Cấm Lửa

Chương 30: Tôi biết




Diệp Sở Sinh quả nhiên nói là làm, không hề chạm vào Đào Tử Kiệt dù chỉ là một chút.

Dù cho Đào Tử Kiệt có ở trước mặt hắn té đến trầy mặt sưng mũi, vỡ đầu chảy máu, hắn cũng chỉ nhìn thờ ơ không chút động lòng, trên mặt một tia đồng cảm cũng không hề có.

Bất luận gian nan bao nhiêu, Đào Tử Kiệt cũng phải tự mình bò dậy, không tìm được đồ để bám vào thì phải bò đến nơi có đồ để bám, có lần cậu thật sự té rất nghiêm trọng, trực tiếp té nhào đầu lăn xuống cầu thang. Diệp Sở Sinh chỉ nhàn nhã đi tới, hỏi câu chết chưa, sau khi nhìn thấy Đào Tử Kiệt vẫn còn hơi thở liền quay người trở về bên cạnh cây dương cầm của hắn.

Đào Tử Kiệt không thể chỉ ở lì trong phòng, bởi vì Diệp Sở Sinh sẽ không đem cơm cho cậu, mỗi lần lên xuống cầu thang, bình thường đi chậm rãi cũng mất tầm hai đến ba phút, cậu hiện tại cũng phải mất gần nửa tiếng đồng hồ, còn phải chịu đau đớn đến ra cả một thân mồ hôi. Thời gian trôi qua, Đào Tử Kiệt bắt đầu nản lòng, cậu không biết chân của mình còn có thể khôi phục lại như bình thường không, cả ngày bất động trong phòng, cố gắng hai ngày mới xuống lầu ăn một bữa cơm.

Mà dường như chỉ cần cậu không chết, Diệp Sở Sinh sẽ không liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một cái, có lần cậu đi ngang qua căn phòng có để di vật của Tương Niệm, không khỏi có suy nghĩ, nếu như tình huống tương tự xảy ra trên người Tương Niệm, Diệp Sở Sinh có cũng sẽ bỏ mặc hay không? Chắc chắn là sẽ không! Trực giác mách bảo với Đào Tử Kiệt như thế, huống hồ, cậu còn nghe Lưu Huỳnh nhắc qua, năm đó Diệp Sở Sinh đối với Tương Niệm so với cậu còn tốt hơn chán.

Đào Tử Kiệt dùng sức cắn vào ngón tay, để cơn đau át đi cảm giác chua xót không rõ trong lòng. Nếu như Đào Tử An còn ở đây thì tốt rồi, chí ít còn có ngưỡi đỡ cậu, hoặc là hỏi cậu có đau hay không.

Ngày nghĩ gì đêm đến liền sẽ mộng về nó, Đào Tử Kiệt ở trên giường trằn trọc trở mình, cả đêm không ngừng kêu Tiểu An, Diệp Sở Sinh giúp cậu đem chăn bị đá ra đắp lại lên người, yên lặng đứng trước giường đến tận bình minh.

Đào Tử Kiệt tinh thần có chút không yên, trượt tay, quả táo bị gặm dở một bên rơi trên sàn nhà, sau đó lại lăn lăn vài vòng rồi chui tọt vào bên dưới tủ sách.

Diệp Sở Sinh ngồi bên cạnh xem tin tức tài chính kinh tế, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu: “Nhặt lên.”

Đào Tử Kiệt ngồi bất động trên ghế sa lông, ngực vô cùng bí bách, tựa hồ sắp không thở nổi.

“Nhặt lên cho tôi!” Diệp Sở Sinh quăng cái điều khiển xuống, khẩu khí ra lệnh, trong thanh âm một chút ôn độ cũng không có.

Đào Tử Kiệt dùng cả tay lẫn chân bò qua chụp lấy quả táo bị cắn dở kia, sau đó gọi: “Diệp Sở Sinh.”

Diệp Sở Sinh vừa mới quay mặt lại, Đào Tử Kiệt liền dùng lực ném quả táo đi, mục tiêu ngay ở giữa, quả táo chính xác đập vào trán Diệp Sở Sinh. Nhìn bộ dạng vừa giật mình vừa tức giận của hắn, bao nhiêu phiền muộn tích tụ trong lòng Đào Tử Kiệt mấy ngày qua được phát tiết, suồng sã cười ha ha.

Diệp Sở Sinh sầm mặt hướng cậu bước tới, tóm chặt lấy tóc Đào Tử Kiệt, tay giơ lên.

Đào Tử Kiệt theo bản năng mà nhắm mắt lại, thế nhưng đau đớn như dự liệu không có xuất hiện, chỉ thấy Diệp Sở Sinh buông cậu ra, tay cầm thành quyền quay lưng bước đi.

“Tên biến thái chết tiệt! Đồ cặn bã thối rửa! Đồ thứ chó má vô liêm sỉ! Chết không được tử tế! Đánh đi, anh sao lại không đánh?” Đào Tử Kiệt rút sách trên giá, tựa như phát rồ mà ném về phía hắn, điên cuồng mà mắng to: “Anh bày đặt giả bộ làm người tốt làm chó má gì! Khốn nạn! Ai mà không biết anh còn không bằng súc sinh!”

Một tiếng “ầm” vang vọng, cuốn từ điển da cứng ngắc đập ngay gáy Diệp Sở Sinh, sau đó rơi xuống đất.

Diệp Sở Sinh vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ, phần cơ hai bên lưng sít sao căng cứng làm áo sơ mi căng đến độ không có một vết nhăn nhúm. Chờ cho đến khi Đào Tử Kiệt dằn vặt đủ rồi, giá sách cũng đã trống không, cậu dựa vào vách tường thở dốc, rất muốn nhào tới đem Diệp Sở Sinh xé ra.

Cậu vô cùng căm hận người đàn ông này! Hận vô cùng! Hận cái tính tự cho mình đúng của hắn, hận sự thô bạo độc đoán của hắn, hận sự thờ ơ không động lòng của hắn!

Vô cùng vô cùng căm hận, làm sao lại có thể căm hận một người đến như thế? Hận đến độ có giết chết hắn cũng không thể làm nguôi cơn giận trong lòng!

Đào Tử Kiệt không tin việc này cứ thế qua đi, Diệp Sở Sinh là hạng người thế nào cậu từ lâu đã tự mình lĩnh giáo qua. Bởi vì bản thân cắn hắn một cái liền đã bị tát mười cái bạt tai, giật điếu thuốc của người khác đã bị đá đến gảy cả xương sườn, những việc tàn bạo như thế nhiều không kể xiết. Nhưng lần này nhân gia thế nhưng lại vô cùng độ lượng không cùng cậu tính toán. Ngày hôm sau vẫn như thường mặt cái vẻ mặt lạnh băng lắc lư trước mặt cậu, lần này thế nhưng Đào Tử Kiệt lại không thể giữ bình tĩnh được. Tổ sư cha nó muốn đánh thì đánh đi, đừng có không biết khi nào thì bị túm đến tính sổ!

Thế nên khi Diệp Sở Sinh đem đậu đỏ lên, Đào Tử Kiệt liền hỏi: “Có hạ độc không?”

“Không có, muốn hạ độc thì tự mình thêm vào đi.”

Đào Tử Kiệt bưng chén tạt lên người hắn, nhếch miệng nói: “Một chén thuốc độc phiền phức.”

“A Kiệt! Đào Tử Kiệt!” Diệp Sở Sinh lau mặt, ánh mắt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có hành xử ngổ ngáo như thứ vô lại như vậy!”

“Tôi vô lại? Con mẹ nó anh giờ mới biết tôi vô lại sao? Mắt mù nên giờ mới nhận ra điều đó hả?” Đào Tử Kiệt trong lòng không thoải mái, ý định muốn kiếm cớ, giơ tay đem bàn ăn hất lên: “Cho lão tử xin đi, van anh, bộ muốn thay đổi bản thân mình hả? Anh nhìn xem tôi giờ cũng biến thành cái dạng này rồi, một kẻ tàn phế thì làm sao có thể nổi bật khi đứng bên cạnh Diệp lão đại anh được chứ, a phi! Nói sai rồi, phải là chính tôi còn không đáng để được xách giày cho anh ấy chứ!”

Đậu đỏ được hầm nhừ trong bốn tiếng, sau đó lại bỏ trong tủ lạnh qua một đêm, hiện tại tất cả đều đang dính dính nhớt nhớt trên đầu và người hắn, khiến Diệp Sở Sinh thật sự khó chịu.

“Tôi không có hứng thú tranh cãi với em, tự mình tỉnh táo lại đi.” Diệp Sở Sinh quay người bỏ đi.

Đào Tử Kiệt lại bắt đầu ném đồ, kéo cái chân què lết trên mặt đất, túm được cái gì liền ném cái đó. Diệp Sở Sinh bỗng dừng bước nhưng cũng không có phản ứng lại cậu, tiếp tục đi lên cầu thang.

“Mẹ nó khốn kiếp! Cái đồ nhát gan! Anh đứng lại cho lão tử! Có nghe hay không! Nếu không lão tử sẽ đập nát phòng của anh! Đứng lại……..”

Diệp Sở Sinh đóng cửa phòng tắm, tựa người trên cánh cửa thở hắt ra một hơi, sau đó đứng dưới vòi sen để mặc cho nước lạnh dội lên người.

Hắn biết Đào Tử Kiệt không dễ chịu, nhưng hắn cũng giống vậy, không biết nên làm sao để có thể đối mặt với cậu.

Khắp biệt thự này đều có dấu vết của Đào Tử Kiệt, đặc biệt là thảm cỏ ở trước sân nhà, Đào Tử Kiệt trước đây không lâu còn tùy ý trần truồng mà chạy rông ở đó. Hiện tại mỗi khi Diệp Sở Sinh nhìn thấy dáng vẻ phải bám vào tường mới có thể đi của cậu, trong lòng như bị ai đó cầm dao khoét đi một lỗ sâu hoắc, chỉ cần liếc mắt một chút cũng sẽ đau vô cùng.

Mạc Bắc từng nói, thương thế ở chân trái của Đào Tử Kiệt rất nghiêm trọng, muốn nó trở lại như bình thường chỉ có cách cầu mong kỳ tích xuất hiện.

Nhưng mà, ở cõi đời này nếu nói kỳ tích, không bằng tự mình tạo nên niềm tin còn đáng tin hơn, vì thế Đào Tử Kiệt chỉ có thể dựa vào chính mình mà đứng lên, Diệp Sở Sinh muốn bản thân mình là người ép buộc cậu đứng lên chứ không phải là một cây gậy đồng cảm.

Trời xưa, sấm chớt vang vọng khắp trời.

Diệp Sở Sinh tắt vò nước lạnh, lau khô cơ thể gầy gò, mặc áo tắm vào sau đó xuống dưới lầu kiểm tra tình hình của Đào Tử Kiệt. Vừa náo loạn một hồi, cũng không biết cậu ta đã tỉnh táo lại chưa, nhiều nhất thì đêm nay dung túng cậu ta một chút, đem cậu ôm trở về phòng ngủ là được rồi.

Diệp Sở Sinh chậm rãi đi đến nhà ăn, nơi đó khắp nơi vẫn còn bừa bộn, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Đào Tử Kiệt. Hắn ngẩn người trong chốc lát, sau đó lập tức bắt đầu tìm người, từ lầu một tìm đến lầu ba, thế nhưng vẫn không hề thấy bóng người. Nhịp tim Diệp Sở Sinh bắt đầu tăng lên, điều hắn không chịu đựng được nhất chính là đối phương thoát ly khỏi sự khống chế của mình.

Diệp Sở Sinh cầm lấy đèn pin chạy ra ngoài trời mưa tầm tã, không ngừng hô to tên Đào Tử Kiệt. Diệp Sở Sinh lần đầu tiên căm hận vì sao cái sân trước này lại rộng như thế, hắn còn đem hết tất cả chó của mình thả ra nhưng cuối cùng vẫn là phí công.

Lẽ nào Đào Tử Kiệt đã trốn khỏi biệt thự?

Diệp Sở Sinh ngửa đầu mạnh mẽ hô hấp, dùng tay ép chặt trái tim trong lồng ngực, ép mình tỉnh táo lại. Kinh nghiệm vào sinh ra tử nhiều năm qua nói cho hắn biết, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm được phương án giải quyết. Thế nhưng trái tim không ngừng nhảy múa kịch liệt trong ngực, tựa hồ dựa vào ý chí không cách nào có thể trấn áp nó, Diệp Sở Sinh nhắm mắt lại, dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, sau khi nuốt xuống vị máu tanh nồng, hô hấp gấp gáp rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Hắn nhớ ra rồi, còn một chỗ mình vẫn chưa tìm.

Nước mưa chảy vào hốc mắt, mơ hồ có một loại cảm giác nhoi nhói, Đào Tử Kiệt ngồi ở một bên vườn hoa trên sân thượng, ngẩng mặt lên, ngơ ngác, mặc kệ nước mưa dội thẳng vào mặt.

Diệp Sở Sinh một đường dọc theo cầu thang lao nhanh tới, trong lòng thật sự vô cùng muốn hiếp rồi giết chết cậu ta.

Thế nhưng khi thật sự đến trước mặt Đào Tử Kiệt, một câu nặng lời cũng không hề buông ra được, hắn chỉ ngồi xổm người xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu của cậu nói: “Dầm mưa sẽ bị bệnh đấy, đi, chúng ta đi xuống dưới nào.”

Ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn thấy trong đôi mắt kia đầy nỗi lo lắng sợ hãi, tận đáy lòng bỗng nhiên nổi lên một trận chua xót không lời, cậu yên lặng không nói gì, để mặc người kia dìu mình đứng dậy, bước xuống nhà. Hai người cứ thế lặng lẽ đi xuống nhà, lặng lẽ đi vào phòng ngủ, lặng lẽ nằm lên giường, cứ ngỡ bọn họ sẽ cứ mãi lặng lẽ như thế cho đến sáng, Diệp Sở Sinh bất ngờ quay sang, hôn lên trán Đào Tử Kiệt một cái. Hắn khàn giọng nói: “Tôi sẽ không bỏ rơi em, nhất định. Tôi không muốn trải qua khoảng thời gian đáng sợ kia một lần nào nữa.” Cậu không nói gì, chỉ im lặng nằm đó, có lẽ hôm sau khi cậu mở mắt ra, cho đến khi tia nắng đầu tiên rọi lên người cậu, có lẽ cuộc sống của cậu sẽ khác.

-Hoàn-

Ú: yeah, hết truyện rồi, hoàn rồi, chúc mừng thêm một bộ đã hoàn nữa, cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ này trong suốt thời gian. Êm ả rồi, trái tim Ú được cứu sống rồi.

.<Đùa thôi. Đờ mờ đời ếu như mơ -_-. Tiếp đây>

Hắn làm dáng muốn ôm lấy Đào Tử Kiệt nhưng lại bị đẩy ra.

“Anh cút đi! Cách xa tôi ra một chút, lão tử nhìn thấy người liền phiền!”

“Ngoan, đừng nháo.” Diệp Sở Sinh một tay ôm lấy eo của cậu, một tay xuyên qua dưới gối ôm lấy ai chân của cậu.

Động tác này thế nhưng lại kích thích thần kinh của Đào Tử Kiệt, cậu giằng co điên cuồng, đẩy hắn ra, đánh hắn, cáu kỉnh bất an tựa như một con thú hoang.

Một tiếng chát vang giòn, ngay sau đó lại một tiếng sấm vang lên, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Trên khuôn mặt lạnh lùng kia của Diệp Sở Sinh dần dần hiện ra một dấu tay, nguyên lai Đào Tử Kiệt trong lúc vô tình lại tàn nhẫn mà tát hắn một bạt tai.

Diệp Sở Sinh dù cho khả năng chịu đựng tốt đến mấy thì đến lúc này cũng không thể nào nhịn nỗi nữa, hắn đẩy ngã Đào Tử Kiệt, đè lên dùng sức lôi kéo quần áo của cậu: “Đã cho thể diện mà không cần hả!”

Đào Tử Kiệt vừa hận vừa thẹn, há mồm cắn lên vai của hắn, chết cũng không buông ra! (Ú: sao tôi lại cảm thấy dễ thương nhỉ =.=lll)

Diệp Sở Sinh bị đau, bóp lấy cằm dưới của cậu. Hai người ở dưới trời mưa to như trút nước dây dưa, mắt đỏ lên, lăn lộn trên đất, cấu xé đánh đấm nhau loạn xa. Đụng ngã chậu hoa, bùn dính trên người, đất đá thô ráp văng ra trầy rách da thịt, chật vật cấu xé nhau như hai con chó điên trên bãi đất hoang.

“Thả tôi ra! Con mẹ nó tên biến thái chết tiệt!” Đào Tử Kiệt giơ đùi phải lên, dùng đầu gối dộng lên bụng của hắn.

Diệp Sở Sinh đấm vào xương gò má của cậu một cái, thừa dịp Đào Tử Kiệt choáng váng liền lột quần cậu ra, dùng sức đem đôi chân dài kia tách ra.

Mắt thấy mình sẽ bị cường bạo, Đào Tử Kiệt sau khi kinh ngạc liền liều cái mạng già của mình mà dùng trán đập vào mặt Diệp Sở Sinh, bò ra, cách xa tên đàn ông đáng sợ này.

Diệp Sở Sinh nắm lấy mắt cá chân của cậu, kéo người trở về, năm ngón tay bóp lấy mặt cậu: “Làm mẹ tôi? Chỉ bằng bộ dạng này của em? Để tôi hảo hảo mở mắt ngắm nghía xem có giống phế phẩm không!”

“Câm miệng!”

“Tôi câm miệng thì có hữu dụng không? Em chính là phế phẩm chân chính! Em bò ư! Bằng đôi chân này của em, em có thể bò đến đâu?”

“Diệp súc sinh! Tôi hận anh!”

“Hận đi, bị loại phế phẩm như em căm hận thì có gì tốt mà để ý!”

Không biết là môi ai chạm vào đối phương đầu tiên, bờ môi chạm vào nhau rồi không hề muốn tách ra, cả tay lẫn chân đều bám chặt trên người đối phương, người bất động nhưng đầu lưỡi đã bắt đầu đánh nhau, mùi vị rỉ sắt ở trong cổ họng lan tràn. Mưa càng lúc càng lớn, hít lấy oxi một cách vô ích, nước mưa chảy vào xoang mũi, cả hai đều bị nghẹt thở, mơ hồ sinh ra một loại khoái ý cuồng loạn, khoái ý liều mạng điên cuồng đến cùng.

“Nháo đủ chưa.” Diệp Sở Sinh đè trên người cậu thở dốc, giọng nói trầm khàn rung động khác thường.

Đào Tử Kiệt trừng mắt nhìn hắn, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng.

Diệp Sở Sinh ôm ngang cậu lên, đi đến mái hiên biệt thư, cả hai đều ướt đẫm, cơ hồ có thể vắt ra một vũng nước.

“Tôi rất khó chịu……” Đào Tử Kiệt đem đầu chôn ở cổ hắn nói. (Ú: trời đụ)

Diệp Sở Sinh ôm cậu đi xuống cầu thang, một bước đi là một bước ướt nhẹp vết nước, nhẹ giọng nói nhỏ: “Tôi biết, tôi biết.”

Nguyên lai là hắn biết, nguyên lai có người biết cậu rất đau, rất khó vượt qua, Đào Tử Kiệt trong lòng buông thả, như trút được gánh nặng mà nhắm mắt lại.

Cậu không phải là người điềm đạm đáng yêu cần người khác an ủi, lại càng không muốn đồng tình cùng thương hại, cũng không cần vờ vĩnh an ủi, chỉ là cảm thấy không cam lòng, bản thân tàn tật giãy dụa trong sợ hãi và bàng hoàng, nhưng lại không có bất kỳ ai hiểu được cậu có bao nhiêu thống khổ.