Cẩm Y Vệ

Chương 853: Hữu Cung Kiều




Đại nương tử Cố gia Thôi thị trắng trẻo mập mạp đã khóc tới nỗi nước mắt ướt đẫm, đám nha hoàn người làm phải giữ thật chặt mới khiến cho nàng không xông tới. Ba đứa con trai hơn hai mươi tuổi chạy tán loạn khắp nơi, lúc tới an ủi mẫu thân, lúc gọi nha hoàn bưng canh sâm tới, quả thật hỗn loạn không ra gì.

Mấy đứa con trai Cố Khắc Độc toàn là nhân vật tinh thông ăn chơi cờ bạc, phụ thân chết đi cũng không thấy bọn họ thương tâm bao nhiêu, nói không chừng bởi vì không còn lão đầu tử quản thúc, ngược lại âm thầm đắc ý.

Hai huynh đệ Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch ngây người như phỗng, mắt trợn trắng không biết nên làm gì. Từ trước tới nay Đại ca vẫn là gốc cổ thụ che trời của Cố gia, hiện tại đại thụ này đột nhiên chết đi, bọn họ lập tức cảm thấy mất mát khôn tả.

Duy chỉ có Cố Hối Minh tỏ ra cực kỳ trầm ổn, đôi mắt khóc sưng đỏ nhìn dáo dác trước sau, lại dặn dò người trong nhà che giấu lão thái thái, không nên để cho bà biết con trai đột tử. Lại căn dặn quản sự chuẩn bị an táng, còn phái tôi tớ Cố phủ xua đuổi hương dân vây xem hai đầu cầu.

Cuối cùng y đi tới bên cạnh Hải Thụy và Đường Kính Đình, ánh mắt không dám nhìn thi thể kia, khóc không thành tiếng nói:

- Không nghĩ tới, không nghĩ tới gia huynh lại chết thảm trên cầu Cố gia, chẳng lẽ là giết người phóng hỏa kim yêu đái, sửa cầu lót đường không thi hài? Trời ơi…

- Cố thế huynh, xin hãy bớt đau thương thuận theo biến cố.

Hải Thụy thở dài thật dài, Hữu Cung kiều ôi Hữu Cung kiều, đây là nơi huynh hữu đệ cung Cố thị gia phong, tại sao Cố Khắc Độc lại chết trên Hữu Cung kiều do tổ tiên xây dựng?! Vừa là ông trời không có mắt, vừa khiến cho Hải Thụy không thể kịp thời phá án xấu hổ không dứt.

Đột nhiên Cố Hối Minh quỳ xuống dập đầu liên tiếp với Hải Thụy, đầu đập trên cầu đá binh binh vang dội:

- Hối Minh cầu xin Hải Thanh Thiên tra ra hung thủ, trả lại công bằng cho gia huynh.

Hải Thụy luôn miệng nói không nên, lúc đỡ Cố Hối Minh đứng dậy, trán y đã chảy ròng ròng máu tươi, khiến cho Hải Thụy và Đường Kính Đình vô cùng cảm khái: tuy rằng Cố Khắc Độc có chút danh tiếng thật, nhưng thật ra tính tình tham hoa háo sắc, hung hãn vô lương, thế nhưng lại có được một đệ đệ hiền lương như vậy, quả thật lời cổ nói chẳng sai: quả trên cây có chua có ngọt, anh em một nhà có tốt có xấu.

- Cố thế huynh, nhất định chúng ta sẽ hết sức tập nã hung thủ sát hại lệnh huynh.

Hải Thụy mỉm cười trấn an y, nhưng Cương Phong tiên sinh không giỏi nói dối, rốt cục thần sắc lộ ra vẻ áy náy.

Người chết là chuyện lớn, Cố Hối Minh vì huynh trưởng cũng không kịp lo nghĩ quá nhiều, hỏi tới:

- Hải công có đầu mối hay không, rốt cục ác tặc sát hại huynh trưởng tiểu nhân là ai?

Chuyện này… Hải Thụy vuốt chòm râu bạc dưới cằm, trong lúc nhất thời không biết nên đối đáp như thế nào, vẻ mặt lúng túng vạn phần.

Đường Kính Đình có lòng giải vây cho lão sư, nhưng hiện tại vụ án còn chưa có manh mối gì cả, nếu như lúc này khoa trương khoác lác, lỡ như tương lai có trắc trở gì nói không chừng Cố gia sẽ tố cáo lên trên, coi như mình tự đeo gông vào cổ.

Đang lúc lúng túng nan giải, đầu cầu chợt truyền tới tiếng cười của Tần Lâm:

- Này, muốn phá vụ án tôn huynh bị giết, dập đầu nói suông không bằng đưa chút vàng bạc mỹ nữ, mời Hải công vui vẻ nhận đi!

Hải Thụy thấy Tần Lâm đến sắc mặt đang lộ vẻ vui mừng, nhưng sau khi nghe được lời hắn nói lập tức giận đến nỗi chòm râu run run:

- Tần tiểu hữu, ngươi nói hươu nói vượn gì đó, lão phu lưỡng tụ thanh phong, làm gì có chuyện muốn vàng bạc mỹ nữ?!

Tần Lâm vỗ trán một cái:

- Ôi chao, ta quên ngài là thanh quan, được rồi, để ta phá án, Cố lão ca đưa lễ vật cho ta đi, ta đây không hề từ chối.

Sắc mặt già nua Hải Thụy ửng đỏ, thầm nhủ trong lòng: ‘Tên Tần Lâm này nói như vậy rõ ràng là muốn chỉ trích lão phu không có bản lãnh phá án, thôi được, cứ mặc cho hắn khua môi múa mép, đến lúc sự thật sẽ chứng minh hết thảy.’

Bạch Sương Hoa giả trang thành thân binh theo sau nghe vậy bật cười: Tần Lâm thật sự là bại hoại, không nể mặt Hải Thụy chút nào, bất quá như đã nói qua, quả thật là hả giận…

Cố Hối Minh không biết Tần Lâm nói đùa hay nói thật, ngây người ra đứng yên tại chỗ. Sau đó thấy Tần Lâm ung dung điềm tĩnh đi tới, cúi người tra nghiệm thi thể huynh trưởng, y lại sững sờ.

Thời này bản thân quan địa phương không tra nghiệm thi thể, Ngọ Tác tra nghiệm ở một bên, quan địa phương ở ngoài xa uống trà chờ, mắt không nhìn thi thể. Ở bên cạnh Ngọ Tác lúc nghiệm thi giống như Hải Thụy và Đường Kính Đình đã là vô cùng nghiêm túc có trách nhiệm. Mà Tần Lâm đích thân động thủ như vậy, quả thật là chưa từng có ai cả.

- Tần lão đệ xuất thân cẩm y võ quan, làm những chuyện này quả thật như xe nhẹ đường quen.

Đường Kính Đình cười nói, cố gắng tìm cách giải vây cho mình và Hải Thụy. Chúng ta không phải là cẩm y võ quan, tự nhiên không tiện động thủ khiến cho tay dính đầy máu tanh.

Tần Lâm cũng không để ý quá nhiều, vừa nhìn vừa hỏi:

- Phát hiện thi thể lúc nào, có ai mục kích hay không?

Hải Thụy cũng không giấu giếm, nói ra tất cả những gì mình biết.

Mỗi ngày sau giờ Ngọ, Cố Khắc Độc một mình đi ra ngoài tản bộ, không muốn người làm đi theo, ước chừng hai canh giờ sau trở lại, đường lão đi nhất định sẽ qua Hữu Cung kiều này.

Hôm nay sau giờ Ngọ Cố Khắc Độc lại đi ra ngoài một mình, người nhà cũng không để ý chuyện này.

Mục đồng Lý Thủy Oa ở thôn bên cạnh đuổi trâu qua Hữu Cung kiều, sau giờ Ngọ người đi đường vô cùng thưa thớt, y chậm rãi đuổi trâu lên cầu chợt phát hiện Cố Khắc Độc nằm chết giữa cầu. Y sợ hết hồn vội vàng đi tìm địa bảo, địa bảo một mặt thông báo quan phủ, một mặt đến Cố gia báo tin.

- Nói như vậy, không có ai tận mắt thấy sao? Đường Tri Phủ nên phái người tìm thử.

Tần Lâm vừa nói vừa lật thi thể lên, kiểm tra vết thương sau gáy nạn nhân.

Đường Kính Đình tức giận nói:

- Ngươi cũng nhìn thấy hai bên cầu toàn là rừng trúc rậm rạp, tầm mắt bị rừng trúc ngăn cách, từ hai bên bờ sông không thể nhìn thấy trên cầu, đi đâu mà tìm người mục kích?

Tần Lâm không để ý tới những lời này, cẩn thận kiểm tra lỗ thủng sau ót, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:

- Ủa, dường như vết thương này không đúng…

Hải Thụy và Đường Kính Đình bèn vội vàng hỏi vết thương có cái gì không đúng, trong mắt bọn họ chỉ là gáy thi thể thủng một lỗ máu thật to, không có gì khác ba người chết đi trong ba vụ án trước đó.

Tần Lâm cũng không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại:

- Các ngươi cho rằng Cố Khắc Độc và ba người bị hại trong vụ án ba chiếc cầu đều chết bởi cùng một hung phạm ư?

Hàng lông mày Hải Thụy cau thành hình chữ Xuyên, dù sao lão đã có kinh nghiệm xử án nhiều năm, cẩn thận nghiền ngẫm lời Tần Lâm, như có điều suy nghĩ.

Tính Đường Kính Đình nóng nảy, vung ống tay áo:

- Tần lão đệ nói gì vậy, quả thật là biết rõ còn hỏi! Cố Khắc Độc và người bị hại trong vụ án ba chiếc cầu trước cùng là sau gáy trúng đòn nghiêm trọng mà chết, bấy nhiều không phải là rõ ràng sao?