Cảm Thụ Mập Mờ

Chương 17




"Đồng Ân." Lệ Minh Kiệt trầm giọng gọi.

Phương Đồng Ân cười lên làm cho lúm đồng tiền lộ ra rõ ràng, nhìn cậu đang nhẹ nhàng đi về phía mình , nhẹ giọng mở miệng, "Cậu đã trở lại? Xong việc rồi sao?"

"Ừ, là giao cho thư ký xử lý. . . . . . Vị này là?" Lệ Minh Kiệt vô cùng tự nhiên đứng ở giữa cô và Lương Khải, cản trở Lương Khải nhìn chằm chằm vào cô.

"Vị này là học trưởng ở trường của tôi, Lương Khải, lần này tôi và học trưởng Lương cùng đại diện cho trường tham gia thi đấu, hơn nữa trừ tôi ra, học trưởng cũng rất lợi hại, tôi nghe nói trong cuộc thi đấu đầu tiên học trưởng đã có điểm số cao hơn cả tôi." Phương Đồng Ân giải thích.

"Xin chào, tôi là Lương Khải." Lương Khải có vẻ bị giật mình.

Một người con trai? Người con trai này chínhlà người bạn mà Đồng Ân đã nói ? Là người bạn ở chung nhà?

"Lệ Minh Kiệt." Cậu khẽ gật đầu.

"Minh Kiệt, mới vừa rồi học trưởng nói mời chúng ta đi ăn cơm trưa, một lát nữa cậu có rảnh không?" Phương Đồng Ân kéo tay áo cậu, nhỏ giọng hỏi.

"Cậu nghĩ sao?" Lệ Minh Kiệt cúi đầu nhìn cô, ngay sau đó liền nhìn thấu ý định của cô.

"Ừ. . . . . . Có chút đói bụng." Cô cười cười xấu hổ.

Sáng sớm ngủ nướng, lại chạy xe mất hai giờ đi tới hội trường thi đấu, ngay cả bữa ăn sáng cũng là giải quyết qua loa, thành thật mà nói, bụng của cô đang "gió lùa nhà trống", cho nên có đúng là một bên thưởng thức cảnh tuyết một bên dùng bữa hay không không quan trọng, quan trọng là cô muốn cùng Minh Kiệt đi ăn cơm, lấp đầy bụng.

"Học trưởng Lương, thật xin lỗi, tôi không biết là anh sẽ mời Đồng Ân, sớm biết như vậy, tôi đã không đặt trước phòng ăn rồi." Lệ Minh Kiệt cười khẽ uyển chuyển từ chối lời mời của Lương Khải, thật ra cũng là thay cô từ chối.

"Ách. . . . . Là vậy sao? Không sao, lần sau còn có cơ hội, dù sao lần thi đấu thứ hai còn phải đợi thêm nửa tháng nữa mới có kết quả." Thời gian có rất nhiều, Lương Khải không ngại cười cười, mặc dù anh có một loại dự cảm, coi như bọn họ có đợi ở chỗ này một năm rưỡi nữa, anh và Đồng Ân vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội ăn cơm cùng nhau, bởi vì người nam nhân tên gọi Lệ Minh Kiệt trước mắt này có thái độ tràn ngập chiếm hữu đối với cô, hơn nữa không phải chiếm hữu bình thường, mà là cảm giác rất thâm trầm, rất coi trọng, rất để ý và hoàn toàn độc chiếm.

"Học trưởng, thật sự xin lỗi, lần sau có cơ hội, em sẽ mời anh ăn cơm." Phương Đồng Ân áy náy nói.

"Không sao." Lương Khải liếc Lệ Minh Kiệt một cái, lại cùng cô nói mấy câu, sau đó rời đi.

Cô quay đầu, phát hiện Lệ Minh Kiệt nhìn mình chằm chằm như có điều suy nghĩ, không hiểu hỏi: "Sao vậy? Tại sao nhìn tôi như vậy?"

"Cậu và anh ta rất quen thuộc?" Cậu cố làm giọng nói nhẹ hơn.

"Ai? Cậu nói học trưởng Lương sao? Cũng được, anh ấy năm tư, tôi năm nhất, khi biết sẽ cùng anh ấy tới nước Mĩ tham gia thi đấu thì chúng tôi mới có cơ hội nói chuyện với nhau, làm sao có thể nói có quen hay không." Cô dựa theo thực tế trả lời.

"Tôi thấy anh ta rất có hứng thú đối với cậu." Cậu nói rất khẳng định.

Ánh mắt người con trai kia nhìn Đồng Ân, giống như là nhìn người con gái mình yêu, hơn nữa thái độ của anh ta cũng để lộ rõ ra hảo cảm cùng hứng thú với cô.

"Hả? Cậu nói cái gì? Tôi không có nghe rõ." Cô nhíu mày, nhìn vẻ mặt kì lạ của cậu.

"Không có gì." Lệ Minh Kiệt lắc đầu, nhàn nhạt cười nói.

Đột nhiên cậu phát hiện, thì ra là không chỉ có cậu, mà còn có một tên khác đang mơ ước Đồng Ân, tâm tình cậu trở nên không thoải mái.

Xem ra cậu quá khinh thường sức chú ý của những người con trai khác đối với cô, những thay đổi sau khi cô lớn lên.

Nếu như không cẩn thận một chút, nói không chừng trong lúc vô tình bảo bối của cậu sẽ bị thừa cơ mà cướp đi mất.

Nghĩ tới đây, Lệ Minh Kiệt không cách nào phủ nhận rằng cậu không thích cái cảm giác người quan trọng của mình bị người khác cướp đi mất, hơn nữa khoảng cách giữa cậu và cô xa như vậy, nếu như cô đi về, không có cậu thủ hộ bên cạnh, đi theo cô, tương lai nhất định sẽ có không ít ruồi bọ đáng ghét đảo quanh ở bên cạnh cô. . . . . .

"Minh Kiệt, cậu hơi lạ, rốt cuộc là làm sao vậy? Chắc không phải là công ty đã xảy ra chuyện gì chứ? Nếu như cậu có viêc bận thì cậu đi trước đi, không sao đâu, tôi có thể tự về một mình được." Nhìn vẻ mặt kì lạ cùng với thái độ không bình thường của cậu, Phương Đồng Ân có chút lo lắng.

Thu lại suy nghĩ dang dở, cậu chế nhạo nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có chuyện gì phải bận rộn cả, nếu nói có chuyện bận rộn. . . . . . Có một con heo con đói bụng không phải sao?" Nếu như không đưa cô đi ăn cơm nhanh một chút, có thể sẽ nguy mất.

"Ai là heo con hả? Tôi gầy đi rất nhiều có được hay không? Cậu xem lần gặp mặt này, tôi trưởng thành không ít, dáng người cũng thay đổi tốt hơn, đến gương mặt cũng không còn mập nữa." Theo lời nói trước kia của cậu, khi còn bé cô thực sự rất mập, mà cũng rất thích ăn, đi học trộm ăn trong lớp, tan học tiếp tục lôi ra ăn, ăn trưa so với người khác còn nhiều hơn. . . . . . Cô có háu ăn như vậy thật sao?

"Thật sao? Thì ra là cậu không đói? Thật là đáng tiếc, tôi nhớ mấy ngày trước có người mới nói rất muốn đi ăn tại một phòng ăn năm sao cao cấp, nghe nói nhà hàng đó có pho mát được làm từ nước trái cây rất nổi tiếng, còn muốn đi ăn cái gì gọi là trứng cá muối cùng gan ngỗng cao cấp, thật vất vả tôi mới đặt trước được. . . . . . Nhưng cậu đã không đói bụng nữa. . . . . ."

"Tôi đói bụng, rất rất đói bụng. Minh Kiệt, tôi nói là tôi đói rồi, nhưng tôi không phải là heo con. . . . . . Cậu thật sự đặt được bàn rồi hả ? Không phải nói là phải xếp hàng chờ ba tháng sao? Sao lại đột nhiên có bàn trống rồi hả ? Cậu xác định đó chính là cái nhà hàng năm sao cao cấp đang quảng cáo rùm beng kia sao, đầu bếp chính là Michelin người tự mở nhà hàng?" Cô vội vàng kéo ống tay áo của cậu, cố làm ra vẻ mặt vừa vô tội vừa đáng yêu.

Nhìn bộ dáng gấp gáp của cô, tựa như sợ không được ăn. . . . . . Không phải là heo con thì là cái gì?

Trêu chọc đã đời, Lệ Minh Kiệt mới từ bi gật đầu.

"Oa!Cậu thật lợi hại, lại có thể đặt bàn trước được. . . . . . Bạn thân của tôi thật không phải nhân vật bình thường, làm sao bây giờ? Chắc cậu không phải là nhân vật nổi danh gì đó, mà tôi lại không có phát hiện ra chứ?" Phương Đồng Ân tò mò kêu la, một đôi mắt mở thật to, không thể tưởng tượng nổi dõi theo cậu."Ha ha, chẳng qua bạn của tôi lợi hại như vậy, tôi cảm thấy rất vinh dự. Không sao, Minh Kiệt, nếu như cậu rất lợi hại thật, nổi danh thật, cũng không cần nói cho tôi biết, dù sao lấy tính cách của cậu, tuyệt đối là thuộc về loại người có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình là loại người kia, cho nên chuyện như vậy chỉ cần cậu biết tôi biết là được rồi, không cần giải thích nhiều lời làm gì." Cô vỗ vỗ bờ vai của cậu, một bộ dáng chỉ có Đồng Ân hiểu rõ cậu.

Lệ Minh Kiệt lắc đầu cười khẽ, đối với tính cách và thái độ này của cô thật không có cách nào.

"Đúng rồi." Cậu nghĩ tới cái gì, cố làm giọng nhẹ hơn.

"Hả?"

Thấy Bình thẩm viên đi tới cửa hội trường, cậu nắm cả vai của cô, mang theo cô bước chậm rãi ra khỏi hội trường.

"Cậu đối với người học trưởng vừa rồi có ý kiến gì không?"

"Học trưởng Lương?"

"Ừ."

"Chính là một học trưởng thôi! Anh ta là người không tồi, sẽ chăm sóc tốt học muội, lại có cảm giác hài hước. Sao vậy? Tại sao lại muốn hỏi tôi vấn đề này?" Phương Đồng Ân không hiểu nhìn cậu.

"Ừ. . . . . . Chỉ là một học trưởng thôi sao? Cậu không cảm thấy anh ta rất đẹp mắt, hoặc là có chút thưởng thức, thích anh ta?"

Giọng điệu cậu nhẹ nhõm tự nhiên.

"Cậu điên rồi à? Tôi và học trưởng cũng không phải là thật thân quen, chưa từng nghĩ tớiloại vấn đề này, hiện tại cũng không phải là thời điểm nên suy nghĩ đến loại chuyện như vậy, được không?" Cô khẳng định, cậu thật rất lạ.

"Thật sao?"

"Đương nhiên. . . . . . Này, chẳng lẽ cậu. . . . . ." Cô nheo mắt lại nghi ngờ.

"Hả?"

"Ha ha, mặc dù tôi cảm thấy không quá có khả năng, nhưng mà vẫn hỏi một chút thì tốt hơn. . . . . . Chẳng lẽ cậu thích học trưởng?"

Lệ Minh Kiệt nhất thời cứng họng.

"Tôi không nhớ rõ cậu có sở thích "nam nam"!"

"Phương Đồng Ân. . . . . ."

"Nhưng mà tôi cũng chưa từng thấy cậu có bạn gái. . . . . ."

"Phương Đồng Ân. . . . . ."

"Minh kiệt, chúng ta là bạn thân nhất của nhau, nếu như cậu có bất kỳ ý tưởng hay bối rối về mặt tình cảm, nhất định phải nói cho tôi biết đó! Mặc dù sau khi tôi biết, nhất định sẽ đau lòng, khổ sở thật lâu." Bởi vì người đặc biệt thuộc về riêng cô bị người khác đoạt đi mất.

"Phương Đồng Ân, đầu cậu nếu vẫn không thông suốt, cẩn thận tôi đánh cậu." Cậu hung dữ cảnh cáo, hiện tại không chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, mà càng muốn thở dài mấy tiếng hơn.

Bạn thân sao?

Quan hệ của bọn họ. . . . . . Chỉ là bạn thân thôi sao?

Thật là gay go, cậu không chỉ muốn làm bạn thân của cô. . . . . Cậu đối với cô. . . . . . Muốn rất nhiều, nhiều đến chỉ sợ ngay cả cô cũng không cách nào tưởng tượng được.

Nên làm như thế nào mới tốt đây?