Cầm Tay Mùa Hạ

Chương 1: Đàn ông cần sự nghiệp....




Sự nghiệp?! Sau ngày tốt nghiệp Đại Học, mặc dù biết chắc chắn công việc trong tương lai của mình sẽ có vấn đề, cũng từng phiền não không biết bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào Vũ Ngọc Nam nghĩ tới việc anh sẽ rời bỏ Hà Nội để trở về mãi mãi. Nhưng chúng ta ai cũng sẽ có một lần trong đời hiểu rằng đừng bao giờ nói không bao giờ bởi tương lai là một ẩn số mà quyết định của con người đôi khi không phụ thuộc vào chỉ một người...

Hà Nội suốt 5 năm vẫn vậy, con người trên thành phố nhỏ bé này vẫn không gì thay đổi, cái duy nhất thay đổi là cảm giác của anh hôm nay với nó. Những đêm tại thành phố quá văn minh nhất đông nam á này, Ngọc Nam dường như không tài nào chợp mắt nổi, cảm giác trống trải và một chút gì sợ hãi đan xen, anh tự hỏi bản thân vì sao lại như thế? đã từng học hành và sinh sống ở đây, có rất nhiều kỉ niệm và mộng đẹp....nhưng sao đêm nay lại khác đến thế? Anh vẫn yêu Hà Nội mà - chắc chắn rồi, nhưng ngày mai sẽ yêu theo một cách khác....yêu trong từng nỗi nhớ về ngày hôm qua. Bởi ngày mai, anh sẽ rời bỏ nơi này để về nơi mà anh đã sinh ra, về nơi cho anh tất cả: gia đình, công việc, bình yên và ấm áp chỉ duy nhất thiếu đi một mắt xích quan trọng....đó là cô.

Lật mình trở dậy sau một đêm quá dài, Hà Vy than thân trách...ông trời làm mưa đêm qua khiến cô cả người đau nhức. Kể từ ngày rời xa Hà Nội trở về nhà, cô đã tự tạo cho mình một thói quen tốt mà người ta vẫn thường hay gọi là: "dậy sớm". Đã một năm rồi, nhanh quá! Một ngày mới không khác 365 ngày cũ của một năm qua, cô vẫn thức dậy trong ánh mắt mơ màng. Ngoài cửa sổ chim sẻ nhẩy tanh tách trêu nhau ồn ã, ngó lên ngóng ánh nắng huy hoàng của ban mai. Hít một hơi thật sâu, Hà Vy cảm nhận rất rõ hương thơm thanh mát của những chùm hoa dâu da đang nở bùm xum được gió đưa hương. Chỉ những điều nhỏ bé đó thôi nhưng khiến cô vui như vừa phát hiện ra châu nào đó. Cảm ơn vì hôm nay, giây phút này cô vẫn có thể nhoẻn miệng cười.

CKJ ViNa.

Nằm cách nhà cô 4km, CKJ Vina là một chi nhánh được mở rộng của tập đoàn may mặc đa quốc gia China - Korean - Japan và cuối cùng là Việt Nam. Hà Vy vẫn nhớ như in ngày đầu tiên cô mang hồ sơ tới đây phỏng vấn, khi đó công ty vẫn chỉ là một công trường xây dựng còn dang dở, máy móc, nhà xưởng ngổn ngang...Nhưng hôm nay, sau 5 tháng tất cả đã thay một màu áo khác. Thời gian quả là người thầy của tạo hoá. Cảm ơn vì nhờ chính nơi đây mà cô có cho mình trải nghiệm, trưởng thành mỗi ngày. Cảm ơn vì nhờ nơi đây mà cô đã gặp lại một người trong tâm tưởng...

Đã là ngày thứ hai kể từ khi Ngọc Nam rời Hà Nội về nhà. Nhà, chỉ một từ được cấu thành bởi 3 chữ cái nhưng sức nặng của nó đủ để trói chặt đôi chân của một người đàn ông yêu thích tự do.

Một năm trước, tốt nghiệp kinh tế quốc dân với tấm bằng loại ưu trong tay vậy mà anh vẫn chẳng thể biết mình nên chọn nơi đâu làm nơi bắt đầu sự nghiệp? Bao nhiêu người trên đất nước này, không chỉ riêng anh. Vẫn biết cuộc sống sẽ có ngày ném anh vào muôn vàn chọn lựa chỉ là....khi đứng trước những lựa chọn đó, anh mới thấu rằng quyết định quả là khó khăn. Nhưng đã là khó khăn nhất hay chưa khi mới chỉ hai ngày trước đó, anh đã phải quyết tâm để từ bỏ. Cái bỏ đi không đơn thuần là công việc bởi sau đó còn là thứ tình cảm đầu đời mà anh đã rất mực nâng niu. 3 năm, anh chờ đợi một người để rồi cũng trong 3 năm ấy, người đó chời đợi một người không là anh.

" Em yêu anh ấy xong chưa? Để anh được cần em trong những ngày tương lai sắp tới..."

Anh đã từng hỏi Thuỳ Chi như thế trước khi đi tới quyết định trở về. Tàn nhẫn thay, đáp lại anh là nụ cười nửa vời cùng một câu nói của cô mà suốt đời này, anh hẳn chẳng thể nào quên được:

" Anh lấy tư cách gì để cần em? Dẫu không yêu anh ấy xong đi nữa thì anh cuối cùng cũng chẳng thể là người cuối cùng của em, Ngọc Nam ạ."

Thì ra, khi mất đi một tình yêu, cái nhận được không chỉ là nỗi đau mà còn là lòng can đảm. Cam đảm để buông một số thứ dù rất yêu thích nhưng mãi chẳng thể thuộc về mình. Hoá ra tình yêu và giấc mơ lại giống nhau nhiều đến vậy! Trong mơ là những điều anh mong muốn còn thực tế là những điều mà anh cần chấp nhận. Tình yêu không có lỗi, lỗi là do anh đã chọn nhầm người để trao gửi thương yêu....

Đã là ngày thứ ba Hà Vy theo mẫu mới, có vẻ quá khó khăn để đẩy được hàng ra. Điều cô cần làm chỉ là chờ đợi và chờ đợi. Công việc của cô mỗi ngày chỉ cần kiểm tra, tích lỗi và thống kê số lượng hàng được, số lượng hàng hư. Một công việc lặp đi lặp lại hết ngày này sang ngày khác, nhàm chán, tẻ nhạt. Điều may mắn là cạnh cô có những người đồng nghiệp quá tốt. Họ kể cho cô nghe về cuộc đời họ, về cuộc đời của những người quanh họ. Họ dạy cho cô về cách nhìn nhận một vấn đề sao cho chân thực nhất.Còn cô chỉ biết im lặng lắng nghe và đôi lúc ánh mắt lại mất tập trung nhìn về một bóng hình quá xa xôi trong xưởng. Tại sao, lại có một người giống người ấy đến vô cùng như thế? Tại sao là tại sao?

Những con số thời gian trên bảng sản lượng đang nhích từng phút một. 12h, Hà Vy vỡ oà trong vui sướng. Dường như cô đã chờ đợi giây phút này từ rất rất lâu rồi...Ừm. 12 giờ_giờ cơm. Cô không đói nhưng vẫn mong chờ bởi lẽ khi con số đồng hồ điểm 12h đồng nghĩa với việc, cô có thể được nhìn anh gần hơn chút nữa...

Anh! Một người đàn ông đã để lại ấn tượng trong cô ngay lần đầu tiên phỏng vấn. Cô không biết anh có đẹp trai hay không bởi cô sợ khái niệm đẹp trai của những người trẻ tuổi bây giờ. Bởi trai đẹp không còn thích phái nữ. Đâu phải ngẫu nhiên mà hàng ngày người ta gẫn gào lên qua từng câu chữ trong Yahoo, Facebook, Sky rằng: " Trai đẹp đã ít mà chúng nó còn yêu nhau!". Có phải đó là lý do mà cô đã luôn phủ nhận rằng: anh không đẹp. Ừm. Hạ Long không đẹp còn cô cũng chẳng quan tâm tới anh đẹp hay không. Điều khiến cô để tâm lại là một vấn đề chìm trong muôn thuở....Anh giống người ấy vô cùng.

Áo kẻ màu ghi, Hạ Long luôn là tâm điểm nổi bật giữa nhà ăn trong giờ cơm trưa. Mỗi cử chỉ, động tác và ánh mắt của anh luôn tràn đầy tự tin pha vào cùng muôn vàn kiêu hãnh. Anh biết có hàng trăm con mắt đang nhìn anh, anh cũng biết trong số đó có không ít người thầm mến mộ anh. Nhưng đó là vấn đề của họ, còn vấn đề của anh là ăn làm sao cho xong bữa cơm này...

Hà Vy xuống nhà ăn muộn hơn mọi hôm vài phút, từ xưởng đi ra cô đã thấy Hạ Long. Anh và cô như mặt trăng và vì sao, làm phép so sánh chỉ thấy toàn tương phản. Anh nổi bật bao nhiêu, toả sáng bao nhiêu thì cô lại thấy mình chẳng là ai giữa chốn đông người này. Không phải cô tự ti mà cô biết ở đây, trong công ty này, cô có những gì....Chẳng gì cả, ngoài hai bàn tay trắng!

Thực ra, anh sớm đã biết cô luôn thầm dõi theo anh chỉ là anh ngại vạch trần còn cô cũng chẳng có gì để nói nhiều về một vấn đề không mấy liên quan. Lẽ nào, cô lại thốt lên với anh rằng: "Anh rất giống một người rất đặc biệt trong em?". Sẽ là điên rồ đúng không? Nhưng chẳng phải cô còn làm những việc điên rồ hơn cả thế....

" Anh à. Em đã đi khắp nơi để tìm kiếm anh.....trong facebook"

Đó là câu đầu tiên cô nói cùng anh sau hơn hai tháng tìm và thấy! Hà Vy không nói dối chỉ có điều cô mới nói một nửa sự thật mà thôi. Còn anh thì ngờ vực không tin vào câu nói ấy. Anh chỉ cười...

Mùa đông năm trước!

CKJ mưa tầm tã.

Hà Vy không nhớ động lực gì đã thôi thúc cô vùng chăn và dắt xe ra khỏi nhà trong một ngày mưa chỉ để đi phỏng vấn mà biết chắc kết quả sẽ không thành. Chuyên môn không có, kinh nghiệm càng không, học vấn không khớp với nội dung cần tuyển. Đi chỉ để là đi, để thấy đời bon chen, để thấy người giành nhau mà sống. Đi chỉ để là cần, cần một động lực để thoát ra khỏi cuộc sống tù túng ăn chơi gần một năm trời, cần một công việc để chứng minh với đời là cô đang tồn tại. Thế rồi, nơi đó, cô gặp anh...

Một cái tên đã gần như bật lên lại bị cô đè lại trong tim mình. Không phải, không thể nào! Không phải người ấy, người ấy không thể ở đây lúc này. Chắc chắn là không phải. Anh ta chỉ là người giống người ấy mà thôi. Nỗi lòng đã được chôn vùi bấy lâu không ngờ lại dễ bị khơi gợi lại như vậy. Hoá ra tình cờ là có thật nhưng lại không rơi vào cùng một người...

Tiếng báo thức không ngừng kêu khiến Ngọc Nam chẳng thể vùi đầu ngủ tiếp. Hôm nay là một ngày đặc biệt với anh, ngày mà anh biết mình cần tỏ ra " nguy hiểm." Chẳng phải là tự tin về bản thân nhưng không biết bao phen anh giật mình với chính bản thân trong gương vì bộ dạng trẻ con và cái dáng vẻ thư sinh không tài nào thoát ra được. Giá mà có anh bụt cùng chị tiên tồn tại thật, anh sẽ ước ao để họ có thể hoá phép cho anh nhìn già đi một chút song vẫn không mất vẻ điển trai hiện có bây giờ. Trong những suy nghĩ mông lung, tiếng mẹ giục khiến anh bừng tỉnh:

" Nam. Không đi nhanh trễ bây giờ con."

Những ngón tay dài bẻ cổ sơ mi đầy dứt khoát, cao giọng anh với ra đáp lời mẹ:

" Vâng. Con biết rồi mẹ, vẫn sớm mà!"

Đẩy cao gọng kính, Ngọc Nam bước ra khỏi nhà xe, ánh mắt anh nhìn tổng quát nơi này và thầm đánh giá. Không phải chưa đi làm bao giờ chỉ là môi trường công việc ở Hà Nội và ở đây có lẽ khác xa nhau nhiều quá. Sẽ là khó khăn chất dồn và thử thách trong những ngày sắp tới nhưng anh tin mình sẽ vượt qua. Khó khăn với anh bây giờ chỉ là.....tập quên người con gái ấy mà thôi. Nghĩ đến Thuỳ Chi, anh lắc đầu thật mạnh và bước dứt khoát về phía khu văn phòng tầng hai. Vì chính bản thân mình_không một ai khác nên anh sẽ bắt đầu lại tất cả. Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ? Ngọc Nam tin, cuộc sống sẽ là phép mầu nhiệm, nó có thể khiến hai người ngỡ rằng thế gian sinh ra họ là dành để cho nhau... nhận ra rằng rốt cục họ cũng chỉ là hai người dưng vô tình đi cùng nhau ngần ấy chặng đường. Hôm nay đây, anh sẽ cố gắng để trở thành một người rất khác...