Cấm Đình

Chương 15: Biến Số





Khi Uyển Nhi đi lướt qua Lý Hiền, cánh mũi Lý Hiền khẽ nhúc nhích, dù cho chỉ là thanh hương từ son môi của nàng, hắn cũng cảm thấy cực kỳ dễ ngửi.
Thái Bình cảm thấy Lý Hiền thất thần, nhắc nhở: "Thái Tử ca ca?"
Lý Hiền lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi: "Hôm qua ngươi xử phạt một tên nội thị?"
Ánh mắt Thái Bình hơi trầm xuống, "Chẳng qua chỉ là một tên nội thị."
"Phải, chẳng qua là một tên nội thị, ngươi lại là công chúa Đại Đường." Lý Hiền thật sự không thích bộ dáng kiêu căng của vị muội muội này, "Chỉ cần ngươi nhẹ nhàng một câu, phía dưới sẽ có bao nhiêu người suy đoán tâm tư của ngươi?"
"Sau đó thì sao?" Thái Bình an tĩnh nhìn hắn.
Lý Hiền trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng, Trần Thất chỉ là bị cắt nước cắt lương thực thôi sao?" Hơi dừng lại, Lý Hiền thở dài, "Quản sự ở cấm thất dùng hình với hắn, lúc này chỉ còn một hơi thở.

Thúc thúc của Trần Thất là Trần công công hôm nay ngăn cản xa giá của ta, kêu trời khóc đất mà dập đầu, chỉ cầu được chịu hình thay cho Trần Thất, thả cho Trần Thất một con đường sống."
Bởi vậy, Lý Hiền không thể lên triều đúng lúc, vội vàng chạy đến điện Thiên Thu của Thái Bình.
Thái Bình âm thầm hít một ngụm khí lạnh, nàng nghĩ tới sẽ có người đến cầu tình, liền một mực chờ người này.

Không nghĩ tới, người đã tới, nhưng không phải cầu tình, mà là cầu một mạng đổi một mạng.
Trần công công một thân sạch sẽ, bảo vệ người sai hắn truyền tin khắp nơi đến một giọt nước cũng không lọt.
Một khi thả Trần Thất, lại muốn từ chỗ hổng này để tìm hiểu nguồn gốc là khó càng thêm khó, nếu không thả Trần Thất, sẽ làm mất uy tín của Thái Tử.

Người Trần công công cầu chính là Thái Tử Lý Hiền, cũng không phải công chúa Thái Bình nàng, Thái Bình cự tuyệt, là làm huynh trưởng mất thể diện.

Thật hay, Trần công công lại thắng nàng một nước cờ.
Xác thật, nàng đúng như a nương nói, vẫn chỉ là một con hổ con.


Người có tâm cơ trong cung này quá nhiều, Trần công công đi đến giờ này ngày này, làm sao chịu nàng một kích liền bại.
Quên đi, đầu dây này khẳng định là không tra được nữa.
"Vì sao Trần công công không tới cầu ta, mà đi cầu ca ca?" Thái Bình không nhịn được hỏi ra.
Lý Hiền kinh ngạc một chút, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Trong cung nô tỳ hầu hạ không chu toàn, mỗi năm đều sẽ bởi vì trách phạt mà chết cũng không ít." Thái Bình cố ý khinh thường nói, "Người là ta bắt, cũng là ta hạ lệnh cắt nước cắt lương thực, hôm nay ta đã bớt tức giận, nếu là hắn tới cầu ta, ta cũng sẽ thả người." Nói, ánh mắt Thái Bình bằng phẳng mà đối diện với đôi mắt Lý Hiền, "Thái Tử ca ca, ta mới là muội muội của ngươi, ta suýt nữa bị tên nội thị kia hại chết đuối trong hồ, ngươi không che chở cho ta, ngược lại vì tên Trần công công mà tới chất vấn muội muội? Ngươi nói xem, ta có nên hỏi hay không, ca ca ngươi cùng Trần công công kia có giao tình gì?"
Lý Hiền bỗng nhiên ngậm miệng, cái gọi là giao tình, nói tới cũng không tính là nhiều.

Chỉ là, Trần công công là người nói với hắn tin đồn kia, ở đáy lòng hắn đã mọc rễ, đã nảy mầm.
Mẫu hậu từ trước đến nay sủng ái Thái Bình, Thái Bình bỗng nhiên làm khó dễ Trần Thất, Trần công công cùng Trần Thất lại là quan hệ thúc cháu, Lý Hiền không thể không nghĩ nhiều, có phải mẫu hậu mượn Thái Bình diễn một màn như vậy không, mục đích là muốn Trần công công ngậm miệng.
Bởi vì từ Lý Hiền nhìn thấy, Thái Bình tuy rằng kiêu căng, nhưng lòng dạ lại không sâu, thủ đoạn như vậy, nàng chỉ là tiểu cô nương đương tuổi niên hoa sao có thể làm được?
Lý Hiền cùng Võ Hậu xung đột nhiều lần, làm tin đồn đang lan truyền kia càng thêm chân thật, hắn càng thêm hoài nghi chính mình rốt cuộc có phải là hài tử của Võ Hậu hay không? Bởi vì không phải, cho nên Võ Hậu mới bắt bẻ hắn nhiều như vậy, bởi vì không phải, Võ Hậu mới dùng đủ loại áp chế đối với Đông Cung của hắn, bởi vì không phải, Võ Hậu mới phủ định mọi hiến kế trị quốc của hắn.
Chuyện này giống như một cái tâm ma, không ngừng cắn nuốt quá khứ mẫu từ tử hiếu của hắn cùng Võ Hậu.

Thời gian dần qua, hắn thậm chí không nhớ được, khi còn nhỏ Võ Hậu đã bao giờ cưng chiều hắn chưa? Ký ức của hắn đối với Võ Hậu chỉ còn lại hai chữ "Áp chế".

Thậm chí, hắn cùng Võ Hậu tranh chấp càng kịch liệt, Võ Hậu đối với hắn càng tàn khốc, hắn càng cảm thấy Võ Hậu là đang ép hắn ra tay, nhân cơ hội đó để gán tội danh mưu phản cho hắn, nhân cơ hội trừ khử.
Cho nên, mỗi lần hắn cùng Võ Hậu nổi lên tranh chấp, hắn theo bản năng mà nhắc nhở chính mình, phải nhịn! Có đôi khi thật sự không kiềm chế được, sẽ không kiêng nể gì mà nói ra vài câu hỗn xược, Võ Hậu cũng vì thế mà phạt hắn nặng hơn.
"Thái Tử ca ca?" Thái Bình nhìn hắn thất thần hồi lâu, thấp giọng nhẹ gọi.
Lý Hiền lần nữa hoàn hồn, thuận miệng qua loa lấy lệ nói: "Chẳng qua là từng gặp mặt một lần ở trường đấu mã cầu."
"Gặp mặt một lần liền có thể ngăn cản xa giá của ca ca để cầu ân điển?" Thái Bình cố ý thuận miệng hỏi.
Lý Hiền không nghĩ tới hôm nay Thái Bình lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Thái Bình hơi hơi ngẩng đầu, "Tự nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.


Người này nếu là tâm phúc của ca ca, hôm nay ta xử trí tự nhiên sẽ khác."
"Khác như thế nào?" Lý Hiền hỏi.
Thái Bình chớp chớp đôi mắt ngây thơ, "Nếu là người của ca ca, tự nhiên phải cấp đủ mặt mũi, là muội muội không biết có liên quan, nên lần này mới phạt nặng chút, những quản sự tùy ý suy đoán tâm tư của ta, ta tự nhiên phải giáo huấn một lần.

Nếu không phải người của ca ca, lát nữa ta liền phái Xuân Hạ đến truyền lời, đem người đó thả ra là được."
Lý Hiền nhất thời cũng không biết nên đáp như thế nào, "Chuyện này......!Ngươi thả người là được."
"Cho nên, Trần công công không phải là tâm phúc của ca ca?" Thái Bình lại hỏi.
Lý Hiền nhíu mày, "Cái này rất quan trọng sao?"
"Có phải hay không?" Ngữ khí của Thái Bình mang theo một chút ngang ngược.
Lý Hiền trầm mặc không nói.
"Vậy ta liền để tâm phúc tới xử trí." Lần này Thái Bình không cho Lý Hiền thêm cơ hội, lập tức giương giọng gọi, "Xuân Hạ, đi, theo bổn cung đến cấm thất một chuyến."
"Vâng." Thanh âm của Xuân Hạ ở ngoài điện vang lên.
"Thái Bình......" Lý Hiền nhịn không được nhắc nhở, "Đừng để mẫu hậu biết là ta cầu tình, ta sợ người nghĩ nhiều, ta lại phải chịu phạt."
"Yên tâm, đây là bí mật của ta và ca ca." Thái Bình cười cười, "Nếu như a nương hỏi, vì sao hôm nay ca ca không lên triều, ta sẽ nói với a nương, là ta muốn ca ca đến đây, dạy ta thi văn, a nương sẽ không trách ngươi." Nói xong, nàng cười cười bước ra cửa điện.
"Thái Bình!" Lý Hiền lại đi theo ra ngoài.
Thái Bình kinh ngạc một chút, "Thái Tử ca ca, còn có việc?"
Lý Hiền hơi hơi hé miệng, ánh mắt lại nhìn về phía thư phòng ngày thường hay nghe giảng, "Mẫu hậu gần đây mới sắc phong tài tử, chính là cháu gái của Thượng Quan Nghi, Thượng Quan Uyển Nhi?"
"Đúng!" Thái Bình gật đầu.
"Sao nàng lại ở chỗ này của ngươi?" Lý Hiền lại hỏi, ánh mắt vẫn chưa dời khỏi hướng về thư phòng.
Thái Bình cảm thấy hơi thở không ổn, nghiêm túc nói: "A nương thích tài học của nàng, liền đem nàng an bài ở chỗ ta làm thư đồng, như thế nào? Ca ca muốn mang người đi Đông Cung?"

Lý Hiền bị chọc trúng tâm tư, xanh mặt không nói lời nào.
Thái Bình nhướng mày nói: "Đầu tiên, nàng đã là tài tử, ca ca tùy tiện đem người đi Đông Cung, không hợp lễ.

Tiếp theo, a nương đã ban nàng cho ta, thả người hay không, là do ta."
Lý Hiền không biết vì sao Thái Bình đột nhiên lại giống như con nhím, ngữ khí rất là không tốt, "Thái Bình ngươi toàn nói đi đâu, ta nào có tâm tư như vậy?"
"Tốt nhất là không có." Thái Bình lẩm bẩm một câu.
Lý Hiền thầm cảm thấy Thái Bình tựa hồ tức giận, nàng cùng Thượng Quan Uyển Nhi ở chung cũng không lâu, làm sao lại quan tâm Thượng Quan Uyển Nhi đi hay ở như vậy?
"Bây giờ ca ca là về Đông Cung, hay là cùng ta đi đến cấm thất?" Thái Bình thật sự không yên tâm để hắn lưu lại nơi này, đời trước cái vị ca ca này cùng Uyển Nhi truyền ra không ít lời đồn đãi, hiện giờ nhìn bộ dáng để bụng của hắn, Thái Bình càng nghĩ càng nguy hiểm, mau mau đem hắn đuổi đi.
Lý Hiền ho nhẹ hai tiếng, "Ta về Đông Cung, ngươi đi thả Trần Thất đi, đừng để cành mẹ sinh cành con."
"Vâng, Thái Tử ca ca." Thái Bình cố tình nhấn mạnh hai chữ "Thái Tử".
Lý Hiền nghe được chói tai, đi hai bước ra ngoại viện, lại quay đầu lại nói: "Ngày mai ca ca sẽ lấy chút thi văn của danh gia tới cho ngươi xem."
"Ngày mai không rảnh." Thái Bình không vui trả lời.
Lý Hiền nào nghĩ đến Thái Bình lại trực tiếp từ chối kiến nghị của hắn như vậy, "Thái Bình, ngươi cũng không nhỏ, không thể luôn ham chơi lười học."
"Ta chính là ham chơi lười học, a nương cũng không bắt ta học." Thái Bình trực tiếp đem Võ Hậu ra.
Lý Hiền ăn mềm không ăn cứng, nhìn nàng nổi lên tính tình kiêu căng, cũng lười so đo với nàng.

Vốn dĩ cái gọi là đưa thi văn, người hắn muốn đưa cũng không phải là Thái Bình.

Thượng Quan Uyển Nhi xuất thân từ Thượng Quan thị, là dòng dõi thư hương, tất nhiên sẽ coi trọng cẩm tú văn chương, so với đưa nàng ấy những thứ phàm tục, chi bằng mang thi văn đến cầu may.
"Không xem thì thôi!" Lý Hiền phất tay áo bỏ đi.
Xuân Hạ vâng vâng dạ dạ mà đứng ở một bên, thấy Thái Tử đi rồi, lúc này mới dám mở miệng nói: "Điện hạ bớt giận."
"Xuân Hạ, về sau nếu Thái Tử ca ca đem thư tới, đều nhận hết rồi để ở chỗ ngươi." Thái Bình biết Lý Hiền khẳng định sẽ không từ bỏ, lập tức nghĩ đối sách.
Xuân Hạ kinh hãi, "A?"
"Ngươi tìm một chỗ cất kỹ, sau đó sao chép lại thành một phần cho ta." Thái Bình biết vị ca ca này thích kết giao văn nhân, thư đưa tới nhất định không tệ, nhưng cho dù là đưa thư, cũng phải là nàng tự mình tìm, tự mình đưa.
Đời này nàng cần phải che chở Uyển Nhi thật tốt, không thể để những lời đồn đó vấy bẩn Uyển Nhi.

Xuân Hạ lĩnh mệnh, "Vâng." Sau đó, nàng nhỏ giọng hỏi, "Điện hạ, còn đi cấm thất không?"
"Đi!" Thái Bình dứt khoát đáp.
"Thiếp cũng đi." Thanh âm của Uyển Nhi đột nhiên vang lên.
Thái Bình nghe tiếng nhìn lại, "Ta biết chừng mực, sẽ không làm bậy." Nói xong, nàng phát hiện Uyển Nhi đã tẩy đi trang dung diễm lệ trên mặt, vẫn là trang điểm tố nhã như trước.
"Thiếp biết điện hạ sẽ không làm bậy." Uyển Nhi chỉ nghĩ đi cùng Thái Bình nhiều hơn.

Tâm tư Võ Hậu tựa như đáy biển, sâu không lường được, nàng chỉ cần ra lệnh một tiếng, cho dù là Thái Bình cũng không cản được nàng.
Khóe miệng Thái Bình bỗng nhiên dương ý cười, gật đầu nói: "Được, ngươi đi theo bổn cung!" Nàng nghĩ, Uyển Nhi đi theo nàng cũng tốt, miễn cho Thái Tử ca ca đột nhiên đánh đòn hồi mã thương, lợi dụng lúc nàng không ở đây, lặng lẽ chạy tới đưa thi văn.
"Vâng." Uyển Nhi nhất bái.
"Xuân Hạ, có Uyển Nhi đi cùng ta, ngươi liền không cần phải đi." Thái Bình nghĩ đến có một chuyện có thể để Xuân Hạ đi làm trước, "Ngươi đi thu thập một gian phòng kề bên đi."
"Vâng." Xuân Hạ không có hỏi nhiều.
Thái Bình tự nhiên mà nắm lấy tay Uyển Nhi, cười nói: "Uyển Nhi, đi thôi!"
"Điện hạ, chú ý lễ nghĩa." Uyển Nhi tránh tránh tay, nào biết Thái Bình lại cầm thật chặt, Uyển Nhi nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, "Điện hạ."
Thái Bình mỉm cười, "Thiên hạ lại không có quy củ quy định nữ tử không thể nắm tay nữ tử."
Uyển Nhi biết nàng ấy lại hồ ngôn loạn ngữ, liếc mắt một cái, "Hồ nháo."
"Khi còn nhỏ ta đều dắt Xuân Hạ chạy khắp viện, Xuân Hạ còn dắt được, tại sao đến lượt ngươi lại không được?" Thái Bình cố ý đề cập Xuân Hạ, những lời này vừa nói ra, Uyển Nhi thật sự không có cách nào phản bác.
Đời trước cho dù Uyển Nhi tới chỗ này làm thư đồng, cũng thường xuyên thấy Thái Bình lôi kéo Xuân Hạ chơi đùa, có đôi khi chơi đến cao hứng, còn kéo theo nàng tới chơi cùng.
"Đi thôi!"
Thấy Uyển Nhi không phản bác, nét mặt Thái Bình biểu lộ nụ cười đắc ý, nắm tay Uyển Nhi rời khỏi cung viện.
_____
Chú giải
Xa giá: xe/kiệu đi lại dành cho hoàng tộc
Hồi mã thương: một kỹ thuật chiến đấu cổ, lui lại đợi đến khi kẻ địch suy yếu hay sơ ý thì phản đòn
Hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói xà lơ.