Cảm Thụ Mập Mờ

Chương 4




Cậu nhớ giọng nói trong trẻo của cô lúc nào cũng líu lo bên tai của cậu, gọi tên cậu ầm ĩ: "Ha ha, Minh Kiệt, tôi nói cho cậu cái này này…”.

Hình như cậu không được bình thường, yên ổn không thích lại thích bị ngược đãi

Học kỳ hai của năm học thứ hai kết thúc, Lệ Minh Kiệt không thể không thừa nhận mình rất khổ sở, rất cô đơn để có thể vượt qua học kỳ này.

Kỳ nghỉ hè lại đến, sau khi cậu giảng hòa với Phương Đồng Ân thì cô phát hiện nhà cậu có hoàn cảnh rất phức tạp, cũng thấy cậu rất cô đơn, cô cũng không thích ở nhà một mình, cho nên. . . Cả kỳ nghỉ hè cậu bị cô nàng bạn thân ép buộc, uy hiếp phải đến nhà cô chơi.

Thật ra, cậu vốn dĩ có thể từ chối, chỉ cần thái độ của cậu kiên định một chút, biểu tình kháng cự rõ rệt một chút, thì cô không có cách nào bắt cậu làm những chuyện mà cậu không muốn.

Nhưng điều đáng sợ là, chỉ cần nghĩ đến cả kỳ nghỉ hè không được nhìn thấy cô, cậu thực sự cảm thấy rất cô đơn, lạnh lẽo, cả học kỳ vừa qua cậu đã không được ngồi gần cô, lại phải đợi thêm hai tháng hè nữa, đến ngày khai giảng mới có thể gặp mặt, cậu. . . rất không có chí khí, đầu hàng dưới quyền uy của cô, làm theo bất cứ điều gì cô nói một cách trung thực và ngoan ngoãn, thực sự cậu đã đến nhà cô ở trong một tháng.

Mặc dù cậu luôn cố tỏ vẻ không cam lòng, nhưng cũng phải thành thựcthừa nhận, khoảng thời gian nghỉ hè này thực sự là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu từ trước đến nay.

Cha mẹ và chị em của Phương Đồng Ân giống nhau như đúc, đều rất nhiệt tình.

Gia đình của cô lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười, mặc dù có sự xuất hiện không rõ lí do của người lạ trong nhà, nhưng họ hoàn toàn không đối xử lạnh nhạt với cậu, ngược lại còn coi cậu như người trong nhà.

Lệ Minh Kiệt thật sự tò mò tại sao tất cả mọi người trong nhà đều nhiệt tình như vậy, liền tìm cha của Phương Đồng Ân để hỏi cho rõ mối nghi ngờ trong lòng mình.

"Minh Kiệt này! Cháu tuy không sống trong nhà của ta nhưng mọi người trong nhà đều biết cháu, lúc nào tan học về Đồng Ân cũng nói đủ thứ chuyện có liên quan tới cháu, bạn thân Lệ Minh Kiệt của con giúp con chuyện này, chuyện kia, Minh Kiệt thật sự rất thông minh, Minh Kiệt rất ngầu, con phát hiện có rất nhiều nữ sinh trong lớp hâm mộ và thầm thương trộm nhớ cậu ấy, ha ha, hôm nay Minh Kiệt như thế này như thế kia, Minh Kiệt đông, Minh Kiệt tây. . . . . . Cho nên tất cả mọi người đều rất quen thuộc với cháu, không nên khách sáo, cứ coi nơi này là nhà của mình đi! Nhất định ở trường học Đồng Ân gây cho cháu không ít phiền toái, mong cháu giúp đỡ con bé nhiều hơn." Cha Phương Đồng Ân cười trả lời.

Được rồi! Cậu phải thừa nhận, nghe cha Phương Đồng Ân nói như vậy, tâm tình của cậu có một chút. . . . . . Không, là thật sự, cảm thấy rất vui.

Rốt cuộc tại sao lại cảm thấy vui? Cậu cũng không rõ, nói tóm lại, quá vui là được rồi.

Rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu với Phương Đồng Ân là gì? Là bạn bè, bạn tốt hay là bạn thân?

Được rồi! Thì cứ cho là bạn thân đi, dù sao đi nữa thì cậu cũng đã trải qua một học kì đầy khó khăn mà không có cô, Phương Đồng Ân vô tình đã trở thành người rất đặc biệt, rất quan trọng đối với cậu. . . Là bạn tốt, là anh em tốt, là bạn thân.

Chỉ cần thiếu sự ồn ào của người bạn thân này, không có cô ở bên tác quái, quấy nhiễu, cậu sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cho nên cậu thú nhận, thú nhận rằng cô là người bạn tốt nhất của cậu thậm chí còn tốt hơn so với bạn bè, cậu không để ý đến chuyện cậu và Phương Đồng Ân bị gán ghép nữa, chỉ cần cậu biết mối quan hệ này quan trọng như thế nào là đủ rồi, về phần người khác lời ra tiếng vào thế nào, cậu không quan tâm.

Với suy nghĩ này, tình bạn giữa cô và cậu trong năm thứ ba càng gắn bó.

Vì thế, khi sắp xếp lại chỗ ngồi mới trong năm thứ ba thì Lệ Minh Kiệt làm một hành động mà ngay cả cậu cũng không tưởng được.

"Phương Đồng Ân, cậu rút được chỗ ngồi ở đâu vậy?" Cậu cầm tờ giấy, đi tới bên cạnh cô.

"Hàng thứ tám dãy cuối cùng." Phương Đồng Ân làm bộ đáng thương nói, lấy tờ giấy chìa ra trước mắt cậu, "Nếu như có thể ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên thì quá tốt rồi, vừa có thể ra ngoài đầu tiên sau khi tan học, vừa có thể là người cuối cùng vào lớp, rất tiện . . . Minh Kiệt, con cậu thì sao? Cậu rút được chỗ ngồi ở đâu? Tôi nghĩ chúng ta không thể nào ngồi chung một chỗ! Thầy giáo đã nói rồi, tất cả sinh viên tốt đều được ngồi ở ba hàng ghế đầu tiên, khoảng cách tương đồi gần bảng đen, cũng sẽ không phải chịu sự quấy nhiễu của các sinh viên kém."

Cô và Minh Kiệt đúng là không có duyên! Cô và các món ngon trong bữa ăn của cậu cũng không có duyên, cô và các cuộc thi cuối năm cũng không có duyên. . .

Sau khi nghe cô kêu ca phàn nàn, Lệ Minh Kiệt không kìm được nhếch nhếch khóe môi, rồi đột nhiên xoay người bước đi, sau đó thì thầm nói chuyện cùng các bạn khác trong lớp.

Giờ giải lao kết thúc, thầy giáo đi vào phòng học, dặn dò các sinh viên ổn định chỗ ngồi mới, Phương Đồng Ân ngồi ở góc lớp nơi không ai chú ý đến, không lo bị ai quản thúc, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có ai ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô, thế nên cô mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc về phía bên cạnh, để xem ai là người bạn ngồi cùng bàn với cô trong cả học kì này.

"Hả? Minh. . . Minh Kiệt? Sao cậu lại ngồi ở đây?" Người kia là bạn thân của cô, là sinh viên nổi trội nhất trong tất cả các năm học - Lệ Minh Kiệt.

"Không cẩn thận rút được ." Cậu cố làm ra vẻ bất mãn oán trách.

Thế nhưng, cậu nghĩ cậu sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt vui mừng, nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền của cô khi biết cậu là người ngồi cùng bàn với cô.

"Oa oa oa, chúng ta lại ngồi chung một chỗ rồi, chúng ta thật sự rất có duyên đó!" Phương Đồng Ân vui đến mức không thể nghĩ được gì khác, cứ như là trúng số độc đắc, cười nhiều đến mức không thể khép được miệng.

Nhìn vẻ mặt vui sướng của cô, Lệ Minh Kiệt không kiềm chế được sự vui mừng trong lòng mình.

Cậu tuyệt đối sẽ không nói với cô, để có thể ngồi cùng bàn với cô, cậu phải đổi chỗ với các bạn khác, thậm chí còn xin thầy giáo ngồi ở phía sau; cậu tuyệt đối cũng sẽ không thú nhận với cô, thật ra cậu rất muốn chia sẻ tất cả những chuyện phiền toái lớn nhỏ với cô, muốn nghe cô nói nhao nhao ầm ĩ, và nghe cô gọi tên cậu một cách đáng ghét.

Cậu nghĩ nếu có bạn thân ngồi cùng bàn, một học kì mới sẽ rất đáng để mong đợi.