Cầm Tay Mùa Hạ

Chương 16: Vì tình yêu không đủ lớn, để đi đến hết cuộc đời nhau!




Ngày gọi mùa bằng những cơn mưa, CKJ uể oải chuyển mình, mưa xối xả táp vào khung cửa sổ nơi Hà Vy đang đứng. Ánh mắt cô đượm buồn rủ xuống, bàn tay cầm bút vô thức viết lên một cái tên, một cái tên làm nên trong cô ám ảnh. Có một thời cô từng tin rằng chỉ cần nhìn thấy Hạ Long mỗi ngày thì việc cô ở đây mới thật sự trở nên ý nghĩa.Có một thời cô từng tin rằng thứ cô cần không phải là công việc này mà là mỗi ngày được thấy anh dù biết khoảng cách của hai trái tim không cùng nhịp đập là mãi mãi. Mãi mãi có xa không? Hà Vy cười buồn rồi tự nói với mình rằng: " chắc chắn". Chắc chắn có chứ không phải chắc chắn không! Anh rồi cũng chỉ là một điểm sáng trong những dòng suy nghĩ ngổn ngang một thời mà cô cất giữ. Muốn thoát ra nhưng những mệt mỏi bao ngày qua khiến cô trở nên yếu đuối. Nếu như cô có thể nói cùng anh, dù chỉ cần anh lặng yên dành cho cô một vài phút thôi cũng coi như đủ? Nhưng chỉ là nếu như...vì cô biết anh chẳng mảy may nghĩ về cô bởi anh còn bận lắm. Bận yêu đương cùng một người con gái khác...

Những cơn mưa không hề làm ảnh hưởng tới công việc, hàng trăm con người vẫn lao đầu vào vì cuộc sống mưu sinh thường nhật. Chỉ có một người lạc lõng trong đám đông!

Ngọc Nam đứng nhìn theo từng vạt mưa ướt đẫm rơi bên hiên cửa, anh nghĩ về những gì Thuỳ Chi nói, anh nghĩ về ánh mắt của Hà Vy ban chiều, anh nghĩ về anh với vai trò một người thứ ba vô tình bị cuốn vào vòng tròn tạo hoá. Nếu anh chưa từng dành cho Thuỳ Chi một vị trí đặc biệt trong tim mình? Nếu Hà Vy với anh chỉ đơn thuần là một người bạn không hơn không kém? Nếu anh và Nguyễn Tùng chưa từng có một mối liên hệ để gắn kết hai người đàn ông thành anh em? Nếu như con người đừng trở nên khó hiểu! Anh không phải là một ngoại lệ, bản thân anh đang đứng trước những ngã rẽ, một là nó sẽ đưa anh về một bến bờ hạnh phúc hoặc không anh sẽ tự tay chôn vùi đi những điều tưởng như đã từng được coi là hạnh phúc.

Trước đây, khi nói với những đứa em khoá dưới, anh vẫn thường cười hiền và khuyên rằng: " nếu chúng ta có khả năng đặc biệt hơn người khác, hãy dùng nó cho mục đích tốt đẹp nhất. Nếu không được thì cũng đừng làm điều xấu xa và ảnh hưởng đến người khác, vì cuối cùng rồi thì phần thiệt nhận về cũng chính là mình thôi." Hôm nay, anh lại nói với Thuỳ Chi câu nói ấy nhưng chính anh cũng không biết mình phải sống với suy nghĩ đó như - thế - nào? Lạc đi giữa cuộc sống ồn ào náo nhiệt đang xoay quanh mình, anh thấy lạc lõng và cô đơn hơn bao giờ hết. Cô đơn vì không có ai hiểu mình. Cô đơn vì thật sự cần một người bên cạnh.

" Anh Nam ơi, anh cho em xin chữ ký để đổi kim."

Giọng một người lạ bất chợt phía sau khiến Nam thoát ra khỏi dòng suy tư ngổn ngang. Mỉm cười, anh rút bút ký rồi đưa lại giấy cho cô bé đang đứng gần mình. Dường như không muốn đưa chân đi, cô bé nghiêng đầu nhìn anh đầy thắc mắc:

" Anh ơi, anh có phải là người yêu chị Vy nhà em không?"

" Ồ. Em ở tổ 14 à? Không phải em ạ..."

Cô bé nhìn anh cười ngượng ngùng, có đôi chút thất vọng rồi đi mất. Anh nhìn theo và cũng lắc đầu cười.

Cơn dông chiều đổ mưa như trút, Hà Vy cố chạy xe thật nhanh nhưng chặng đường về quá dài khiến cô vẫn không tránh được ướt mưa. Buông bỏ túi xách, cô đứng lặng im nghe mẹ trách mấy lời:

" Con gái lớn rồi mà chẳng chịu cẩn thận gì hết. Mưa lớn vậy thì phải ở lại công ty rồi về sau chứ? "

Ngừng một lát, mẹ cô nói tiếp:

" Chỉ cần dính vài hạt mưa vẫn có thể ốm, cất đồ rồi tắm nước ấm ngay đi! "

Hà Vy mỉm cười và khẽ vâng với mẹ, cô biết ngoài mẹ ra sẽ chẳng có ai yêu cô vô điều kiện và chỉ có gia đình mới khiến cô có cảm giác bình yên. Rồi một mai có thể cô sẽ không còn được ở bên mẹ mỗi ngày nhưng đó là chuyện của tương lai, còn hiện tại mỗi ngày bên mẹ là mỗi ngày hạnh phúc.

Hà Vy dành nguyên cả buổi tối chỉ để nằm im trên sofa xem thời sự cùng mẹ, chơi điện tử cùng em trai. Áp lực của công việc cô không muốn mang theo về nhà vào buổi tối, muộn phiền của chuyện tình cảm cô càng không muốn làm chủ đề tranh luận của lý trí với trái tim. Cô muốn nghỉ ngơi bởi cô mệt mỏi quá rồi. Biết là phải thoát ra nhưng sao mà khó đến vậy?

Cơn buồn ngủ ập đến khiến Hà Vy miễn cưỡng về phòng riêng. Chiếc điện thoại nằm im bất động báo cho cô có vài cuộc gọi nhỡ và một vài tin nhắn. Những ngón tay trượt nhanh trên màn hình, một con số quen và một con số lạ. Con số quen của Tùng còn số lạ gọi rất nhiều nhưng cô lại không biết của ai. Thở dài, cô bấm máy gọi lại, giọng một cô gái dịu dàng bắt máy.

" Chào Vy. Mình là Thuỳ Chi, bạn gái của anh Tùng. Mình gọi cho bạn nhưng không thấy bạn nghe máy!"

Có đôi chút ngạc nhiên, Hà Vy ngả người xuống nệm rồi cười khẽ:

" Ồ. Lại là bạn à? "

" Phải rồi. Là mình. Mình không biết bạn và anh Tùng thân thiết đến đâu nhưng nếu bạn đặt vào vị trí của mình, bạn sẽ hiểu cảm giác của mình lúc này."

" Bạn ạ. Mình nói thẳng luôn để bạn biết nhé! Mình tuy là một người nhàm chán nhưng cũng chưa nhàm chán đến mức phải đi giành lấy thứ mà người khác đang thích điên lên. Còn cái gì là của mình, nếu người khác thích mình sẵn sàng dang tay nhường lại. "Phải biết nhường đồ chơi cho người thiếu may mắn " vốn là quan điểm sống của mình.

Bản thân mình là một người ích kỷ. Vì ích kỷ, nên cái gì của mình thì phải là của mình. Mọi sự sở hữu khác ngoài mình, mình đều không thể chấp nhận được. Đối với mình, không có khái niệm nhập nhằng, tức là mọi thứ phải rõ ràng. Hoặc trắng hoặc đen, hoặc nạc hoặc mỡ, hoặc tất cả hoặc không gì cả.

Hoặc của mình, hoặc biến."

Giọng Hà Vy không giấu được xúc động, cô cảm thấy khó chịu vô cùng, từng câu từng từ như mũi nhọn chĩa vào người đang nghe máy. Cô đay nghiến từng câu rồi kết lại:

" Chúng mình dừng lại ở đây thôi nhỉ? Hoặc là bạn tự tìm cái lồng nhốt chặt người yêu lại rồi canh chừng cho dễ, hoặc đừng tìm một đứa chẳng liên quan như mình. Làm ơn!"

Hà Vy nói xong tắt máy luôn không chờ đối phương đáp lời. Ngay sau đó cô gọi vào số máy của Tùng. Muốn nén lòng lại để có thể nói chuyện với anh bình tĩnh nhất nhưng cô không thể thôi xúc động. Ức chế tích tụ bao ngày giờ này cô muốn đổ hết lên đầu anh. Ngay khi anh vừa alo, cô đã gắt lên:

"Anh có biết em vừa nói chuyện với ai không? Anh có biết không? "

Đoán được điều gì đó, giọng anh vẫn dịu dàng và nhẫn nạn:

" Anh đã nói là Thuỳ Chi và anh kết thúc rồi mà. Tại sao em không chịu hiểu hay là em cố tình không hiểu nhỉ? "

" Ngay đến việc khiến em có cảm giác an toàn và bình yên anh cũng không làm được vậy thì anh lấy tư cách gì để lấy em chứ? Em thấy chẳng phải ngẫu nhiên mà cô ấy tìm em hết lần này rồi lần khác chỉ để hỏi: em là gì trong bề bộn đời anh! Em có mắc nợ cô ấy không? Em có giành giật anh cùng người con gái khác không? Rõ ràng là không mà. Vậy thì tại sao người ta lại đòi thứ mà em không hề có? Tại sao? Anh nói đi?"

" Hà Vy. Em là vợ chưa cưới của anh, là người duy nhất anh toàn tâm toàn ý muốn yêu thương và gắn bó. Đó là sự thực, em có thể tin có thể không. "

" Vấn đề không còn là tin hay là không anh ạ. Vấn đề là chúng ta không thể! Anh đâu có yêu em, em cũng thế! Em tưởng chúng ta biết rõ điều đó hơn ai hết cơ mà? "

" Chỉ có em không yêu anh. Còn anh có yêu em, nhưng tiếc rằng em đã không nhìn thấy. Vì sao em biết không? Bởi tình cảm anh dành cho em nó vượt xa cả tình yêu nam nữ đơn thuần. Ai dám chắc những đôi lứa yêu nhau hôm nay ngày mai sẽ có thể gọi nhau là chồng là vợ. Nhưng anh dám chắc, anh muốn dùng cả cuộc đời mình để có thể mang lại hạnh phúc cho em."

" Yêu? Anh đủ tư cách để nói đến chữ yêu với em sao? Là anh yêu em hay anh chỉ yêu bản thân mình?

Đơn cử như việc người yêu, nếu đã xác định yêu em thì đừng bao giờ có tư tưởng léng phéng với một ai khác, em không thể đặt mình vào cái open-relationship gì đấy, hay là kiểu "cái gì của mình là của mình". Đã là người yêu em, thì phải một lòng một dạ yêu em, đừng miệng cười miệng nói, sau lưng làm trò mèo, em không tha thứ được, cũng chẳng thể nhắm mắt bỏ qua được."

Đặt tay lên ngực, Hà Vy dừng lại, cô nghe rất rõ tiếng thở dài của anh. Tùng không nói gì, anh yên lặng để cô có thể bình tĩnh. Một lúc cô nói tiếp:

"Em cũng không có khái niệm tranh giành, nếu của em mà không an phận thì em chấp nhận từ bỏ. Một khi người đó có gì đó không rõ ràng phía sau em, tức là tình yêu không đủ lớn, tức là em không đủ quan trọng, tức là mối quan hệ không đủ ý nghĩa để đừng phạm sai lầm. Tại sao em phải cố gắng vì một con người hay một mối quan hệ như thế?

Em không thích làm khó anh khi đưa anh vào thế hoặc em hoặc ai đó, mà em sẽ giúp anh lựa chọn. Em chọn rút lui nhường phần cho người khác tiến tới. Chủ yếu là để bảo vệ để trái tim em không hẹn gặp lại lần sau với cái cảm xúc ấy, đau một lần rồi thôi. Điều khiến em đau không phải bởi vì em yêu anh mà đơn giản chỉ vì anh khiến em thất vọng.

Một mối quan hệ bùng nổ ngay giai đoạn đầu và lụi tàn theo một chu kỳ rất ngắn của trái tim thì việc sẽ không mang nhiều niềm vui đến cho em là điều dễ hiểu. Trong cái ao chật hẹp có quá nhiều cá mà người câu là anh thì lại thả hàng-loạt-chiếc-cần. Nguyễn Thanh Tùng, chẳng lẽ anh thấy em ngu tới mức chẳng khác nào con cá ngốc nghếch đang bơi trong chiếc ao ấy hay sao?

Cứ cho là anh yêu em, nhưng tình yêu của anh sẽ chẳng đủ lớn để ta đi đến hết cuộc đời nhau đâu ạ."