Cẩm Đường Quy Yến

Chương 47: - Chương 47BẬC THANG




Đường Manh nhìn số trang sức kia, vẻ mặt phức tạp lắc đầu.



“Cô nương là người chính trực, trước đây ta và cô nương vốn không quen biết, cô nương thành tâm tới cứu ta, ta không những không thể báo đáp được gì cho cô nương, mà ngược lại còn đem phiền toái tới cho cô nương, ta đã rất cảm kích rồi. Những món trang sức này coi như ta đưa cho cô nương, coi như lễ tạ ơn của ta, dù thế nào cũng xin cô nương đừng từ chối.”



“Như thế cũng không được. Những thứ này đều là tâm ý của đám Thanh Lưu đối với muội, là thiện duyên do phụ thân muội kết nên, dù thế nào ta cũng không muốn lấy. Chuyện trước kia chúng ta không tính toán, sau này ngươi theo ta vào phủ, sẽ có lúc ta liên lụy đến muội, chỉ mong rằng chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, còn về của cải tư riêng của muội, ta sẽ không đụng tới.”



Tần Nghi Ninh nói xong, đưa mấy món trang sức kia cho Đường Manh:



“Muội nghe lời ta đi, giữ một ít của cải bên mình, luôn có lợi chứ không có hại.”



Đường Manh giằng co một hồi, rốt cuộc vẫn không lay chuyển được Tần Nghi Ninh.



Nàng ta cũng không phải là người câu nệ, Tần Nghi Ninh đối đãi chân thành với nàng ta như thế, nàng ta rất cảm động.



Nhận lấy mấy món trang sức, Đường Manh hành lễ với Tần Nghi Ninh:



“Ta cô độc, được cô nương ưu ái, ta chỉ có thể trung thành báo đáp.”



Tần Nghi Ninh cười nâng nàng ta dậy:



“Gặp nhau đã là hữu duyên, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau vượt qua khó khăn, đường sau này còn rất dài.”



Hai người nhìn nhau cười, tuy là chủ tớ, nhưng tận đáy lòng trộn lẫn rất nhiều tâm tình, có ân tình, cũng có tình bạn.



Thấy chuyện đã giải quyết thỏa đáng, Tần Nghi Ninh dặn Thụy Lan cố gắng dưỡng thương, rồi bảo gã sai vặt của Chung đại chưởng quỹ chuẩn bị xe:



“Ta muốn đến phủ Định Quốc công.”



Gã sai vặt vâng dạ lui ra.



Đường Manh thấy bên người Tần Nghi Ninh không ai hầu hạ, vốn cũng muốn đi theo, Tần Nghi Ninh cười nói:



“Hai ngày này, trước tiên ta sắp xếp để muội hoàn tục đã, đến lúc đó đi theo ta cũng danh chính ngôn thuận. Thương thế của Thụy Lan còn phải nhờ muội trị liệu, trước tiên muội cứ ở lại bên người Thụy Lan.”



Mặc dù Đường Manh còn mặc đạo bào, nhưng trong lòng đã xem Tần Nghi Ninh là chủ tử rồi, nàng ta liền vâng lời gật đầu.



“Cô nương yên tâm, từ nhỏ ta theo phụ thân học tập y thuật, điều trị vết thương ngoài da thịt, không làm khó được ta.”



Nàng ta lại cầm tay Tần Nghi Ninh lên nhìn một chút, cười nói:



“Tay cô nương nhiều vết chai, nhất định trước đây trải qua nhiều vất vả? Hai ngày nay ta đã điều chế thuốc mỡ làm liền sẹo rồi, cô nương thoa một hộp, đảm bảo tay sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Mà ngay cả da của cô nương, ta cũng có biện pháp điều trị.”



Có cô gái nào không thích mình xinh đẹp? Nhìn thấy làn da các cô nương trong phủ đều mịn màng, mềm mại, có lúc Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy da mình quá thô ráp. Dãi dầu nắng gió, chẳng những tay nàng đầy vết chai sần, mà cả da mặt nàng cũng thô ráp hơn các cô nương khác một chút, chỉ là nhờ tuổi còn trẻ nên không lộ rõ mà thôi.



Hôm nay nghe Đường Manh nói có biện pháp điều trị, Tần Nghi Ninh vui mừng nói:



“Vậy là ta đã có thể trông cậy vào muội rồi.”



Đương Manh vỗ ngực đảm bảo:



“Yên tâm đi, việc này ta thành thạo nhất.”



Tần Nghi Ninh lại căn dặn Đường Manh và Thụy Lan một phen, rồi liền rời khỏi khách sạn Đạp Vân, lên xe ngựa chạy đến phủ Định Quốc công.



***



Gờ cơm trưa đã qua, là lúc Định Quốc công phu nhân nghe các ma ma quản sự báo cáo, thu phát đối bài (1).



Trong lúc mọi người trong Noãn các đang bận rộn thao luận, Bao ma ma lặng yên tới bên Định Quốc công phu nhân thấp giọng nói:



“Lão phu nhân, cô nãi nãi tới.”



Định Quốc công phu nhân nhíu mày:



“Bảo nó ăn no rồi nghỉ ngơi đi. Làm ầm ĩ trong phòng còn chưa đủ, bây giờ đang bận rộn, đâu có thời gian rỗi để ý tới nó.”



“Mẫu thân nói cái gì chứ!”



Bao ma ma chưa kịp đi ra ngoài chuyển lời, Tôn thị đã vén rèm cửa bước vào. Bà cũng không hỏi tới các ma ma quản sự liền bước tới bên cạnh Định Quốc công phu nhân.



“Mẫu thân, sao Tần Mông còn chưa đến đón con?”



Định Quốc công phu nhân nghe vậy, gân xanh trên thái dương nổi phồng lên, bất đắc dĩ khoát tay áo.



Bao ma ma lập tức hiểu ý, dẫn theo các ma ma quản sự lui ra, trả lại không gian Noãn các cho hai mẹ con.



Lúc này Định Quốc công phu nhân mới nói:



“Lần này con lại nóng nảy rồi, người nào lại bảo con về nhà mẹ đẻ? Lần này theo ta thấy, con hoàn toàn có lỗi. Bản thân con phạm sai lầm, chẳng lẽ còn chờ người khác cúi đầu nhận lỗi mới chịu? Nếu con thông minh thì mau chóng trở về mà làm Thái sư phu nhân đi, đừng để tình cảm phu thê hoàn toàn tan biến, đến lúc đó lại khóc lóc.”



“Mẫu thân, người có đúng là mẹ ruột con không vậy? Sao mỗi lần gặp con, đều chỉ biết răn dạy con, đều chỉ nói con không đúng, sao không xem Tân Mông đã làm cái gì với con?”



Định Quốc công phu nhân cảm thấy mệt mỏi, vỗ vỗ trán uể oải nói:



“Hạm tỷ nhi, con cũng không còn là trẻ con nữa rồi, có chút đạo lý còn phải đợi ta nói sao? Mẹ chồng con và chồng con hoàn toàn không nhằm vào con, họ nói chuyện của Nghi tỷ nhi, con lại tự ái, còn dựa vào thân phận tiểu thư phủ Định Quốc công để áp chế người ta chứ gì? Con đừng quên, con là dâu con của Tần gia!”



“Chẳng lẽ con làm sai? Nghi tỷ nhi một mình ra ngoài gặp đàn ông lạ, con quản giáo con gái, không những Tần Mông hất tay con ra, suýt nữa đẩy con té ngã thì thôi đi, lại còn trách mắng con, nói quy củ của con không tốt lắm, ra tay tàn nhẫn với con gái, còn nói con mới nên học quy củ.”



Tôn thị gạt nước mắt:



“Rốt cuộc con đâu có lỗi với hắn, vậy mà hắn làm con mất thể diện trước mặt mọi người. Con quy củ không tốt, chẳng lẽ còn kém một một nha đầu trên núi về? Chính hắn nói Nghi tỷ nhi phạm lỗi, con thay hắn quản giáo, hắn còn mắng con!”



Tôn thị oán giận nói. Trong khoảng thời gian này, Định Quốc công phu nhân nghe bà nói nhiều đến mức lỗ tai nổi chai luôn rồi. Lúc này nghe Tôn thị khóc lóc, nếu đây không phải là con ruột của mình, Định Quốc công phu nhân thật sự muốn tống Tôn thị ra khỏi cửa, tự sinh tự diệt cho rồi.



“Hạm tỷ nhi, con phải hiểu rõ, Nghi tỷ nhi không chỉ là con gái của Tần Mông, mà cũng là con gái của con! Chồng của con thương yêu con của con, chẳng lẽ con không vui sao? Đâu có cái kiểu làm mẹ nào như con, còn đi so đo với con gái của mình? Ta thấy không phải con khóc ra nước mắt đâu, mà đó đều là não của con đó! Có phải là đầu con đã trống rỗng lâu rồi không?”



“Mẫu thân! Sao người lại nói con như vậy!”



“Chẳng lẽ ta nói không đúng? Mấy ngày nay ta vẫn quan sát con, bản thân con đầu óc không sáng suốt, người ngoài nói lại không chịu nghe, chỉ một mực khóc lóc om sòm, còn chờ Tần Mông mang kiệu tám người khiêng tới đón con về sao? Ta nói cho con biết, bây giờ Tần Mông đã là Thái sư đương triều rồi! Con còn không quay về, coi chừng di nương cũng có thể cưỡi trên đầu con!”



“Con…”



“Con vừa ngu xuẩn vừa hồ đồ, còn không biết nhìn người! Tần Tuệ Ninh xúi giục con, con đã hơn bốn mươi tuổi đầu rồi mà vẫn mắc bẫy, bây giờ không biết xấu hổ, còn ở đó mà khóc lóc? Ta thấy con nên khóc cho đầu óc của mình, thật sự ngu muội, không giống con gái của ta!”



Bị răn dạy thẳng mặt, Tôn thị khóc nức nở.



Định Quốc công phu nhân nghe huyệt Thái Dương giần giật đau buốt, đứng dậy muốn đi ra ngoài.



Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Bao ma ma mỉm cười đứng dưới hành lang, nói:



“Lão phu nhân, người xem ai tới này!”



Rèm cửa được vén lên, Tần Nghi Ninh mỉm cười vào cửa, chiếc áo choàng gấm đỏ tươi ánh hồng lên khuôn mặt trắng nõn tươi cười của nàng, tươi đẹp như đáo hoa mai vừa nở ở hậu viện.



“Ngoại tổ mẫu.”



Tần Nghi Ninh khom người hành lễ.



Định Quốc công phu nhân ngạc nhiên và mừng rỡ, đỡ nàng lên:



“Nghi tỷ nhi của ta, sao trời lạnh lẽo thế này còn tới?”



Tần Nghi Ninh liếc nhìn Tôn thị đứng một bên, lại chớp chớp mắt nhìn Định Quốc công phu nhân, cởi áo choàng đưa cho Bao ma ma, rồi liền bước tới trước mặt Tôn thị hành lễ. Vietwriter.vn



“Con gái ra mắt phu nhân.”



Lúc này Tôn thị đang tức giận, vừa nghĩ tới chuyện lần này là do Tần Nghi Ninh một mình rời phủ, nhìn thấy nàng đương nhiên không thích, gạt nước mắt “hừ” một tiếng, ngoảnh mặt đi.



Định Quốc công phu nhân thấy vậy nhíu mày, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.



Bà muốn xem Tần Nghi Ninh muốn làm cái gì.



Tần Nghi Ninh thấy Tôn thị khóc đến mức mắt đỏ ngầu, còn tỏ thái độ lạnh nhạt với mình, liền biết bảy tám ngày nay Tôn thị vẫn chưa nhận ra sai lầm, đành phải tiếp tục quỳ ngay ngắn ở đó.



“Phu nhân đừng tức giận, tất cả đều là lỗi của con.”



Tôn thị hừ lạnh nói:



“Ngươi còn biết mình sai ư? Vậy tại sao dám cả gan đi ra ngoài gặp đàn ông lạ? Còn đơn thương độc mã chạy tới phủ Ninh Vương đòi người? Thật to gan!”



“Lúc đó cũng vì con nôn nóng cứu người, muốn cố gắng hết sức thôi ạ, không ngờ Ninh Vương lại giao Đường cô nương cho con. Tuy nhiên cũng bởi vì có việc này, phụ thân mới có thể thăng chức Thái sư, coi như là gặp họa được phúc.”



Tần Nghi Ninh cúi đầu đáp.



Tôn thị nghe xong, hoàn toàn không hiểu.



Định Quốc công phu nhân nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ mình không nhìn lầm người. Bà bước tới nâng Tần Nghi Ninh dậy, nói:



“Mặt đất lạnh lẽo, ngồi nói chuyện được rồi. Hiện giờ mẫu thân cháu đang nóng giận, có một số việc không nghĩ ra, cháu giải thích một chút, nó sẽ hiểu.”



“Dạ.”



Tần Nghi Ninh cảm kích nhìn Định Quốc công phu nhân mỉm cười, lập tức lần lượt nói ra kế sách của Ninh Vương, chuyện của Đường Manh khiến cho cục diện biến đổi và nguyên nhân vì sao Tào Thái sư bị cách chức, cho Tôn thị biết.



Tôn thị đã nín khóc, hơi kinh ngạc nhìn Tần Nghi Ninh:



“Những lời này đều là cha ngươi dạy cho ngươi sao?”



“Đều là con tự nghĩ ra.”



Tần Nghi Ninh cười ngượng ngùng, nói:



“Con cũng chỉ nghĩ bừa như vậy thôi, không biết có đúng hay không. Hơn nữa con nghĩ, nếu con là Thái sư, nhất định con sẽ lập tức vạch tội Ninh Vương.”



Tinh quang trong mắt Định Quốc công phu nhân chợt lóe lên, bà mỉm cười hỏi:



“Vì sao cháu nói như vậy?”



Tần Nghi Ninh cười nói:



“Nhất định hoàng thượng không thích thấy bề tôi kết bè kết phái. Ninh Vương vốn là một Vương gia nắm binh quyền, có uy tín nhất định trong quân, nếu có quan hệ thân thiết với tân Thái sư, thì làm sao hoàng thượng có thể yên tâm? Cháu nghĩ cho dù cha cháu không làm như vậy thì Ninh Vương cũng sẽ buộc cha cháu làm điều đó. Chỉ khi hai người không thân cận thì mới có thể duy trì cục diện triều đình ở thế cân bằng.”



“Đứa trẻ ngoan!”



Định Quốc công phu nhân kéo Tần Nghi Ninh tới, ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng, nói:



“Cháu nói không sai. Hôm nay ông ngoại cháu mới nói với ta chuyện phụ thân cháu vạch tội Ninh Vương. Ta thật sự không nhìn lầm cháu, cháu là đứa nhỏ rất thông minh.”



Tôn thị nghe xong sợ ngây người, sững sờ nhìn Tần Nghi Ninh.



Định Quốc công phu nhân thấy thế thở dài.



Tần Nghi Ninh lại quỳ xuống trước mặt Tôn thị, nói:



“Bất luận như thế nào, con ra ngoài một mình là sai, phu nhân giáo huấn con thế nào cũng được. Ngày ấy phụ thân cũng đang nóng giận, tâm trạng kích động nên lời lẽ không thỏa đáng. Hôm nay phụ thân vinh dự thăng chức Thái sư, ngày kia Thái tử còn phải đích thân đến thăm, trong phủ còn phải tổ chức tiệc thỉnh sư, hôm nay mẫu thân đã là Thái sư phu nhân, nếu mẫu thân không có mặt, thì phụ thân cũng mất hết mặt mũi. Mẫu thân và phụ thân phu thê tình thâm, làm sao có thể giận nhau lâu được. Hôm nay con đến, là nhận lỗi với mẫu thân và cầu xin người hồi phủ.”