Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 192: Tự làm hại lẫn nhau




Cứ thế, thời gian Lâm Thanh Mai ở Vườn Địa Đàng đã trôi qua ba tháng.

Giống như Đông Phương Trực đã nói lúc đầu, tâm trạng của Lâm Thanh Mai thỉnh thoảng vẫn sẽ thất thường.

Mỗi lần chữa trị đều có cảm giác đau đớn, nhiều khi khiến cô không thể chịu đựng được.

Nếu nỗi đau thể xác có thể vượt qua bằng cách nghiến răng, thì sự hành hạ và tàn phá về mặt tinh thần là chí mạng.

Mới tối hôm qua, Đông Phương Trực đã cùng Lâm Thanh Mai xem bộ phim điện ảnh Hồ ly, bộ phim cô tham gia đã chiếu rạp được hơn một tháng.

Để điều trị tâm lý thêm cho cô, Đông Phương Trực đã đặc biệt cùng cô xem bộ phim điện ảnh duy nhất mà cô đóng.

Hình ảnh chân thực 3D của bộ phim hoàn toàn có thể phá nát một hình ảnh trong quá khứ.

Anh ta muốn Lâm Thanh Mai bắt đầu đối mặt với quá khứ của mình.

Đối mặt với khuôn mặt thật của cô trong quá khứ.

Lâm Thanh Mai ở trong Vườn Địa Đàng tròn ba tháng, cô chưa từng nhìn khuôn mặt của mình sau khi bị hủy dung.

Nhìn thấy hình ảnh của bản thân là người bắt yêu trong bộ phim tối qua, vẫn còn hiên ngang xinh đẹp động lòng người là vậy, lần đầu tiên Lâm Thanh Mai phát hiện ngoại hình của mình thật không thể so sánh với người bình thường.

Điều này không phải cô tự luyến, mà sự thật bày ra trước mắt, khó trách Lập Gia Khiêm ngay từ đầu đã chú ý đến cô, nếu như ngay ban đầu cô rất xấu xí, sợ rằng cô với Lập Gia Khiêm đã không có cái gọi là bắt đầu.

Nam nữ hấp dẫn lẫn nhau, chưa cần biết đối phương là người như thế nào, ngoại hình chẳng phải là yếu tố quyết định đầu tiên sao?

Ngay sáng ngày hôm sau, lần đầu tiên Lâm Thanh Mai trực tiếp xin y tá một cái gương.

Lúc ấy y tá rất khiếp sợ, cô ta lo lắng sau khi cầm gương Lâm Thanh Mai sẽ có những cảm xúc tiêu cực, còn đặc biệt hỏi ý kiến của Đông Phương Trực trước.

Không ngờ, Đông Phương Trực lập tức đồng ý, không ngăn cản gì cả.

Y tá không hề biết, Đông Phương Trực đã chờ Lâm Thanh Mai làm thế từ lâu.

Đã đến lúc phải thực hiện bước đầu tiên khó khăn nhất, không sớm thì muộn, Lâm Thanh Mai sẽ phải đối mặt với khuôn mặt của mình.

Đến bước này, Lâm Thanh Mai quả thật đã lựa chọn đối mặt.

Cô yêu cầu bác sĩ vẫn thường bôi thuốc trị liêu cho cô tháo băng giúp, vị bác sĩ kia đương nhiên lại một lần nữa đi hỏi ý kiến của Đông Phương Trực một lần nữa.

Người phụ nữ bị hủy dung này là một bệnh nhân được ông chủ đích thân chữa trị, không một ai trong Vườn Địa Đàng dám bỏ qua tình trạng tâm lý của Lâm Thanh Mai, cũng không một ai dám không xin phép Đông Phương Trực, nếu như Lâm Thanh Mai xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không có khả năng gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.

Mà một giờ trước, Lâm Thanh Mai đã đuổi bác sĩ và y tá ra khỏi phòng bệnh.

Một tấm gương lớn rơi xuống mặt đất, giống như trái tim của Lâm Thanh Mai lúc này rơi vỡ thành vô số mảnh vụn...

Cô vô cùng hoảng sợ, ôm chặt tấm chăn đầu giường, cô không kìm được nước mắt vì quá đau khổ, khóc nấc lên, khuôn mặt bị hủy hoại khiến cô sợ hãi khóc thét lên...

Khuôn mặt kia thật ghê tởm và đáng sợ, cô hoàn toàn không có dũng khí xem lần hai...

Bởi vì chỉ cần liếc nhìn một cái, những ký ức sâu thẳm như hoàn toàn được cấy vào hộp ký ức của cô, giống như tấm băng ghi hình lặp đi lặp lại trong tâm trí...

Nhớ lại bản thân trong bộ phim tối qua và bản thân của hiện tại, Lâm Thanh Mai không tránh khỏi suy nghĩ muốn tự tử.

Cho dù Đông Phương Trực cam đoan nhất định sẽ chữa khỏi khuôn mặt cô, nói sẽ cho cô một diện mạo xinh đẹp mới, nhưng trước đó thì sao?

Cô sẽ phải trải qua những năm tháng dài đằng đẵng ấy như thế nào?

Cô nhớ rất rõ những gì Đông Phương Trực nói lúc đầu, anh ta nói cho dù hồi phục tốt, phẫu thuật chỉnh hình cũng phải mất hai đến ba năm, nếu như không suôn sẻ thì phải năm đến sáu năm...

Cô phải ngày ngày nhìn tận mắt nhìn khuôn mặt biến dạng xa lạ của mình trong cả một quãng thời gian đau khổ ấy!

Mà bây giờ, cô mang một khuôn mặt như quái vật có thể dọa trẻ con phát khóc.

Nếu con trai thấy mặt cô, nó sẽ bị dọa cho khóc ngay tại chỗ không?

Còn cả Lập Gia Khiêm nữa, nhìn thấy cô có phải sẽ lập tức nôn mửa không?

Nếu ba mẹ thấy cô, phải chăng họ chỉ cần cô con gái xinh đẹp Đông Dao mà không cần đứa con gái bị hủy dung, diện mạo như quái vật là cô không?

Tất cả những tưởng tượng và lo lắng ấy đã hoàn toàn giết chết trái tim vốn muốn hướng đến sự tích cực của Lâm Thanh Mai.

Trái tim kia tưởng như vô cùng kiên cường và dũng cảm nhưng thật ra lại rất mong manh.

Lâm Thanh Mai giấu mình thật chặt dưới tấm trải giường, không muốn cho ai nhìn thấy, bởi vì cô không biết đối mặt với ánh mắt phức tạp của mọi người ra sao.

Mỗi cái nhìn sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén, khiến trái tim cô như bị chém ra từng mảnh.

Dáng vẻ run rẩy lúc này của Lâm Thanh Mai đã rơi vào tầm mắt của các bác sĩ trong phòng theo dõi tâm lý.

Vào một buổi sáng tuần trước, Đông Phương Trực đã tranh thủ thời gian đưa Lâm Thanh Mai đến thăm vườn thực vật hữu cơ và cử kỹ thuật viên đến lắp một cái camera ẩn trong phòng bệnh của cô.

Thấy Lâm Thanh Mai như một đứa trẻ nhìn thấy ma liền chạy trốn, ngoài Đông Phương Trực thấy đau lòng và khó chịu ra, còn một người đàn ông khác trong phòng giám sát cũng bịt miệng khóc òa...

Anh ta chính là người đang ngồi trên xe lăn, Bạch Cảnh Thụy!

Đừng bên cạnh Bạch Cảnh Thụy, Đông Phương Trực nói với sáu bác sĩ tâm lý phía sau: "Các người ra ngoài trước đi. Đưa người đến trước phòng bệnh của Lâm Thanh Mai coi chừng, trước tiên chưa cần đi vào, sau này cứ nghe theo sự sắp xếp của tôi."

"Vâng, ông chủ." Một bác sĩ nam dẫn đầu nhanh chóng rời khỏi phòng giám sát.

Bây giờ chỉ còn hai người ở lại, Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy.

Đông Phương Trực nói thẳng: "Anh Bạch, lần này anh tới để giúp Lâm Thanh Mai tìm lại dũng khí sống tiếp, bản thân tôi vô cùng biết ơn."

Bạch Cảnh Thụy trong tình trạng đau buồn cực độ, không đáp lại lời của Đông Phương Trực.

"Anh Bạch, tôi không ngờ vì để Lâm Thanh Mai tin tưởng mà anh lại chọn phương thức cố ý làm mình bị thương như vậy, hành vi điên rồ này của anh, một mặt khiến tôi không thể hiểu được, một mặt khiến tôi vô cùng bội phục."

Tiếng cảm khái của Đông Phương Trực khiến Bạch Cảnh Thụy dần dần không còn thổn thức nữa, khi nghĩ đến cảnh Lâm Thanh Mai bị tra tấn tinh thần, Bạch Cảnh Thụy buộc mình phải nén lại nỗi đau trong lòng mà chọn cách khiến mình vui lên.

Anh ta dùng ống tay áo tùy ý lau đi nước mắt, thẳng thắn nói: "Anh Đông Phương, tại sao anh lại tìm tôi? Sao không đi tìm người nhà hoặc bạn tốt của cô ấy, Lưu Bảo Bảo, hoặc thậm chí là Lập Gia Khiêm?"

Đông Phương Trực nghiêm túc nhìn vết bỏng rõ ràng trên cằm Bạch Cảnh Thụy, cũng như vết bỏng trên chân anh ta.

Anh chân thành nói: "Tại sao ư? Tôi nghĩ vết bỏng trên người anh đủ để giái đáp vô số lý do trong lòng anh."

"Bạn tốt của Thanh Mai, Lưu Bảo Bảo có ngoại hình xinh đẹp như vậy, nếu như tôi tìm đến cô ấy để khích lệ Lâm thanh Mai, tôi sợ sẽ phản tác dụng! Nhìn người bạn thân nhất của mình xinh đẹp, mà mình thì bị hủy dung, cho dù trái tim Thanh Mai có kiên cường đến đâu cũng không thể chịu được sự tương phản mạnh mẽ như vậy."

Đông Phương Trực nói tiếp: "Về phần Lập Gia Khiêm, tôi không dám mạo hiểm, tôi không hiểu gì về người đàn ông này, lỡ như biểu hiện của anh ta giống như những gì Thanh Mai tưởng tượng, như vậy chẳng phải giết cô ấy ngay tại chỗ hay sao? Tôi không hiểu mấy chuyện tình yêu, với Lập Gia Khiêm, tôi không dám đi bước cờ này."

"Về phần gia đình của Lâm Thanh Mai, người thân không phải lúc nào cũng đáng tin cậy, gia đình cẩu huyết đó đã đủ khiến Lâm Thanh Mai đau đầu, tôi biết tìm ai mới thích hợp đây? Không một ai thích hợp, coi như tìm đến Vương Lệ Hằng có vẻ đáng tin cậy, nhưng ngày nào bà ấy cũng ôm Lâm Thanh Mai cùng nhau khóc, tâm lý kích động một cái sẽ cùng Lâm Thanh Mai chết chung, vậy thì mọi nỗ lực cố gắng của tôi đều đổ sông đổ bể sao?"

Đôi mắt Bạch Cảnh Thụy mang tia đỏ như máu nhìn Đông Phương Trực, trong lòng không khỏi bội phục Đông Phương Trực.

Sự bội phục này kéo theo một niềm tin không gì có thể sánh được, anh ta hỏi Đông Phương Trực: "Anh Đông Phương, anh nói thẳng cho tôi biết, tôi cần làm gì để giúp Thanh Mai?"

Đông Phương Trực nhìn vẻ mặt không chút do dự của Bạch Cảnh Thụy, khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi, không cần anh phải đi chết. Ban đầu tôi gọi điện thoại cho anh chỉ bảo anh giả vờ bị thương là được, anh thì hay rồi, không coi thân thể mình ra cái gì, hay quá tin tưởng vào liệu pháp trị liệu của Vườn Địa Đàng của chúng tôi?"

Ánh mắt của Bạch Cảnh Thụy hiện lên một chút kiên quyết và khôn ngoan: "Tôi cũng không phải quay phim, chuyện lần này liên quan đến Thanh Mai, tôi không cho phép bản thân so đo được hay mất! Tôi thật sự đồng cảm với Thanh Mai... Dĩ nhiên, trước khi đưa ra quyết định này, tôi đã tìm hiểu rõ trình độ chữa trị của Vườn Địa Đàng của các anh, cùng lắm tôi hy sinh một năm, đủ để các anh chữa lành vết bỏng cho tôi."

"Hay lắm! Tôi vẫn cho anh là một ảnh đế chỉ biết đóng phim, không ngờ anh lại là một người đàn ông cương nghị như vậy, tôi nghĩ điều này do khi còn trẻ anh từng là quân nhân..."

Bạch Cảnh Thụy nóng lòng hỏi: "Chúng ta mau hành động đi! Anh trực tiếp nói xem tôi nên làm gì?"

Đông Phương Trực thu hồi lại vẻ tán thưởng dành cho Bạch Cảnh Thụy, anh ta nghiêm mặt nói: "Chờ một lát, anh trực tiếp xông vào phòng bệnh của Thanh Mai rồi hô lớn muốn nhảy lầu, tôi sẽ bảo nhân viên y tế toàn lực phối hợp cùng anh, sau khi Lâm Thanh Mai phát hiện sự tồn tại của anh, anh có thể phát huy hết khả năng diễn xuất của mình..."