Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 24




Xuân tâm nảy mầm Hoa Mãn Lâu

Người gởi tin: Ironman (Người Sắt • đội bóng Yên Đại chả ra sao cả), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: có ai biết số 7 bên đội học viện thể thao không?

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Cái người chiều nay đến thi đấu bên trường ta, chơi rõ mượt ấy.

Có một cậu em trai dễ ngượng gửi tin nhắn trạm cho tôi, nói nó ngại tự mình hỏi, muốn tôi hỏi giúp nó.

Có ai biết không? Biết thì đừng diếm nha.

——————————————————————————-

Người gởi tin: Sevenwind (Phong), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: Re: có ai biết số 7 bên đội bóng học viện thể thao không?

Trạm gởi tin: BBS học viện thể thao Lạc Minh cây xanh nước biếc chuyển tới BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Ha ha. =)))

——————————————————————————-

Từ Hiền không ngờ đối phương nói muốn dẫn cậu đến ký túc xá lại phải ngồi bằng xe bus, mấy trường trong làng đại học đều cách nhau rất gần, anh ta rốt cuộc học trường nào vậy?

Người kia sau khi ngồi xuống thì trở nên yên tĩnh, có vài lần Từ Hiền muốn mở miệng nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về. Cũng may sau khi lên xe, người kia nhắm chừng Từ Hiền không thể chạy trốn, bèn thả lỏng bàn tay vẫn giữ chặt đối phương, Từ Hiền bấy giờ mới phát hiện sức lực của đối phương thực rất lớn, trên cổ tay đã hằn vài vệt rõ ràng.

Từ Hiền không việc gì làm, đành cúi đầu nghiên cứu mấy vệt dấu tay.

“Xin lỗi.” Người kia đột nhiên mở miệng.

“Hở?”

“Hình như đã làm cậu bị thương.”

“À, anh nói này à, không sao… Nhưng nhìn không ra sức lực của anh lớn vậy á?”

Đối phương không trả lời, “Tôi và Lăng Dương là bạn bè lớn lên bên nhau từ nhỏ, chúng tôi quen biết đã có mười sáu năm.”

Từ Hiền không nghĩ đối phương sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, hơn nữa hai người còn biết nhau lâu như vậy, rất là kinh ngạc, vốn dĩ cậu cho rằng mình và Diệp Lãng biết nhau từ tiểu học đã là lâu rồi.

“Nhưng Lăng Dương cùng lắm chưa đến hai mươi tuổi, trông anh cũng không hơn cậu ta bao nhiêu… Chuyện lâu như vậy anh còn nhớ rõ?”

Người kia lắc đầu, “Bọn tôi lớn lên chung một trường, từ nhỏ đã chung một nhà trẻ, một mẫu giáo, một tiểu học… Những chuyện thơ ấu đều là nghe các trưởng bối nhắc tới lúc tán gẫu, nhắc tới nhiều quá tự dưng trở thành một phần ký ức của mình.”

“Tôi sinh ra trong gia đình quân nhân, từ nhỏ gia giáo rất nghiêm, khi mấy đứa trẻ khác vui chơi thì tôi lại phải học rất nhiều thứ, không có lấy một người bạn cho nên từ nhỏ đã hơi bị tự kỷ.”

Từ Hiền ngắm bên mặt đang lâm vào hồi ức của người kia, thế nào cũng không nhìn ra con người này có khuynh hướng tự kỷ.

“Nhìn không ra phải không,” Người kia dường như đoán được suy nghĩ của Từ Hiền, thoáng quay đầu cười với cậu, “Đều nhờ Lăng Dương cả. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ta là hồi nhỏ thường xuyên đến nhà tôi, quấy rầy tôi lúc tôi tập viết chữ đọc sách, mỗi lần đều phải chọc tôi tức điên lên, quan hệ giữa hai đứa rất ác liệt, mãi đến năm bảy tuổi vào tiểu học.”

Từ Hiền nhớ tới lời Lăng Dương nói trước khi đi, “Dương Dương nói năm bảy tuổi nó đạp cậu xuống sông.”

“Đúng,” Người kia gật đầu, “Cái này là sự thật, khi ấy tôi tan học đi bên bờ sông, Lăng Dương đột nhiên xông tới từ đằng sau, một phát đẩy tôi ngã xuống sông, may là nước không sâu, trời không lạnh, nhưng tôi thì ướt nhẹp từ đầu đến chân, rất thê thảm.”

Từ Hiền có thể tưởng tượng ra cảnh lúc ấy, muốn cười rồi lại không dám, chỉ đành mím môi chịu đựng.

“Chờ trèo ra khỏi sông thì cậu ta đã chạy mất biệt, tôi chỉ đành oánh đứa bạn đứng cạnh Lăng Dương khi ấy, dĩ nhiên đối phương cũng trả đòn. Nhà hai đứa vừa hay ở kế bên nhau, lúc trở về hai đứa đều thảm như xơ mướp, vừa bầm dập vừa ướt sũng, song song bị phạt đứng trong sân nhà mình.

“Sau đó Lăng Dương đến, chẳng biết cậu ta kiếm đâu ra cục gạch, bắc nó trèo lên trên bờ tường, xong vắt vẻo ở đó cười nhạo tôi,” Người kia cúi đầu, không kìm được mà bật cười, cười đến vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt cong cong thành hình trăng non, “Cậu không biết, bộ dáng của cậu ta khi ấy, rất đáng ăn đập.”

Từ Hiền nhìn dáng vẻ này của đối phương mà có chút xuất thần, tuy không được nhìn tận mắt, nhưng Từ Hiền tuyệt đối đoán được vẻ mặt khi ấy của Lăng Dương là thế nào.

“Sau chuyện đó bọn tôi trở thành bạn thân, Lăng Dương là đứa bạn đầu tiên của tôi, cũng là đứa thân nhất, thói quen vắt vẻo trên tường đến giờ vẫn không đổi, mỗi lần nhìn thấy tôi đều không kìm được muốn đập cậu ta.”

“Nhưng cũng nhờ ơn cậu ta mà tính cách của tôi dần sáng sủa hơn, chính là bộ dáng cậu nhìn thấy bây giờ.” Người kia lại cười với Từ Hiền, Từ Hiền phát hiện đối phương cười lên thật sự rất đẹp, nếu bị tự kỷ thật thì quá đáng tiếc.

“Khụ,” Từ Hiền đột nhiên ý thức được bản thân thất lễ, khum tay che miệng giấu diếm, “Nếu các cậu thân nhau như vậy, sao Dương Dương còn muốn trốn cậu? Nó làm chuyện gì có lỗi với cậu à?”

Nụ cười biến mất trên mặt đối phương, nửa ngày mới nói, “Cậu ấy không làm chuyện có lỗi với tôi, là tôi làm chuyện có lỗi với cậu ấy.”

Từ Hiền kinh ngạc há miệng, cậu luôn cho rằng Dương đắc tội người ta nên mới lẩn trốn khắp nơi như chim sợ cành cong, không ngờ sự thật lại khác một trời một vực với suy đoán của mình.

“Còn quan hệ của cậu với Lăng Dương thì sao?” Người kia hỏi.

“Tôi… bọn tôi là bạn net,” Từ Hiền còn nhớ lời nhắc nhở của Lăng Dương, không nói ra chuyện hai người thuê chung nhà.

“Là bạn net trên BBS mới nói ấy hả?”

“Đúng.”

“Vậy à,” Biểu tình trên mặt người kia rõ ràng hơi thất vọng.

“Này,” Từ Hiền có chút không đành, “Vấn đế cậu vừa mới hỏi số 7 Lạc Minh, bàn tay của Dương Dương ấy…”

“Cậu biết?” Người kia nghe vậy trở nên rất kích động, làm Từ Hiền hết hồn.

“Tôi có nghe Dương Dương nói một lần, nó nói bị té khi trượt băng, không cẩn thận làm gãy ngón tay.”

“Cậu ta nói vậy?”

Từ Hiền gật đầu, “Ừ.”

Người kia lại lâm vào suy tư.

“Sao vậy, có gì không đúng à?” Từ vẻ mặt của đối phương, Từ Hiền đoán rằng người kia cũng chẳng tin gì đáp án này.

Đối phương ngẫm nghĩ, đoạn mới do dự nói, “Cậu cũng biết, Lăng Dương nói chuyện, có bảy phần thực, ba phần giả, tôi thật sự cũng không biết lời cậu ta câu nào là thật, câu nào là giả… Cậu từng thấy Lăng Dương trượt băng chưa?” Người kia đột nhiên hỏi.

Từ Hiền lắc đầu.

“Thiên phú vận động của Lăng Dương nói giỏi thì không giỏi, nói kém thì không kém, cậu ta là kiểu tuyển thủ theo hứng thú, không có hứng với thứ gì thì hoàn toàn không biết thứ đó, nhưng một khi đã sinh hứng thú thì sẽ rất chuyên tâm, thậm chí còn nỗ lực hơn người khác gấp mấy lần.”

“Từ nhỏ đến lớn, cậu ta cũng chỉ hứng thú với hai loại vận động, thứ nhất là bơi lội, thứ hai là trượt băng. Cậu ta nói bơi lội có thể rèn tâm phế, trượt băng có thể rèn cân bằng, hai loại vận động rất có lợi cho cậu ta.”

Người kia hồi tưởng, “Lăng Dương trượt băng rất giỏi, tuy không thể sánh với chuyên nghiệp, nhưng trong mắt người thường đã ít nhiều có thể xem là tuyển thủ nghiệp dư.”

“Cho dù là vận động viên chuyên nghiệp cũng có khi bị té, hơn nữa trình độ càng cao té càng nghiêm trọng,” Từ Hiền nhỏ giọng nhắc nhở.

“Cậu nói đúng, cũng không loại trừ khả năng này,” Người kia vỗ Từ Hiền, “Xuống xe đi, đến trạm rồi.”

Từ Hiền xuống xe xong ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Đây là trường cậu?”

“Ừ.”

“Cậu là sinh viên ở đây?”

“Sao?”

Từ Hiền ngắm cậu ta từ trên xuống dưới, “Nhìn không ra…”

“Vậy hẳn phải thế nào?”

Từ Hiền cũng không nói ra được, cậu múa tay múa chân một hồi, “Đáng lẽ phải…”

Đối phương cười, “Đấy là thành kiến.”

Từ Hiền đứng trước cánh cổng có bốn chữ Tiền Đường Quân Giáo to đùng mà kích động cả người, “Tôi có thể vào?”

“Có tôi dẫn thì có thể vào.”

“Tốt quá, tôi muốn vào xem đã lâu.”

“Chờ cậu dạy xong tôi sẽ dẫn cậu đi dạo một vòng.”

“Thật á? Sao cậu đi chậm vậy hả.”

“…”

Từ Hiền lần đầu bước vào trường Tiền Đường, cái gì cũng đều hiếu kỳ, ngắm nhìn tứ phía, đầu xoay y chang một con cầy măn-gút.

Sinh viên trường quân đội khá đông, phần lớn đều mặc đồng phục huấn luyện hoặc đồ rằn ri, rất ít người mặc đồ xì-po như người kia.

Đoạn đường từ cửa chính đến ký túc xá, Từ Hiền phát hiện không biết người kia là quen biết rộng rãi hay có danh tiếng mà rất thường hay có sinh viên chủ động chào hỏi cậu ta, còn cậu ta thì chỉ gật đầu mà thôi.

Đến dưới túc xá Từ Hiền bắt gặp một người có vẻ như là quản lý ký túc, đối phương vừa thấy người dẫn Từ Hiền vào thì đến một câu hỏi theo lệ cũng không có.

Đi vào trong lầu, không ít sinh viên thấy có người ngoài vào cũng rất kinh ngạc, nhưng từ đầu tới đuôi không ai tỏ vẻ nghi ngờ, điều này càng làm Từ Hiền thấy khó hiểu.

Sau khi vào phòng ngủ của đối phương thì trong phòng chỉ có một người đang định ra ngoài, nhìn thấy Từ Hiền vào cũng hơi bất ngờ, nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi rồi đi, vì vậy trong phòng chỉ còn hai người họ.

Từ Hiền rất kinh ngạc khi thấy phòng ngủ trường quân đội cũng có máy tính, tuy chỉ có một máy, nhưng so với mấy miếng đậu hũ xung quanh rất là lạc lõng. (đậu hũ: kiểu xếp chăn trong quân đội, phải xếp vừa ngay vừa phẳng y chang miếng đậu hũ)

“Tại sao phòng ngủ mà cũng bày máy tính?”

“Cái này thống nhất cả trường, giờ là thời đại tác chiến thông tin, tại sao không cho dùng máy tính? Bọn tôi còn có phòng máy kìa, phần đông mọi người đều vào đó lên mạng.”

“Vậy khác gì sinh viên bình thường đi quán net?”

“Khác chứ, mấy cậu đi quán net phải mất tiền, còn bọn tôi thì dùng quân phí.”

Từ Hiền hết biết nói gì luôn, “Hủ bại quá vậy, vậy không phải còn sung sướng gấp mấy lần trường bình thường à?”

Người kia ngẫm nghĩ, “Nhưng ở trong trường thì không được dùng di động, ra khỏi trường mới được.”

“A, vậy không phải liên lạc rất bất tiện sao?”

“Bọn tôi có điện thoại cố định,” Cậu ta chỉ máy điện thoại gắn trên tường, “Lấy di động ra, tôi sẽ lén cho cậu số.”

Lần này thỉnh thầy Từ Hiền coi như thỉnh chuẩn rồi, Từ Hiền là một người cực có kiên nhẫn, tải phần mềm xong, dạy đối phương từng bước từng bước một, cài đặt thế nào, đăng kí ra sao.

“BBS trường đăng kí theo hệ thống tên thật, ID phải là tiếng Anh, sau đó có thể tùy tiện sửa nickname.”

“ID của cậu là gì? À đúng, nãy giờ còn chưa hỏi cậu tên gì.”

“ID của tôi là Hana, à, Dương Dương gọi tôi là Hoa Hoa, nếu cậu thích thì cũng có thể…”

“Hoa Hoa,” Cậu ta lặp lại một lần, “Cậu tên Hana, vậy tôi tên Haku, ID này có phải rất xứng đôi với cậu không?” (haku nghĩa là bạch)

“Hở?”

“Bạch Lung, tên tôi là Bạch Lung.” (cối xay gió màu trắng)



Đêm nay đoàn phó bản của Kiếm Tình đã tổ từ lâu nhưng vẫn chưa đầy, tất cả mọi người đã chờ đến sốt ruột.

Trị liệu của MT, Lưu Hương, xin vắng là một trong các nguyên do, nhưng làm người ta còn bất ngờ hơn là đã qua nửa tiếng nhưng Hoa Mãn Lâu chuyên cần không vắng một buổi lại chưa xuất hiện.

Mạc Thương Tâm phụ trách gom người không nhịn được mà PM Dạ Lang thân nhất với Hoa Mãn Lâu.

【 nói chuyện riêng 】 Mạc Thương Tâm: kì lạ, đã giờ này mà sao Hoa Hoa chưa lên? Cậu ấy luôn rất đúng giờ mà.

Được Mạc Thương Tâm nhắc nhở như vậy, Diệp Lãng cũng thấy lạ.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: đợi tớ gọi điện thoại hỏi thử.

Một lát sau, Diệp Lãng trở lại.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: Hoa Mãn Lâu hôm nay không tới được.

【 nói chuyện riêng 】 Mạc Thương Tâm: ủa? Sao vậy?

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: không biết, hỏi cái gì cậu ta cũng ấp úng, tóm lại là không ở nhà, cũng không biết chắc mấy giờ về.

【 nói chuyện riêng 】 Mạc Thương Tâm: vậy RAID hôm nay sao giờ? (raid = tấn công)

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: không có tế ti dự bị à?

【 nói chuyện riêng 】 Mạc Thương Tâm: vốn có một người dự bị, Lưu Hương xin vắng nên hắn thế vào rồi.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: sao bình thường tớ thấy trong bang toàn tế ti, đến khi muốn dùng lại không có lấy một mống?

【 nói chuyện riêng 】 Mạc Thương Tâm: có lẽ là vì có ba con người mang cảm giác một bằng trăm…?

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: … cậu nói đúng, tớ quên mất điểm này.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: bây giờ trong bang có tế ti nào online?

【 nói chuyện riêng 】 Mạc Thương Tâm: mãn cấp chỉ có hai đứa, một là vợ cậu, hai là đồ đệ của vợ cậu.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: …

【 nói chuyện riêng 】 Mạc Thương Tâm: hỏi thử xem tay Linh Đang Nhi khỏi chưa?

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: tớ đi hỏi.

Diệp Lãng ngẫm nghĩ, vẫn là PM Tiểu Khấu Nhi trước.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: cậu đi phó bản đoàn bao giờ chưa?

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: rồi, sao vậy?

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: Hoa Mãn Lâu đêm nay vắng mặt, bọn tôi thiếu một trị liệu.

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: (⊙ o ⊙)! Sao không kêu sư phụ?

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: dẫn cậu ta đi một lần, thao tác không xài được.

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: !!!!!

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: sư công đang đùa hở!

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: sư phụ lợi hại lắm đó!!

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: là so với cậu ấy hả?

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: xỉu…

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: con từng đi bản 25 người rồi, nhưng hồi đó con không xài tế ti.

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: hơn nữa đêm nay con có việc, không có biện pháp theo mọi người RAID.

【 nói chuyện riêng 】 Tướng Công, Xin Hãy Dịu Dàng: sư công cứ tìm sư phụ thử đi, không thử sao biết được? Sư công phải tin tưởng vợ mình chứ!!!

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: … Được rồi.

Diệp Lãng chọt Linh Đang Nhi.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: già lam điện 24 = thiếu 1 trị liệu, vào không?

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: !!! Ông xã anh rốt cục cho em vào rồi! Em còn tưởng anh sẽ coi rẻ em đến khi thiên hoang địa lão!

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: cậu còn gây chuyện giống lần trước thì tôi sẽ thành toàn nguyện vọng cho cậu.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: em thề tuyệt đối không hề! Cho em theo được không?

Diệp Lãng suy nghĩ giây lát, hôm nay đánh vừa hay là mấy con BOSS Linh Đang Nhi có đi lần trước, hiện giờ trang bị của mình đã có thể chống chịu, áp lực trị liệu không lớn lắm.

Huống chi, không có Lưu Hương, vị trí trị liệu của MT bỏ trống, để Linh Đang Nhi theo người khác cũng là gây chuyện, chi bằng để theo mình cho rồi, cũng tiện việc giám sát.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: vậy cậu phải cam đoan ngoan ngoãn thành thật.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: em cam đoan! Xin cho em một cơ hội biểu hiện, em sẽ khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa!!

Không ngờ lần này Linh Đang Nhi nói được thì làm được, cả chặng đường không gây phiền phức cho Diệp Lãng, thêm máu rất gọn gàng, không xuất hiện sơ hở, cả đoàn thuận lợi giết tới BOSS số 2, cũng chính là Ông Nội Hồ Lô.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: không cần đánh mấy Bé Hồ Lô, tui sẽ kéo Ông Nội ra.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: cậu kéo BOSS ra? Như thế nào?

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: tế ti hệ tự nhiên có một kỹ năng… Nhưng chỉ giới hạn ở BOSS này.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: sao cậu biết?

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: trên mạng có hướng dẫn á, có clip nữa, dạy rất kỹ càng tỉ mỉ.

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: cậu xác định mình làm được?

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: chồng tin em đi, có khi nào em khiến chồng thất vọng đâu?

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: cậu chưa từng khiến tôi thất vọng, cậu đã sớm làm tôi tuyệt vọng.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: ông xã (TДT)

【 đoàn đội 】 Dạ Lang: Linh Đang Nhi nói em ấy xem hướng dẫn, có thể lôi BOSS ra giết, chúng ta tạm thời thử xem, nếu thành công về sau sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.

【 đoàn đội 】 Dạ Lang: nếu lỡ như không được thì phí sửa chữa tôi bao, xin mọi người khoan dung một chút.

【 đoàn đội 】 Kiêm Điệp: có những lời này của bác Lang, chúng ta còn sợ gì, xin đừng để ý cứ tiến lên đi.

【 đoàn đội 】 Tôn Tiểu Quyền: đúng vậy đúng vậy, chị dâu cố lên!

【 đoàn đội 】 Mạc Thương Tâm: tôi cũng xem qua clip đó rồi, có vẻ rất khó khăn, Linh Đang Nhi tận lực được rồi, không cần miễn cưỡng.

【 đoàn đội 】 Manh Đản Đản: em tin Linh Đang Nhi, cố lên GOGO!

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: chồng ơi chồng tốt với người ta quá T^T

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: nếu thất bại thì phí sửa chữa tiếp tục cộng vào nợ của cậu.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: tiền không thành vấn đề… Nhưng anh không sợ tui thất bại làm anh mất mặt à?

【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: từ khi trói buộc với cậu thì tôi đã vứt bỏ thứ nhảm nhí này.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: em nhất định sẽ nhặt lại cho chồng T^T

Linh Đang Nhi đưa tay thêm một cái Che Chở Của Gió.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: game thủ cao cấp Linh Đang Nhi phi thường trâu bò phi thường thành thục, xuất phát!