Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 41




-Bảo, anh giải thích sao về chuyện này đây? Tại sao anh lại làm chuyện ấy thế, nó là em gái em cơ mà.

Thùy An quăng xấp hình ra trước mặt Bảo làm anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao anh không có ấn tượng xíu nào về chuyện này hết vậy nè.

Bảo nhìn kỹ từng tấm một, đây đúng là Thái An, nhìn mái tóc có thể nhận ra ngay nhưng sao anh với Thái An lại làm chuyện điên rồ như thế chứ, chẳng lẽ vào cái đêm say bí tỉ không biết gì đó anh đã không kiềm chế được bản thân.

-Thùy An, em nghe anh giải thích….

-Anh còn giải thích gì nữa khi mọi chuyện đã rành rành ra như thế, mình chia tay đi.

Thùy An giả vờ khóc lóc ra vẻ đau khổ vì bị phản bội, cho dù Bảo có năn nỉ, van xin hay giải thích thế nào đều không cứu vãn được tình thế lúc này.

-Anh đã như thế thì không còn tư cách bên cạnh tôi nữa, chia tay là cách tốt nhất rồi.

Thùy An đứng lên bỏ đi làm Bảo cũng hốt hoảng đuổi theo nhưng cuối cùng kết quả cũng không hề thay đổi, sự dứt khoát của Thùy An làm anh đau khổ tột độ.

Ngồi bàn bên kia cùng nhỏ bạn, Linh Chi thấy Thùy An với người đàn ông kia có chút lạ lạ nên tò mò quan sát, đến khi cả hai cùng ra khỏi quán cô nhìn thấy có vật gì đó rơi xuống đất, và vô cùng ngạc nhiên khi tấm ảnh chụp từng chi tiết trên khuôn mặt của người đàn ông lúc nãy và Thái An.

Chuyện gì đang xảy ra đây, có khi nào đây là người yêu của Thùy An nên cô mới tức giận như thế?

Chi cầm tấm ảnh suy nghĩ, có thể đây là cách giúp Khoa không còn ngó ngàng gì đến An nữa, nhưng làm như thế có nên không? An là bạn tốt của cô mà.

Tình yêu và tình bạn, cô phải chọn điều nào mới mang lại hạnh phúc cho bản thân mình đây?

Cuối cùng, sau những đấu tranh trong lòng, Chi quyết định gọi điện thoại cho Khoa.

….

-Chi gọi Khoa ra đây có việc gì không?

Nhìn gương mặt hờ hững của Khoa, Chi cảm thấy chạnh lòng, càng làm cho cô có động lực để tách hai người họ ra.

-Chi vô tình nhặt được tấm ảnh của An nhưng không dám đưa bạn ấy, nếu nhìn thấy chắc bạn ấy sẽ buồn lắm.

Chi lấy tấm hình trong giỏ ra đưa cho Khoa, gương mặt cậu đanh lại, ánh mắt rực lửa khi nhìn thấy hai người trong đó.

-Chi lấy đâu ra cái này?

-Chi vô tình nhặt được trong quán nước thôi.

Khoa điên tiết xé nát bức ảnh, cậu không thể chấp nhận chuyện những bức ảnh này lại xuất hiện,. nếu những người khác nhìn thấy An sẽ như thế nào đây.

-Chuyện này bằng mọi cách không được để cho An biết.

Nói xong Khoa tức giận đứng lên đi về.

Còn lại một mình trong quán, Chi rấm rứt khóc. Thái độ tức giận của Khoa có nghĩa là gì, là vì An lên giường với người đàn ông khác hay vì cô nhặt được bức hình đó? Cô hoang mang lắm, có khi nào việc cô làm hôm nay lại phản tác dụng khiến Khoa càng thêm xa cách cô không? Lẽ ra trong hoàn cảnh này Khoa phải nhìn nhận cô là một người bạn tốt đúng nghĩa chứ không phải đối xử lạnh lùng như vậy?

Tình yêu đúng là quá phức tạp, nếu như việc cô làm không có ý nghĩa gì đối với Khoa thì cô sẽ nhờ gia đình cậu tác động vậy.



Tại nhà Thái,

-Con xem mấy bức hình này đi, đó là ai?

Nhìn mấy tấm hình mẹ đưa ra, Thái biết ngay đó là trò của Thùy An. Anh cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng tỏ vẻ không quan tâm.

-Con chẳng có hứng thú muốn biết.

-Con không muốn biết hay giả vờ không biết, chính mẹ vợ con đã xác nhận người trong ảnh là Thái An, em gái của vợ con rồi biết không hả?

-Thì sao? Có liên quan gì đến con?

Càng ngày Thái càng cảm thấy ghê tởm Thùy An, cô không thèm quan tâm đến em gái mình đã đành, tại sao lại muốn làm Thái An không chút mặt mũi nào thế này.

-Con yêu con bé này mà đúng không? Chẳng lẽ con nhìn thấy nó qua đêm với người đàn ông khác mà không có cảm giác gì sao?

-Con chẳng quan tâm vì con biết An chẳng bao giờ là người như vậy, tin hay không tùy mẹ, còn nữa, cho dù thế nào con cũng chỉ muốn cưới mình cô ấy, con không bao giờ lấy Thùy An nên mẹ không cần ép con nữa.

Thái đứng lên đi ra ngoài làm mẹ anh tức tối, đứa con bà cưng chiều mấy chục năm bây giờ vì một đứa con gái không có chút nhân phẩm đi cãi lại lời bà, không lẽ bà lại thua con bé đó sao.

-Con đứng lại đó, nếu con không chịu lấy Thùy An thì mẹ sẽ tự tử chết cho con xem, mẹ nói được làm được. Con hãy dùng đầu óc của mình mà nghĩ xem, Thái An đã bị đuổi đi, bây giờ bà Tân chỉ còn mỗi một Thùy An mà thôi, sau này con sẽ trở nên sung sướng, con sẽ thừa kế bệnh viện sắp ra đời con không thích sao?

Chân Thái chợt khựng lại, những lời nói của mẹ làm tim anh đau nhói, anh phải làm gì để mẹ hiểu được cảm giác của anh lúc này bây giờ. Chẳng lẽ vì một mối thâm giao mấy chục năm, vì danh dự của gia đình mà không quan tâm đến hạnh phúc con cái sao? Mẹ không hề biết người mẹ muốn lấy cho anh thủ đoạn thế nào, đã bao lần khiến em gái mình chịu đau đớn nhưng anh biết có nói gì mẹ cũng không bao giờ nghe, bởi qua lời kể của bà thông gia, sự giả tạo của Thùy An và những bằng chứng rành rành thế kia thì trong mắt bà An chỉ là một đứa con gái không ra gì mà thôi.

-Mẹ có thể để con tự quyết định hạnh phúc của mình được không?

-Không được, mẹ đã nói rồi, cũng đã định ngày đính hôn rồi, nếu con không đồng ý thì ngày đó sẽ là ngày giỗ của mẹ.

Thái đau khổ lấy xe lao đi thật nhanh, tại sao cuộc đời anh lại oái ăm thế này, anh phải làm sao để vừa có được tình yêu vừa làm tròn chữ hiếu bây giờ. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình bất lực như lúc này, yêu một người lại đi lấy người khác làm sao anh có thể vui vẻ được, chưa kể đến việc anh căm ghét Thùy An như thế nào.

Anh không cần thăng tiến, không cần mớ tài sản kia, điều anh cần duy nhất đó là được ở bên cạnh người anh yêu, tại sao chẳng ai hiểu cho anh chứ.

Thái uống thật nhiều rượu, chỉ có rượu mới giúp anh quên đi nỗi đau khổ trong lòng. Anh vừa uống vừa khóc, ước gì có thể say mãi mà không phải tỉnh lại thì hay biết mấy.

Cuộc đời đúng là không như người ta mong ước, nếu ông trời không cho anh ở bên cạnh An thì tại sao lại cho anh gặp cô làm gì, để rồi khi anh đang hạnh phúc lại đem người khác đến thay cô chứ?

Ngồi bên kia, cô bạn thân của Thùy An nhìn thấy Thái say bí tỉ không biết gì liền tốt bụng gọi cô tới.

-Thùy An hả? Tao thấy có ai giống anh Thái uống say chẳng biết gì ở quán tao nè, mày đến đón ổng về đi nghe.

-Mày canh chừng ảnh giùm tao nhé, tao chạy đến liền.

Bỏ hết tất cả cuộc vui cùng bạn bè, Thùy An chạy thật nhanh qua chỗ Thái với tâm trạng phấn khích.

-Sao lại uống say dữ vậy anh, em đưa anh về.

Thái vung tay vung chân loạn xạ không chịu rời khỏi ghế, nhưng chỉ được vài phút là anh đuối sức để mặc Thùy An muốn làm gì thì làm rồi.

Ngồi trên taxi, định bụng đưa Thái về nhà nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định ghé vào một khách sạn sang trọng trên đường, nếu không chiếm được trái tim Thái, cô cũng sẽ chiếm thể xác anh trước vậy.

Khá hài lòng với suy nghĩ của mình, Thùy An đưa Thái vào trong bắt đầu lên kế hoạch.

-Anh Thái ơi, anh tỉnh lại đi.

Thái mơ màng mở mắt ra, trong cơn say anh nhìn thấy Thái An đứng trước mặt khiến anh mừng rỡ.

-Thái An, anh nhớ em lắm.

Giận tím mặt với câu nói của Thái nhưng Thùy An vẫn cố gắng kiềm chế.

-Em cũng nhớ anh lắm, hôm nay Thái An là của anh nhé.

Rồi cô cúi xuống hôn Thái, anh nhiệt tình đáp lại không chút tránh né. Lúc này anh chỉ thấy dục vọng nổi dậy chứ không còn bất cứ cảm giác nào khác. Thùy An chủ động cởi bỏ quần áo mình và đưa tay giúp Thái.

Đây không phải là lần đầu tiên của cô nên cô có kinh nghiệm kha khá trong chuyện này, hành động thật nhẹ nhàng của cô khiến Thái không thể dừng lại được, và hôm ấy, cô yên tâm có một giấc ngủ ngon mà khi tỉnh lại Thái sẽ thuộc về mình. Ông trời đúng là có mắt khi mang đến cho cô cơ hội này, nếu biết trước cô chẳng cần giở mấy cái thủ đoạn kia đối với em gái mình làm gì đâu.