Cấm Cung

Chương 25




Thất bại trong trận chiến tranh giành quyền lực, cho dù đã từng thanh thế ngập trời, một khi sụp đổ cũng bất quá chóng vánh chỉ trong chớp mắt, đợi tới lúc mưa tạnh gió ngừng, ai sẽ còn nhớ rõ? nhiều nhất một câu cảm thán nhân thế vô thường.

Bị giam lỏng trong hậu cung, đối ngoại tuyên bố vô tâm hỏi quốc sự, một lòng lễ Phật – Hoàng Thái Hậu cả ngày nhìn lên thiên không thất thần, hai mắt đã từng khiến người ta không dám nhìn thẳng, giờ chỉ còn lại một sắc xanh mênh mang mờ mịt.

Là ai, giả dạng làm cung nữ lén lút đến trước mặt nàng, gọi mấy tiếng Hoàng Thái Hậu không thấy đáp lại, liền đánh bạo đến gần, cằm hơi nâng lên lộ ra khuôn mặt dưới ánh dương quang, đúng là Dương chiêu dung giả trang thành cung nữ lẻn vào Kiềm Hoa điện.

Dương chiêu dung nói gì đó với Hoàng Thái Hậu vẫn đang ngẩn người, song đồng suốt mấy năm qua ảm đạm tang thương dần dần sáng lên, nhìn về phía người bên cạnh, không dám tin vào tai mình, một cái tên lặp đi lặp lại trong đầu, cuối cùng định dạng, cái tên nàng đã từng nghe qua, Tống Bình An.

Đốn ngộ, Hoàng Thái Hậu nhìn về phía người đã từng đối nghịch với mình, hỏi nàng vì sao, Dương chiêu dung thản nhiên cười, đáp: “Không cam tâm.”

Kết quả, lại chỉ là thế thân của người khác, thậm chí đứa con nàng mang nặng đẻ đau cũng bị mang đi nhận người khác làm cha, làm sao có thể cam tâm!

Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương.(1)

Hoàng Thái Hậu nhìn như im hơi lặng tiếng, có lẽ chỉ là đang đợi một cơ hội ngóc đầu trở lại.

Lúc này đây, Dương chiêu dung rốt cục đặt cược đúng phương.

Một vài tia nắng lọt qua khe cửa rơi vào phòng, chiếu sáng gương mặt có vẻ tiều tụy tái nhợt của Hoàng Thái Hậu, lại dị thường xinh đẹp cùng…Tàn nhẫn.

Đương Hoàng Thái Hậu dẫn người của mình lao ra Kiềm Hoa điện xông vào nơi ở của Thái Hoàng Thái Hậu, vị lão nhân ấy đang cầm Phật châu trong tay, nhìn đám người hùng hổ xông tới, khe khẽ thở dài.

Hoàng Thái Hậu cũng không quanh co, trực tiếp nói: “Thái Hoàng Thái Hậu, xin người giao ra Tống Bình An!”

Thái Hoàng Thái Hậu liếc nhìn nàng, đáy mắt sâu thẳm như vô cùng vô tận: “Nguyệt Nga, ngươi muốn trả thù chính con trai của mình sao?”

Hoàng Thái Hậu cười lạnh: “Khi y hạ chỉ tru sát Điền thị nhất tộc, có từng nghĩ tới, bọn họ cũng là người thân của y?”

Thái Hoàng Thái Hậu lại thở dài, đối diện hoàng quyền không có thân tình.

“Thái Hoàng Thái Hậu, xin người giao người!”

Ánh mắt của Thái Hoàng Thái Hậu rơi xuống cửa cung xa xa bên ngoài: “Nguyệt Nga, ngươi tranh được với Hoàng đế?”

Hùng hổ mà đến như vậy, sao có thể không kinh động người đã sớm giăng lưới chờ sẵn? Huống chi, trong nội cung này, đâu đâu đều có người giám thị, nhất cử nhất động của Dương chiêu dung, sợ là ngay từ đầu đã bị nắm rõ trong lòng bàn tay….Thái Hoàng Thái Hậu đạm mạc liếc nhìn Dương chiêu dung ở cách đó không xa.

Đứa nhỏ này, vẫn còn lỗ mãng như vậy, bị người dùng làm thương sử cũng không biết.

Ánh mắt nhìn về phía xa của Thái Hoàng Thái Hậu làm Hoàng Thái Hậu cả kinh, quay đầu nhìn, bên ngoài cung điện không lớn cũng không nhỏ cư nhiên đã bị thân vệ của Hoàng đế tầng tầng vây quanh.

Nàng đã sớm lường trước sẽ kinh động đến Hoàng đế, cho nên mới muốn tốc chiến tốc thắng, lại không tưởng được, nàng chân trước mới đến, chân sau cũng đã là cá nằm trong chậu.

Hoàng đế đi ra từ giữa trọng binh, thản nhiên cười, thần thái tự tin như nắm chắc thắng lợi trong tay, khẽ gọi nàng một tiếng: “Mẫu hậu.”

Hoàng Thái Hậu không để ý tới, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, hổn hển rống: “Thái Hoàng Thái Hậu, mau giao ra Tống Bình An!”

Thái Hoàng Thái Hậu liễm mi không nhìn, tay trái nâng lên, vẫy vẫy, tâm phúc của nàng liền dẫn một người từ nội điện ra.

Khi người đó xuất hiện trước mắt mọi người, trừ Thái Hoàng Thái Hậu, còn lại đều vừa kinh vừa mừng. Hoàng Thái Hậu kinh, vốn tưởng rằng Tống Bình An phải nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào, mới khiến con nàng si mê lưu luyến như bị ma quỷ ám ảnh đến vậy, nào ngờ lại đúng là bình thường vô kỳ như thế. Hoàng đế thì trái ngược, mừng rỡ vô cùng, Thái Hoàng Thái Hậu phi thường giảo hoạt, giấu kín một người đối với nàng mà nói là dễ như trở bàn tay, Hoàng đế hao hết tâm tư cũng không tìm ra, đành phải dùng mưu tính kế người khác, mới rốt cục nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ.

Hồ nghi trong mắt Hoàng Thái Hậu sau khi bắt gặp kinh hỉ chợt lóe trong con ngươi Hoàng đế thì tan thành mây khói, có bao nhiêu nghi kị cùng kinh ngạc đều đồng thời đè xuống, lập tức hạ lệnh người của mình tiến lên bắt người, nhưng mà, không ai nhúc nhích.

Hoàng Thái Hậu khiếp sợ, nhìn về phía thân tín mình sắp xếp trong cung, từng người từng người một lần lượt cúi đầu trước ánh mắt quét qua của nàng, phản____

Nàng lại nhìn về phía Hoàng đế, vẫn là nụ cười vân đạm phong khinh, độc thuộc về đế vương uy nghiêm, vô tình, như kim đâm vào mắt, không khỏi nghẹn họng không nói nên lời, thật sâu cảm nhận được, đứa trẻ ấy đã trưởng thành.

Lại nhớ đến mẫu tộc đã tiêu vong, Hoàng Thái Hậu cắn răng liều lĩnh xông lên, muốn tự mình động thủ, Thái Hoàng Thái Hậu một mực trầm tĩnh đúng lúc này đột ngột vỗ mạnh xuống bàn, hét lớn một tiếng: “Nguyệt Nga, không được làm loạn nữa!”

Thân hình phút chốc khựng lại, Hoàng Thái Hậu thê lương nhìn Thái Hoàng Thái Hậu đạm mạc uy nghi, từng trang hồi ức lật giở trong đầu, sơ gả ngượng ngùng, trượng phu nhu nhược, đứa con sinh ra, tiên đế băng hà, dã tâm của phụ thân, con nhỏ cố nén nước mắt, còn có mục quang băng lạnh như xuyên thấu hết thảy của Thái Hoàng Thái Hậu….Tất cả tất cả, rõ mồn một trước mắt, cuối cùng thân tâm rã rời, suy sụp ngã xuống đất, rốt cuộc vô lực đứng lên.

Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã già rồi, một tiếng quát chói tai này phảng phất như hao hết toàn thân khí lực của nàng, ngã ngồi trên ghế, tiều tụy vạn phần, giương mắt nhìn sắc mặt càng trở nên lạnh lùng của đứa cháu duy nhất, lại dần dần dời sang người đứng gần bên cạnh, thật lâu sau, thở dài nói: “Đi đi.”

Tống Bình An kinh ngạc, nhưng vẫn theo ý của Thái Hoàng Thái Hậu, chậm rãi nhìn về phía Hoàng đế xa xa, hơn bốn trăm ngày ly biệt, giờ phút này gặp lại, ánh mặt trời có chút chói chang, khiến hắn nhìn không rõ lắm, chỉ biết là hào quang bao bọc lấy thân ảnh ấy, xán lạn mà xa lạ, tôn quý mà uy nghiêm, hắn lại không dời được bước chân…

Nhưng người đó, đã không kiềm chế được hướng hắn đi tới, từng bước một, ánh mặt trời rút khỏi gương mặt y, mắt nhìn về phía Bình An, vẫn là quyến luyến triền miên không thay đổi.

Ngực Tống Bình An nóng lên, tất cả bất an nháy mắt tan biến, kìm lòng không nổi bước về trước một bước, nhưng bước tiếp theo vừa mới hạ xuống, sau lưng đã truyền tới đau đớn buốt óc, lại đứng không vững, hắn mềm rũ xuống sàn, sau lưng, là khuôn mặt oán hận của Dương chiêu dung, chủy thủ trong tay còn đang nhỏ máu.

“Bình An!”

Dương chiêu dung nhìn Hoàng đế hướng mình chạy tới, cười thực ngọt ngào, ngày ấy trong Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, thiếu niên đế vương anh tuấn vĩ ngạn xuất hiện trước mắt nàng, chiếm cứ trái tim, từ đó về sau, một lòng chỉ hướng về người ấy.

Nụ cười vừa lạc, thân thể đã bị đế vương cuồng nộ một chưởng đánh bay đập vào trên cột, một khắc trước khi thổ huyết hôn mê, trong mắt vẫn là bóng dáng của người, ý cười đọng trên khóe môi, thật lâu không tiêu tan.

“Bình An!” Hoàng đế nhào tới ôm lấy người đang toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thân thủ sờ tới miệng vết thương, máu tức khắc nhuộm đỏ bàn tay, Diệp Hoa kinh hãi cực độ, đối người chung quanh hét lớn: “Mau truyền Ngự y, mau truyền Ngự y! Mau!”

Vạt áo bị kéo, Diệp Hoa cúi đầu xem xét, là Bình An sắc mặt tái nhợt há mồm như muốn nói với y cái gì.

Tim Diệp Hoa đau cắt, ôm chặt lấy hắn: “Bình An, ngươi trước đừng nói, ngươi không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì, bằng không, trẫm sẽ khiến tất cả bọn họ chôn cùng ngươi!”

Bình An tựa vào vai y, gian nan mấp máy môi, cố hết sức nói, phải chăm chú ghé sát vào, mới có thể nghe rõ: “Hoàng thượng….Tha cho Dương chiêu dung….”

Diệp Hoa đối hắn lắc đầu, đáy mắt trồi lên vô hạn sát ý tàn nhẫn, không chút lưu tình với kẻ dám cả gan thương tổn người y yêu, một chữ một chữ nói: “Trẫm sẽ không để nàng sống khá giả, cũng sẽ không tha cho gia tộc nàng….”

“Không….Hoàng thượng….”

“Không được, tuyệt đối không được!” Diệp Hoa nhìn sắc mặt hắn càng trở nên tái nhợt, nóng vội lại ngẩng đầu mắng to: “Ngự y đâu sao còn chưa tới, mau đi truyền a!”

“Hoàng thượng….”

“Bình An, trẫm xin ngươi đừng nói chuyện, sẽ tốt ngay thôi, tốt ngay thôi….” Lấy tay bịt lại vết thương đang không ngừng chảy máu, lại bị máu tươi ôn nhiệt nóng đến tâm đều nát.

Bình An như biết sinh mạng của mình đang dần mất đi, lại cố gắng mở mi mắt càng ngày càng nặng, ánh mắt kiên định mà yếu ớt: “Hoàng thượng….Bình An van ngài….Tha cho nàng…”

Hoàng đế cắn chặt răng, dùng sức nói: “Không, tuyệt không!” Y đã từng thề, tuyệt đối sẽ không để hắn lâm vào nguy hiểm, nhưng lại một lần nữa nhìn hắn bị thương, nhìn hắn ngã vào lòng mình, máu không ngừng chảy, thống khổ ngập tràn làm y mất đi tỉnh táo, nghiệp hỏa hừng hực thiêu đốt lý trí, khiến đế vương trở nên điên cuồng.

Bình An sao có thể không biết nỗi đau của y, chỉ là hắn thật sự không thể trơ mắt nhìn Dương chiêu dung bị giết, bởi nàng, là mẫu thân của Tĩnh Bình!

“Hoàng thượng….Van ngài….Bình An không muốn làm cho Tĩnh Bình….Hận ta…..”

Diệp Hoa như ngây ngốc nhìn Bình An, tay run lẩy bẩy, Bình An nhìn y, gian nan cười, nhưng khóe mắt cong lên, lại chảy xuống một giọt lệ trong suốt.

Diệp Hoa run run dùng ngón tay lau đi giọt lệ ấy, dưới cái nhìn chăm chú, cầu xin, đau thương của hắn, lại nhất thời im lặng, ngực đau thắt lại đến mức không còn cảm giác.

“Hoàng thượng….Bình An van ngài….”

Diệp Hoa ôm chặt hắn vào lòng, không để ý đến xung quanh nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, dùng thanh âm thật nhỏ chỉ người trong lòng mới nghe được nói: “Được.”

Bình An rốt cục yên lòng nhắm lại hai mắt.

~*~

(1) - Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: Nghĩa đen là ‘trùng có nhiều chân, chết vẫn không cứng’ -> ý chỉ dù đã bị đánh bại (ở đây là Hoàng Thái Hậu) nhưng chỉ cần còn một chút lực lượng, vẫn có thể ngóc đầu trở lại giống như trùng (sâu bọ, côn trùng, người xưa dùng chữ trùng cho cả hai), nhưng trên thực tế thì chỉ có một số loài như giun chẳng hạn, bị mất một bộ phận vẫn có thể sống (hoặc mọc lại, cái này ta ko rõ lắm, vì ta dốt Sinh mà=.=), chứ chẳng có con nào chết rồi mà sống lại được cả (cái đó chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng mà thôi) ^^

Thái y rốt cục chạy đến, Hoàng đế từ đầu tới cuối ôm chặt người vào lòng, nhìn hắn chịu đau rửa miệng vết thương, nhìn hắn bôi thuốc băng bó, nhìn khuôn mặt lo lắng đau lòng của mình trong mắt hắn.

Vết thương mặc dù sâu, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, máu chảy ra nhiều, nhưng điều dưỡng mấy ngày là có thể trở lại như thường. Thái y thở dài một hơi, rốt cục có thể lau sạch mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

Hoàng đế nhìn Bình An nhịn đau uống hết một bát dược đắng, mệt mỏi nhắm mắt lại, an tâm tựa vào lòng mình, đương nghe tình trạng của hắn không còn đáng ngại, tim như bị xé rách cuối cùng mới từ từ khép lại.

Nhu hòa mà ôm người, từng bước một, chậm rãi về Càn Thanh cung, chỉ sợ quấy nhiễu người khó khăn lắm mới chìm vào được giấc ngủ.

Hoàng Thái Hậu bị đưa về Kiềm Hoa cung, giờ đây, không bao giờ còn phải tăng số người giám thị nàng nữa, bởi vì đã không còn cần thiết, trong tay nàng đã chẳng còn một chút thế lực để gây ra sóng gió nữa rồi. Thái Hoàng Thái Hậu vẫn ngồi tại chỗ, nhìn xem người ra người vào, nhìn cung điện của mình từ trước đến nay yên tĩnh trở nên huyên náo ồn ào, rồi lại nhìn nó chìm vào im lặng, cho đến khi cả cung điện không còn một người.

Đến cùng là nàng thắng, hay Hoàng đế thắng, nàng đã không muốn đi tính toán nữa, bởi nàng đã đạt được mục đích của mình.

Là nàng làm cho Dương chiêu dung biết đến sự tồn tại của Tống Bình An, cũng là nàng âm thầm chờ đợi Dương chiêu dung ra tay, chỉ có điều, nàng nghĩ rằng Tống Bình An sẽ chết, chết trong tay Dương chiêu dung.

Nàng cả đời bày binh bố trận, thao túng thế cục, lại đột nhiên xuất hiện dị số là Tống Bình An, hắn căn bản chẳng hề làm gì lại có được tình yêu vô hạn của một đế vương, nàng đã từng có vô số cơ hội giết Tống Bình An, rồi lại đang đợi, đợi xem đế vương vì hắn có thể làm được đến mức nào.

Đối mặt Hoàng đế do chính tay mình giáo dưỡng, nàng nhịn không được ngờ vực vô căn cứ, chính là yêu sao? Một phần chân ái không thể cắt bỏ, hay là nhất thời hứng khởi, cho nên, nàng cần chứng thật, chứng thật chân tình của Hoàng đế.

Chứng thật sau, lại bắt đầu do dự, nàng từng nếm trải tư vị của chân ái, biết rõ nó rất đẹp, cũng biết nó có bao nhiêu đau khổ, đó là đứa cháu duy nhất của nàng, là niềm an ủi duy nhất trong thâm cung lạnh lẽo này, nhưng cháu nàng lại là vua của một nước, tình yêu thật lòng của quân chủ, sẽ gây nên bao nhiêu sóng gió, sẽ gợi lên bao nhiêu phân tranh trong triều đường, đối mặt giang sơn cùng người yêu, một khi bất đắc dĩ, y sẽ lựa chọn như thế nào?

Sẽ như Lý Long Cơ vì giang sơn từ bỏ mỹ nhân, tan nát cõi lòng cùng lắm cũng chỉ là âu sầu mà chết, hay như Chu U vương dìm chư hầu trong khói lửa chiến tranh, thiên thu đại nghiệp tan biến theo nụ cười giai nhân, trở thành trò cười đời đời cho hậu thế.

Giang sơn không chỉ là giang sơn của Thiệu gia, mà còn là giang sơn trượng phu nàng liều mạng đổ máu sa trường, chinh chiến sát phạt mới có được, là vinh quang truyền lưu cho con cháu muôn đời, bất luận từ nay về sau sẽ ra sao, ít nhất cũng không thể mất khi nàng còn sống.

Tống Bình An, rốt cuộc là giết hay không?

Bình An chết, Diệp Hoa cũng chỉ là một đế vương, mà không còn là một con người.

Nàng là Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng nàng cũng là một tổ mẫu yêu thương con cháu, giữa quốc gia và thân tình, nàng cuối cùng mặc cho ông trời quyết định, đã hứa với Diệp Hoa sẽ không giết Bình An, vậy mượn tay người khác giết người nàng muốn giết, còn sau đấy, bất luận Tống Bình An sống hay chết, nàng đều sẽ không quan tâm!

Xem ra, ông trời vẫn là ưu ái Tống Bình An nhiều một ít, hắn không chết. Hắn không chết, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cục thả tâm, rốt cục không cần phải giãy dụa giữa giết hay là không.

Thái Hoàng Thái Hậu lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn mặt trời lặn trăng lên cao ngoài phòng, đương thấy bầu trời chi chít sao sáng, khóe môi khẽ cong mơ hồ mỉm cười.

Nàng nhớ tới rất nhiều việc, lúc còn trẻ, lúc yêu nhau, lúc mất đi, lúc tranh đấu…

Trải qua nhiều như vậy, nàng đã sớm mệt mỏi, kiên trì sống tiếp, cũng chỉ vì làm cho huyết mạch người mình yêu có thể kéo dài. Hiện tại, tâm nguyện đã xong, đứa bé ấy đã cường đại đến không cần nàng phải quan tâm.

Ta tới đây, thật có lỗi, đã để ngươi đợi lâu.

Bóng dáng nàng ngưng tụ trước cửa sổ, cũng không hề động đậy nữa.

.

“Thái Hoàng Thái Hậu tấn thiên rồi!”

Khi thái giám kinh hoảng quỳ trước mặt, thanh âm run rẩy bẩm báo tin tức này cho đương kim thiên tử thì, Diệp Hoa đốn giác như ngũ lôi oanh đỉnh, thẫn thờ thật lâu không thể định thần lại. Y đã từng nghĩ tới, xây cho nàng một tòa cung điện, để nàng an hưởng tuổi già, cho dù nàng đã làm rất nhiều việc khiến y phẫn hận không thôi, thì nàng vẫn là Hoàng tổ mẫu của y, phần máu mủ ấy không thể xóa bỏ, ơn giáo dưỡng của nàng cũng không thể phai mờ.

Nhưng nàng cư nhiên cứ như vậy chết đi, đem độc dược bỏ vào loại trà mình thích uống nhất, nâng chén uống cạn, mỉm cười mà đi, thản nhiên không sợ, an bình tường hòa.

Nàng đã mất, nàng đã mất….

Sau đó đem tất cả quyền lực để lại cho đứa cháu duy nhất của mình.

Diệp Hoa ngơ ngác nhìn về trước, sau một lúc lâu thân hình đột nhiên lảo đảo, lui về sau mấy bước, ngã ngồi xuống nền điện lạnh băng.

Không phải không yêu, mà là quá yêu, mới có thể tàn nhẫn như vậy.

Diệp Hoa cuối cùng cũng hiểu.

.

Dương chiêu dung không phải chịu phạt, chỉ bị giam lại, cho dù là Hoàng trưởng tử, cũng không thể đến thăm.

Thương thế của Bình An dần dần tốt lên, nhưng vẫn ở lại trong Càn Thanh cung, Hoàng đế quá bận, hậu sự của Thái Hoàng Thái Hậu, rồi lại quốc sự, hơn nữa tâm sự không yên, nên rất ít trở lại Càn Thanh cung, lúc đến cũng chỉ là ngồi một chút, sắc mặt ngưng trọng không khỏi làm cho người ta lo lắng.

Bình An dựa trên giường, tì hưu ngọc bội trong tay trải qua hơn một năm, bởi vì thường xuyên vuốt ve tưởng niệm, mà càng thêm sáng bóng trơn nhuận. Hắn rũ mắt nhìn ngọc bội, trong đầu không ngừng hồi tưởng khoảng thời gian còn ở bên Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu đối hắn rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ khiến Bình An sinh ra oán giận, nhiều khi, những lời cảnh báo của nàng, còn làm hắn cảm thấy như là trưởng bối chỉ dạy từng bước.

Nàng nói: “Bình An, ngươi cùng Hoàng thượng, những việc cần biết ai gia đều biết. Lúc đầu ai gia cho rằng Hoàng thượng chỉ là chơi đùa, qua vài ngày, ngươi cũng sẽ như rất nhiều người trong nội cung, cứ như vậy biến mất trên đời.”

Nàng đem ngọc bội lấy đi Bình An lại đưa trả lại trước mặt hắn, lại nói: “Ngày hôm nay, ai gia mới xem như hoàn toàn hiểu được, trong lòng Hoàng thượng ngươi không giống với bất cứ ai___vì đổi ngươi một mạng, y chấp nhận tha cho Mộ Dung nhất tộc.”

Nàng còn nói: “Toàn tâm toàn ý yêu thương của đế vương, người bình thường vô phúc hưởng thụ. Đế vương yêu có hai loại, một là đem người đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, để hắn trải qua phong ba mài giũa, một lần lại một lần khắc khổ rèn luyện, phát triển đến có thể cùng cửu ngũ chí tôn song hành; một loại khác, là đem hắn giấu kín, tránh tai mắt mọi người, bất luận là người ngoài hay người được yêu đều không thể phát giác, càng yêu lại càng dễ rời xa, cố gắng đẩy hắn ra khỏi dòng xoáy dục vọng, không cho hắn gặp phải dù chỉ là một chút thương tổn.”

“Bình An, ngươi nghĩ, ngươi thuộc về loại nào?”

“Không, ngươi không thuộc một loại nào cả, Diệp Hoa yêu ngươi, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đẩy ngươi ra xa, lại càng không muốn ngươi phải chịu khổ. Y là do ai gia giáo dưỡng, trong đầu y nghĩ như thế nào ai gia làm sao có thể không rõ, khi quyền lực chưa thể chặt chẽ nắm trong tay, y sẽ đứng trước mặt ngươi dùng mọi cách bảo vệ ngươi an toàn, đợi khi y nắm quyền, chắc chắn sẽ cho ngươi tất cả mọi thứ y có thể.”

“Cung tước quyền thế, vinh hoa phú quý, thậm chí là hậu vị!”

“Bình An, ngươi có phải cảm thấy ai gia quá mức sầu lo? Không, ai gia vẫn luôn dõi theo Hoàng thượng, nhìn tình cảm của y đối với ngươi, từ chưa từng có đến có, từ có đến không thể từ bỏ, từ không thể từ bỏ đến đau lòng, lại từ đau lòng đến tình nguyện buông tha cho ưu hoạn trong lòng đổi ngươi một mạng.”

“Ai gia đều nhìn a!”

“Bình An, ai gia cũng đã là một bước bước vào quan tài, sau khi ai gia chết thiên hạ sẽ chính thức là thiên hạ của Diệp Hoa, đến lúc đó, y khổ não, y tùy hứng làm sai việc gì, ai sẽ ở bên y, khuyên y? Phiền não của quân vương không chỉ là phiền não của một người, mà còn là của cả thiên hạ, y loạn, thiên hạ cũng sẽ loạn, ai gia làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm.”

“Bình An, lúc ấy, người có thể khuyên bảo được, có lẽ sẽ chỉ có mình ngươi. Bình An, nể mặt kẻ sắp chết như ai gia, ngươi có thể hứa với ai gia vài việc?”

“Tận lực không để cho người ta biết rõ quan hệ thực sự giữa ngươi và Hoàng thượng.”

“Đừng để người ta biết được chuyện Hoàng trưởng tử nhận ngươi làm cha.”

“Đừng để bất cứ người nào trong nhà vào triều làm quan.”

“Nếu Hoàng thượng muốn phong tước phong quan cho ngươi, tuyệt đối không thể đáp ứng.”

“Nếu Hoàng thượng muốn lập ngươi làm hậu, cũng tuyệt đối không thể đáp ứng.”

“Cuối cùng, nhớ rõ thường xuyên nhắc nhở Hoàng thượng, phải cần chính yêu dân…”

Dặn dò hết thảy sau, Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt lại, không nói gì nữa. Bình An ngẩng đầu nhìn nàng, dương quang ngoài cửa sổ chiếu xuống, bao quanh thân nàng một tầng viền vàng, trang nghiêm bình tĩnh.

Khi đó trong đầu hắn trống rỗng, lúc này nhớ lại Bình An không khỏi nghĩ, Thái Hoàng Thái Hậu tại sao lại tin hắn nhất định sẽ nhất nhất làm theo? Hay là nàng tại đánh cuộc?

Nếu là nàng tại đánh cuộc, như vậy Thái Hoàng Thái Hậu thắng, đừng nói Bình An cho tới giờ cũng chưa từng dám nghĩ, dám trông mong những chuyện này, lại thêm lời dặn dò như là di ngôn của Thái Hoàng Thái Hậu, mềm lòng như Bình An, thật sự không thể cự tuyệt, cũng không thể vi phạm.

Khổ nỗi là, hắn phải làm thế nào bây giờ, hắn không cự tuyệt được Thái Hoàng Thái Hậu, thì sao có thể cự tuyệt được vua của một nước?

Bình An nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới một người, Trịnh Dung Trinh.

Trong hoàng cung thậm chí trên triều đình, người duy nhất Bình An có thể nhờ cậy tin tưởng, cũng chỉ có Trịnh Dung Trinh – người có quan hệ mật thiết với hắn, trong cả hiện tại lẫn tương lai sau này, khi đã quan cư vị cực, trở thành nhất đại quyền thần.

Cái chết của Thái Hoàng Thái Hậu, tạo thành đả kích không nhỏ đối Long Khánh đế, nhưng y không thể vì thế mà sa sút tinh thần, thân là đế vương nắm giữ đại quyền, y thậm chí còn không có thời gian yên lặng để mà bi thống. Thái Hoàng Thái Hậu đột ngột mất, cho dù triều đình trên dưới kinh sợ, nhưng hậu sự của nàng vẫn theo như Lễ bộ an bài đâu vào đấy tiến hành.

Long Khánh đế cho chôn cất Thái Hoàng Thái Hậu trong lăng mộ của Thái tổ, đôi phu thê từng được thế nhân ngưỡng mộ này cuối cùng cũng thể gặp nhau, vị lão nhân kiên cường nghiêm khắc, đã từng thống lĩnh hậu cung ấy, sau cùng dốc hết tâm sức giáo dưỡng ra một quân chủ anh minh nhân nghĩa, lưu danh sử sách, nếu dưới suối vàng có biết, nàng chắc chắn vui mừng.

Ngày Thái Hoàng Thái Hậu hạ táng, Long Khánh đế ngồi trên long ỷ cao cao trong Phụng Thiên điện, nhìn không trung xa xa, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, nhớ lại những gì y đã trải qua, cay đắng ngọt bùi hỗn độn trong lòng, không thể nói rõ thành lời.

Vì có thể vững vàng ngồi trên long ỷ, y cắn răng chịu nhục, đối đầu với quyền thần, đấu tranh với ngoại thích, trở mặt thành thù với chính mẫu hậu của mình, cùng Hoàng tổ mẫu dạy y nuôi y giằng co, giờ này khắc này, con đường trước mắt y đều đã bằng phẳng quang đãng, không còn gì có thể uy hiếp đến y được nữa, nhưng mà vì sao, đáy lòng lại lạnh lẽo đến vậy.

Trong cung điện trống rỗng, y trái nhìn phải nhìn, lại vẻn vẹn chỉ có một mình y, vẻn vẹn chỉ có một mình y….

.

Khi trở lại Càn Thanh cung, đêm đã thật khuya, trong điện thắp vài ngọn nến cho người chẳng biết lúc nào sẽ trở về, ánh sáng mờ nhạt kéo dài bóng dáng cô tịch của Hoàng đế. Đi đến bên giường, người nằm trên đã ngủ say, Diệp Hoa đứng bên một hồi, lẳng lặng ngồi xuống.

Sau khi thương thế của hắn hồi phục, từng nhiều lần đề nghị muốn về nhà thăm cha nương, nhưng y lại một mực không chịu đồng ý, chỉ sợ nếu hắn cũng đi rồi, trong cung điện quạnh quẽ này, sẽ thật sự chỉ còn mình y.

Khe khẽ thở dài một tiếng, sau đó tay y đặt trên giường được một bàn tay ấm áp khác phủ lên, ngẩng đầu nhìn, phát hiện đôi mắt vốn đang nhắm chặt, chẳng biết từ lúc nào đã mở ra, ôn hòa chăm chú nhìn mình.

“Tỉnh rồi sao, trẫm đánh thức ngươi?”

Diệp Hoa cười cười, chuyển thân ngồi lên tựa vào đầu giường, đỡ hắn dậy dựa vào lòng mình.

“Hoàng thượng, đừng thương tâm.”

Diệp Hoa sửng sốt, lập tức lấy tay vuốt ve mái tóc đen dài của hắn, nhàn nhạt cười: “Bình An muốn an ủi trẫm?”

Bình An từ trong lòng y ngẩng đầu, đôi mắt y nguyên thanh tịnh sáng ngời, chuyên chú mà nghiêm túc đáp: “Vâng, Bình An muốn an ủi Hoàng thượng.”

Diệp Hoa nhìn thẳng vào mắt hắn, tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Bình An: “Bình An, hứa với trẫm, vĩnh viễn sẽ không rời xa trẫm.”

Bình An dùng sức gật đầu: “Bình An đã hứa với Hoàng thượng, Bình An sẽ không nuốt lời, xin Hoàng thượng yên tâm.”

Ngực dần dần nóng lên, rốt cục nhịn không được ôm chặt hắn vào lòng, ngửi ngửi mùi hương trên người hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, hết thảy hết thảy xóa tan đi sợ hãi, lấp đầy nỗi cô đơn trống trải, khiến người ta quyến luyến.

“Bình An, Bình An, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi….Ngươi nghĩ muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi…”

Người trong lòng rụt rè duỗi ra hai tay vòng quanh eo y, đầu hơi hơi lắc: “Bình An chỉ cần Hoàng thượng vui vẻ, chỉ cần tất cả mọi người đều bình an…”

Diệp Hoa nhắm mắt lại, tìm kiếm môi hắn, cúi đầu hôn lên, một lần lại một lần, cho đến hơi thở giao hòa không thể phân tách.

.

Dương quang ngoài cửa sổ chiếu vào mặt, ánh sáng chói chang đánh thức Bình An, trước tiên nhìn quanh đệm chăn tinh mỹ một vòng, mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, đang muốn nghiêng người đổi tư thế, lại phát hiện bên cạnh vẫn còn một người đang ngủ say.

Đây là từ khi hắn bị thương sau ở lại Càn Thanh cung đến nay, Hoàng đế lần đầu tiên ngủ lại, cách biệt hơn một năm, lại nương theo ánh nắng ban mai ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của quân vương, cảm giác như đã qua mấy đời, lại càng cảm thấy lưu luyến khó quên.

Thứ tình cảm ấy, bất tri bất giác đã chôn sâu vào tim, lúc còn ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu, cơ hồ bị tưởng niệm nhấn chìm, không cách nào hô hấp. Hiện tại lại được trở về bên cạnh y, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt xuất chúng bất phàm, kìm lòng không nổi rúc vào lòng, vụng trộm, cẩn thận vòng hai tay ôm lấy.

Hắn còn đang mừng thầm vì đã thực hiện được, lại không biết, trên đỉnh đầu, người vốn nên ngủ say đã mở đôi mắt sáng ngời như hạo nguyệt thu ba, hơi chút nheo lại, sung sướng như là có được tất cả trân bảo thế gian trong tay.

.

Thái Hoàng Thái Hậu mất, cả nước phát tang, tang kì trước sau mười ngày, tạm thời ngừng lâm triều, nếu có sự vụ khẩn yếu có thể trực tiếp giao cho Lục bộ Thượng thư dâng lên Hoàng đế.

Mười ngày ngừng lâm triều, Long Khánh đế để lại hai ngày cuối cùng, mỹ danh viết là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thực tế là cùng Bình An ở trong cung. Ly biệt hơn bốn trăm ngày, gần một năm rưỡi thời gian, cơ hồ đều là ngày nhớ đêm nhớ, thật vất vả rốt cục đưa được người về, không thả sức ân ái một phen thì sao có thể cam tâm?

Bình An biết y đau buồn bi thống trước sự ra đi của Thái Hoàng Thái Hậu, trong lòng ít nhiều có phần nhân nhượng, Hoàng đế bảo hắn làm cái gì, hắn đều thành thật gật đầu đáp ứng. Buổi sáng nếm qua đồ ăn tinh xảo cung nhân bưng lên sau, Long Khánh đế không hề né tránh cung nhân, ôm Bình An trêu trêu chọc chọc làm hắn xấu hổ đến cổ đều đỏ ửng, cuối cùng chơi ra lửa đến, ôm người đi thẳng vào tẩm điện, thoát y lên giường, điên loan đảo phượng hoan ái giữa ban ngày không chỗ nào cố kỵ.

Giao hoan sau khi xa cách đã lâu, không chỉ có Hoàng đế có chút không thể kiềm chế, mà ngay cả Bình An cũng không khỏi vượt qua e ngại, động tình dùng hai chân quấn chặt lấy thân hình tinh tráng phía trên.

Trải qua mấy lần cuồng liệt triền miên phóng thích sau, cảm xúc của hai người mới xem như bình hoãn một chút, Diệp Hoa bắt lấy hai chân Bình An vì vô lực mà trượt xuống, tách ra đặt bên hông y, lộ ra tiểu huyệt bị dương tinh thấm ướt bên dưới, dưới sự xâm nhập của long căn trướng ngạnh, mạnh mẽ mà chậm rãi, khi sâu khi thiển, dẫn theo một ít nhiệt dịch chảy ra, đồng thời phát ra tiếng ma sát càng khiến người ta điên cuồng.

Bình An bị y đỉnh đến phân thân cao cao dựng thẳng, không ít dịch thể từ tiểu huyệt chảy ra quanh co chảy đến đỉnh, cùng bạch dịch ở trên hỗn hợp nhỏ xuống bụng, tích thành một bãi.

Loại tần luật không nhanh không chậm này càng làm Bình An khó chịu, còn không bằng cách giày gãi ngứa, làm hắn dục hỏa đốt người nhiều lần như muốn phát cuồng lại không có cách nào để giải thoát, liền không nhịn được đong đưa vòng eo, hy vọng Hoàng đế có thể cho mình thống khoái.

Diệp Hoa dùng hai mắt tràn ngập dục vọng nhìn hắn ở dưới thân mình trầm luân, vì mình mà hoàn toàn mở ra thân thể, triệt để biểu hiện khát cầu cùng dục vọng, tâm lập tức như được lấp đầy, cuối cùng buông tha cho hắn, hơi nâng thân tăng mạnh tốc lực, mỗi lần đều đến điểm mẫn cảm nhất, làm hắn thô thanh thở gấp, rốt cục cong người co chân, sảng khoái mà tiết tận một thân dục hỏa.

Bình Hoa người đầy mồ hôi nằm trên giường, một ngón tay cũng không thể động đậy, Diệp Hoa nhìn hắn vô lực nằm sấp, lại nhìn phân thân cực đại vẫn còn chôn trong cơ thể hắn, cười khổ một tiếng, cúi đầu ghé vào tai hắn nói: “Bình An, ngươi xem, trẫm còn chưa ra mà.”

Bình An gian nan nâng lên mí mắt bị mồ hôi tẩm ướt, nhìn Hoàng đế cong cong khóe môi, nhìn sủng nịch hàm chứa trong nụ cười của y, thân thể vô lực càng mềm nhũn, tâm cũng hóa tan thành nước. Thật vất vả mới hoãn một hơi, hắn lại cố gắng nâng hai chân lên quấn lấy eo Hoàng đế, hai tay ôm chặt cổ y, đem dục vọng của y nuốt sâu vào thêm, dùng thanh âm thấp đến sắp không thể nghe thấy nói: “Hoàng thượng….Bình An….Còn muốn…..”

Diệp Hoa ôm chặt hắn, để mặt hắn dán sát vào ngực mình, kìm không được bật ra một tiếng cười mỹ mãn, thanh âm trầm thấp làm Bình An xấu hổ vùi mặt càng sâu.

Về phần tiếp theo, đương nhiên là không thể nói được lời nào.

Như thế qua hai ngày, đến ngày thứ ba, Long Khánh đế thần thanh khí sảng hăng hái lâm triều sớm, trước khi đi không quên dặn dò cung nhân đợi Bình An tỉnh, ăn qua bữa sáng sau thì đưa hắn ra cung về nhà.

Bình An lâu không gặp cha nương, sợ bọn họ lo lắng, lúc trở về đương nhiên vắt hết óc suy nghĩ nên như thế nào an ủi bọn họ, kết quả hai lão thấy hắn trở về tuy rằng mừng rỡ, nhưng không hề có ý trách cứ, hỏi ra mới biết, Hoàng Tiểu Thiên Hoàng công tử thỉnh thoảng đến thăm bọn họ, còn mang tới tin tức nói Bình An bị điều ra ngoài kinh làm việc, ít lâu sau mới có thể trở về.

Nhắc tới công tử Hoàng Tiểu Thiên, Bình An không khỏi cảm thấy chỗ nào đó không thể mở miệng trên người lại càng đau nhức rõ ràng, chỉ có thể ngồi trên ghế ha ha gượng cười.

Thấy cha nương hết thảy mạnh khỏe, Tống Bình An rốt cục thả tâm, nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày sau, bảo là muốn bái phỏng hảo hữu nhiều ngày không gặp liền ra cửa, nhưng mà ra cửa rồi, lại hướng nhà của Trịnh Dung Trinh thẳng tiến.

.

Chỗ ở của Trịnh đại nhân vẫn không có gì thay đổi, chỉ khác là sơn lại một lượt, treo hai cái đèn lồng ngoài cửa, cộng thêm một thủ vệ đứng canh, đợi Bình An tiến lên nói ra thân phận, người này liền lập tức cung kính mời hắn vào, hẳn là đã được Trịnh Dung Trinh dặn trước.

Bình An mới ngồi xuống, rất nhanh đã có người bưng lên nước trà cùng điểm tâm, Bình An vừa ngồi chờ vừa xem xét bốn phía, nhà vẫn là nhà cũ, bất quá đem vài hộ ở sát gần phá bỏ tường vây nhập thành một mà thôi. Chỗ ở tức thì trở nên rộng lớn, thêm không ít phòng, còn phân chính đường và phòng của hạ nhân ở bên, đại viện tiểu viện, lại trải qua một phen tu chỉnh, nghiễm nhiên trở thành một gian phủ đệ mới tinh rộng rãi.

Nhìn hết một lượt, Bình An không khỏi nhớ tới một câu, xưa đâu bằng nay. Xem ra địa vị hiện nay trong triều của Trịnh Dung Trinh không nhỏ, tương đối được Hoàng đế coi trọng.

Bình An một mực ngồi từ trưa cho tới chạng vạng tối, mới chờ được Trịnh đại nhân công vụ bận rộn trở về. Có lẽ là sớm biết hắn đang đợi, Trịnh Dung Trinh vừa xuống xe ngựa liền đi thẳng vào phòng, vừa thấy Bình An, lập tức cười nói.

“Ngươi xem như là bình an vô sự trở lại đi, lúc trước biết ngươi bị thương muốn đi thăm, ai ngờ Hoàng đế nhà ngươi nhất quyết không cho, thật đúng là chuyên quyền độc đoán mà.”

Bình An đứng lên ngượng ngùng cười: “Làm cho Trịnh…Đại nhân lo lắng.”

Trịnh Dung Trinh lườm hắn một cái, vỗ mạnh lên vai hắn: “Ngươi lại bảo ta một tiếng Trịnh đại nhân thử coi, tin hay không ta dùng rượu chuốc say ngươi?”

“Nếu thật có nhiều rượu như vậy, chỉ sợ ngươi đã sớm uống trước hết rồi.”

Trịnh Dung Trinh lui về sau ba bước kinh ngạc nhìn hắn: “Ai nha nha, mới không gặp một thời gian mà đã phải lau mắt mà nhìn a, giờ ngươi cũng học được nói móc người ta!”

Tống Bình An bất đắc dĩ nhìn hắn, Trịnh Dung Trinh trêu chọc đủ rồi, ha ha cười: “Được rồi được rồi, đã lâu không gặp, chúng ta ngồi xuống hảo hảo tâm sự đi.”

Để Bình An ngồi trước, còn mình xoay người đi phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, trở về kéo ghế ngồi cạnh Bình An cùng hắn tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới biển.

Cứ thế tự nhiên nói tới những việc trên triều sau khi Bình An bị Thái Hoàng Thái Hậu bắt đi, cuối cùng, Trịnh Dung Trinh tự đáy lòng cảm thán: “Xa không họa ngoại xâm, gần không có nội ưu, mấy năm nay, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt. Hoàng đế nhà ngươi vẫn là rất có bản sự.”

Mỗi lần Trịnh Dung Trinh nói ‘Hoàng đế nhà ngươi’, Tống Bình An đều cảm thấy có chút xấu hổ, hắn nói: “Nếu không có các đại thần như ngươi hỗ trợ, Hoàng thượng cũng không làm được nhiều như vậy.”

“Không, nếu Hoàng đế gần tiểu nhân xa hiền thần, các đại thần dù có năng lực đến mấy cũng không chỗ phát huy, cho nên nguyên nhân chủ yếu vẫn là tại Hoàng đế.”

Nói xong, Trịnh Dung Trinh vỗ nhẹ đầu gối, cười nhìn Bình An, nói: “Bình An, ngươi không phải có chuyện gì muốn bàn với ta a?”

Bình An kinh ngạc: “Trịnh huynh làm thế nào mà biết?”

Ý cười trên mặt Trịnh Dung Trinh càng sâu: “Ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào, có tâm sự gì đều bày trên mặt, ai nấy đều nhận ra được.”

Nghe vậy, Bình An không khỏi sờ sờ mặt mình.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Bình An bỏ tay xuống, suy nghĩ một lát, mới nói: “Là về Thái Hoàng Thái Hậu……”

Bình An đem những việc Thái Hoàng Thái Hậu dặn dò nói cho Trịnh Dung Trinh sau, hắn dần dần liễm tươi cười, suy nghĩ một chút, cười khổ nói: “Thái Hoàng Thái Hậu quả nhiên hiểu rất rõ Hoàng thượng. Bình An, ta hôm nay sở dĩ về trễ như vậy, chính là vì hạ triều sau bị Hoàng thượng gọi đi thương lượng, biết là chuyện gì không?”

Bình An tất nhiên thành thật lắc đầu.

“Hoàng thượng nói với ta, muốn trước an bài cho ngươi chức vị gì cho thỏa đáng, không quá khiến người chú ý, sau này lại dễ thăng quan.”

“Cái gì?” Bình An trừng mắt nhìn hắn.

Trịnh Dung Trinh lại nói: “Ta vốn cũng không nghĩ xa như vậy, chỉ nghĩ là Hoàng thượng muốn cho ngươi ở gần y một chút, giờ nghe ngươi nói mới biết, thì ra y làm thế là để trải đường trước a.”

Bình An rốt cục hiểu được, phút chốc bắt lấy tay Trịnh Dung Trinh, lo lắng nói: “Trịnh huynh, ngươi có thể nghĩ cách chặt đứt ý định này của Hoàng thượng hay không?!”

Trịnh Dung Trinh lại thận trọng nhìn hắn, hỏi: “Bình An, ngươi thật sự không muốn ở lại trong cung, hay là vì Thái Hoàng Thái Hậu dặn dò mới quyết định như thế?”

Bình An dùng sức lắc đầu: “Trịnh huynh, ngươi còn không biết ta sao? Ta nguyện ý ở bên cạnh Hoàng thượng, nhưng không phải dùng cách thức ấy, ta mặc dù không phải thật sự vô dục vô cầu, nhưng vẫn hiểu được mong ước càng nhiều thì mất đi càng nhiều, cho nên ta thật sự không muốn. Chỉ cần giống như trước kia, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi, thật sự!”

Trịnh Dung Trinh nhìn sắc mặt lo lắng của hắn, sau một lúc lâu, thân thủ vỗ nhẹ tay hắn, làm hắn yên tâm: “Nếu ngươi quyết ý như thế, ta đây nhất định sẽ nghĩ cách ngăn lại Hoàng thượng, chỉ có điều, có đôi khi một số việc, ngươi vẫn nên tự mình nói mới có hiệu, hiểu chưa?”

Tống Bình An nhìn nụ cười ôn hòa của hắn, mạnh gật đầu.

.

Quả nhiên, mấy ngày sau trên triều đường, Long Khánh đế lệnh quan viên Lễ bộ tìm kiếm điển tịch về việc sửa chữa tổ chế, các quan viên khác trong lòng ngoại trừ kinh ngạc ra, đều cho rằng Hoàng thượng nắm quyền tất nhiên là muốn sửa chữa một số điều bất lợi với mình, chỉ có Trịnh Dung Trinh hiểu được Hoàng đế vì sao lại làm vậy.

Vì vậy Hộ bộ Thượng thư đại nhân Trịnh Dung Trinh cực lực phản đối, khuyên can Hoàng thượng không nên sửa chữa chế độ tổ tiên truyền thừa, kéo dài dùng đến ngày nay. Trịnh đại nhân là trọng thần của Hoàng thượng là việc mọi người đều biết, hôm nay Trịnh đại nhân lại cư nhiên đối nghịch với Hoàng thượng, thật sự là làm cho người ta không hiểu ra sao.

Trịnh đại nhân ra sức can ngăn, khiến Hoàng đế tức giận đến sắc mặt đanh lại, các đại thần khác cũng sợ tới mức câm như hến, cuối cùng chuyện này kết thúc bằng việc Hoàng đế chỉ vào Trịnh đại nhân tức giận mắng ‘Đừng tưởng trẫm không dám làm gì ngươi’, Trịnh đại nhân thì không có nửa điểm hối hận quỳ xuống nhìn thẳng quân vương, Hoàng đế giận dữ phất tay áo rời đi.

Hạ triều sau, Trịnh Dung Trinh cũng không lập tức rời cung, mà bị Hoàng thượng gọi tới Ngự thư phòng, cũng không biết hai người ở bên trong đã nói những gì, chỉ biết là thẳng tới quá trưa, Trịnh đại nhân mới xuất cung hồi phủ.

Sau, Trịnh Dung Trinh Trịnh đại nhân lòng còn sợ hãi vuốt cổ nói với Bình An, nói lúc hắn ở trong Phụng Thiên điện, còn thực tưởng rằng Hoàng đế sẽ gọi người kéo hắn ra Ngọ môn chém đầu.

Bình An ở một bên áy náy nói: “Trịnh huynh, vất vả ngươi.”

Trịnh Dung Trinh chẳng hề để ý khoát khoát tay: “Nào có vất vả gì, bất quá ta bị Hoàng thượng dùng nó áp chế, không thể không đáp ứng một việc.”

“Việc gì?”

“Làm phu tử cho các hoàng tử.” Trịnh Dung Trinh bất đắc dĩ ngồi phịch xuống ghế, “Nhưng mà, để tránh cho đến lúc đó bị mệt chết, ta cùng Hoàng thượng thương lượng chỉ dạy một vị.”

Bình An không khỏi hỏi: “Ngươi định dạy người nào?”

Trịnh Dung Trinh thoáng nở nụ cười, nói: “Nhị hoàng tử Tĩnh Hi.” Không đợi Bình An đáp lại, hắn liền nói tiếp: “Sở dĩ tuyển Nhị hoàng tử, là vì đứa nhỏ này nếu mặc kệ không quan tâm, sau này không biết sẽ trưởng thành dạng gì. Hoàng trưởng tử không cần phải lo, nó chẳng những có ngươi, mà lại cũng không thích đọc sách, tìm cho nó một phu tử, còn chẳng bằng tuyển cái võ quan dạy nó võ công đâu.”

Bình An vội vàng làm rõ nói: “Trịnh huynh, ta không có ý trách ngươi.” Hơn nữa, bởi vì Nhị hoàng tử từ nhỏ đã không có mẫu phi, Bình An cũng hiểu nó cần được người dạy bảo hơn người khác, Trịnh Dung Trinh lại là người rất thích hợp.

“Ta biết ngươi sẽ không trách ta, nhưng ta vẫn muốn giải thích cho ngươi nghe.” Hộ bộ Thượng thư đại nhân cười thực có điểm không đứng đắn, “Được rồi, phỏng chừng hai ngày nữa, vị nào nhà ngươi sẽ tự mình đến tìm ngươi đấy, Bình An, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Nhưng mà trên thực tế, cho dù Bình An thật sự chuẩn bị xong, vừa thấy được y, vẫn là cái gì cũng không nói được.

Diệp Hoa tiến lên cầm tay người đang bối rối không biết làm sao, kéo hắn về phía trước: “Đi, ta dẫn ngươi đến một nơi.”

Bình An mặc y lôi kéo, có chút bất an mở miệng: “Hoàng___”

Diệp Hoa đi trước, dùng ngón trỏ ra dấu im lặng, Bình An biết y lo lắng cái gì, chỉ phải ngạnh sửa lại lời nói: “Hoàng công tử, ngươi làm sao mà ra ngoài?”

Diệp Hoa không đáp, ngược lại dùng ánh mắt trách cứ liếc hắn: “Trời đều nhanh đen mới ra, có phải là Trịnh Dung Trinh lại xúi giục ngươi làm chuyện gì xấu không?”

“Hoàng___Hoàng công tử ngươi đừng trách Trịnh huynh, là ta cầu hắn, hắn vì giúp ta mới___”

Tay bị cầm chặt thêm, ngẩng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Diệp Hoa, dễ dàng nhận ra y không vui: “Vì sao có việc ngươi không nói với ta, mà lại đi tìm hắn, ngươi không tin được ta?”

“Không phải!” Bình An vội vàng lắc đầu, “Là…là ta sợ không cự tuyệt ngươi được.”

Diệp Hoa không biết nên khóc hay nên cười liếc hắn một cái, tiếp tục kéo hắn đi về phía trước, Bình An theo đuôi ở sau, nhìn thân ảnh tuấn dật của y, trong lòng không khỏi thấp thỏm không yên.

Vượt qua hơn phân nửa đường lớn, Diệp Hoa dẫn Bình An lên trên tường thành. Đương hai chân đứng trên tường thành cao cao, gió thổi phần phật ập tới, Tống Bình An cảm giác như cả người sắp tung bay, thật lâu sau vẫn không dám tin là mình thực sự bước lên trọng địa nghiêm cấm người thường xuất nhập.

Bên phải là làng quê rải rác cùng đồng ruộng bát ngát, trải dài một màu xanh biếc như đai ngọc, bên trái là kinh thành hưng thịnh phồn hoa, ồn ào náo động, nhìn xuống dưới, sông đào bảo vệ dưới ánh nắng chiều lăn tăn những gợn bạc, men theo tường thành bao bọc lấy kinh thành, đưa mắt nhìn lại, mỗi cách trăm mét là một phong hỏa đài, thân tháp đặt mấy khẩu đại pháo đen đen, cách đó không xa một đống tên xếp thành núi nhỏ, thẳng khiến Bình An nhiệt huyết sôi trào, tay siết thành quyền, cơ hồ không thể kiềm chế, hận không thể hét lớn vài tiếng phát tiết cảm xúc kích động.(phong hỏa đài: như một đài quan sát trên cao, hễ có giặc đến thì đốt lửa làm hiệu, nên gọi là phong hỏa đài)

Nam nhân tựa hồ trời sinh liền có một loại nhiệt huyết, khát vọng tư thế hào hùng, rong ruổi sa trường, khoái ý lâm li. Mặc dù tính cách nội hướng chất phác như Tống Bình An cũng không khác, giống như là sinh ra đã vậy, đứng trên tường thành kiên cố, trông thấy trường thương đại pháo xếp đặt chỉnh tề, trông thấy vô số cung tên chất thành đống, trông thấy vô số tháp lâu đựng pháo, trông thấy phong hỏa đài một tòa lại một tòa liên tiếp, trước mắt còn có thể mơ hồ trông thấy khói báo động bay lên, tiếng trống âm vang rung trời.

Tống Bình An vẫn đắm chìm trong cảm xúc rung động của mình, hơn nửa ngày mới nhớ tới bên cạnh còn đứng một người, quay đầu sang, nhìn gương mặt mỉm cười sủng nịch của Diệp Hoa, hai gò má Tống Bình An lập tức đỏ ửng___vừa mới hắn sẽ không thất thố đi?

Diệp Hoa cười bước lên, cầm tay hắn, Tống Bình An sợ có người nhìn thấy muốn rút ra lại càng bị nắm chặt hơn.

“Ta thích nhìn ngươi như vậy, thỉnh thoảng cũng tới đây nhìn xem.”

Diệp Hoa kéo hắn tiến lên vài bước, chỉ vào dãy núi trùng điệp xa xa nói: “Bình An, xem, đây chính là giang sơn ta thống trị!” Quả quyết một câu, hào khí tẫn phát, thần thái phi dương.

Tống Bình An chỉ có thể si ngốc nhìn y, cùng Hoàng đế một nước sóng vai mà đứng, bất luận là ai, chỉ sợ cũng không dám mơ tưởng viển vông, nhưng hôm nay hắn lại có thể đứng ở chỗ này, nhìn y như thần long trên chín tầng trời xanh lừng lững mà đứng, nhìn y hào khí ngất trời chỉ điểm giang sơn vạn dặm, nhìn y mi phi sắc vũ oai hùng anh phát….

“Bình An.” Diệp Hoa nhìn trời đất mênh mông, con ngươi xán lạn, giống như thiên khung vô tận xuân thu, “Ta muốn chăm lo việc nước, mở mang bờ cõi, lập hạ đại nghiệp. Ta muốn làm cho Thiệu quốc oai danh chấn nhiếp tứ hải, ta muốn làm một đế vương lưu danh thanh sử.” Đề tài xoay chuyển, cười nhìn người bên cạnh, vô hạn ôn nhu chất chứa trong đôi mắt, “Bình An, ngươi có muốn cùng ta hoàn thành tất cả những việc đó không?”

Tàn dương rực lửa, chiếu vào mặt y, nổi lên một vòng sáng nhạt, mục quang chăm chú rốt cuộc không thể chuyển dời, thật lâu sau, Bình An mới tìm lại được thanh âm của mình, áp lực kích động không ngừng nói: “Muốn, Bình An đương nhiên muốn!”

“Bình An đã từng hứa với Hoàng thượng, sẽ vẫn mãi ở bên ngài, cho đến ngày chết mới thôi!” Bình An nhìn Diệp Hoa, nhìn như thấu hiểu hết thảy, “Bình An biết Hoàng thượng lúc nào cũng nghĩ cho Bình An, chỉ là Hoàng thượng, Bình An không thể yên lòng thoải mái nhận lấy, thậm chí còn có khả năng sẽ gây trở ngại cho ngài, Bình An thật sự không muốn. Hoàng thượng, cứ tiếp tục như bây giờ được không, ngài là Hoàng thượng, Bình An là hộ vệ canh gác cửa cung, Hoàng thượng vì nước vì dân cúc cung tận tụy, còn Bình An sẽ thủ hộ nơi có Hoàng thượng, mãi mãi thủ hộ ngài!”

Diệp Hoa im lặng đưa tay xoa khóe mắt đỏ lên của Bình An, tay kia kéo hắn gần hơn, dưới chiều tà rực rỡ, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn như tuyên thệ.

“Chỉ cần như vậy là được rồi sao?”

“Vâng, chỉ cần như vậy Bình An cũng rất thỏa mãn.”

“….Được rồi, vậy như ngươi mong muốn.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.”

“Ngươi phải nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ, ở bên cạnh ta.”

“Bình An sẽ nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ.”

Dưới trời chiều, đôi bóng hắt lên tường thành, lẳng lặng ôm nhau, từ đấy về sau một đời làm bạn, bất ly bất khí.