có thể làm động tác ấy. Đôi môi cong lên thành nụ cười hiền, tôi đáp: “Làm sao được, anh phải về rồi, không sợ ba mẹ về nhìn thấy rồi mắng em sao?” Quan trọng nhất là tôi đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi *** quá độ.

Hứa Tiếu nghe tôi nói, môi mím lại rồi cất tiếng: “Nhà em hôm nay không có ai.”

Vậy sao, không có ai ư….

Tôi vừa mặc lại quần áo, vừa nói: “Ba mẹ em đâu? Đi công tác rồi sao? Trùng hợp thật, ba mẹ anh cũng đang đi công tác.”

Em đáp: “Không phải. Là bọn họ mặc kệ em.”

Tôi sững sờ, đôi môi em thật đáng yêu: “Anh phải về, chìa khóa xe đâu rồi? Ngủ ngoan, đừng phá bĩnh cái gì, đừng làm ba mẹ em buồn.”

Tôi thu dọn đồ đạc, mặc kệ Hứa Tiêu, đi tìm chìa khóa rồi chào tạm biệt: “Học hành chăm chỉ, không ngừng phấn đấu. Khi nào rảnh thì chúng mình đi ăn.”

Nói ra câu ấy, tôi mới sực nhớ em đã tốt nghiệp đại học.