Cấm Động Tâm

Chương 80: 80: Không Thoát Ra Được






Thanh âm của cô ấy phảng phất như từ một nơi rất xa bay đến, trống rỗng mờ mịt, Điền Lâm không xác định được bản thân có phải đã nghe lầm hay không, hoặc là đang nằm mơ.

Nhiên Nhiên?
Trình Tô Nhiên?
Cái tên này tồn tại tại nơi nào đó xa xôi sâu thẳm bên trong ký ức.

Điền Lâm trầm mặc một lát, nhìn Giang Ngu thất thần thở dài: "Đã 5 năm, chị Ngu, chị vẫn không quên được cô ấy."
"Đúng vậy, 5 năm......" Giang Ngu lẩm bẩm nói.

Nguyên tưởng rằng thời gian đủ lâu có thể mang đi hết thảy, nhưng cô gái nhỏ kia lạc ở trong đáy lòng cô ấy khắc lên ấn ký càng ngày càng rõ ràng, thời điểm cố tình không nghĩ đến, tựa như là đã thật sự quên mất, mà khi đối phương một lần nữa xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy mới hiểu được bản thân chưa bao giờ quên đi.

Lần cuối cùng mà Giang Ngu nhìn thấy Trình Tô Nhiên chính là ở cửa khách sạn nơi tổ chức hôn lễ.

Sau khi trở về, cô ấy đem toàn bộ những thứ thuộc về Trình Tô Nhiên phong ấn lại, giấu vào trong một góc của phòng chứa đồ, bao gồm cả lễ vật sinh nhật ngày đó nhận được, cũng không bỏ được ném đi, sau đó cô ấy dấn thân vào trong công tác bận rộn.

Kiếp sống người mẫu của cô ấy đã kết thúc, nhưng kiếp sống làm người đại diện cùng nhà thiết kế chỉ mới bắt đầu.

5 năm này, SIENA MODEL dần dần phát triển lớn mạnh, nhảy lên trở thành một trong những công ty hàng đầu trong ngành, lấy tổng công ty ở Giang Thành là trung tâm, đặt riêng hàng chục chi nhánh tại Hoa Nam, Hoa Bắc, Hoa Trung, Hong Kong, Macao, Đài Loan và nước ngoài, ký hợp đồng với hàng ngàn người mẫu tại khắp nơi trên thế giới, khách hàng cùng đối tác phân bố chủ yếu ở những trung tâm thời trang tại các thành phố lớn.

Mà mấy năm nay cô ấy cùng người bạn là nhà thiết kế sáng lập thương hiệu ETERNO cũng phát triển rất tốt, các phân khu tổng công ty ở các quốc gia lục tục được thành lập, cô ấy trở thành cổ đông cùng nhà thiết kế đứng đầu, chủ yếu quản lý khu Trung Quốc, nhưng đại đa số thời điểm cũng không trực tiếp tham dự hoạt động.

Mỗi năm bốn tuần lễ thời trang lớn, Giang ngu nhìn những người mẫu mặc trên mình quần áo mà cô ấy thiết kế đi trên sàn chữ T, nội tâm vừa tự hào lại thỏa mãn.

Cảm giác thành tựu trong sự nghiệp lấp đầy cô ấy, không đến mức hư không tịch mịch, những mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, vẫn như cũ sẽ nhớ đến cô gái nhỏ ở nơi sâu thẳm bên trong ký ức, có đôi khi sẽ mơ thấy, tỉnh lại lại không phân rõ được là thực hay mơ.

Càng là như thế, càng khiến cho cô ấy bực bội.

Cô ấy không tin bản thân sẽ thích một sủng vật nhiều như vậy.

Có lẽ là bởi vì tâm lí phản nghịch tác quái, Giang Ngu lần đầu tiên lâm vào điên cuồng, bắt đầu không ngừng tìm kiếm tình nhân mới.

Ba năm sau khi bạn nhỏ rời đi, cô ấy dưỡng tám con chim hoàng yến, thời gian dài nhất là một tháng, ngắn nhất là một tuần, không ngoại lệ đều là những cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi.

Diện mạo của các nàng thanh thuần, đôi mắt trong suốt, có má lúm đồng tiền ngọt ngào, chiều cao không vượt quá 1 mét 65, ngoan ngoãn văn tĩnh, ca hát dễ nghe, ít nhất sẽ biết một loại ngoại ngữ.

Mỗi một người luôn sẽ có điểm nào đó tương tự với Trình Tô Nhiên.

Giang Ngu để các nàng thoa sữa dưỡng thể hương sữa bò, mặc áo ngủ màu hồng nhạt, học hát < Khu vườn mùa đông >, hết thảy đều rất hưởng thụ, nhưng chỉ cần động tới ý niệm thân mật hơn liền vô pháp tiếp tục.

Duy độc có một lần, là cô gái nhỏ kia rất giống với Trình Tô Nhiên, ban đêm các cô ngồi bên cửa sổ uống rượu, cô ấy nghe cô gái nhỏ kia mềm mại gọi một tiếng chị, trước mắt huyễn hóa ra gương mặt kia, khó lòng kìm nổi.

Ngày hôm sau cô gái nhỏ kia hỏi: Nhiên Nhiên là ai?
Cô ấy liền đuổi nàng đi.

Lại sau đó nữa, Giang Ngu mệt mỏi, chán ngấy, nhấc không nổi hứng thú tìm sủng vật nữa, vì thế lại an tĩnh lại.

Cô ấy bắt đầu hối hận lúc trước quả quyết, hối hận khi đó không dung túng bạn nhỏ thổ lộ, hối hận xúc động tách ra.....!
Cô ấy rốt cuộc cũng hiểu được, nguyên lai, người chân chính không rời đi là bản thân mình.

Cách đó không xa trên mặt sông truyền đến tiếng còi tàu du dương.

"Tôi cũng không nghĩ tới còn có thể gặp lại em ấy, em nói xem, này đến tột cùng là cơ duyên xảo hợp, hay là mệnh trung chú định a...." Giang Ngu nhìn chằm chằm vào ngọn đèn ở nơi xa, những tảng lớn quang mang nhiễm sáng đôi mắt cô ấy.

18 tuổi một lần, 32 tuổi một lần, 38 tuổi một lần.

Tại sao lại có thể trùng hợp đến như vậy?
Điền Lâm nhẹ giọng nói: "Kỳ thật trong lòng chị đã có đáp án."
"......"
"Chị gặp được Trình tiểu thư ở nơi nào?"
"Phòng họp."
Giang Ngu chậm rãi thuật lại toàn bộ sự tình phát sinh buổi chiều.

"Nhiên Nhiên trưởng thành.....!em không biết đâu, em ấy ngồi ở chỗ kia có bao nhiêu xinh đẹp, tôi từ trên người em ấy tìm không thấy một vết đinh của bộ dạng trước đây, tôi cảm thấy em ấy thực xa lạ, nhưng em ấy lại vẫn là em ấy, cái gì cũng đều thay đổi, mà cái gì cũng chưa từng thay đổi....."
Như là đang lầm bầm lầu bầu, trong mắt cô ấy chớp động ánh sáng nhạt, dâng lên vui mừng.


Điền Lâm lại hỏi: "Vậy thái độ của cô ấy đối với chị như thế nào?"
Tươi cười bên môi Giang Ngu đông cứng, quang mang trong mắt ảm đạm, sắc mặt dần dần trở nên tối sầm lại.

Sau một lúc lâu, cô ấy cúi đầu nói: "Rất lãnh đạm.

Bất quá, dù sao cũng là đang nói chuyện công việc, nhiều năm như vậy không gặp, đương nhiên không có khả năng còn giống như lúc trước."
Không biết đây là đang giải thích hay là đang tự an ủi mình.

"Đúng là vậy, lâu như vậy rồi, sự nghiệp của Trình tiểu thư thành công, bên người khẳng định có rất nhiều người theo đuổi, nói không chừng đã có đối tượng, quên đi chuyện lúc trước là lẽ đương nhiên, nhân sinh tương lai còn dài." Điền Lâm nghiêm túc mà phân tích, nàng muốn khuyên Giang Ngu đừng lại sa vào một lần nữa, lại không nghĩ rằng lời này tựa như dao nhỏ đâm vào trong lòng Giang Ngu.

Giang Ngu nhíu chặt mày, con ngươi thâm thúy chìm xuống, "Đúng vậy, em ấy có đối tượng....."
"Chỉ là khả năng, khả năng mà thôi." Điền Lâm thấy sắc mặt của cô ấy không tốt, nhanh chóng chạy vá lại, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.

Giang Ngu không nói chuyện.

"Chị rất để ý cô ấy có đối tượng hay không có đúng không? Nếu là như vậy, chị Ngu, chị không có lập trường để ý, nếu không phải, chị cũng càng không cần phải rối rắm."
Điền Lâm đã làm tốt chuẩn bị sẵn sàng khinh bỉ.

Nhưng Giang Ngu vẫn như cũ không phản ứng, giống như một pho tượng điêu khắc đứng ở kia.

Điền Lâm tiếp tục nói: "Cô ấy thích chị, chị cũng thích cô ấy, vì cái gì lại muốn tra tấn nhau như vậy? Trước kia ngại thân phận quan hệ cũng thôi đi, hiện tại vẫn là như vậy, chị Ngu, chẳng lẽ chị tính cả đời bị vây bên trong những cái bóng ma đó không muốn thoát ra sao?"
Không nôn nóng, cô đang đợi Giang Ngu thẹn quá hóa giận.

Giang Ngu lại chỉ cúi thấp đầu, tóc dài rũ xuống ngăn trở sườn mặt, hô hấp dồn dập, một câu cũng không phản bác.

Này xem như cam chịu sao?
Trên mặt Điền Lâm lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Từng đợt gió thổi tới, mang theo vài phần hanh khô, oi bức phả vào người.

Hồi lâu sau, Giang Ngu ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Tôi không thích em ấy, ở cái loại quan hệ đó sẽ không có thuần túy yêu thích, em có hiểu không? Hiện tại tôi cùng em ấy ngồi chung một bàn hội nghị, chúng tôi không còn là chúng tôi của trước đây, từ giờ trở về sau mới là chúng tôi chân chính."
Nói xong cô ấy ngẩn người.

"Cũng có thể không có về sau...."
Điền Lâm quay mặt đi, lười cùng cô ấy đôi co.

Xa cách 5 năm, một vòng tròn lớn, cuối cùng lại về điểm bắt đầu.

Đó là một nút thắt không có cách nào giải kết.

Đêm nay, Giang Ngu mất ngủ.

Ban đêm đứt quãng tỉnh lại, phân không rõ là cảnh tượng trong mơ hay là hiện thực, vô số lần mở mắt ra đều nhìn thấy bóng tối, như thể nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Cho đến khi trời tờ mờ sáng, cô ấy lại tỉnh cũng rốt cuộc không ngủ nữa.

Đúng 10 giờ ký hợp đồng, còn chưa đến 7 giờ Giang Ngu đã rời khỏi giường, giống như sắp sửa tham dự một nghi thức thần thánh nào đó rửa mặt một phen, đứng ở phòng để quần áo.

Đối mặt với tràn ngập quần áo cả một căn phòng, cô ấy thế nhưng lại bó tay không có biện pháp.

Mặc cái gì?
Mở ra "Tủ quần áo bao con nhộng của Khả Khả", bên trong bất quá đều là những mẫu quần áo kinh điển, thuần một màu trắng đen xám và caramel, tùy tiện chọn một bộ cũng cho cảm giác thoải mái đơn giản cao cấp, bình thường cô ấy rất yêu thích, nhưng hôm nay lại thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Cô ấy ở phòng ngủ rối rắm nửa giờ, đi đến phòng khách đem Điền Lâm vừa mới tỉnh ngủ kéo lại đây.

"Chị Ngu, làm sao vậy?" Điền Lâm còn buồn ngủ hỏi.

Giang Ngu chỉ chỉ tủ quần áo, "Tôi không biết hôm nay nên mặc cái gì, em giúp tôi nhìn xem, chọn một bộ."
".......?"
Điện Lâm xoa nhẹ đôi mắt, nghi hoặc mà nhìn cô ấy, "Chị bảo em giúp chị chọn quần áo?"
"Ừm."
Hai gười đối diện một lát, Giang Ngu thúc giục nói: "Nhanh lên."
"Chị không lầm chứ? Chị là siêu mẫu, sao em có thể giúp chị chọn được? Vạn nhất đem chị mặc thành phi chủ lưu Smart, chị sẽ không đánh em chứ?" Đầu óc Điền Lâm có điểm mơ hồ, trực tiếp trêu đùa cô ấy, nói tới nói lui, lại vẫn là nhìn từng cái tủ quần áo một, nghiêm túc suy tư một phen.


Giang Ngu nhàn nhạt nói: "Vậy giúp tôi tham khảo."
"Cũng được." Điền Lâm gật đầu, một bên nhìn quần áo một bên làm bộ rất hiểu mà nói: "Chị hôm nay là đi ký hợp đồng, trường hợp nghiêm túc không thể mặc quá hoa lệ, nhưng đang là mùa hè, cũng không thể mặc quá tối, liền....."
"Quên đi, em đi ra ngoài đi." Giang Ngu đánh gãy lời nàng.

Điền Lâm: "......"
Người đã rơi đi hồi lâu, Giang Ngu vẫn như cũ đứng ở trước gương nhìn mình, tưởng tượng, lúc bạn nhỏ nhìn thấy bộ dạng của cô ấy.

Sao cô ấy lại không biết mặc cái gì chứ?
Tự tin của cô ấy đâu?
Từ 7 giờ đến 8 giờ, lại đến 8 giờ rưỡi....!
Giang Ngu cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy sơ mi màu xám nhạt, phối hợp cùng với một chiết thắt lưng mảnh nhỏ, hai cúc áo trên cùng được mở ra, để lộ xương quai xanh như ẩn như hiện, trang sức vòng cổ bạc đơn giản làm rạng rỡ thêm vài phần.

Ăn xong bữa sáng, cô ấy tỉ mỉ trang điểm nhẹ, lại ở trước gương soi trong chốc lát, thẳng đến 9 giờ hai mươi mới ra khỏi cửa.

Hôm nay cô ấy tự mình lái xe.

Trên đường lượng xe cộ tương đối nhiều, có chút ùn tắc.

Khoảng 9 giờ 40, Giang Ngu đã đến dưới lầu cao ốc, xa xa liền trong thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở tại chỗ ngoặc, cửa ghế phụ mở ra.

Một nữ nhân tóc dài bước xuống xe.

Nhiên Nhiên?
Đồng tử Giang Ngu hơi co lại, chậm rãi đi về phía trước một đoạn, dừng lại, nhìn chăm chú vào phía trước.

Audi A6L.

Chậc.

Trình Tô Nhiên đóng cửa xe, dẫm lên giày cao gót đã đi được vài bước rồi, đột nhiên dừng lại, xoay người, lúc này cửa ở vị trí điều khiển mở ra, một nữ nhân khác xuống xe.

Người nọ dáng người cao gầy, tóc dài cập vai, mặc một chiếc áo sơ mi tay lỡ màu mơ, thuần thịnh thanh nhã, trong tay của nàng cầm theo một túi văn kiện, vòng qua đầu xe đưa cho Trình Tô Nhiên, lại nói câu gì đó.

Từ góc độ này không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Trình Tô Nhiên cười, hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt hãm xuống, bên trong ngọt nị mang theo ôn hòa.

Chỉ thấy nữ nhân kia nâng tay lên, tinh tế thay cô sửa sửa lại tóc.

Giang Ngu siết chặt tay lái.

Sau đó hai người tách ra, Trình Tô Nhiên cầm theo túi văn kiện hướng đại sảnh tầng 1 đi vào, nữ nhân kia xoay người lại, Giang Ngu rốt cuộc cũng thấy rõ mặt nàng.

Mặt mày thâm thúy, cái mũi rất cao, nước da hồng hào, nhưng cũng không phải loại diện mạo diễm lệ.

Nàng lên xe, nhưng cũng không đi.

[ Trình tiểu thư sự nghiệp thành công, bên người khẳng định có rất nhiều người theo đuổi, nói không chừng đã có đói tương, quên đi chuyện trước kia là lẽ đương nhiên.....]
Bên tai quanh quẩn lời nói của Điền Lâm.

Nhiên Nhiên sẽ có đối tương sao?
Ánh mắt Nhiên Nhiên nhìn người kia ôn nhu như vậy, đối với người kia tràn ra nụ cười ngọt ngào như vậy, mà những thứ đó, đều đã từng là thứ thuộc về cô ấy.

Nguyên lai không phải Nhiên Nhiên trở nên lãnh đạm xa cách, mà là đã đem ôn nhu tốt đẹp đều để lại cho người khác.

Giang Ngu nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Yên lặng ngồi một lúc, cô ấy đem xe chạy đến phía trước quay đầu, một lần nữa quẹo vào bãi đỗ xe, tìm ví trí tốt dừng lại, đi thang máy lên tầng trên.

"Giang tổng, Trình tổng đã tới rồi, đây là hợp đồng." Nam nhân tây trang ngày hôm qua là giám đốc bộ phận thương vụ, đem hợp đồng đã chuẩn bị tốt đưa đến, lúc sau sẽ không tham dự ký kết hợp đồng, đây là ý tứ của Giang Ngu.

Giang Ngu tiếp nhận hợp đồng mở ra, nhàn nhạt hắng giọng, nhìn thời gian cách 10 giờ còn năm phút nữa, xoay người rời khỏi văn phòng.


Phòng họp ở tầng dưới, phía ngoài cùng là khu vực trống trải sáng ngời dùng để tiếp khách, Giang Ngu từ thang máy đi ra, liền nhìn thấy Trình Tô Nhiên đang ngồi ở trên ghế sô pha, cúi đầu, đang lật xem một phần văn kiện.

Tập trung tinh thần, thập phần chuyên chú.

Eo lưng của cô đĩnh đạt thẳng tắp, dáng ngồi ưu nhã, vạt trước của áo sơ mi tuyết trắng có thắt một cái nơ dài, chiếc váy màu hông nude được điểm vải tuyn, ôn hòa lại giỏi giang, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó cũng là một bức tranh phong cảnh xinh đẹp.

Thành thục mê người.

Giang Ngu không muốn quấy rầy, theo bản năng thả chậm lại bước chân.

Một sợi tóc quăng dài màu nâu từ bả vai chảy xuống trên giấy, Trình Tô Nhiên ngưỡng ngưỡng cổ, giơ tay gợi lên, dư quang thoáng nhìn thấy bóng người đang đi về hướng bên này, vừa ngẩng tầm mắt lên, liền đụng phải ánh mắt nóng rực của Giang Ngu.

Trái tim trong phút chốc như ngừng đập.

Sau đó đập càng lúc càng nhanh.....!
Cô véo khẩn lòng bàn tay, âm thầm nói với bản thân phải bình tĩnh, sau đó thong dong mà khép lại văn kiện, đứng lên, khóe miệng dương lên nụ cười hào phóng khéo léo: "Giang tổng."
"Trình tổng tới sớm như vậy." Giang Ngu thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt cô.

"Ừm, thói quen đến sớm."
Trên mặt cô không có chút sơ hở nào, như là mang lên một cái mặt nạ hoàn mỹ nhất.

Tươi cười kia lại không sâu vào nơi đáy mắt, chỉ là khách sáo, chỉ là lễ phép, bên dưới ý cười là sự hờ hững lạnh nhạt mà cô dành cho cô ấy, giống như một sự trả thù trong thầm lặng.

Giang Ngu nhớ tới một màn mới vừa nhìn thấy ở phía dưới lầu kia, tức khắc đã không còn tâm tình duy trì bộ dạng khách sáo cùng lễ phéo nữa, thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía phòng họp, "Vào đi."
Trong nháy mắt khi cô ấy xoay lưng đi, khuôn mặt bình tĩnh của Trình Tô Nhiên lộ ra một tia nứt toác, nhưng rất nhanh lại lần nữa khôi phục.

Hai người trước sau tiến vào trong phòng họp, từng người ngồi xuống, Giang Ngu liếc mắt nhìn văn kiện trong tay Trình Tô Nhiên, không chút để ý hỏi: "Vừa rồi đang xem cái gì?"
"Tự liệu hội nghị buổi chiều." Trình Tô Nhiên nói xong liền ngẩn ra, bỗng nhiên phản ứng lại, có chút ảo não, rũ mắt xuống.

Giang Ngu lại hồn nhiên không phát giác, "Buổi chiều còn có việc sao? Lịch trình gấp gáp như vậy à?"
Trình Tô Nhiên âm thầm hít sâu, muốn nói đây là chuyện riêng của cô cùng cô ấy không quan hệ, nhưng rồi nghĩ lại, quá cố tình, nên như những gì cô đã tự nhủ với bản thân ngày hôm qua sau khi đã bình tĩnh lại vậy, không nên trốn, không thể trốn.

Chỉ là một người bạn cũ cửu biệt gặp lại mà thôi.

Là ân nhân a.

Nghĩ như vậy, nỗi lòng của cô bình tĩnh lại rất nhiều, ngước mắt ừ một tiếng, nói: "Là rất vội, ngày mai còn phải đi công tác, cho nên hy vọng có thể nhanh chóng ký xong hợp đồng."
Nói như vậy càng thuận lý thành chương.

Một hợp đồng nhỏ như thế này, không cần phải làm bộ dạng cỡ nào chính thức nghiêm túc, cũng không cần cỡ nào thần thánh long trọng phô trương, hai bên xem xong cảm thấy không có vấn đề gì liền ký tên, vài phút công phu, rất nhanh.

Trình Tô Nhiên cảm thấy bản thân có thể chống đỡ được.

Quả nhiên-----
Giang Ngu nhíu hạ mi, không hề nói cái gì, đem hợp đồng đã chuẩn bị tốt đẩy qua, "Không có vấn đề gì liền ký tên đi." Lại đưa qua một cây bút.

Tình cảnh này giống như đã từng gặp qua.

Trong nháy mắt khi Trình Tô Nhiên mở hợp đồng ra, trong đầu hiện lên rõ ràng hình ảnh.....!
Cô gái nhỏ ngồi ở trên sô pha, ngoan ngoãn lại câu nệ, hai chân được đặt đến đoan đoan chính chính, quy quy củ củ, ngồi đối diện với nữ nhân lạnh lẽo tựa như một con rắn kia, ánh mắt như đang săn mồi nhìn cô.

[ chị, cái này có hiệu lực pháp lý không? ]
[ không có.

Cấp cho bạn nhỏ một cái cảm giác nghi thức, chỉ cần em ngoan, tôi tự nhiên giữ lời.

]
Dòng chữ màu đỏ tô đậm: Cấm động tâm.

Giống như máu.

Đó là ngày 28 tháng 8 năm 2019, một buổi sớm mai đầy ánh nắng, cô đem bản thân tựa như thịt heo thức ăn ngoài chợ bán đi.

Sau đó cô ở trong đoạn quan hệ không bình đẳng kia động chân tình.

6 năm, cô vẫn không có cách nào quên được, bản thân nhỏ yếu lại hèn mọn, bản thân xấu xí lại chật vật, bản thân biết rõ không chiếm được vẫn như cũ hãm sâu vào....!
Trình Tô Nhiên siết chặt cán bút, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Một tờ hợp đồng lại nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến mức Giang Ngu phát giác cô không thích hợp, môi giật giật, theo bản năng buột miệng thốt lên: "Nhiên Nhiên, làm sao vậy?"
Trình Tô Nhiên trong thoáng chốc lấy lại tinh thần, hoảng loạn nơi đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, may mà cúi đầu, đang xem hợp đồng, không đến mức bại lộ cảm xúc.

"Không có việc gì." Cô lật qua một tờ, cảm nhận được Giang Ngu đang nhìn mình, trong lòng càng thêm khẩn trương.

Giang Ngu thưởng thức cây bút trong tay, ánh mắt ý vị thâm trường.


Bạn nhỏ a.....!
Kỹ thuật diễn càng ngày càng tốt.

Là cùng cô ấy giận dỗi? Hay là trả thù cô ấy? Quả nhiên là đã trưởng thành, đều học được cho cô ấy rét run dao nhỏ.

Trong phòng tràn ngập trầm mặc quỷ dị.

Một lát sau, hợp đồng xem xong rồi, Trình Tô Nhiên điều chỉnh tốt biểu tình, ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh lặng như nước, "Không có vấn đề." Nói xong ký xuống tên mình, ấn xuống dấu tay.

Giang Ngu cũng ký tên, đóng dấu công ty.

"Hợp tác vui vẻ."
Cô ấy vươn tay.

Trình Tô Nhiên chần chờ một lát, duỗi tay cùng cô ấy tương nắm.

Lòng bàn tay chạm phải làn da ấm áp, xúc cảm mềm mại, trái tim cô nhảy lên một cái, đôi mắt trầm tĩnh hiện lên mấy tia nứt toác, không đến hai giây đã thu tay về, dường như không có việc gì mà cười: "Hợp tác vui vẻ."
Rốt cuộc cũng kết thúc.

Trình Tô Nhiên đem hợp đồng bỏ vào trong túi văn kiện, không tránh khỏi động tác có chút vội vàng, đứng lên.

"Nếu đã hợp tác vui vẻ, vậy cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời." Giang Ngu ngồi ở trên ghế bất động, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.

Trình Tô Nhiên ngẩn ra, cười nhạt lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của Giang tổng, ăn cơm liền thôi đi, buổi chiều tôi còn có việc."
Nói xong xoay người muốn đi.

Bỗng nhiên, cổ tay bị nắm lấy, cả người cô đột nhiên không kịp phòng bị bị kéo ra sau, mất đi trọng tâm, ngã vào cái ôm mềm mại hương diên vỹ.

Nhưng mà giây tiếp theo, cô lại bị đặt ở trên tường, hai cánh tay tố bạch chống ở bên người cô, hơi thở ấm áp cùng tảng lớn bóng đen áp xuống, cô bị giam cầm ở bên trong một không gian nhỏ, không có cách nào nhúc nhích.

"Giang tổng, cô làm gì vậy....." Trình Tô Nhiên hoảng loạn mà giãy giụa, tức giận trừng cô ấy, lại cũng không quên ngụy trang cho bản thân.

Giang Ngu hơi cúi đầu, chóp mũi chạm phải mặt cô, "Đang cùng tôi giận dỗi sao?"
"Không có."
"Vậy tại sao lại vội vã rời đi như vậy?"
"Buổi chiều có việc."
"Vừa rồi gọi em là Nhiên Nhiên, tại sao lại không cường điệu bản thân họ Trình?"
"Xem hợp đồng không chú ý." Trình Tô Nhiên mặt vô biểu tình, cánh tay rũ tại bên người lòng bàn tay bị véo đến phát đau.

"Phải không?" Giang Ngu khẽ cười một tiếng, "Không phải bởi vì nhớ tới cái gì sao?"
Cả người Trình Tô Nhiên cứng đờ.

Một cái búa hung hăn nện ở trong lòng cô, lớp phòng thủ vững chắc mà cô dựng bao năm qua dễ dàng sụp đổ, chỉ còn lại cặn bã.

Cho tới bây giờ, cô đối với đoạn thời gian từng được bao dưỡng kia vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, giống như một cái gai đâm vào trong da thịt, thật sâu tiến vào trong huyết nhục không nhổ ra được.

Đã rất nhiều đêm, cô khóc lóc từ trong cơn mơ tỉnh lại, bị mãnh liệt cảm giác chán ghét bản thân bao lấy, cô nhất thời là chim hoàng yến của Giang Ngu, một đời cũng là chim hoàng yến của Giang Ngu, rốt cuộc tẩy không được tầng dấu vết kia.

Ở trước mặt Giang Ngu vĩnh viễn không dám ngẩng đầu lên.

Cô hận bản thân mình.

Tại sao lại đến hộp đêm ca hát, tại sao lại đáp ứng được bao dưỡng, tại sao lại đối với Giang Ngu động tâm.....!
"Tại sao lại không nói lời nào?" Nhìn mặt nạ của cô từng chút vỡ ra, trong lòng Giang Ngu tức khắc sinh ra khoái cảm trả thù, có một thanh âm điên cuồng kêu gào ----- đem những ôn nhu tốt đẹp đó nguyên bản chỉ thuộc về cô ấy trả lại cho cô ấy.

Mà không phải là cho một nữ nhân khác.

Máu nóng dồn lên đỉnh đầu, đâm vào huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, loại cảm giác này tựa như uống say, mà sau khi sức mạnh qua đi, cảm xúc cũng chậm rãi tiêu tán.

Giang Ngu bình tĩnh lại.

Cô ấy đang làm cái gì? Đang nói cái gì?
Cô ấy cùng Nhiên Nhiên đã không còn quan hệ bao dưỡng, các cô hiện tại ngồi trên bàn hội nghị là bình đẳng hợp tác, các cô....!
Hết thảy ký ức đều dừng lại ở 5 năm trước.

Cô ấy vẫn là tư duy của kim chủ.

"Nhiên Nhiên...." Giang Ngu rũ tay xuống, ôm lấy người trong lòng ngực.

Lông mi Trình Tô Nhiên run lên, khuôn mặt vẫn như cũ không biểu tình, chậm rãi thu hồi suy nghĩ, đẩy cô ấy ra, "Giang tổng, tạm biệt."
Mặt nạ hoàn mỹ kia lại trở nên kín kẽ.

.