Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 21: Người Nhà Liễu Gia Quá Ân Cần




Edit: Ivy Juel

Từ trong viện của Tạ thị trở về Lan Tâm viện, Tô Mi bắt đầu nổi giận, cầm lấy đồ vật ở trên bàn ném xuống đất, quay sang nha hoàn bên cạnh la hét: “Cút cho ta…”

Hai nha hoàn trong phòng vội vàng chạy nhanh ra ngoài, Xuân Xảo cũng liếc nhìn cô ta một cái rồi mới chậm chạp bước ra, nhìn thấy vậy Tô Mi lại càng nổi giận, tiện tay cầm lấy một món đồ sứ chuẩn bị ném xuống đất.

Trương ma ma vừa nhìn thấy, vội vàng giữ lấy tay cô ta, đây là đồ quý, được ghi chép cẩn thận ở trong sổ sách của phủ, không thể tùy tiện ném bừa, cẩn thận đem đồ sứ đặt vào chỗ cũ, đỡ lấy Tô Mi đang tức giận ngồi xuống giường nhỏ tốn sức khuyên nhủ: “Cô nương, người ngày thường thông minh như thế, tại sao hôm nay không nhận ra lão gia không vui, tại sao còn muốn ông ta đêm nay nghỉ tại Lan Tâm viện.” Hiện tại Tô Mi đang có thai,lại không thể hầu hạ Trầm Mậu, lão gia có ở đây một hai hôm lại thôi, nếu như ngày nào cũng đến chỉ sợ không ổn.

“Lão gia không vui? Ta đây mới đúng là không vui!”. Tô Mi vừa ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Lúc trước ông ta nói như thế nào, nói chờ đứa nhỏ sinh ta cho ta lên làm sườn phu nhân cùng Tạ thị quản gia, hiện tại thì sao, đừng nói là sườn phu nhân, ta ngay cả làm di nương cũng không được, ngay cả con tiện nhân Xuân Xảo kia cũng có thể cùng ngồi ăn với ta, ngươi xem cô ta còn không thèm để ta vào mắt.”

Nhớ lại hành động lúc vào cửa của Tô Mi, cũng không thể trách được người khác, Trương ma ma thở dài nói: “Trước đây nô tỳ đã khuyên người không nên quá nóng vội, đợi sinh đứa nhỏ ra, nếu là con trai, lúc ấy hành động cũng không muộn, hiện tại đứa nhỏ trong bụng người có chỗ đứng trong lòng lão gia, nhưng nếu muốn làm mọi việc gọn gàng chỉ sợ tốn không ít công sức.”

Hai người là dựa vào đứa nhỏ trong bụng mà vào phủ, nếu đứa bé không có, lại đắc tội với chủ mẫu, sau này cuộc sống trong phủ chắc chắn sẽ vất vả.

“Hừ!” Hừ nhẹ một tiếng, Tô Mi vuốt bụng nói: “Bãn lĩnh của Tạ thị thực ra chẳng đáng gì, ma ma hai ngày nay có nhìn thấy gì không? Người thực sự có bản lĩnh trong phủ này chính là đại tiểu thư nhìn tưởng như ngây thơ dịu dàng kia kìa!”

Nhắc đến Vân Khanh, Trương ma ma cũng nhíu mày, cô nương nói đúng, mấy ngày nay cô nương cũng phu nhân giao tranh, mỗi lần đều bị đại tiểu thư tứ lạng bạt thiên cân đánh ngược trở về làm cho chính mình chịu thiệt, một nữ tử mới 13 tuổi, nếu không cố tình thì không thể nói ra những câu quan trọng như vậy, có thể thấy được vô cùng cơ trí.

Bàn tay ở bụng nhe nhàng vuốt ve, Tô Mi nói nhỏ: “Ta nhất định không để cho người khác nuôi dưỡng con ta, cũng không cho phép người khác đoạt đi địa vị của nó!” Nếu không có nữ nhi bên cạnh, Tạ thị không thể nào là đối thủ của cô ta, một ý nghĩ vừa hình thành trong đầu, ánh mắt Tô Mi lóe ra tia độc ác, lập tức quay lại nói với Trương ma ma: “Ngươi đi làm việc giúp ta…”

Ở bên này, Tạ thị nhận được bái thiếp Liễu phủ đưa đến, Liễu lão phu nhân ốm nặng muốn được gặp bà, nhiều ngày nay bà vì chuyện của Tô Mi mà buồn bực lo lắng, nhìn thấy bái thiếp lại nhớ chuyện ngày hôm ấy, trong lòng càng thêm không vui. Nhưng phụ mẫu đều đã qua đời, lúc xuất giá cũng là bác chăm lo cho bà, trước đây đều nói muốn nhận bà làm nữ nhi, hơn nữa ở trong lòng lão gia vị trí của bà vẫn rất chắc chắn, một phần cũng vì thân thích với Liễu phủ, dù xuất phát từ mục đích gì, bà hẳn là nên đi một chuyến, đành phải giấu diếm tâm trạng, để Phỉ Thúy ở lại phủ trông nom mọi việc, bảo Hổ Phách chuẩn bị chu đáo mọi thứ, ngày hôm sau liền dẫn theo Vân Khanh đi Liễu phủ.

Đến Liễu phủ, xe ngựa trực tiếp đi vào cổng lớn, hướng về cổng trong mà đi, Tạ thị cùng Vân Khanh vừa xuống xe ngựa đã thấy Liễu lão phu nhân được người đỡ hai bên đứng trước cửa thùy hoa, xung quanh là một đám nha hoàn bà tử, ngay cả mợ cũng đứng ở đấy, trông như đang rất mong chờ mẹ con bà đến đây.

Nhớ tới lần trước đến, Liễu lão phu nhân cũng chỉ nằm trong phòng, lần này đau ốm còn đứng chờ trước cửa, thật sự là không thể tin tưởng được.

Vừa thấy Tạ thị xuống xe ngựa, Liễu lão phu nhân dựa vào người Ngân Hạnh nói: “Văn nương, làm cho con phải đến đây.”

Tạ thị tuy trong lòng đối với Liễu Dịch Thanh trong lòng không vui, nhưng cũng không giống như lần trước, vành mắt ươn ướt, nhanh bước lại gần hành lễ với Liễu lão phu nhân: “Bác, người thân mình chưa khỏe, còn ra bên ngoài làm gì?”

Liễu lão phu nhân nghe thấy giọng bà có vài phần khách sao, vội vàng cầm lấy tay bà nói: “Bác không nghĩ lại xảy ra chuyện như thế, mà lại là chuyện nhục nhã kia, sống đến chừng này tuổi thât uổng phí!” Bà ta cầm lấy tay Tạ thị, đôi mắt già nua đã muốn khóc, giọng nói cũng hơi run rẩy.

Thấy trưởng bối nói xin lỗi với mình, Tạ thị có chút không đành lòng, nhìn lão phu nhân bị bệnh lại còn ra đứng trước cửa thùy hoa đón mình bèn an ủi: “Bác không cần đau buồn, có một số việc nhà không phải người muốn là được.”

Nghe vậy, Liễu lão phu nhân trong mắt lộ ra chút vui mừng, đã biết từ trước Tạ thị là người trọng tình cảm, nói những lời này ý muốn không oán trách bà, chỉ cần Tạ thị cho qua, tình nghĩa giữa hai nhà liền không thể dứt. Nét mặt già nua hiện lên vui sướng và cảm động, thấy Vân Khanh đang đứng ở xa nhìn mình, vội vàng gọi: “Vân Khanh, lại đây, để bà nhìn con, mấy ngày trước đã làm con phải chịu ấm ức!”

Vân Khanh đứng một bên, đôi mắt lóe ra những tia lạnh lùng, mẫu thân chính là bị tình thân giả dối này che mắt, Liễu lão phu nhân nếu thật lòng xin lỗi bữa tiệc hôm đó cũng có thể nói, sao phải chờ đến hôm nay, bây giờ cố ý cùng mọi người đứng ở đây, dù Tạ thị oán trách bà, cũng không đứng trước mặt nhiều người làm bà khó xử.

Nghĩ đến đấy, nàng cười dịu dàng, mềm mại khéo léo bước lên hành lễ với Liễu lão phu nhân: “Vân Khanh thỉnh an lão thái thái.”

“Tốt, tốt, nhìn thấy Vân Khanh, bệnh của ta liền bớt đi một nửa, Vân Khanh nhà chúng ta là cô nương tốt như vậy, phải xứng đáng với người tài giỏi nhất.” Liễu lão phu nhân nói không ngớt, tia sáng trong mắt bà khó có thể tránh được tầm mắt Vân Khanh.

“Là lão thái thái quá lời, nơi này tuy là Liễu phủ, nhưng trước cửa có người ra vào, chuyện của biểu tỷ vẫn nên vào nhà rồi nói, có tai mắt xung quanh không nên nói những lời kiêng dè không thể nói.” Vân Khanh đứng bên cạnh Tạ thị, tự nhiên cười nói, khí chất thanh nhã thoát tục làm cho đám nha hoàn bà tử khen ngợi không dứt, bị biểu tỷ đoạt đi vị hôn phu mà vẫn có thể bao dung rộng lượng như thế có mấy ai được như nàng.

Liễu lão phu nhân nhận thấy sự quan tâm trong lời nói, bà cũng không nghĩ làm cho chuyện của Liễu Dịch Thanh lại lan truyền ầm ĩ, bèn nói: “Đúng là Vân Khanh hiểu chuyện.”

Chỉ có Tạ thị nghe Vân Khanh nói xong, trong lòng sinh ra chút suy nghĩ, bác đối với bà mặc dù tốt, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ ra ngoài chào đón, lần này có bệnh gọi bà trở về, lại chọn đứng giữa cửa lớn mà nói chuyện này, nói cho cùng là thật lòng áy náy hay là muốn bà ở trước mặt mọi người không thể bắt bẻ lời nói của trưởng bối?