Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 22: Chuyện xấu




Trong giờ làm việc, Lam Sam nhận được một cuộc điện thoại từ Tiểu Du Thái, đầu dây bên kia cô nàng gào thét thảm thiết:

- Lam Sam! Lam Sam!

Bởi vì quá kích động giọng nói của cô nàng rất cao, giống như tiếng chuông báo động vậy, đâm vào da đầu Lam Sam tê dại. Cô thật sự cực ít khi thấy Tiểu Du Thái táo bạo thế này.

Lam Sam:

- Rốt cuộc là làm sao?

- Công ty tớ sắp bị thu mua rồi.

- Tớ biết , đây không phải là một chuyện vui hay sao? Đáng nhẽ cậu phải sung sướng mới đúng chứ.

- Hôm nay tổng giám đốc Ngô đã ký kết hợp đồng chuyển giao, đồng thời thị sát toàn bộ công nhân viên trong công ty tớ.

Lam Sam mạnh mẽ gật đầu với cái điện thoại:

- Chuyện này có thể lý giải được, sếp nào cũng đều thích làm công tác này, anh ta không bắt các cậu làm bảng điều tra công nhân viên chứ?

- Không.

- Sau đó thì sao? Chuyện đó thì sao, giá trị của cậu bỗng nhiên thay đổi à.

- Sau đó tớ liền được điều lên làm việc ở phòng tổng giám đốc.

- … - Lam Sam không hiểu ra sao. – Đợi một chút đã, cậu không phải đang đọc một đoạn thoại trong vở kịch đấy chứ? Tớ sao nghe chẳng hiểu gì hết thế?

- Tớ tớ tớ….

Cô nàng cứ “tớ” nửa ngày còn chẳng bằng gà mái đẻ trứng, kết quả cũng chẳng đẻ ra nổi một câu. Lam Sam tính tình mạnh bạo, vội đến độ toàn bộ răng trong hàm đều ngứa, mới ngắt lời cô:

- Được rồi, trước tiên cậu nói rõ cho tớ, văn phòng làm việc của tổng giám đốc công ty cậu ở đâu, còn công ty nằm ở đâu?

- Là ở chỗ của tổng giám đốc Ngô đó đó.

- Ngô Văn? Hẳn anh ta mới chỉ gặp cậu có hai lần thôi mà? Thế mà đã đưa cậu lên văn phòng tổng giám đốc để làm việc á?

- Ừ!

- Anh ta coi trọng cậu nhất ở điểm nào chứ?

- Làm sao tớ biết được.

Lam Sam tò mò chết mất thôi, cô thấy nói chuyện qua điện thoại cũng không thể rõ được nên hẹn Tiểu Du Thái cùng đi ăn trưa ngay sau đó, vì dù sao hiện cô cũng đang có việc cần đi ra ngoài đây.

Vì buổi chiều sẽ rời khỏi công ty nên hiện tại trong công ty Tiểu Du Thái cũng không có việc gì, liền chạy sớm đi tìm Lam Sam. Cô nhanh chóng kể lại diễn biến ly kỳ diễn ra sáng nay.

Lại nói, các bộ phận trong công ty cô đều nghiêm trang đứng thẳng tại vị trí làm việc của mình đợi tổng giám đốc Ngô đến khảo sát. Cô vốn chỉ là một nhân vật nền lướt ngang sân khấu thế nhưng vẫn cứ bị Ngô Văn nhận ra, thậm chí còn gọi đích danh tên cô.

Tiểu Du Thái vô cùng vinh hạnh cùng kích động , mà cứ kích động thì lại bị nói lắp:

- Tổng giám đốc Ngô Ngô Ngô Ngô Ngô….

Các đại tỷ rất hiểu ý, giới thiệu với Ngô Văn:

- Tổng giám đốc Ngô, Thải Vi hiện là quản lý của bộ phận nhân sự ở công ty chúng ta.

Ngô Văn gật đầu, nhìn Tiểu Du Thái, nói như đinh đóng cột:

- Cô nhất định có điểm hơn người.

Một câu nói không đầu không đuôi khiến tất cả mọi người không biết tiếp nhận như thế nào, cũng chẳng biết làm gì khác hơn là cười cười nói theo, các đại tỷ rất hăng hái khen ngợi Tiểu Du Thái hết lời.

Ngay sau đó Ngô Văn liền hỏi:

- Ở chỗ văn phòng tổng giám đốc còn thiếu một người, cô có muốn tới đó không?

Tiểu Du Thái không dám nói đến nửa chỗ “Không”.

Lam Sam nghe Tiểu Du Thái giảng giải, càng cảm thấy khó hiểu hơn, trước tiên không cần nói đến các sở trường đặc biệt của Tiểu Du Thái, sao Ngô Văn có thể cứ như vậy khẳng định Tiểu Du Thái không tầm thường chứ?

- Có hai hai người các cậu đã sớm quen biết nhau rồi không? – Lam Sam hỏi.

Tiểu Du Thái lắc đầu:

- Không, anh ta tuyệt đối không biết tớ đâu.

- Vậy tại sao cậu biết anh ta?

Cái này … Tiểu Du Thái nghĩ dù sao Lam Sam cũng không phải người ngoài, ngay sau đó cô nàng kể lại toàn bộ mọi chuyện với Lam Sam.

Lam Sam cảm thấy trên đời này mọi sự cố đều là hữu duyên.

Lại kể lúc Tiểu Du Thái mới lên đến năm thứ nhất cao trung, trong một lần từ trường về nhà, trên đường cô gặp phải một toán côn đồ chặn lại trấn tiền. Tiểu Du Thái sợ phát khóc đứng nguyên tại chỗ, vừa hay gặp lúc Ngô Văn ghé ngang, một chấp ba, võ công rất điêu luyện đánh đuổi mấy tên côn đồ chạy mất dẹp. Tiểu Du Thái sinh lòng cảm phục với khí phách anh hùng của Ngô Văn, coi anh là mối tình đầu của mình, không thể ngăn được lòng thầm yêu mến ngưỡng mộ anh.

Thế nhưng thời gian trôi qua, câu nói đầu tiên và duy nhất Ngô Văn nói với cô đó là: “Đừng khóc!”

Sau đó cô vẫn âm thầm quan tâm đến anh. Khi Ngô Văn lên năm thứ ba cô mới học năm thứ nhất, cả hai không học cùng khối nên rất ít khi gặp nhau, chỉ một lần duy nhất gần gũi đó là giải giao hữu bóng đá giữa các trung học, Ngô Văn đến trường Tiểu Du Thái đá cầu. Tiểu Du Thái lấy hết can đảm để nói chuyện cùng anh nhưng căn bản anh không hề nhận ra cô.

Một năm thầm mến cứ vậy trôi qua, năm sau đó Ngô Văn đỗ vào trường đại học A, nghe nói anh quen một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp, khoảng cách chênh lệch giữa hai người càng ngày càng lớn, sau này Tiểu Du Thái cũng không dám hỏi thăm tình hình của anh nữa.

Nghe xong câu chuyện của cô, Lam Sam nói:

- Tiểu Du Thái, nghe chị nói này, dù sao cậu cũng được tiến đến phòng làm việc của anh ta, gần quan được ban lộc, chi bằng…

- Chi bằng đánh gục anh ta luôn, giải quyết luôn tâm nguyện bao năm qua, thế nào? - Tiểu Du Thái vỗ bàn rầm một cái, hai mắt sáng lóa.

Lam Sam há hốc miệng, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái lên:

- Rất tốt !

Không biết Tiểu Du Thái định lên kế hoạch cường X tổng giám đốc như thế nào, chiều hôm đó cô nàng chuyển đến tổng công ty.

Kỳ thực Tiểu Du Thái vốn là một nhân viên phòng nhân sự, đột nhiên chuyển lên phòng thư kỳ hình như có phần hơi lạc đề. Dù sao con người Ngô Văn vốn cực kỳ không theo khuôn mẫu. Lúc đó anh không muốn nói rõ với Tiểu Du Thái hết cả câu là: “ Một cô gái bị nói lắp như cô, có thể lên đến chức quản lý nhân sự, có thể thấy được nhất định phải có chỗ hơn người.” Nhưng chọc ngoáy ngay vào khuyết điểm của người khác ngay trước mặt người ta thì thật thiếu đạo đức quá nên anh lược bỏ phần nguyên nhân mà chỉ nhắc đến kết luận.

Tiểu Du Thái đương nhiên không biết chuyện này. Ngày đầu tiên làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, công việc chính của cô là làm các thủ tục hành chính, làm xong việc cô nhàn nhã lên mạng, đăng nhập vào diễn đàn đại học B.

Trước đây vì muốn nghiên cứu về kiều đại thần, cô đã đăng ký vào diễn đàn của trường họ, sưu tầm được tương đối tin tức bát quái. Mặc dù sau này không dùng tới tài khoản này nữa nhưng Tiểu Du Thái cảm thấy diễn đàn này không tồi, mấy ngày nay dần dần cô có xu thế như vậy.

Trên top đầu của diễn đàn có một chủ đề đang rất hot gây xôn xao, ồ lại có quan hệ đến vị đại thần Kiều Phong này: Kiều giáo sư đã có bạn gái! Một đại mỹ nữ! Có kèm cả ảnh minh họa luôn!

Là một trong những quần chúng biết rõ chân tướng sự việc, Tiểu Du Thái mỗi lần trông thấy mấy tin đồn đại kiểu này, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thương cảm cho sự ưu việt của chỉ số thông minh. Cô mở ra bài post, đang định kiêu ngạo mà dìm hàng nữ nhân vật chính một chút.

… Gì gì gì, Lam Sam á?

Tiểu Du Thái bị kinh động, vội kéo thanh cuộn để nhanh chóng xem ảnh minh họa phía dưới, không sai, chắc chắn là Lam Sam rồi!

Lại tiếp tục nhòm ngòm, có kẻ dám nói xấu Lam Sam á? Tiểu Du Thái giận dữ xắn tay áo, quyết định mắng cho cái loại dở hơi không có mắt đấy một trận thậm tệ.

Đột nhiên , sau lưng cô xuất hiện một giọng nói:

- Cô đang xem gì đấy?

Tiểu Du Thái sợ đến mức suýt nữa thì ném văng con chuột trong tay:

- Tổng tổng tổng tổng….

- Cô im miệng lại ngay. – Ngô Văn nói xong, nhìn vào màn hình máy tính, thấy trên này có đăng ảnh một người, rõ ràng người đó là em trai anh nhé, còn cô gái kia chính là Lam Sam. Ngô Văn ngửi thấy mùi bát quái rồi, anh cong lưng cúi xuống, càng sát vào gần, tay định di chuyển chuột.

Bàn tay của Tiểu Du Thái vẫn để trên con chuột, cô trơ mắt nhìn tổng giám đốc Ngô đang tiến về phía này.

Biết làm sao bây giờ, sắp bị đàn ông nắm tay rồi, ôi, bối rối quá!

Ngô Văn đột nhiên dừng lại. Anh dùng hai ngón tay nắm lấy bàn tay Tiểu Du Thái ném ra ngoài, sau đó mới cầm lấy con chuột.

- … - Tiểu Du Thái bi phẫn quay mặt đi.

Ngô Văn trượt con chuột, xem qua một lượt toàn bộ các hình. Ảnh chụp rất rõ ràng, đúng là em trai anh và Lam Sam, tuấn nam mĩ nữ trong ảnh cười tươi như hoa tình tứ trong bóng đêm, hai người còn cùng đi ăn đêm, nhìn thế nào cũng thấy gian tình bắn ra tứ phía.

Tên tiểu tử thối này, trông thế mà biết nói chuyện yêu đương phết nhé, xem cái cách ăn mặc kìa, phong cách Tây hơn trước đây rất nhiều. Mấy năm nay không thấy em trai anh có động tĩnh gì, yêu cầu của Ngô Văn càng ngày càng thấp hơn, hiện tại, em trai anh hẹn hò với ai không quan trọng, chỉ cần là phụ nữ là được, dù sao so với đàn ông vẫn tốt hơn nhiều, đúng không? Huống chi trước mắt anh lại là một đại mỹ nhân nhé.

Cho nên Ngô Văn rất phấn khởi. Dĩ nhiên trước mặt nhân viên của mình anh vẫn phải giữ được vẻ mặt vững vàng uy nghiêm, anh không cười mà để yên khuôn mặt nghiêm túc xem lại toàn bộ ảnh chụp.

Tiểu Du Thái nghiêng đầu nhìn anh, vì đang khom lưng nên khuôn mặt anh rất gần, toàn bộ gò má tuấn mỹ đều hiện ngay ra trước mắt. Cô nuốt nước bọt.

Sau cùng, Ngô Văn chỉnh lại thẳng thắt lưng, ra lệnh:

- In toàn bộ các bức ảnh trong bài viết này ra mỗi tấm một bản mang đến chỗ tôi.

Tiểu Du Thái gật đầu làm theo.

- Làm không tồi. – Chỉ biết đây đúng là một nhân tài.

Tiểu Du Thái căn chỉnh các tấm ảnh xong, lúc in ra, đột nhiên cô nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng – Lam Sam vướng phải scaldal là bạn gái của Kiều đại thần, chẳng phải có nghĩa là cô muốn chơi trò tranh dành tình yêu với tổng giám đốc Ngô ư? Má ơi, thật đáng sợ…

Một bên là Boss, một bên là bạn gái thân thiết, cuối cùng cô quyết tâm lựa chọn bạn thân, ngay sau đó cô gửi các tấm ảnh cho Lam Sam, đồng thời viết một cảnh cáo với lời khuyên nhủ tận tình: Cướp người yêu là rất táng tận lương tâm đấy nhá, còn chưa nói đến vấn đề là tổ tông nhà cậu có thể làm ơn mở to đôi mắt chó của mình mà tính toán xem nhắm trúng ai nữa chứ….

Đến khi tan làm Lam Sam mới nhìn thấy tin nhắn này, cô mở 3G gói mười mấy tệ, chưa tải về xong thì đã về đến nhà Kiều Phong. Ngay sau đó Lam Sam hỏi mật khẩu wifi nhà Kiều Phong.

Kiều Phong mở mồm đọc một chuỗi mật mã mà đối với Lam Sam căn bản chỉ là một chuỗi kí tự loạn xạ linh tinh. Cô thẳng thắn đưa di động cho anh để anh hỗ trợ.

Tốc độ của Kiều Phong rất nhanh, chỉ xoẹt một cái đã tải xong tin nhắn về. Lam Sam đứng sau lưng anh kiểm tra lại hình ảnh, vừa xem vừa đối chiếu với tin nhắn của Tiểu Du Thái, liền hiểu ra một chút.

Cô đưa ảnh chụp cho Kiều Phong xem.

Kiều Phong thường xuyên được đăng hình lên mạng, kiểu chuyện thế này đối với anh đã quá quen thuộc, lên lơ đễnh, đặt di động xuống và nói:

- Một lúc nữa tôi sẽ xóa bài viết này đi.

- Tôi cảm thấy không cần thiết đâu. Anh xem, phản hồi cực kỳ tốt. Anh chỉ cần quay sang giải thích với tổng giám đốc Ngô một chút là được.

Kiều Phong kinh ngạc liếc sang nhìn cô.

Lam Sam nói:

- Thật ra anh nên nhìn vào ưu điểm của vấn đề, nếu mọi người biết anh có bạn gái khẳng định sẽ từ bỏ ý định thương nhớ anh, bản thân anh bớt được phiền phức, không phải sao? – Là một tiểu thụ mà suốt ngày bị con gái quấy rầy sao có thể không thấy phiền hà chứ nhỉ.

Kiều Phong gật đầu.

- Cho nên nhé, bây giờ tôi làm một tấm bình phong miễn phí cho anh, để không ai quấy rầy anh, anh còn gì không hài lòng nào? – Lam Sam cảm thấy mình đang làm việc thiện một cách hoàn toàn vô tư nhé, công đức viên mãn chưa.

Kiều Phong đột nhiên nghi ngờ nhìn cô.

Nếu có một cô gái, lần đầu tiên gặp bạn đã đòi sờ mặt tụt quần bạn, sau đó chạy đến nhà bạn khoa tay múa chân, đòi này đòi nọ - tổng kết lại chính là cô ấy có ấn tượng với bạn, vì có ấn tượng nên mới muốn thân mật, mới động chân động tay, sờ vai túm cổ cái đó nha; sau đó lại cố tình thăm dò phương hướng giới tính của bạn; thậm chí cô ấy còn áp dụng thái độ cam chịu với tin đồn tình ái liên quan đến bạn và cô ấy….

Đã như vậy, còn cần phải hỏi mục đích của cô ấy là gì sao?

Kiều Phong nhìn Lam Sam, thầm nghĩ, ai nói tâm tư của con gái là khó đoán nào?