Cẩm Y Vệ

Chương 863: Thật thật giả giả




Chỉ bất quá Tần Lâm là bệnh thật hay là giả bộ bệnh, Trương Kình có thể nhìn ra hay không?!

Ngưu Đại Lực cười lạnh một tiếng:

- Trương Kình là Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám, quyền thế cực lớn ở nội đình, nhất định y đã phái thân tín tới làm chuyện này.

- Trương Kình là một thái giám chết bầm, thân tín của y hơn phân nửa cũng là một thái giám chết bầm, hơn nữa tính tuổi tác, bọn Trương Kình cũng vào cung vào năm Gia Tĩnh.

Lục mập nói bổ sung.

Tần Lâm nói tiếp theo:

- Gia Tĩnh đế có tiểu kê kê, có thể thu thập kinh nguyệt thiếu nữ luyện chế đan dược, tên thái giám bị này di độc làm hại cũng muốn chơi trò thái sinh, nhưng y không còn tiểu kê kê, cũng chỉ có thể lấy tiểu kê kê người khác. Kinh sư là ở dưới chân thiên tử, y không dám làm càn, nhưng được phái tới địa phương Quỳnh Châu xa xôi này, trời cao Hoàng đế xa, vừa hay có thể làm cả chuyện công lẫn tư.

Bạch Sương Hoa ửng đỏ mặt phấn, hừ một tiếng, cái gì tiểu kê kê, nói thật khó nghe, lại không nhịn được lên tiếng phụ họa:

- Đúng, chúng ta đi thuyền tuy mau, nhưng trì hoãn ở Nguyệt Cảng, lại còn chạy ngược về phía Lưu Cầu Nhật Bản. Bọn họ tới trước chừng một tháng, nghe nói chúng ta còn chưa tới, nên không nhịn được xuất thủ gây án!

Vậy làm sao quăng một mẻ lưới tóm gọn bọn người này? Tất cả mọi người đều nhìn Tần Lâm.

- Dẫn xà xuất động!

Tần Lâm cực kỳ cả quyết.

Làm thế nào dẫn xà xuất động?

Tần Lâm cười xấu xa nhìn Bạch Sương Hoa, giáo chủ Đại nhân nhất thời ngơ ngác không hiểu, chợt nhớ ra tình cảnh đóng giả Thích Tần thị ở phủ nha ngày trước…

Các huynh đệ dưới quyền Tần Lâm bắt đầu điên cuồng truy hoan không giới hạn. Lục Viễn Chí bao cả Tứ Hải lâu có tay nghề làm mì sợi số một Quỳnh Châu, sơn hào hải vị mang lên dồn dập, ăn đến nỗi miệng đầy mỡ, bụng tròn căng. Ngưu Đại Lực mỗi ngày đổi mười tửu quán, dốc từng bình rượu dừa, Hầu Nhi Nhưỡng, Lộc Quy Tửu… uống ừng ực. Đám cẩm y quan giáo còn lại cũng khoác vai nhau vui vẻ ra ra vào vào đổ trường thanh lâu liên hồi, ăn chơi cực kỳ phóng túng.

Các huynh đệ đến Quỳnh Châu đã một tháng, cũng có không ít người biết bọn họ. Tỷ như Bộ Đầu phủ nha Lý Đại Chủy không nhịn được tò mò, bèn lén lút hỏi bọn họ vì sao đột nhiên tỏ ra phóng túng như vậy.

Ngưu Đại Lực nấc một cái, mắt nhập nhèm nói:

- Ực… trưởng quan nhà ta nhờ Hải Thanh Thiên bảo tấu, hắn là đại viên bị cách chức, chỉ cần bảo cử là có thể khôi phục, ta, ta còn có thể ở Quỳnh Châu được mấy ngày… Sắp sửa trở về kinh sư, các huynh đệ hãy tranh thủ tìm vui đi thôi…

Lại hỏi Lục Viễn Chí, y xoa xoa cái bụng tròn căng, thịt béo trên mặt run lên vì cười:

- Ha ha, vì sao chúng ta bỏ quan chức đi theo Tần ca đến Quỳnh Châu chịu khổ? Bởi vì đoán chắc hắn sẽ được ‘vừa bảo cử lập tức khôi phục’! Lý ca, không phải là huynh đệ nói suông, hiện tại ngươi còn có thể gặp được Tần ca ta, đến khi chúng ta trở về kinh sư, còn muốn thấy mặt hắn vậy thì khó như lên trời!

- Đúng, đúng vậy.

Lý Đại Chủy khom mình kính cẩn, càng kín cẩn gấp bội phần trước mặt đám cẩm y quan giáo này.

Lệ cũ của quan trường Đại Minh, điều chuyển quan viên phải theo từng cấp một, tỷ như nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ phạm sai lầm, xuống làm Bá Hộ, vậy phải thăng dần lênThiên Hộ, Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Sứ… không chết cũng phải lột một lớp da. Ngược lại đại quan bị cách chức hoặc là từ quan hồi hương, tỷ như Tần Lâm, Hải Thụy, thoạt nhìn không có gì, thật ra thì chỉ cần nhờ cao quan trong triều bảo tấu, triều đình chuẩn cho là có thể phục hồi nguyên chức, đây gọi là ‘vừa bảo cử lập tức khôi phục’.

Thiên hạ đều biết danh Hải Thụy thanh thiên, Vạn Lịch, Trương Tứ Duy có chỗ phải nhờ cậy, nhưng lão nhân thà rằng từ quan không làm cũng muốn bảo cử Tần Lâm, ‘vừa bảo cử lập tức khôi phục’ có gì là khó. Huống chi ở Quỳnh Châu phủ trời cao Hoàng đế xa, mọi người cảm thấy Hải Thụy Hải Thanh Thiên đã là đại quan triều đình vô cùng ghê gớm, hẳn triều đình ngàn vạn lần sẽ không bác bỏ bảo cử của lão.

Lý Đại Chủy kính sợ có thừa, dù sao y chỉ là tổng bộ đầu phủ nha bất nhập lưu, nhưng người trong sĩ lâm Quỳnh Châu nghe thấy tin này đều cười đến trẹo quai hàm: lúc họ Tần kia mới tới Quỳnh Châu, ngược lại cũng có mấy phần khí thế phong mang tất lộ, làm cho người cảm thấy hắn không phải là vật trong ao. Nhưng không nghĩ tới hắn mới vừa được bảo cử đã trở nên đắc ý vong hình, quả nhiên là xuất thân vũ phu, khí lượng hẹp hòi, không biết khiêm tốn chút nào.

Trong tòa mật thất cuối cùng nha môn Bá Hộ Sở Quỳnh Châu, toàn bộ cửa sổ đều đóng. Nóc phòng bằng gỗ cũng đã có tuổi, cho dù là dưới mặt trời giữa trưa, bên trong mật thất lại âm u lạnh lẽo. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Bùi Kính và người áo xám đang nhìn nhau, ánh mắt bọn họ âm u giống như quỷ hỏa, âm hiểm độc ác.

Cho dù là cẩm y Bá Hộ Mạc Trí Cao cũng cảm thấy toàn thân trên dưới rất không được tự nhiên, giống như là sống cùng rắn độc ở trong một nhà. Y không thoải mái uốn éo thân mình, hậm hực nói:

- Tần Lâm cũng không tới Bá Hộ Sở ta điểm danh, ngày ngày tiêu dao khoái hoạt, mặc cho đám thủ hạ đáng chết kia truy hoan hưởng lạc, quả thật hạ quan không tìm được cơ hội.

Sắc mặt tái nhợt của Bùi Kính thoáng hiện sắc xanh, kéo dài giọng sắc bén chói tai:

- Hừ, nhà ta biết rõ tên này ở kinh sư đã quen kiêu ngạo phô trương, mới vừa bị cách chức có điều thu liễm, bây giờ ngựa quen đường cũ cũng hợp tình hợp lý.

Người áo xám đột nhiên nhìn chăm chú vào Mạc Trí Cao, thanh âm khàn khàn khó nghe:

- Ngươi nói truy hoan hưởng lạc ư?

Thái độ đối phương như vậy rõ ràng không coi một tên Bá Hộ Cẩm Y Vệ như Mạc Trí Cao ra gì, nhưng y cũng không dám thất lễ, vội cười bồi đáp:

- Tên này mặc cho thủ hạ ra ngoài truy hoan hưởng lạc, bản thân hắn ẩn trong ngôi viện của Ngũ Phong hải thương, mấy ngày gần đây cơ hồ không bước chân ra khỏi nhà.

Bùi Kính có vẻ phiền não, hậm hực nói:

- Sớm biết như vậy, mấy ngày trước thừa dịp hắn du sơn ngoạn thủy nên ra tay, cũng còn tốt hơn bây giờ không chạm được hắn.

Mạc Trí Cao thử hỏi thăm dò:

- Hạ quan nghe nói tên Tần Lâm kia có sức mạnh địch lại vạn người, Bùi công công cùng Hàn trưởng quan...

Người áo xám họ Hàn, đại danh Độc Phong (ngọn núi cô độc), bất quá người khác cũng gọi y là Hàn Độc Phong (ong độc), là một cao thủ ám sát bên trong mười hai giám bốn ty tám cục, thủ đoạn hạ độc và ám sát của y xuất quỷ nhập thần, rất được Trương Kình nể trọng.

Nghe Mạc Trí Cao đặt câu hỏi, y phát ra tiếng cười giống như tiếng rắn rít lên the thé:

- Tần Lâm bước chân ngưng trọng, thần thái sáng láng, nhưng ta đã từng quan sát qua, hắn thân nặng thể trọc, cơ cấu gân cốt không phải là người đã luyện qua võ công, nhiều nhất chỉ là tu luyện pháp môn cường thân kiện thể gì đó, khí lực mạnh mẽ hơn người thường, tinh thần cũng cường kiện hơn. Buồn cười thứ người như thế cũng có thể trở thành dũng sĩ tay không ngăn voi cứu giá, quả thật chỉ có hư danh!

Hàn Độc Phong bình thời nói rất ít, nhắc tới Tần Lâm lại nói một hơi nhiều như vậy, có thể thấy được oán niệm của y đối với Tần Lâm sâu nặng tới mức nào. Dựa vào cái gì thứ người như ngươi lại có thể làm tới Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, là đệ nhất dũng sĩ tay không ngăn voi cứu giá của quốc triều, mà họ Hàn ta chỉ là một cái bóng trong bóng tối?!

Tần Lâm quật khởi quá nhanh, ánh sáng hấp dẫn tuấn kiệt bát phương, nhưng cũng sẽ đưa tới yêu ma quỷ quái ganh tỵ. Bất quá có câu nói thật hay, không bị người ganh ghét chỉ là kẻ tầm thường, Tần Lâm căn bản không biết Hàn Độc Phong hận mình, cho dù là biết cũng không thèm để ý tới hận ý nhàm chán ấy.

Bùi Kính có vẻ không yên lòng:

- Lão Hàn, ngày đó ngươi hạ độc, tên tiểu tốt bên người Tần Lâm kia lại...

- Có lẽ người nọ có được thiên phú dị bẩm, bách độc bất xâm.

Hàn Độc Phong cũng có vẻ không hiểu vì sao, bất quá rất nhanh y lại lên tinh thần:

- Không quan hệ, tên thân binh kia không có một chút võ công, Ngưu Đại Lực chỉ học công phu đánh trận. Muốn ám sát họ Tần, ta có ít nhất hai mươi bảy loại biện pháp, chỉ cần có thể lẻn đến bên cạnh hắn trong vòng năm trượng!

Nhưng Tần Lâm đóng cửa không ra, làm sao có thể lẻn đến bên cạnh hắn trong vòng năm trượng?! Tòa trạch viện hắn ở là Kim Anh Cơ cố ý an bài, Ngũ Phong hải thương có một phen bố trí kín đáo, muốn xông vào cũng không dễ dàng gì.

- Đáng giận ở chỗ tên này mặc cho thủ hạ ra ngoài ăn chơi đánh bạc, còn hắn lại bất động không đi.

Mạc Trí Cao nghiến răng một cái vỗ bàn.

- Họ Tần không thích rượu, không thích đánh bạc, hắn chỉ hiếu sắc!

Hàn Độc Phong tức giận nói, làm thích khách, y hiểu rất rõ ràng tính cách của mục tiêu. Hơn nữa, Tần Lâm vì cưới được ba vị phu nhân quốc sắc thiên hương, có thể xuất ra bất cứ thủ đoạn hạ lưu nào, chuyện này ở kinh sư có thể nói không ai là không biết.

Nói đến hiếu sắc, gương mặt âm trầm của Bùi Kính nhăn nhúm lại. Kinh sư có quy tắc, trước mặt thái giám không thể nói chữ ‘trứng’, trứng gà phải nói tránh là ‘Kê tử’...

Mạc Trí Cao buồn bực, gãi gãi đầu vắt óc suy nghĩ. Nếu như có người đẹp tuyệt sắc, nói không chừng thật sự có thể dẫn dụ Tần Lâm đi ra nhất cử đánh chết, đáng tiếc Quỳnh Châu phủ là địa phương xa xôi Hán Lê lẫn lộn, bên trong thanh lâu sở quán chỉ có mấy kỹ nữ tàn hoa bại liễu, chắc chắn không sánh được với những địa phương lớn như Bắc địa yên chi, Nam quốc giai lệ, đi đâu mà tìm được mỹ nhân có thể khiến cho Tần Lâm động lòng?!

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, trong lúc bọn Mạc Trí Cao còn đang rầu rĩ vì không có người đẹp tuyệt sắc có thể làm cho Tần Lâm mắc câu, Quần Phương các bên trong của Bắc mới tới một vị hồng quan nhân làm cho điên đảo chúng sinh.

Vị mỹ nhân đi này thuyền từ Hàng Châu tới, lúc lên bờ đang là mùa Hạ mưa phùn lất phất. Nàng cầm dù bằng giấy dầu, được hai tên tiểu nha hoàn dìu đỡ, bốn tên người hầu áo xanh mũ trắng xuôi tay phục dịch, thướt tha yểu điệu đi xuống thuyền, người trên bến cảng lập tức ngây ra một mảng lớn.

Chỉ thấy nàng không cài trâm cài đầu, tóc dài như thác xõa trên vai, mặc một chiếc Cư La quần, bước chân uyển chuyển lả lướt hết sức nhẹ nhàng. Mặc dù mới nhìn dung nhan dưới dù cực kỳ bình thường, chẳng qua là nước da trắng nõn mà thôi, nhưng lúc nhìn lại lần thứ hai đã cảm thấy nàng thật xinh đẹp. Đến khi nhìn lần thứ ba lại càng hơn nữa, rõ ràng là xinh đẹp không thể tả!

Hơn nữa trên mặt vị mỹ nhân này bao phủ một làn sương lạnh như có như không, đôi mắt thâm thúy khiến cho người ta vùi sâu hồn mình vào trong đó, dáng vẻ đoan trang hào phóng, không thể xâm phạm.

- Ái chà, đây là thiên phi nương nương hạ giới sao?

Một tên thuyền lão bản trên bến cảng ra sức véo đùi mình.

Khí chất thánh khiết ấy, thần thái điên đảo chúng sinh mà lại băng thanh ngọc khiết ấy, rõ ràng là giống như đúc hình Mụ Tổ nương nương.

Đang lúc mọi người cho rằng đây là tiểu thư con nhà đạt quan hiển quý nào đó, lại thấy nàng thẳng vào thanh lâu Quần Phương các lớn nhất cửa Bắc, nhất thời mở rộng tầm mắt: thì ra vị mỹ nhân tựa như thiên phi hạ giới này lại là người trong chốn thanh lâu sở quán.

Cảm thấy chút tài sản của mình chưa đủ tiền trà nước vào cửa Quần Phương các, không ít người thở dài rời đi, sinh ra mấy phần tiếc nuối mỹ nhân luân lạc phong trần. Ngược lại đám con nhà giàu vừa nghe được phong thanh bèn chạy thật nhanh tới Quần Phương các, e sợ bị người khác giành trước. Chỉ có đám con cháu Cố phủ phía Tây thành tự than mình xui xẻo, vì phải để tang Cố Khắc Độc, bị lễ giáo câu thúc, không có cách nào vào thanh lâu phong lưu.

- Trần mụ mụ, rốt cục tiểu nương tử này danh tính là gì, bản công tử muốn đàm thơ luận văn cùng nàng, ngài thấy có thể…

Đại công tử Triệu gia Triệu Minh Phúc ở phía Nam thành nhét một thỏi nguyên bảo mười lượng vào tay Trần mụ mụ, tú bà của Quần Phương các.

Trần mụ mụ tươi cười hớn hở đáp:

- Tiểu nương tử phương danh Hoa Song Song, là người Giang Nam Hàng Châu phủ, là thanh quan nhân vừa đến Quỳnh Châu chúng ta du ngoạn, chỉ bán nghệ không bán thân.

Triệu Minh Phúc cười lạnh hai tiếng, cái gọi là bán nghệ không bán thân chỉ là trò cười, nếu bán tiếng cười ở thanh lâu, chỉ cần bạc là được, cũng không có ai là tam trinh cửu liệt chân chính.

Không lâu lắm, bên trong sân vườn Quần Phương các, đám con nhà giàu tụ tập ngồi mười mấy bàn, dần dần có người ồn ào kêu lên, mời Hoa Song Song tiểu thư đi ra gặp mặt.

- Sẽ tới, sẽ tới…

Trần mụ mụ hớn hở tươi cười.

Hai cánh cửa sổ phòng trên lầu hai mở ra lặng lẽ không tiếng động, Hoa Song Song ôm đàn bước ra, nhất thời tiếng ồn ào huyên náo im bặt, không ít lãng tử có mặt vui mừng chồng chất: vị cô nương này mới nhìn tướng mạo bình thường không có gì lạ, càng nhìn lại càng khiến cho lòng người dao động, chính là tướng nội mị vô cùng hiếm thấy. Cho dù là ở Tần Hoài hà Giang Nam mỹ nữ như mây, muốn đoạt chức hoa khôi cũng không thành vấn đề.

Hoa Song Song không nói nửa lời, đặt đàn xuống, nhún mình ngồi xuống chiếu đã được trải sẵn. Bởi vì tư thế ngồi của nàng, cặp mông tròn trịa nghiêng về phía sau, eo mềm mại dồn về phía trước, càng lộ ra đường cong lả lướt.

Triệu Minh Phúc nuốt nước miếng một cái, trong lòng cảm thấy may mắn không dứt. May là lão già Cố gia chết đi, cả đám chó chết kia phải để tang thủ hiếu, nếu không hôm nay không biết bao nhiêu người có cơ hội tham gia tranh đoạt phong hoa tuyết nguyệt với Hoa Song Song.

Đám con nhà giàu làm bộ nghe một khúc đàn, không nghe ra được chút ý nghĩa nào trong đó, chẳng qua là tham lam nhìn Hoa Song Song. Chờ đến khi tiếng đàn dừng lại lập tức có người đứng lên, lớn tiếng nói:

- Tại hạ Cổ Phú Quý, có chút lễ mọn không đáng kể gì, đón gió tẩy trần cho Hoa Song Song tiểu thư.

Nói là lễ mọn, rõ ràng là hai thỏi vàng mỗi thỏi nặng năm lượng, vừa xuất thủ chính là một trăm lượng bạc, thật lợi hại!