Cẩm Đường Xuân

Chương 47: 47: Ngày Sau 2





Chờ thêm một thời gian, Lưu đại phu ra khỏi phòng trong, đầu Lưu đại phu đổ đầy mồ hôi
Mọi người đều đứng dậy đón.
“Thế nào?” Trần Thúc hỏi.
Lưu đại phu vừa lấy khăn tay lau mồ hôi, vừa nói, “Thi châm rất thuận lợi, lão thái thái còn khoảng một khắc (15) nữa là có thể tỉnh, đến lúc đó, có thể tháo băng gạc xuống được rồi.”
Mọi người thở phào một hơi, lại canh cánh thêm một hồi, mấu chốt còn phải chờ xem tiếp theo sau.
Trần Thúc dẫn Lưu đại phu đến bên cạnh nghỉ ngơi.
Đường Ngọc luôn canh giữ trong phòng, trước mặt tổ mẫu.
Có lẽ do vừa rồi Trần Thúc mới nhắc nhở, nàng cũng nghĩ tới sau đó cần làm gì, cho nên ngược lại cũng không khẩn trương như trước đây.

Hơn nữa, trong đầu vẫn thường luôn nhớ tới chuyện trước đây của Trần Thúc, phân tán khẩn trương trong lòng, hơi hơi xuất thần……
Ước chừng một khắc đã qua đi, lão thái thái tỉnh.
“Tổ mẫu.” Đường Ngọc đỡ bà chậm rãi ngồi dậy, lại gọi một tiếng, “Trường Doãn ~”
Nàng cũng không biết vì sao lại nghĩ đến gọi hắn.
Nhưng rất nhanh, Trần Thúc đi vào, nói với tổ mẫu vài câu, lại dẫn Lưu đại phu cùng Dương thị, Mậu Chi đi vào.
Thời điểm khi bọn họ mới vừa đến Đào thành, Lưu đại phu bị trúng gió độc, vẫn luôn ngồi trên xe lăn, cũng là vào tháng 11 mỗi ngày mới có thể đứng được một chút, vừa rồi thi châm cho tổ mẫu, Lưu đại phu hết sức chăm chú, trán còn có mồ hôi, “Lão thái thái ngài cảm giác như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Trong lòng lão thái thái ngầm kích động, “Đều tốt.”
Lưu đại phu cười nói, “Vậy ngài không được khẩn trương, chúng ta tháo băng gạc, sau đó ngài từ từ mở to mắt ra.”
Lão thái thái nói được.
Lão thái thái vẫn luôn nắm tay Đường Ngọc, Trần Thúc gọi Mậu Chi theo, kéo bức màn lên một chút.
Băng gạc quấn đôi mắt lão thái thái không nhiều lắm, rất nhanh đã tháo xong, chỉ là trước đây đôi mắt có bôi thuốc mỡ, hiện giờ, Lưu đại phu lau mắt cho bà, rồi sau đó nói, “Lão thái thái ngài thử mở to mắt nhìn xem, chậm thôi, đừng gấp quá, đôi mắt cần thời gian thích ứng.”
Lão thái thái làm theo.
Mọi người đều ngừng thở, lão thái thái mở mắt từng chút từng chút, ánh vào mi mắt, đầu tiên là bộ dáng bốn năm chục tuổi của Lưu đại phu, lão thái thái kích động, tay nắm lấy Đường Ngọc nhịn không được run run, “Ta nhìn thấy ngài rồi, Lưu đại phu, rất rõ”
Những lời này của lão thái thái, tức khắc làm cho tâm mọi người đều thả lỏng
“Vậy là tốt rồi! Lão thái thái, ngài từ từ thôi, không cần gấp, hôm nay chúng ta chỉ nhìn người chung quanh trước, xong rồi phải nghỉ ngơi, chờ ngày mai khôi phục chút lại tiếp tục.” Lưu đại phu dặn dò.
“Được ~” Tay lão thái thái tay vẫn nhịn không được run rẩy như cũ, ánh mắt cũng từ chỗ Lưu đại phu, chậm rãi dời về phía Đường Ngọc bên cạnh
“Tổ mẫu ~” Mắt Đường Ngọc mờ mịt, chóp mũi đều hơi hơi phiếm hồng.
Lão thái thái dừng một chút, mới buông tay nàng ra, xoa khuôn mặt nàng một chút, không ngừng gật đầu, “Thấy rõ, thấy rõ, rốt cuộc cũng thấy rõ Ngọc nhi của ta……”
Những lời này từ miệng lão thái thái nói ra, đặc biệt làm người khác động dung.
Dương thị cùng Hà Mậu Chi đều nhịn không được lau lau nước mắt theo.

Hốc mắt Đường Ngọc càng mờ mịt không thấy đáy, từng giọt nước mắt lớn như hạt trân châu, trực tiếp từ trong mắt chảy xuống, Đường Ngọc tiến lên, ôm lấy tổ mẫu, “Tổ mẫu! Thật tốt quá!”
Lão thái thái cũng mừng đến rơi nước mắt
Lưu đại phu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng nhịn không được động dung, chỉ là đôi mắt lão thái thái còn cần khôi phục, bây giờ vẫn chưa phải là ổn định nhất, Trần Thúc tiến lên, “A Ngọc, đừng chọc tổ mẫu khóc, đôi mắt tổ mẫu cần khôi phục, không thể khóc.”
Âm thanh Trần Thúc truyền tới lỗ tai, Đường Ngọc mới nhớ tới lời hắn dặn dò trước đây, vội vàng nói, “Tổ mẫu, ngày sau mỗi ngày người đều có thể nhìn thấy Ngọc nhi, hôm nay cũng không thể khóc, phải nhìn kĩ Ngọc nhi mới đúng.”
Lão thái thái gật đầu.
Đường Ngọc buông tay, lão thái thái cũng theo tiếng nói vừa rồi ngó qua, nhìn về phía Trần Thúc, “Trường Doãn?”
Trần Thúc tiến lên, nửa ngồi xổm trước mặt lão thái thái, “Tổ mẫu, con là Trường Doãn.”
Trước đây khi đôi mắt lão thái thái có thể miễn cưỡng thấy rõ được một ít, khi đó đã nhìn kỹ hắn, tuy rằng thấy không rõ diện mạo hắn, nhưng biết là hài tử sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan thai, lại trầm ổn, đến bây giờ, khi có thể chân chính thấy rõ, lão thái thái vẫn luôn nhịn không được gật đầu, càng nhìn càng thích, ngoại trừ nói liên tiếp bốn năm chữ “Tốt", dường như không tìm được chữ nào hình dung đúng hơn nữa
Người khác đều nhìn ra được, lão thái thái có bao nhiêu thích Trần Thúc.
“Hài tử ngoan, đứng lên đi.” Lão thái thái duỗi tay dắt hắn.
Lúc này Trần Thúc mới đứng dậy.
Rồi sau đó là Dương thị dẫn theo Mậu Chi tiến lên phía trước, Mậu Chi thực lễ phép, “Tổ mẫu ~”
Lão thái thái thở dài, “Rất giống Hộ Bình, giống như khuôn đúc.”
Lão thái thái cùng Dương thị và Mậu Chi nói với nhau vài câu, ánh mắt Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, đôi mắt Đường Ngọc hồng hồng, nhưng trên mặt còn treo ý cười, hắn khoanh cánh tay nhìn nàng, khi nàng cảm thấy ánh mắt hắn, cũng quay qua nhìn hắn, Trần Thúc nhìn nàng chớp chớp mắt.
Lần đầu tiên, Đường Ngọc không có bực hắn, mà là rũ mi cười cười.
Trần Thúc cảm thấy thoải mái tới tận đáy lòng.
……
Lại thêm chút thời gian, Trần Thúc tự mình đi đưa Lưu đại phu.
Khi hắn trở về, thức ăn trong nhà đều chuẩn bị xong.
Lúc hắn đi vào, Mậu Chi nhìn hắn phất tay, “Tỷ phu!”
Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía tổ mẫu, tổ mẫu dường như đang nói chuyện cùng mợ, không nghe thấy giống nhau, hai người trên mặt đều hơi thả lỏng
Trần Thúc tiến lên, mọi người chừa lại vị trí bên cạnh Đường Ngọc lại cho Trần Thúc.
Đôi mắt tổ mẫu có thể nhìn thấy, mợ, Mậu Chi đều ở đây, Đường Ngọc nhìn về phía người mới vừa đi vào ngồi xuống bên cạnh mình, Trần Thúc, bỗng nhiên cảm thấy người một nhà nhiều lên, trong nhà cũng chợt náo nhiệt lên, rất giống đoàn viên
Tổ mẫu cao hứng đến nỗi cười không khép miệng, mà từ khi cữu cữu mất, mợ cùng Mậu Chi cũng chưa từng thân thiết với người thân nào khác, hiện giờ, bữa cơm này ăn rất có tư vị.
Tổ mẫu rất thích Trần Thúc, thời gian một bữa cơm, không ngừng đánh giá Trần Thúc, cũng sẽ nói chuyện cùng Trần Thúc, Trần Thúc trước sau như một đều nói lời khôi hài, làm tổ mẫu thực thích.
Trong khi mọi người nói chuyện, Đường Ngọc duỗi đũa gắp đồ ăn cho hắn, chỉ là không lên tiếng.
Đây là nàng lần đầu tiên nàng chủ động gắp đồ ăn cho hắn, Trần Thúc không có vạch trần.
Một bữa cơm, Đường Ngọc thường thường sẽ gắp chút đồ ăn ngon cho hắn, Trần Thúc ăn liên tiếp vài chén.
Mậu Chi thở dài, “Tỷ phu, chén thứ ba rồi.”

Đường Ngọc sửng sốt, vừa rồi nàng tâm viên ý mã, không để ý……
Trần Thúc cười nói, “Đồ ăn hôm nay, đặc biệt hợp khẩu vị của ta.”
Tay Đường Ngọc run run.
Trần Thúc cười cười.
Lưu đại phu có dặn dò qua, hôm nay lão thái thái cần chú ý không cần dùng mắt quá độ, cũng cần nghỉ ngơi, mấy ngày đầu đều phải điều dưỡng thật cẩn thận
Đường Ngọc đều ghi nhớ thật kỹ.
Sau khi dùng xong cơm chiều không lâu, Dương thị dẫn Mậu Chi về trước, Trần Thúc đi đưa, kỳ thật là cho hai bà cháu các nàng thời gian trò chuyện, trong lòng Đường Ngọc đều biết rõ.
Đường Ngọc tắm cho tổ mẫu xong, trò chuyện cùng bà một ít thời gian, tổ mẫu có thể nhìn thấy, trước khi sắp ngủ dường như còn chưa nhìn nàng đủ, Đường Ngọc cười nói, “Sáng sớm ngày mai con lại đến đây, để tổ mẫu tiếp tục nhìn con, đến khi nào tổ mẫu nhìn đủ rồi con mới trở về.”
Biết rõ là lời trêu ghẹo nhưng lão thái thái vẫn cười ra tiếng.
Đường Ngọc lại lần nữa dỗ dành bà, nhẹ giọng nói, “Tổ mẫu, ngày sau người đều có thể nhìn thấy con, còn có thể làm thật nhiều bánh hoa quế cho con ăn……”
Lão thái thái thở dài, “Ngọc nhi trưởng thành rồi, tổ mẫu có thể nhìn thấy con gả chồng thì đã không còn tiếc nuối nào nữa.”
Chóp mũi Đường Ngọc lại đỏ lần thứ hai
Từ phòng tổ mẫu ra ngoài, hôm nay Trần Thúc cũng không giống ngày trước, chờ nàng ở ngoài phòng
Kỳ thật Đường Ngọc biết, hôm nay đôi mắt tổ mẫu vừa có thể nhìn thấy, Trần Thúc không muốn quấy rầy hai bà cháu các nàng, cho nên cũng không chờ ở ngoài phòng.

Tuy rằng biết như thế, nhưng Đường Ngọc vẫn bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng trống rỗng, tựa như thiếu cái gì đó
Đóng cửa phòng lại, khi quay trở lại phòng, lại chợt nhớ tới chuyện đôi mắt Trần Thúc
Đáy lòng Đường Ngọc hơi trầm xuống, nhàn nhạt rũ rũ mắt.
……
Trần Thúc đã rửa mặt, cũng đã thay một bộ áo ngủ rộng thùng thình, đang chơi cùng Đường Đường ở phòng ngoài
Ngày thường, hắn không cho phép Đường Đường đi vào phòng, ổ chó của Đường Đường cũng phần lớn đặt ở phòng ngoài, cũng do tối hôm qua khi tâm tình tốt, mới có thể cho Đường Đường vào trong phòng cùng ngủ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Đường Đường thích ở chung với Đường Ngọc.

Bởi vì ở chỗ Đường Ngọc, Đường Ngọc sẽ đặt ổ chó của Đường Đường ở cạnh mép giường nàng, như vậy buổi tối khi đi vào giấc ngủ, kỳ thật Đường Đường sẽ ở một chỗ với nàng, Đường Đường rất thích thân cận người, Đường Đường cảm thấy ở chung với Đường Ngọc như vậy thực thoải mái, cho nên cũng thích ăn vạ Đường Ngọc.
Bỗng nhiên trở lại chỗ Trần Thúc, Đường Đường có chút không quen, nhưng Trần Thúc mới là chủ nhân của nó, nó vẫn thích Trần Thúc, cũng không ngại Trần Thúc cho nó ngủ ở phòng ngoài
Bây giờ, Trần Thúc chơi cùng nó, Đường Đường thật cao hứng.

Trần Thúc xác thật vừa chơi cùng Đường Đường, trong lòng vừa nghĩ đến chuyện khác, hôm nay chữa khỏi đôi mắt tổ mẫu, hắn có thể nhìn ra được Đường Ngọc và tổ mẫu có bao nhiêu cao hứng, hắn mượn cớ đi đưa mợ cùng Mậu Chi rồi không có quay lại, là muốn dành chút thời gian riêng cho hai bà cháu bọn họ

Khóe miệng Trần Thúc hơi hơi nhếch một cái, ấm giọng nhìn Đường Đường nói, “Con đoán xem nương con có tới tìm chúng ta hay không đây?”
“Gâu!” Trải qua một đoạn thời gian mưa dầm thấm đất, chó Đường Đường giống như đã có thể biết nương chính là Đường Ngọc.

Cho nên khi Trần Thúc nhắc tới, nó liền lập tức kêu lên rất thân thiết.
Đường Ngọc mới vừa đến chỗ xa hơn một chút bên ngoài phòng, liền nghe được tiếng Đường Đường kêu, còn có âm thanh nói chuyện mơ hồ truyền đến.

Là tiếng Trần Thúc, nhưng không thế nào nghe rõ được……
Nàng không biết có nên gõ cửa hay không, hay là để ngày mai lại hỏi hắn, hoặc là, không nên hỏi hắn.
Nhưng ý niệm này đã đè nặng trong lòng nàng cả ngày hôm nay rồi, nàng muốn biết.
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Trần Thúc chuyển mắt nhìn lại.
Ngoài phòng, Đường Ngọc có chút thấp thỏm.
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, ánh vào mắt là một bộ áo ngủ rộng thùng thình được khoác hờ, tóc chỉ dùng một cây trâm đơn giản buộc lại, lười biếng lại thanh quý.

Nhìn thấy đối phương, ánh mắt hai người đều hơi trệ trệ, đặc biệt là Đường Ngọc, thấy hắn rõ ràng là đã tắm gội xong……
“Vào đi, ngoài phòng lạnh.” Trần Thúc ấm giọng.
Thấy Đường Ngọc không nhúc nhích, hắn bỗng nhiên bế nàng lên trực tiếp đi vào.

Đường Ngọc kinh hãi, dưới chân chợt trống không, đành phải duỗi tay nắm chặt vạt áo trên người hắn.

Hắn vốn mặc y phục rộng thùng thình, nàng bỗng nhiên nắm chặt, đã làm trượt phần áo trước ngực.

Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều sửng sốt, dường như cũng chưa nghĩ màn này có thể xảy ra, Đường Ngọc vội vàng buông tay.
Trần Thúc ngược lại cũng chưa làm chuyện gì khác người, chỉ đặt nàng trên giường nhỏ, cùng một chỗ với Đường Đường, còn mình xoay người đi đóng cửa phòng.
Nơi này là phòng Trần Thúc, cửa phòng khép lại, sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ.

Có lẽ là do lửa than trong phòng quá ấm, Đường Ngọc vẫn luôn cảm thấy trên mặt nóng rát.
“Có việc tìm ta?” Trần Thúc quay trở lại, nhạt giọng hỏi nàng, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Đường Đường, không có làm nàng cảm thấy thất lễ.
Đường Ngọc nhẹ “Ừm” một tiếng.
Lúc này Trần Thúc mới chuyển mắt nhìn nàng, khẽ cười nói, “Sao vậy? Là việc tổ mẫu sao?”
Đường Ngọc hơi ngốc ngốc, Trần Thúc vừa hỏi như vậy, nàng mới bỗng nhiên nhớ tới, dường như hơn phân nửa nguyên nhân nàng tìm hắn đều là bởi vì tổ mẫu, hoặc là, nàng rất ít khi đi tìm hắn, đều là hắn tìm nàng……
Đường Ngọc nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lông mi thon dài như cánh bướm, dưới ánh đèn lay động tâm người
Trần Thúc không dám nhìn nhiều, một lần nữa cúi đầu, nhìn về phía Đường Đường, cũng duỗi tay sờ sờ đầu Đường Đường
Đường Ngọc nhẹ nhàng cắn cắn môi, một lát sau, mới dùng âm thanh không thể nhỏ hơn mở miệng hỏi, “Trường Doãn, có phải ngươi…… trước đây cũng không nhìn thấy hay không?”
Đường Ngọc vừa dứt lời, tay Trần Thúc sờ Đường Đường chợt cứng đờ.

Hắn không cần lên tiếng, kỳ thật Đường Ngọc cũng có thể đoán được, Đường Ngọc nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người Đường Đường không dời đi, không lâu sau, Trần Thúc mới nhẹ “Ừm” một tiếng, cũng không nói thêm câu nào khác
Thật đúng vậy……
Đáy lòng Đường Ngọc nặng nề, nhịn không được hỏi, “Chuyện khi nào?”
Hắn cười nhạt, vốn định nói một câu cho qua, lại thấy ánh mắt Đường Ngọc vẫn luôn nhìn hắn, trong mắt lơ đãng có chút quan tâm, làm như đã chạm được chỗ ấm áp nhất ở đáy lòng hắn, hắn hơi giật mình, nhẹ giọng nói, “Từ lúc rời khỏi Hoàn Thành.”
Nghe được hai chữ Hoàn Thành, đầu ngón tay Đường Ngọc nắm chặt.
Trần Thúc tiếp tục nói, “Còn nhớ những hắc y nhân đó không?”
Đường Ngọc không rét mà run.
Trần Thúc nhàn nhạt nói, “Ta lăn từ trên núi xuống, đụng vào đầu, một đoạn thời gian rất dài, đều nhìn không thấy…… Là Lưu đại phu chữa khỏi cho ta, hắn là đại phu trị bệnh mắt tốt nhất nước, thái nãi nãi cho người tìm rất lâu mới thấy, khi đó cái gì ta cũng đều nhìn không thấy, thái nãi nãi dẫn ta đi Phong Châu, vẫn luôn tìm người chữa bệnh cho ta, cho nên ta mới biết Lưu đại phu, biết được khi có thể nhìn thấy sẽ bị chói mắt bởi ánh mặt trời, cũng biết được, loại thấp thỏm không biết sau khi tháo băng, đến tột cùng có thể nhìn thấy không, hay là vĩnh viễn không còn nhìn thấy nữa…… Đoạn thời gian đó, trước sau có khoảng một năm, ta vẫn luôn cho là ta đã không còn gì nữa……”
Hắn nhàn nhạt, nhưng khi nói ra, đáy lòng tựa như đang thăm dò một khối đá nặng nề trầm trọng mà thường ngày không muốn chạm vào nó.
Đáy lòng Đường Ngọc tựa như bị một thanh đao cùn xẹt qua, khổ sở, ngạc nhiên, kinh ngạc và nỗi lo lắng không biết vì sao cùng sợ hãi trộn lẫn vào nhau
“Vì sao…… chưa từng nghe ngươi nhắc tới?” Âm thanh Đường Ngọc thực nhẹ.
Trần Thúc vốn nửa ngồi xổm bên bàn đọc sách, vuốt đầu Đường Đường, nghe Đường Ngọc hỏi câu này, chậm rãi ngước mắt lên nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói, “Nói cho nàng nghe để làm gì?”
Nói xong, lại cười nói, “Để cho nàng quan tâm ta?”
Nước mắt trong suốt vẫn còn ở đáy mắt, Đường Ngọc dùng âm thanh không thể nhẹ hơn nói, “Sao ngươi biết…… Ta không quan tâm?”
Trần Thúc ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng cố ý cúi thấp đầu, che đi nước mắt, lại không che được chóp mũi ửng đỏ.
Nàng cũng bỗng nhiên nhớ tới thời gian trước đây, bất luận là ở dịch quán, ở nhà nông hộ trong núi, hay là ở chỗ thái nãi nãi, chỗ mợ cùng Mậu Chi, hắn luôn có thói quen đốt một chiếc đèn, ban ngày cũng vậy, ban đêm cũng vậy, đều không tắt, cho dù là có buông rèm xuống, cho dù chỉ có ánh sáng nhạt có thể chiếu vào, hắn đều sẽ để lại một chiếc đèn.
Bởi vì hắn sợ tối……
Đáy lòng Đường Ngọc giống như bị dẫm, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy, nhẹ nhàng xoa đôi mắt hắn
Không nói chuyện, chỉ xoa đôi mắt hắn.
Hắn nhắm mắt.
Đầu ngón tay nàng ôn nhuận khẽ vuốt trên khóe mắt hắn, đáy lòng hắn ôn nhu mà bình yên
Trong phòng thực yên tĩnh, ngoài tiếng than cháy “Tách Tách Tách” rung động, mơ hồ còn có tiếng Đường Ngọc nghẹn ngào trong cổ họng.

Hắn mở mắt, thấy gương mặt nàng bị nước mắt thấm ướt, duỗi tay xoa khóe mắt nàng, nàng nhìn hắn, không dời ánh mắt đi.
Trần Thúc ngưng mắt nhìn nàng, trầm giọng nói, “Đau lòng cho ta sao?”
Nàng dừng một chút, không có lên tiếng.
Hắn cười ấm áp nói, “Vậy thì ngày sau đối xử tốt với ta một chút.”
Hắn còn muốn nói cái gì khác, nhưng nàng dường như không muốn để hắn nhìn bộ dáng bây giờ quá nhiều, chống tay đứng dậy từ trên giường nhỏ, đi hướng ra ngoài phòng.

Trần Thúc bỗng nhiên duỗi tay, nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói, “Gạt nàng thôi, không cần chờ đến ngày sau……”
Đường Ngọc không kịp xoay người, hắn đột nhiên đứng dậy, bế ngang nàng đi vào trong phòng
—— Đường Đường, đi ra ngoài..