Cẩm Y Vệ

Chương 809: Vận Nước





Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan cảm động không thôi, Thân Thời Hành và Dư Hữu Đinh nhìn nhau, đồng thời cảm thấy tai mình nóng bừng bừng. Mình vốn là người trong Giang Lăng đảng, có tới tiễn hành hay không còn do dự chốc lát, Tần Lâm là đại hồng nhân giúp Vạn Lịch lật đổ Phùng Bảo, chẳng qua là con rể tiện nghi của Trương Cư Chính cũng không bị làm liên lụy, lại dứt khoát tới để đưa tiễn. Uổng cho mình xuất thân chính đồ, làm tới nội các Đại Học Sĩ, so sánh với cẩm y vũ thần như hắn cũng cảm thấy xấu hổ khó tả.
Trương Công Ngư trong đám người tiễn hành cười tít mắt chĩa ngón tay cái lên, không ngừng nói với người bên cạnh:
- Có thấy không, Tần Thái Bảo là lão đệ kết nghĩa của ta, trung thành nhân nghĩa, là một hảo hán tử!
Có người than thở:
- Không nghĩ tới hắn chỉ là một cẩm y vũ thần, còn hơn biết bao nhiêu sĩ đại phu…
- Cẩm y vũ thần thì đã sao?
Trương Công Ngư trừng mắt:
- Tử viết ‘Đức nhân đâu có xa gì, ta muốn đức nhân thì đức nhân đến vậy’. Đức nhân này bất kể văn võ, lão huynh ngươi còn phải học nhiều hơn.
Kẻ bàng quan còn có cảm thụ như vậy, mọi người Giang Lăng đảng thân thiết với nhau càng cảm động không bút nào tả xiết. Ai cũng cho rằng hồn Trương Cư Chính linh thiêng, thấy có giai tế như vậy nhất định rất là vui mừng.
- Thật ra thì, lão phu vừa mong đợi Tần Thái Bảo có thể tới, lại không muốn hắn tới.
Vương Quốc Quang thở dài, lệ rưng rưng trong đôi mắt già nua, cầm thật chặt tay của Tần Lâm.
Tằng Tỉnh Ngô hiểu ý của lão, giải thích:
- Trông ngươi tới là để chứng minh Trương Giang Lăng gả con gái không chọn lầm người, chứng minh rốt cuộc có lớp trẻ tuổi như ngươi ở trong triều, cho dù là chúng ta đã về quê, trong triều cũng có người nối nghiệp. Không muốn ngươi tới, là sợ bị bệ hạ và gian tướng Trương Phượng Bàn phát hiện, bất lợi đối với ngươi.
- Trong triều có Thân Các Lão, Dư Các Lão duy trì đại cục, tại hạ chỉ là một cẩm y vũ thần, quả thật không đáng kể gì.
Tần Lâm cười khiêm tốn nói.
- Không!
Tằng Tỉnh Ngô, Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan cùng Vương Triện cơ hồ đồng thời thốt ra chữ không, mấy vị trọng thần Giang Lăng đảng ngày xưa đồng thời đưa tay ra nắm tay Tần Lâm:
- Đáng tiếc… đáng tiếc lúc trước chúng ta không biết tâm ý Tần Thái Bảo, đã nhìn lầm người, nhìn lầm Trương Tứ Duy, cũng nhìn lầm ngươi! Nếu như có thể biết trước những chuyện này, nhất định chúng ta sẽ coi Tần Thái Bảo ngài là đầu lãnh.
- Chư vị tiên sinh quá khách sáo!
Tần Lâm đặc biệt khiêm tốn, sắc mặt lộ ra vẻ hết sức kính sợ.
- Hối hận đã trễ rồi!
Vương Quốc Quang thở dài thật dài, lại thấp giọng nói:
- Nếu như tương lai có một ngày nào đó, chúng ta có thể đứng giữa triều đình lần nữa...
Dứt lời ánh mắt của lão tha thiết nhìn Tần Lâm, đồng thời tay tăng thêm lực đạo, ra sức nắm chặt tay của Tần Lâm.
Cảm nhận được lực đạo từ lòng bàn tay đối phương truyền tới, Tần Lâm hết sức hài lòng, hắn cũng ra sức nắm tay của Vương Quốc Quang, lắc lắc thật mạnh:
- Sẽ có, ắt sẽ có ngày đó, đến lúc đó nguyện cùng mưu đại cục với các vị lão tiên sinh.
Ánh mắt của Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô cũng lập tức trở nên nóng bỏng, tâm trạng bọn họ lúc rời khỏi kinh sư đã trở nên khác trước.
Chẳng qua là trong lòng tất cả mọi người đều có nghi ngờ, Tần Lâm khẳng khái tới đưa tiễn như vậy, hắn không sợ Vạn Lịch cùng Trương Tứ Duy biết sao?
- Nếu như bởi vì đưa tiễn mà hại Tần Thái Bảo, vậy thì quá xấu hổ bất an!
Lúc Vương Triện ly biệt vẫn có chút áy náy không yên.
-----------
Vạn Lịch và Trương Tứ Duy cũng không phải là người điếc, người mù, rất nhanh bọn họ liền biết được Tần Lâm đã làm gì.
Dưỡng Tâm điện, Trương Kình khẽ khom lưng theo sát ở bên người Chu Dực Quân, nụ cười trên mặt hết sức nịnh hót:
- Hoàng gia, nô tài nghe Lưu Đô Đốc nói, gian đảng Giang Lăng bị trục xuất khỏi kinh sư vẫn có thật nhiều triều thần đi tiễn hành, nhất là Tần Lâm, chắp tay nói lời từ biệt với bọn Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô, không biết rốt cuộc hắn có ý gì?
Chân mày Vạn Lịch hơi nhíu lại, sắc mặt âm trầm bất định. Bởi vì Tần Lâm có chiến công lật đổ Phùng Bảo, Vạn Lịch cũng không chuẩn bị gộp hắn vào phe Giang Lăng đảng, nhưng bây giờ cử động Tần Lâm không nghi ngờ chút nào đã làm cho vị đế vương khí lượng hẹp hòi này vô cùng bất mãn.
Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy khoác hồng bào ngọc đái đứng trong điện, thấy vậy bèn cười lạnh trong lòng một tiếng, sắc mặt lại tỏ ra hòa hoãn, chậm rãi nói:
- Văn thần sĩ đại phu chú trọng đạo thầy trò bằng hữu, Giang Lăng đảng tồn tại đã nhiều năm, những môn sinh cố cựu này tới đưa tiễn bọn họ, theo vi thần thấy cũng là hợp với lẽ thường…
Khá khen cho Trương Tứ Duy, dùng dao giết người không thấy máu. Văn thần có tình thầy trò đồng niên cho nên không thể không đi tiễn hành, Tần Lâm ngươi là cẩm y vũ thần cũng đi xem náo nhiệt hay sao… rõ ràng là muốn đối nghịch với bệ hạ!
Quả nhiên sắc mặt Vạn Lịch âm trầm, hừ mũi một tiếng hết sức lạnh lùng.
Chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám Trương Hoành đang đứng hầu bên cạnh ngự án, sắc mặt của lão tiều tụy vô cùng. Những ngày qua chính mắt thấy kiện tướng Giang Lăng đảng bị trục xuất khỏi triều đình từng người một, những đại thần phe thủ cựu như Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp… được lục tục triệu hồi trở lại, cục diện tốt đẹp của triều chính mới gặp phải nguy cơ tràn ngập, trong lòng vị lão nhân chính trực này đau khổ đến cực độ.
Lại thấy Trương Kình, Trương Tứ Duy chĩa mũi dùi vào Tần Lâm còn trẻ tuổi, Trương Hoành không thể kiềm được, quỳ xuống ấp úng khẩn cầu Vạn Lịch:
- Bệ hạ, thứ cho lão nô vô lễ, cầu xin ngài tạm thời dừng tay đi! Bệ hạ trước trục Phùng Bảo, sau đuổi Giang Lăng đảng, Thái hậu nương nương đã mấy ngày buồn buồn không vui. Nếu như hiện tại đuổi cả Tần tướng quân, trong lòng nương nương sẽ nghĩ như thế nào? Cầu xin bệ hạ nể mặt Thái hậu…
Lý Thái hậu đã từng tai nghe sáu đường mắt nhìn tám hướng, hiểu rõ triều chính như lòng bàn tay, hiện tại đã trở thành tượng đất rối gỗ. Bởi vì hai vị đồng minh của nàng là Trương Cư Chính và Phùng Bảo, một bất hạnh mất sớm, một bị trục xuất khỏi cung, cho nên đợi đến khi Chu Dực Quân đuổi hết các đại thần Giang Lăng đảng, nàng đã không thể ra sức, cả ngày ở Từ Ninh cung bỏ ăn bỏ ngủ.
Rốt cục dù tính tình Chu Dực Quân hẹp hòi khắc bạc nhưng vẫn còn sót vài phần lương tâm chưa mất hết. Y nhớ lại Tần Lâm từng được Thái hậu khâm tứ ngọc bội, Từ Tân Di cũng là thân thích nhà mẹ Thái hậu, nếu như cách chức Tần Lâm e rằng mẫu hậu sẽ bệnh không dậy nổi, mình cũng khó mà nhìn mặt ông ngoại Lý Vĩ và cữu cữu Lý Cao.
Vì vậy sắc mặt Chu Dực Quân hơi biến đổi.
Trương Thành hết sức thức thời, y và Tần Lâm liên minh, mới vừa rồi Trương Kình và Trương Tứ Duy chỉ trích Tần Lâm bất trung đã chạm vào vảy nghịch của Vạn Lịch, y khó mà nói gì được. Lúc này thấy thời cơ xoay chuyển bèn vội vàng nói:
- Đường dài hay sức ngựa, ở lâu biết lòng người. Nhiều lần Tần Lâm phân ưu cho bệ hạ, là một trung thần rõ ràng, chẳng qua là trẻ tuổi khí thịnh, có lúc không biết nặng nhẹ mà thôi.
- Không sai.
Vạn Lịch gật đầu một cái:
- Chuyện của Tần ái khanh tạm thời không nói, để sau sẽ tính. Ngược lại những tên Giang Lăng đảng ra sức làm khó trẫm trước đây phải nhất nhất bãi chức, hơn nữa vĩnh viễn không được dùng!
Trương Kình cũng thức thời rất nhanh, biết tạm thời không thể lật đổ Tần Lâm lập tức tiếp lời nói:
- Nhưng bây giờ vẫn còn có gian đảng đang ở giữa phế phủ triều đình, nếu như bệ hạ không kịp thanh trừ e rằng sẽ xảy ra biến cố.
- Ngươi muốn nói Thích Kế Quang ư?
Vạn Lịch trầm ngâm chốc lát, chợt cười lạnh:
- Trẫm còn nhớ năm xưa lão là gian tướng nịnh nọt, phái biên quân tinh nhuệ bảo vệ Trương Cư Chính. Hừ, nếu như một khi có biến, những biên quân kia chính là kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu trẫm!
Trời ơi, Thích Kế Quang chỉ có một tấm lòng son đền nợ nước, ‘Phong hầu không phải ý ta, chỉ mong bốn bể phong ba dẹp bằng’, cho dù là phái biên quân tới bảo vệ Trương Cư Chính cũng bất quá chỉ có một đội hỏa thương thủ mà thôi, thuần túy vì phòng bị cao thủ Bạch Liên giáo. Nếu như dùng để tạo phản, làm sao có thể chống lại mười mấy vạn đại quân của mười hai đoàn doanh và Đằng Tương tứ vệ?
Lão Trương Hoành nghe nói muốn bãi chức Thích Kế Quang, gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu:
- Bệ hạ thánh minh, Thích soái cầm quân trấn thủ ở Kế Trấn quả thật là rường cột quốc gia, nhiều lần huyết chiến với Thát Lỗ, bảo vệ biên giới phía Bắc bình yên vô sự hơn mười năm, triều đình không thể tự hủy trường thành như vậy! Hiện tại lão đang xuất quân quyết chiến với Thát Lỗ, nếu như hạ thánh chỉ xuống coi như dã tràng xe cát…
Vạn Lịch không để ý tới lão chút nào, nghiêm mặt lạnh lùng cười nói:
- Chính là bởi vì Thích Kế Quang thần dũng vô địch, triều đình mới không thể không phòng. Lão nghe thấy triều đình bài xích Giang Lăng gian đảng, tất nhiên sẽ nổi dị tâm. Vạn nhất lão mượn cớ đánh Thát Lỗ, thật ra lại kéo quân từ quan ải Kế Trấn xuôi Nam, đến lúc đó ai có thể địch nổi, chỉ cần mấy ngày là có thể đánh tới kinh sư!
Trương Thành thấy Trương Kình góp lời lập công, cũng không chịu tịch mịch bèn hiến kế:
- Thích lão hổ uy danh quá lớn, vì phòng hắn sinh ra dị tâm, triều đình tạm thời không nên cách chức, chỉ cần điều động lão đến Quảng Đông làm Tổng Binh quan. Chỉ cần lão rời khỏi Kế Trấn, tự nhiên trở thành con cọp không có răng.
Hay lắm… Vạn Lịch hết sức tán thành, lập tức lệnh cho Trương Tứ Duy thảo chỉ thay y.
Trương Hoành quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy đau lòng như cắt. Dường như trước mắt lão đang hiện ra tình cảnh mấy trăm năm trước vào thời Nam Tống ở Lâm An, Tống Cao Tông Triệu Cấu cùng gian tướng Tần Cối, mười hai đạo kim bài triệu hồi Nhạc Phi...
Nhưng bấy nhiêu cũng chưa xong.
Trương Tứ Duy mới vừa tháo chỉ xong, Vạn Lịch xem qua một lượt tỏ ra hết sức hài lòng, sau đó lại lật xem tấu chương các nơi chất trên ngự án. Tuyệt đại đa số tấu chương đều là ca tụng tán dương công lao vĩ đại của bệ hạ cách trừ quyền yêm Phùng Bảo và Giang Lăng gian đảng, cũng có một ít biện hộ thay Giang Lăng đảng, nhưng khẩu khí cực kỳ uyển chuyển, đọc câu chữ có thể thấy được vẻ cẩn thận đặc biệt của người viết.
Vạn Lịch xem hết bản này tới bản khác, hết sức vui mừng, cho dù là những tấu chương biện hộ cho Giang Lăng đảng cũng khiến cho y có khoái cảm nắm đại quyền, thiên hạ thần dân phải cúi đầu xếp tai.
Nhưng đến khi y xem bản tấu chương cuối cùng, sắc mặt của Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy liền thay đổi.
- Cố Thái Sư Trương Cư Chính thật sự là hiền thần quốc triều, trị nước mười năm tiến hành cải cách, lập công vĩ đại: Nam bình giặc Oa, Bắc phong Yêm Đáp Hãn, cách chức quan viên tham nhũng phú quốc cường binh, đủ loại chiến công thiên hạ đều biết. Bệ hạ năm xưa được Trương Thái Sư phụ tá mười năm, hôm nay Thái Sư vừa bỏ mình lập tức nghe theo gian nịnh trị tội, chẳng phải khiến cho người trong thiên hạ gièm pha?!
- Ai, là ai viết?!
Vạn Lịch đứng lên soạt một cái, tức tối mặt đỏ tới mang tai.
Sở dĩ bản tấu chương này khiến cho y kinh hoảng như vậy là vì tất cả toàn là sự thực không thể nào cãi lại, từng câu từng chữ nói trúng vào chỗ đau trong lòng y. Nếu nói Trương Cư Chính loạn chính hại nước, vậy cục diện trung hưng mười năm qua là từ đâu tới? Nếu nói Trương Cư Chính mưu quốc bất trung, vì sao quá khứ Vạn Lịch vẫn kính cẩn kêu Thủ Phụ Thái Sư Trương tiên sinh, lấy lễ tiết thầy trò đối đãi?
Trương Tứ Duy thấy sắc mặt bệ hạ cực kỳ khó coi, vội vàng vò tấu chương lại vứt xuống đất:
- Bọn chuột nhắt này là muốn lừa gạt đình trượng, bệ hạ không cần để ý tới y.
Vạn Lịch lại tự mình nhặt tấu chương lên, xem tên người gởi ngoài bìa nhất thời đùng đùng nổi giận:
- Trẫm không biết người nào lớn mật như thế, thì ra là gian đảng Phan Quý Tuần! Y cho là nấp ở Hoài Hà xa xôi trẫm sẽ không làm gì được ư?! Trương Đại Học Sĩ thảo chỉ thay trẫm cách chức Phan Quý Tuần, cách hết tất cả chức quan được phong, vĩnh viễn không dùng nữa!
Trương Tứ Duy lộ vẻ khổ sở, chức Đại Học Sĩ này của lão cũng không dùng trí tuệ đảng tranh, nếu không năm đó Trương Cư Chính cũng sẽ không cất nhắc lão. Phan Quý Tuần là Giang Lăng đảng, cũng là năng thần trị thủy đệ nhất triều Đại Minh, muốn trị thủy trong thiên hạ không thể nào không có y. Cho nên dù Trương Tứ Duy cực kỳ ghét Giang Lăng đảng nhưng lão cũng mở một góc lưới tha cho Phan Quý Tuần, tránh cho tương lai Hoàng Hà Hoài Hà có thủy tai, Thủ Phụ Đại Học Sĩ sẽ không còn cánh tay đắc lực trị thủy.
Lão còn đang suy nghĩ làm thế nào cầu tình cho Phan Quý Tuần, tiêu giải lửa giận vạn trượng của bệ hạ, Trương Hoành đã mở miệng trước, quỳ xuống dập đầu binh binh, nước mắt chan hòa khóc lóc:
- Bệ hạ, tuyệt không thể cách chức Phan Quý Tuần! Y là năng thần trị thủy đệ nhất của quốc triều, năm trước trị thủy Hoàng Hà lập nhiều công lao, bây giờ đang trị thủy nơi Hoài Hà. Nếu như thình lình cách chức y vậy sẽ bất lợi rất lớn cho đại nghiệp trị thủy Hoài Hà, bất lợi với hương thân phụ lão hai bên bờ Hoài Hà.
Đúng vậy đúng vậy, trị thủy quan trọng hơn, tha cho Phan Quý Tuần một con đường sống đi! Trương Tứ Duy nghĩ như vậy, chuẩn bị nói giúp.
Không ngờ Vạn Lịch rống giận lên:
- Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, trẫm chỉ cách chức y đã là phá lệ khai ân! Trẫm là chân mệnh thiên tử, hồng phúc tề thiên, cho dù là cách chức Phan Quý Tuần, Hoàng Hà, Vận Hà, Hoài Hà đồng loạt vỡ đê, hóa thành hồng thủy ngàn dặm, trẫm cũng kiên quyết muốn tước chức người này làm dân, đuổi về quê, vĩnh viễn không dùng nữa!
Trời ơi… Trương Hoành tối sầm hai mắt, toàn thân xụi lơ ngã trên mặt đất.
Trương Kình cùng Trương Thành ngơ ngác nhìn nhau, mới vừa rồi bệ hạ nói thật sự là quá đáng... Suy nghĩ một chút, bọn họ vội vàng dặn dò tiểu thái giám trực nhật không nên nói bừa bãi ra ngoài.
Trương Tứ Duy cũng tỏ vẻ lúng túng, không thể làm gì được, đành phải cử bút thảo chỉ thay Vạn Lịch.
Hai tên tiểu thái giám đỡ Trương Hoành đi ra ngoài, mới vừa rời đi Dưỡng Tâm điện, lão nhân tóc bạc trắng này đã tỉnh lại, ra lệnh cho tiểu thái giám dừng bước lại, quay đầu lại ngây người nhìn Dưỡng Tâm điện, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, miệng lẩm bẩm:
- Xong rồi, khí vận triều Đại Minh xong rồi! Thái Tổ Hồng Vũ gia hơn mười năm khổ chiến, khu trừ Thát Lỗ khôi phục Trung Hoa, vượt xa Hán Đường, đến bệ hạ chỉ cần một câu nói đã hoàn toàn hủy diệt vận nước.
Hai tên tiểu thái giám nhất tề thè lưỡi ra, thấp giọng khuyên nhủ:
- Lão tổ tông chớ có lên tiếng, đây chính là tội chém đầu...
Trương Hoành chỉ cảm thấy trong miệng đắng nghét, hai tiểu thái giám không hiểu, lão là lão nhân Ty Lễ Giám học hành nghiêm chỉnh bên trong thư phòng, lại biết rất rõ.
Dân là quý nhất, xã tắc thứ hai, cuối cùng mới là vua. Đây là lời của Á Thánh Mạnh Tử, cũng là đạo thống của Hoa Hạ, cho nên Chu Nguyên Chương Bắc trục Mông Nguyên, khôi phục Trung Hoa, có công với ức vạn lê dân, công tại thiên thu Hoa Hạ, cho dù diệt trừ Minh giáo Long Phượng Hoàng đế Hàn Lâm Nhi, có hiềm nghi soán vị, sau khi kế vị lại đại sát công thần, nhưng lập triều Đại Minh vẫn là đường đường chính chính, thậm chí được xưng vượt qua Hán Đường.
Ngược lại hôm nay Chu Dực Quân nói một câu ‘dù là ba sông Hoàng Hà vỡ đê cũng phải cách chức Phan Quý Tuần’, chính là lời nói bất chấp tính mạng vô số dân chúng hai bên bờ sông, không tiếc sinh linh đồ thán mất nước.
Thánh chỉ Vạn Lịch rất nhanh đi qua các thủ tục phong bác, chế cáo, dùng phương thức hỏa tốc bảy trăm dặm phát tới chỗ mà nó nên tới.
-----------
Phía Bắc Kế Trấn, trường thành quan ngoại, Dã Lang cốc.
Hiện tại là cuối Thu, cỏ đã trở nên khô vàng, gió Bắc vù vù thổi mạnh, tà dương ngả về Tây, trong thiên địa một mảnh hoàng hôn. Hai quân đối chiến kim qua thiết mã, khiến cho không khí tràn đầy sát khí.
Giết! Võ sĩ Mông Cổ thân mặc giáp da trâu, ánh mắt của ai nấy đều đỏ ngầu, cỡi tuấn mã chạy như điên, điên cuồng múa may Đại Hãn loan đao, chỉ cần xông vào trong trận quân Minh sẽ chém cho từng binh sĩ quân Minh huyết nhục văng tung tóe. Sau lưng bọn họ có nhiều đồng đội bọc cánh vu hồi, dùng Dương Giác cung bắn ra từng đợt mưa tên chí mạng, mang đến thật nhiều sát thương cho quân Minh.
Giết! Quân Minh mặc uyên ương chiến y quân trận xếp hàng chỉnh tề chậm rãi ép lên, bộ binh dùng Tấn Lôi Thương nạp đạn, nhắm chuẩn, kích phát, máy móc tái diễn động tác tác xạ. Hai cánh kỵ binh thỉnh thoảng xông lên, Xế Điện Thương thay nhau bắn, pháo binh vị trí trung quân dùng Hổ Tồn pháo, Tướng Quân pháo, Bồ Đào Nha pháo đặt trên xe ngựa thi nhau bắn liên tục, chụp lên đầu võ sĩ Mông Cổ từng trận lửa địa ngục.
Giữa chiến trường máu lửa, đại kỳ chữ Thích đón gió tung bay, Thích Kế Quang thân mặc tấn thiết khôi giáp, sắc mặt trầm tĩnh như băng, ngù khôi màu đen trên đầu như một ngọn lửa chớp động liên hồi. Thấy các binh sĩ của mình ngã xuống từng mảng, lão vẫn không chút dao động, chỉ có băng và lửa đan xem trong mắt hổ.
Đối diện, đại kỳ da dê Mông Cổ Đại Hãn vẫn dựng đứng thật cao, nhưng tay người cầm nó đã dao động, lòng bàn tay mấy tên võ sĩ Mông Cổ toát ra mồ hôi lạnh, trơn tuột cơ hồ cầm không vững cán cờ.
Dưới đại kỳ da dê, đáy mắt truyền nhân gia tộc hoàng kim Mông Cổ Đại Hãn Đồ Môn Hãn cũng hiện ra vẻ hốt hoảng, y nhìn Đổng Hồ Ly bên cạnh một chút, thấy được tâm trạng giống nhau như đúc từ trong đôi mắt đối phương.
Thích Kế Quang dụng binh nhanh như điện chớp đánh đâu thắng đó, đại quân Mông Cổ vốn là ỷ vào ưu thế tốc độ, chạy trốn là không thành vấn đề, nhưng bọn họ hưng binh xuôi Nam xâm lược cứ như vậy trở về có chút không cam lòng. Kết quả bị Thích Kế Quang giữ chân lại ở Dã Lang cốc, hai bên chỉ có thể cứng đối cứng quyết một trận tử chiến.
Sấm giăng chớp giật, máu thịt tung bay, đại chiến như vậy kéo dài đã ba ngày ba đêm liên tục.
Nếu như nói đại quân Mông Cổ là một mảnh thủy triều tử vong, như vậy lính mới Thích Kế Quang biên luyện là ngọn lửa vô cùng vô tận, đợt sóng màu đen kia bị ngọn lửa màu đỏ không ngừng thiêu đốt từ từ bốc hơi, đến bây giờ đã là nỏ hết đà.
- Chẳng lẽ truyền nhân gia tộc hoàng kim ta, đường đường Mông Cổ Đại Hãn phải chết ở chỗ này?
Đồ Môn Hãn gần như tuyệt vọng trông về phía đại kỳ Thích Kế Quang ở xa xa, quả thật địch nhân đối diện không thể chiến thắng.
Thanh âm Đổng Hồ Ly lộ vẻ nức nở:
- Người Hán có câu giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, chúng ta mau hóa trang chạy trốn đi, chỉ cần cải trang làm lính quèn sẽ không có ai truy đuổi.
Chạy, dĩ nhiên có thể chạy, nhưng đại quân này thật vất vả mới có thể chiêu mộ, hoàn toàn xong đời...
Đồ Môn Hãn chỉ cảm thấy đau lòng như cắt.
Ủa, đại kỳ Thích Kế Quang đang lay động mạnh, có chuyện gì vậy? Người Mông Cổ thấy cảnh tượng làm bọn họ kinh ngạc vạn phần, Đồ Môn Hãn không dám tin giụi giụi mắt, đại kỳ vững như Thái Sơn của đối phương đúng là đang liên tục lui về phía sau. Mà không nhìn thấy ngù khôi màu đỏ lửa của Thích Kế Quang đâu cả.
Trung quân Thích Kế Quang, một tên trung sứ, một tên Binh bộ Chủ Sự đang truyền chỉ:
- Truyền lệnh tướng sĩ biên quân, chớ có tự tiện gây hấn biên giới, điều Tổng Binh quan Kế Trấn Thích Kế Quang đảm nhiệm Tổng Binh quan Quảng Đông, toàn quân lập tức trở về doanh, không được chậm trễ!
- Đây là chiếu giả!
Thích Kim vốn đang quỳ lập tức từ dưới đất nhảy dựng dậy, lớn tiếng nói:
- Há đâu có chuyện như vậy, nhất định là giả truyền thánh chỉ! Chúng ta thắng trong tầm tay, mắt thấy sắp sửa đánh thắng, không thể lui binh!
Rất nhiều tướng quân trẻ tuổi đều đứng bật dậy, nhưng những tướng quân lão thành một chút chỉ cười khổ than thở. Hiện tại không phải là thời ‘tướng đi chinh chiến bên ngoài không phải vâng theo mệnh vua’, thái giám sung làm sứ giả giám quân, quan văn chỉ huy phương lược. Nếu như võ tướng bị nghi ngờ kháng chỉ không tuân, vậy cho dù là đánh thắng trận này đắc thắng về triều cũng sẽ lập tức bị coi như phản tướng tru sát.
Thích Kế Quang đau khổ đến nỗi toàn thân phát run, thân thể như đúc bằng sắt thép của lão đánh với giặc Oa, Thát Lỗ mấy trăm trận vẫn vĩnh viễn vững như bàn thạch, thế nhưng vào giờ phút này lại run rẩy như lá cây trong gió. Lão nhìn về phía đại kỳ da dê xa xa phía Bắc, mắt hổ cơ hồ nhỏ máu.
- Lui binh!
Thích Kế Quang quét mắt nhìn các tướng sĩ trung dũng, rít qua kẽ răng hai chữ này. Lão không thể hại các huynh đệ dưới quyền mình, không thể để cho bọn họ rơi vào kết quả như Hồ Tông Hiến, Du Đại Du.
- Đại soái!
Tay Thích Kim nắm chuôi kiếm ru rẩy, gương mặt bị gió Bắc thổi cho tê cóng đã chan hòa nước mắt:
- Công lao mười năm… mười năm…
Thích Kế Quang thở ra một hơi thật dài, uể oải phất phất tay.
Đại kỳ chậm rãi di động về phía sau, trận hình quân Minh như biển lửa co rút, trong mắt ai nấy ngân ngấn lệ nóng oan ức. Mà các võ sĩ Mông Cổ tìm được đường sống trong chỗ chết lập tức hoan hô nhảy cẫng, Đồ Môn Hãn và Đổng Hồ Ly càng vui không kể xiết.