Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 15: Lưu thị tới cửa




Sáng sớm Thủy Tuyền thôn đắm chìm trong một mảnh sương mù, giống như cái khăn che mặt thần bí, che khuất vùng thế ngoại đào nguyên an bình tường hòa này.

Quân Dao đi ở trên đường, hít thở thật sâu hơi thở thiên nhiên trong không khí kia, mùi bùn đất xuyên thấu qua vị giác không ngừng gột rửa khí bẩn trong cơ thể, tinh thần nháy mắt rực rỡ hẳn lên.

Thời gian thu hoạch mộc nhĩ kỳ thật rất nhanh liền trôi qua, chẳng qua là bởi vì nơi này là cổ đại, cây cối thảm thực vật tươi tốt, khí hậu sẽ có vẻ ướt át ấm áp, cho nên thời kỳ thu thập sẽ kéo dài, chỉ là thời gian kéo dài này, cũng  nhiều nhất là một tháng, mà một tháng sau đâu? Nàng co phải nên đổi cái phương pháp tiêu thụ hay không?

Chờ khi nàng đi đến cánh rừng, mặt trời đã muốn lên thật cao, mà đứng ở chỗ này còn có thể nhìn đến trong ruộng đất xa xa, một ít người đang vội vàng ở trong đồng ruộng mà làm việc.

Đi thật sâu vào trong rừng, như cũ cầm một cây khô khua mặt đất, mà dọc theo đường đi gặp được một ít nhánh cây khô khá lớn, Quân Dao đều sẽ dừng lại chỉnh lý tốt, chờ thời điểm trở về, cõng về, lưu trữ lên, thời điểm mùa đông sưởi ấm.

Trong nhà, Vô Ưu đã muốn thức dậy, mà trong phòng bếp, củi lửa trong lòng bếp tuy rằng đốt sạch, lại vẫn lửa đỏ như trước, hắn lại cho thêm mấy khối đầu gỗ vào, hiện tại thời tiết lạnh, hơi chút không đốt lửa, liền cảm thấy chung quanh gian phòng cỏ tranh này có gió lùa vào, Xảo Nhi còn ở trên kháng nằm trong ổ chăn dây dưa, cũng không thể để cho nàng lạnh.

Từ trong nồi nhỏ bên kia mức nước ra, hắn rửa mặt trước, sau đó tẩm ẩm ướt một cái khăn nhỏ đi vào buồng trong, xoa xoa cho Xảo Nhi, mới nói nói: “Xảo Nhi đứng lên đi, mẫu thân hôm nay không ở nhà, chúng ta tự mình ăn cơm.” (QA: Đọc câu này lại nhớ đến bộ dáng em trai ta tự mình rửa mặt!^^)

Xảo Nhi chớp chớp mắt, nhìn ca ca, sau đó lần này quay đầu nhìn đệm chăn màu xanh nhạt bên cạnh đã được gấp chỉnh tề, thế này mới phản ứng lại, từ khi nàng tỉnh lại đều không có nhìn thấy mẫu thân.

Hiện tại vừa nghe Vô Ưu nói như thế, vội hỏi: “Ca ca, mẫu thân đi nơi nào?”

“Mẫu thân đến ngọn núi, chờ lần sau thời điểm đi họp chợ, dùng cái gì thổ sản vùng núi đó bán lấy tiền đúng không.” Nhanh nhẹn gấp lại chăn của mình, sau đó đem quần áo ấm ở đầu giường đặt gần lò sưởi đưa cho Xảo Nhi, “Nhanh chút mặc vào đi, mặt trời đã chiếu đến gót chân.”

“Ai, ta hiện tại thức dậy.” Chui ra khỏi ổ chăn, lấy tới quần áo nóng hầm hập, nhanh nhẹn mặc vào, sau đó đứng dậy sửa sang lại đệm chăn của mình, chờ nàng gấp tốt, đã muốn thở hồng hộc. (QA: bé này là vật lộn vs cái chăn!?)

Bữa sáng, vẫn là thủy tiên bao đêm qua, tuy rằng là cách đêm, nhưng là hương vị vẫn tốt lắm.

Mà thời điểm Dương thị vào, nhìn thấy chính là trên giường sưởi rộng mở, hai cái tiểu oa nhi đáng yêu, ngồi ở trước trên bàn, đang cầm bát sứ, ăn bánh bao trong bát, tiểu nam hài ngẫu nhiên còn có thể cầm lấy khăn nhỏ lau khóe miệng dính dầu mỡ cho muội muội.

“Bà ngoại, người tới.” Vô Ưu nhìn thấy Dương thị đầu tiên, buông bát đũa, hướng về phía nàng cười.

“Bà ngoại, Xảo Nhi rất nhớ người, bà ngoại đến ăn bánh bao a, mẫu thân làm nga.” Nhìn thấy Dương thị, Xảo Nhi vội buông bát, đứng lên sẽ hướng lại đây, Dương thị bước nhanh lên phía trước, giang hai cánh tay tiếp nhận thân mình nho nhỏ nàng, ôm vào trong ngực.

“Cục cưng của bà ngoại, Xảo Nhi tự mình ăn, bà ngoại đã ăn ở nhà.” Chỉ là thời gian vài ngày, sắc mặt của hai hài tử không hề vàng như nến, mà là trở nên hồng nhuận non mịn, đứng đắn có một bộ dáng mà một tiểu hài tử nên có, ai kêu đoạn thời gian trước hai cháu ngoại thiếu chút nữa thì làm cho Dương thị sắp đau lòng chết, nếu không phải không ra khỏi Quân gia được, nàng hận không thể mỗi ngày ở lại trong này, không trở về nữa.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi một trận khổ sở, khi nào thì có thể thoát ly Quân gia a, nàng chính là nhịn đến sắp kiên trì không nổi nữa, thật không biết chính mình khi nào thì, không kìm nén được nữa, do đó hoàn toàn xé rách mặt.

“Bà ngoại, ăn chút đi, mẫu thân làm, ăn ngon lắm.” Vo Ưu chạy xuống, đã muốn đến phòng bếp lại dùng một cái bát đựng bốn bánh bao, cầm một đôi đũa đi tới, đặt ở bên người Dương thị.

Dương thị ôm Xảo Nhi, nhìn Vô ưu quá mức hiểu chuyện, mũi đau xót, thiếu chút nữa thì khóc ra, vội đùa Xảo Nhi trong lòng thuận tiện dời đi lực chú ý.

“Tiểu Sơn a…”

“Bà ngoại, không đúng nga, mẫu thân đã đổi tên cho ca ca rồi, kêu là Vô Ưu nga.” Xảo Nhi lên tiếng nói, thanh âm trong veo như nước.

“Nga, đúng đúng, hiện tại nên gọi Vô Ưu, Vô Ưu, thật sự là cái tên rất hay a.” Nàng cảm thán, tuy rằng là cái tên, nhưng cũng là một cái hi vọng, ai cả đời không muốn không có gian nan khổ cực gì chứ, “Nương các cháu đâu?”

“Mẫu thân đến ngọn núi, mấy ngày nay mẫu thân muốn mỗi ngày đi, nói lên càng ngày càng rất lạnh, có thể kiếm nhiều một chút, chúng ta mùa đông có thể sống tốt một chút.” Vô Ưu mang đến một cái chén sứ nứt, rót nước ấm cho Dương thị, “Bà ngoại, nếm thử đi.”

“Ai, được.” Dương thị cũng không từ chối, cầm lấy chiếc đũa, gắp lên một cái bánh bao đưa đến bên môi cắn một miếng, một cỗ hương vị đặc biệt của nấm dại hỗn hợp với nước canh thơm ngon nồng đậm, chỉ một miếng, trong miệng cũng thơm. Dương thị không khỏi nhìn kỹ một chút, tuy rằng là ngày hôm qua, nhưng không chút ảnh hưởng tới mỹ vị này, lại một lần nữa vì tay nghề của nữ nhi mà tự hào.

Bởi vì Quân Dao không ở nhà, mà Dương thị lại lo lắng, hơn nữa nhẫn nại trong lòng nàng đối Quân gia đã muốn đến cực điểm, cho nên thời điểm giữa trưa cũng không trở về Quân gia, chỉ kéo một hương thân đi trồng trọt nhờ gửi lời nhắn tới Quân gia, nói là muốn ở chỗ này của Quân Dao ăn cơm trưa. (QA: Ta thấy thật tột nghiệp bà này nhưng thật sự với lão cha kia ta không thông cảm được!)

Dương thị trong lòng biết, chỉ cần tin tức đưa đến, nàng ắt sẽ bị mọi người bốn phía quở trách thậm chí tức giận mắng một phen, nhưng là nàng thật sự không muốn nhịn nữa, nhẫn nhịn bốn năm, nhận được không phải là tha thứ của người nhà, mà là khi dễ cùng châm chọc càng ngày càng không kiêng nể gì, bốn năm, nàng thật sự đã muốn đủ rồi.

Giữa trưa, Dương thị nhìn nguyên liệu ở phòng bếp, bột mỳ trắng, gạo trắng, hạt kê vàng, bột ngô đều có, mà Xảo Nhi nói là muốn ăn cơm tẻ, Dương thị cũng cười đáp ứng. Nhìn cái ăn trong nhà của nữ nhi, lòng nàng cao hứng sắp nhảy ra ngoài, nữ nhi rốt cục thì có thể thoát khỏi tình trạng bột ngô, người lớn thật ra cũng không có gì, tiểu hài tử làm sao có thể chịu được.

Khi mùi cơm trắng tươi mát từ cái nồi bên cạnh tản ra, ba người đều là sán lại cùng một chỗ, cao hứng rửa nấm dại trong chậu gỗ.

“Bà ngoại, thơm quá.”

“Đúng vậy, thơm quá, Xảo Nhi cần phải ăn nhiều một chút nga.” Dương thị ngón tay dính nước, nhẹ nhàng điểm mũi nhỏ ngay thẳng vừa vặn của Xảo Nhi, chọc cho thanh âm thanh thúy của tiểu nha đầu ở trong phòng cỏ tranh đơn sơ không ngừng xoay quanh.

Thời tiết cuối mùa thu, tuy rằng mang theo một tia trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng là tại cái nhà này, cảm nhận được xúc động cùng ấm áp mà bao nhiêu năm Dương thị đều chưa từng có.

Trên bàn cơm trắng bóng thơm ngào ngạt, còn có một đữa rau trộn mộc nhĩ ngày hôm qua, cùng với một bát canh trứng với nấm vừa nấu ra, cầm lấy chiếc đũa, ba người liền chuẩn bị ăn cơm.

Một trận thanh âm chửi bậy bén nhọn, lại ở ngoài sân, ầm ầm nổ tung.

Tay cầm chiếc đũa của Dương thị nhất thời cứng đờ, mà sắc mặt cũng nháy mắt trở nên tái nhợt.

“Bà ngoại…” Thân mình nho nhỏ của Xảo Nhi sợ tới mức nhất run run, sau đó không tự giác muốn ghé vào bên người Dương thị.

Dương thị nhìn bộ dáng sợ hãi của Xảo Nhi, vội buông chiếc đũa đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt, “Xảo Nhi ngoan, Xảo Nhi không sợ, đi theo bên người ca ca, bà ngoại xem được không?”

Vô Ưu tới đây, đem muội muội kéo vào trong ngực, hắn vóc dáng nhỏ, cánh tay vừa nhỏ vừa ngắn, nhưng là lại cố gắng ưỡn bộ ngực nhỏ lên, tiếp sức cho Xảo Nhi.

Đi ra bên ngoài, mẹ con Tiền thị mỗi người một bên nâng lão thái thái Lưu thị, phía sau còn có Quân Chính Dân sắc mặt phiếm xanh đi theo, mà trên mặt Tiền thị cùng Quân Liễu mang theo tươi cười đắc ý dào dạt, giống như ngay sau đó Dương thị sẽ không hay ho vậy, về phần lão thái thái, một đôi mặt thực nhỏ che kín nếp nhăn, giống như ngâm độc châm vậy, hung hăng nhìn chằm chằm Dương thị đi ra.

“Nương, Đại tẩu, Dân ca, các ngươi làm sao lại đến đây?” Dương thị đi lên phía trước, muốn tiếp nhận tay Quân Liễu, giúp đỡ Lưu thị, lại bị Quân Liễu thực không khách khí đẩy ra.

“Tam thẩm không cần, xương cốt thân mình của nãi nãi rất cường tráng.”

Tay Dương thị, cứng ngắc ở nơi nào, vươn đi cũng không phải, là thu hồi đến cũng không thỏa đáng, nhất thời làm cho sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.

Mà Tiền thị tựa hồ chính là thích nhìn Dương thị bị chèn ép, bị xa lánh, tựa hồ là Dương thị càng thảm, nàng sẽ càng vui vẻ.

Ai cho nàng dám lớn gan như vậy, cư nhiên không quay về làm cơm trưa, còn làm cho nàng vào phòng bếp, nàng nấu cơm không ăn ngon như Dương thị, lại càng không động tác nhanh nhẹn như Dương thị, một bữa cơm thiếu chút nữa thì làm cho lão thái thái quở trách hộc máu.

“Tố Lan, giữa trưa nàng như thế nào không trở về nhà nha?” Quân Chính Dân đi lên phía trước, hắn hỏi như vậy không phải chất vấn, chính là quan tâm mà thôi. (QA: lão cha ngu ngốc! ông hỏi k phải chất vấn nhưng mà mấy mụ kia chính là muốn dựa vào đó mà khi dễ vợ ông! Ta muốn đập lão cha này quá!)

Dương thị cũng hiểu được, nhìn trượng phu, cũng là nói với Lưu thị: “Nương, lão ngài cũng đừng nóng giận, Dao Nhi đi ra ngoài kiếm củi lửa, từ buổi sáng liền không ở nhà, giữa trưa ta cũng không thể nhìn hai hài tử chịu đói đúng không, cho nên ta liền lưu lại.”

Chỉ là Dương thị nói xong, lão thái thái còn chưa tỏ thái độ, Tiền thị liền dắt cổ họng, chỉ trích nói: “A, đệ muội, lời này của ngươi là không đúng rồi, tiểu chân Quân Dao này đã không phải người Quân gia chúng ta, cho dù là hai đứa con hoang kia đói chết cũng cùng ngươi không quan hệ, như thế nào, ngươi không thể nhìn hai đứa con hoang đói chết, lại có thể nhìn cha cùng nương chịu đói, chẳng lẽ ý của ngươi là, cha mẹ còn so ra kém kia hai cái?” (QA: Thế mụ này để chưng bày chỉ biết ăn k biết làm ah!? Sống cũng vô dụng rồi!)

Dương thị cùng Quân Chính Dân nghe được lời nói này của Tiền thị, mí mắt nhảy lợi hại, vội xua tay phản bác lời nói của Tiền thị, nhưng là lão thái thái cũng đã bắt đầu đỏ mặt, chán ghét nhìn chằm chằm Dương thị.

Dương thị khóe mắt rưng rưng, nói với lão thái thái: “Nương, không phải như ý tứ của Đại tẩu, dù sao nhà chúng ta cũng không chỉ có một con dâu là ta, cũng không chỉ một mình ta biết nấu ăn, cho dù ta không ở, Đại tẩu Nhị tẩu cùng đệ muội đều có thể làm, nhưng là nơi này hai hài tử cái gì cũng không biết nha.”

“Đứa nhỏ nhà ai?” Lão thái thái hướng về phía trong phòng phiên một cái xem thường, “Bọn họ không phải đứa nhỏ Quân gia, mà Quân Dao làm ra cái loại chuyện tình làm nhục môn phong này, Dương thị, cũng là ngươi cảm thấy qua nhiều năm như vậy, ta sẽ không thể đem nàng trầm đường sao?” (QA: Bà cứ to còi đi rồi sẽ biết tay Dao tỷ!)

“Nương, ngài không thể…”

“Câm miệng!” Một tiếng quát chói tai, đánh gãy lời nói của Dương thị, “Không thể? Ngươi xem ta có thể hay không.”

Nói xong, dùng sức bỏ ra mẹ con Tiền thị nâng, sải chân nhỏ liền vọt vào phía trong phòng, mà trên kháng, Xảo Nhi đang tựa vào bên người Vô Ưu, nghe tiềng ồn ào bên ngoài mà lạnh run, Vô Ưu cũng là hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, một mảnh đỏ lên, môi lại cắn gắt gao.