Cẩm Y Vệ

Chương 908: Âm Thầm Phát Động




Biến hóa triều cục do Thủ Phụ Trương Tứ Duy đinh ưu gây ra đã được ổn định rất nhanh, Thân Thời Hành đượcTrương Tứ Duy đề cử, Vạn Lịch lại coi trọng có thừa, dĩ nhiên văn võ bá quan huân thần quý thích cũng sẽ không có ý kiến gì đối với vị lão hảo nhân đã quen xuề xòa sao cũng được này. Vì vậy lão tiếp nhận địa vị Thủ Phụ vô cùng thuận lợi, Dư Hữu Đinh thăng Thứ Phụ, Lại Bộ Thị Lang Chiêm Sự phủ Chiêm Sự Hứa Quốc thăng Lễ bộ thượng thư, Đông Các Đại Học Sĩ, nhập các Tham Tán Cơ Vụ.

Chuyện tiền nhiệm Thủ Phụ Trương Cư Chính đoạt tình đã khiến cho thiên hạ náo loạn, Trương Tứ Duy lại làm ngược lại. Sau khi cùng hai vị Các Lão và Vạn Lịch quân thần bàn bạc ở Dưỡng Tâm điện, hôm sau liền vội vội vàng vàng xuất kinh, dáng vẻ như một hiếu tử vội vã về nhà để tang.

Ngày Phượng Bàn tướng công ra kinh, văn võ đại thần rối rít đến trường đình đưa tiễn, mà thanh lưu văn thần và các đồng hương Sơn Tây rất là nhiệt tình. Thanh lưu văn thần là thuộc phe thủ cựu phản đối triều chính mới của Trương Cư Chính, mà đồng hương Sơn Tây là các thư hương thế gia hào môn vùng Tam Tấn.

Được đông đảo mọi người vây vào giữa, mặc dù Trương Tứ Duy đỏ mắt, dáng vẻ hết sức đau buồn nhưng trong lòng lại không khỏi đắc ý.

Chiêm Sự Phủ Hữu Trung Doãn Ngô Trung Hành nắm tay áo Trương Tứ Duy, lộ vẻ kính phục hết sức rõ ràng, nghiêm nghị vái chào tới đất: 

- Phụ mẫu tình thân, trong trăm điều thiện việc hiếu đứng đầu. Năm xưa quyền gian trị quốc, gặp phải phụ tang lại tham luyến quyền vị dâng chỉ đoạt tình, quả thật đã làm hư hỏng cương thường vạn cổ. Hôm nay Bồ Châu tướng công tuân theo thể chế đinh ưu, không hề tỏ ra quyến luyến phồn hoa gì cả. Hôm qua vừa ra ngự tiền, hôm nay đã lập tức rời kinh, tấm lòng hiếu thảo đã kinh động thiên địa, quả thật có thể nói là trung thần hiếu tử!

Ngô Trung Hành tự Tử Đạo, năm Long Khánh thứ năm khoa Tân Mùi đỗ Tiến Sĩ, được chọn Thứ Cát Sĩ, thụ Hàn Lâm Biên Tu, Trương Cư Chính là tọa chủ của y. Không ngờ rằng lúc Trương Cư Chính đoạt tình, Ngô Trung Hành lại dâng biểu công kích tọa sư, khiến cho Trương Cư Chính đùng đùng nổi giận, phạt một trận đình trượng đánh cho y máu thịt bầy nhầy, sau đó bị cách chức, vĩnh viễn không dùng nữa. Lúc ấy không ít người nói y bị thần kinh, ngay cả tọa sư của mình cũng công kích, quả thật quá mức bất cận nhân tình, bị đánh cũng là đáng lắm.

Trước khác nay khác, sau khi Trương Cư Chính chết bị xử tội, Ngô Trung Hành cũng được phục chức hồi kinh, thanh danh dần dần vang dậy trong giới thanh lưu, tuy rằng quan vị không cao nhưng lại nổi danh thiên hạ về trung trực.

Vào lúc này y cố ý mang chuyện trung hiếu của Trương Tứ Duy ra so sánh với gian nịnh của Trương Cư Chính, rõ ràng là có ý nhắc lại chuyện xưa dát vàng lên mặt Trương Tứ Duy.

Trương Tứ Duy là người bực nào, nghe thấy huyền ca biết nhã ý, lúc này cười nói:

- Thiên hạ đều biết Ngô Tử Đạo không sợ quyền quý, hiện tại cùng các quân tử lo việc triều chính, Tứ Duy đâu dám bắt chước Trương Giang Lăng năm xưa. Năm xưa lão đệ chịu đình trượng máu thịt tung bay nhưng mặt không đổi sắc, tuy rằng ta nhẫn nhịn không phát tác nhưng trong bụng rất buồn, nghĩ rằng sau này hạng gian tà phải trông Tử Đạo để làm răn.

Ngô Trung Hành vội vàng cảm tạ, Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền cùng kêu lên than thở. Bọn họ vốn là người trong cựu đảng không khỏi tự xưng thanh lưu quân tử, năm xưa phản đối Trương Cư Chính đoạt tình, nơi này cơ hồ ai ai cũng có phần, một câu nói của Trương Tứ Duy khen không biết bao nhiêu người.

Các Thần Hứa Quốc mới lên cũng cười cười nói nói với bọn Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền. Năm đó hai vị này bởi vì phản đối chuyện Trương Cư Chính đoạt tình mà bị đình trượng, Hứa Quốc tặng cho Ngô Trung Hành một chén ngọc, trên có khắc thơ: ‘Ban ban giả hà? Biện sinh lệ. Anh anh giả hà? Lan sinh khí. Truy chi trác chi, vĩnh thành khí.’ Tặng cho Triệu Dụng Hiền một chén tê giác con, trên có khắc thơ: ‘Văn dương nhất giác, kỳ lý trầm ửu. Bất tích phẩu tâm, trữ từ toái thủ. Hoàng lưu tại trung, vi quân tử thọ.’

Kế nhiệm Thủ Phụ Thân Thời Hành cười ha hả đứng ở bên cạnh, bây giờ đang đưa Trương Tứ Duy đinh ưu ra kinh, tự nhiên mọi người không tiện vội vàng nói lời chúc mừng lão, cho nên có vẻ hơi lạc lõng.

Dư Hữu Đinh cùng Thân Thời Hành là bạn học cũ từng cùng chịu đói trong phủ tọa sư Viên Vĩ năm xưa, hai bên quan hệ cực tốt, thấy vậy bèn khẽ nhướng mày thấp giọng nói: 

- Lão đồng niên, Hứa Duy Trinh là mạc nghịch chi giao với bọn Ngô, Triệu. Nhữ Mặc huynh thân thiết với y, tương lai có thể có ích rất nhiều. 

Có thể leo tới vị trí nội các phụ thần không phải là hạng người tầm thường, thời này Thủ Phụ quyền trọng, Thứ Phụ Tam Phụ không thể tranh phong. Dư Hữu Đinh nói những lời này có thâm ý khác: năm xưa Thân Thời Hành là trợ thủ đắc lực của Trương Cư Chính, Dư Hữu Đinh cũng được cất nhắc trọng dụng, duy chỉ có Hứa Quốc giao hảo với người trong cựu đảng...

- Hứa Duy Trinh cũng là quân tử chí thành. 

Thân Thời Hành vuốt râu mỉm cười, nói một câu không rõ ràng như vậy.

Dư Hữu Đinh ngẩn ra, âm thầm nghiền ngẫm xem những lời này là có ý gì, quả thật khiến cho người ta khó hiểu.

Mặc dù lúc này ngay trước mặt Trương Tứ Duy không tiện chúc mừng Thân Thời Hành, nhưng cũng có thật nhiều ánh mắt tập trung vào lão. Bá quan trong triều nhìn nay nhớ xưa, không khỏi có cảm giác khác lạ trong lòng: uy quyền Thủ Phụ rất trọng, trải qua mấy chục năm Nghiêm Tung sàm tấu hại Hạ Ngôn, Từ Giai lật đổ Nghiêm Tung, Trương Cư Chính đuổi Cao Củng, Trương Tứ Duy trở mặt… Ai muốn ngồi lên vị trí này cũng phải trải qua sinh tử đấu kinh tâm động phách. Hôm nay đến phiên Thân Thời Hành tiếp thay Trương Tứ Duy lại vô cùng thuận lợi gió êm sóng lặng, họ Thân quả thật là tốt số.

Nhưng cũng có người hừ mũi khinh thường sau lưng, bọn Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp, Ngô Trung Hành, Dư Mậu Học tràn ngập triều đình, cùng là một đảng với Phượng Bàn tướng công. Lại thăng Cố Hiến Thành trung thành với đảng làm Lại bộ Văn Tuyển Thanh Lại ty Lang Trung, nắm giữ trọng quyền kinh sát đại kế, thao túng quan viên trong ngoài triều trong lòng bàn tay. Không thể nghi ngờ Trương Tứ Duy sẽ ở Bồ Châu khống chế triều chính, Thân Các Lão được đẩy lên vị trí Thủ Phụ, sợ rằng chẳng qua chỉ là con rối mà thôi.

Cố Hiến Thành mới vừa từ Chủ Sự thăng Lang Trung cũng không tỏ vẻ vui mừng hớn hở đứng ở bên người Trương Tứ Duy, mà là cùng đám bằng hữu trẻ tuổi đồng lứa Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung, Mạnh Hóa Lý đứng ở xa hơn một chút, thần sắc rất là khiêm tốn, bày ra vẻ sủng nhục không sợ hãi. Nhưng ai cũng biết những năm gần đây vị Cố Đại Giải Nguyên này thanh danh vang dậy, được Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh cùng chư quân tử sĩ lâm coi trọng có thừa, tương lai nhất định sẽ chắp cánh bay cao, cầm đầu sĩ lâm.

Nhìn tình cảnh trường đình đưa tiễn này, Lưu Đình Lan phong độ nhẹ nhàng thở dài:

- Ôi, từ khi Phượng Bàn tiên sinh chấp chính tới nay, gạt bỏ triều chính mới của Trương Cư Chính, bài xích hết thảy Giang Lăng đảng, triệu hồi các vị sĩ lâm quân tử, mới có cục diện quân tử đồng triều một lòng như hôm nay. 

- Chúng ta đang lặng lẽ chờ lão tẩy sạch triều chính mới, không ngờ rằng hiện tại lại đinh ưu hồi hương, khiến cho trong triều mất đi một trụ cột.

Ngụy Doãn Trung lắc đầu cười nói: 

- Tuy Phượng Bàn tướng công ra đi, nhưng ba năm sau sẽ đến ngày Đông Sơn tái khởi. Trong triều có Thân lão tiên sinh chủ trì đại cục, Cố huynh ở bên cạnh tùy cơ giúp đỡ, có chuyện gì mà không thể làm!?

Lưu Đình Lan, Mạnh Hóa Lý mừng rỡ, hướng về phía Cố Hiến Thành vái chào:

- Chính khí quốc triều liên quan tới một thân Thúc Thời, bọn ta nguyện bôn tẩu ra công khuyển mã vì Thúc Thời!

Trong lòng Cố Hiến Thành vô cùng đắc chí, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ sợ hãi, vội vàng đỡ hai vị đồng niên dậy:

- Sao dám sao dám, sau này Cố mỗ sẽ nỗ lực cùng chư quân!

Trương Tứ Duy muốn làm ra vẻ trung thần hiếu tử mới giả vờ vội vàng chạy về Bồ Châu để tang, không tiện ở lâu nơi trường đình, lúc này đã chắp tay từ biệt các vị đồng liêu.

Cố Hiến Thành thấy vậy vội vàng tiến lên, sau khi vái chào thật sâu thấp giọng nói:

- Bản chương đã vào Thông Chính ty, ngày sau trong triều đình, Cố mỗ tất quên sống chết công kích gian đảng Tần tặc.

Bản chương này đương nhiên là tấu chương đạn hặc Tần Lâm, Trương Tứ Duy trầm mặt gật đầu một cái, trong lòng hận Tần Lâm thấu xương, vô cùng hy vọng tấu chương đạn hặc kia sẽ đưa hắn vào chỗ chết. Bất quá thứ nhất lão đã đinh ưu rời chức, không tiện nấn ná ở lại trong kinh, chuyện này không thể làm gì khác hơn là để lại cho Thân Thời Hành, Cố Hiến Thành làm. Thứ hai Tần Lâm bị cách chức đến Bồ Châu, Trương Doãn Linh lại đột nhiên qua đời, khó tránh khỏi bị kẻ có lòng nhìn ra đầu mối, chờ sau khi Trương Tứ Duy rời kinh mới đánh cho Tần Lâm ngã ngựa là cũng có ý tị hiềm trong đó.

Về phần uy lực đạo tấu chương kia tuyệt đối không cần hoài nghi, có hơn phân nửa triều thần nổi danh gần đây phê bút phụ họa trong đó. Kinh sư chấn động, quần hùng chung tay công kích, phát ra uy lực lôi đình từ chín tầng trời, Tần Lâm đã sớm bị thất sủng, cách chức lưu đày làm sao có thể kháng cự.

Trương Tứ Duy suy nghĩ một chút, trước khi chia tay còn đinh ninh dặn dò, nhìn Thân Thời Hành nói:

- Thân Nhữ Mặc, đại sự phó thác cho túc hạ, từ nay gánh gánh nặng ngàn cân trên vai, vất vả là không cần nói. Cũng may Cố Thúc Thời đang lúc tuổi xanh phơi phới, có thể ở bên cạnh giúp đỡ mọi chuyện.

Thân Thời Hành cười cười:

- Không dám canh cải gì cả, chỉ có thể làm theo khuôn cũ mà thôi, ắt sẽ không phụ ủy thác của Phượng Bàn.

Trương Tứ Duy hài lòng gật đầu một cái, lại khích lệ mấy câu, cuối cùng cười nói:

- Lão phu ở Bồ Châu ngóng trông chờ đợi giai âm.

Người bên cạnh nghe vậy cho rằng chẳng qua là câu từ tầm thường, trên thực tế Trương Tứ Duy nói chính là quyển tấu chương đạn hặc kia, bảo Thân Thời Hành cấp tốc hạ thủ, chờ lão trở lại Bồ Châu muốn lập tức thấy đầu Tần Lâm rơi xuống đất!

Thù giết cha không đội trời chung, huống chi bởi vì Trương Doãn Linh chết, Trương Tứ Duy không thể không bỏ lại quyền vị hiển hách kinh sư, trở về quê nhà Bồ Châu nghỉ ngơi hai mươi bảy tháng...

- Tái hội, tái hội! 

Trương Tứ Duy chắp tay từ biệt, lên xe ngựa:

- Trương mỗ sẽ đi theo cửa Tây, từ nay các vị thân ở triều đình phải lo cho dân, Trương mỗ ở giang hồ xa xôi phải lo cho vua, hạo nhiên chính khí, chỉ cần hiểu trong lòng không cần nói ra.

- Cung tiễn Phượng Bàn tướng công! 

Văn võ bá quan thảy đều cúi đầu.

Trương Tứ Duy vừa đi, Thủ Phụ Đại Học Sĩ Thân Thời Hành lập tức trở thành tiêu điểm tại trường. Cõi đời này từ trước tới nay không ít phường xu viêm phụ thế, ngay trước mặt Trương Tứ Duy khó mà nói gì, lúc này ào tới chúc mừng lão. Thái độ Thân Thời Hành cực tốt, đối xử thân mật với hết thảy mọi người, rõ ràng rất là không kiên nhẫn nhưng vẫn không chịu đắc tội với người.

Cố Hiến Thành thấy vậy lắc đầu, cười thầm Thân Các Lão này quả nhiên là lão hảo nhân không nóng không lạnh, cộng thêm trước khi đi Trương Tứ Duy đã bảo y có thể tự tiện chuyên quyền, bèn tiến tới ghé tai lão nhắc nhở:

- Thân lão tiên sinh, trong các còn có yếu vụ.

Thân Thời Hành chợt nhớ ra, chắp tay đáp lễ chư vị quan viên, nói Phượng Bàn tướng công rời chức, Thân mỗ mới tiếp nhận mọi chuyện phức tạp, không thể không chạy về nội các, xin thất lỗi.

- Thân lão tiên sinh công trung với nước, chúng ta ăn lộc vua trung với vua, tự nhiên phải lấy quốc sự làm trọng!

Các quan thảy đều hành lễ, hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ đưa mắt nhìn Thân Thời Hành ngồi kiệu đi xa.

Định Quốc Công Từ Văn Bích cũng ở trong bá quan, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, lão đã sớm nghe được phong thanh, Thân Thời Hành mới vừa đi, sắc mặt Quốc Công gia lập tức sa sầm, thấp giọng dặn dò con trai Từ Đình Phụ:

- Cấp tốc đi tìm hiểu tin tức, nếu như chuyện trở nên xấu đi... bảo tiểu cô cô con mau mau dẫn dắt gia quyến Tần phủ đến phủ chúng ta lánh tạm, sau đó vào cung cầu xin Thái hậu!

Con bà nó, có chuyện gì vậy? Từ Đình Phụ tức giận vung roi ngựa tới tấp chạy đi, tiểu cô gia Đông độ Phù tang, Bắc định Âm Sơn, ngăn voi cứu giá cứu khốn phò nguy, không ngờ rốt cục lại có kết quả như vậy! Về phần Thái hậu Lý nương nương, kể từ Phùng Bảo bị trục xuất, Trương Hoành tự vận, Giang Lăng đảng bị thanh trừng, Từ Thánh Thái hậu ngày xưa vạn chúng chú ý đã vui bên tiếng kệ hồi kinh, e rằng…

Cũng trong lúc đó, Trương Công Ngư đang nhăn nhó khổ sở chắp tay nói với Trần Giá, Ngô Đoài:

- Hai vị lão Đại nhân, học sinh không cầu gì khác, đáng thương lão đệ Tần Mộc Cận vất vả vì nước, trước cách chức Quỳnh Châu, sau giáng tới Bồ Châu, Phượng Bàn tướng công vẫn không chịu buông tha cho, không thể làm gì khác hơn là cầu xin hai vị xuất thủ cứu giúp!

Trần Giá lộ vẻ khó khăn, cụp mắt nhìn xuống. Gần đây bọn Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp dần dần quật khởi, không ít thủ cựu thanh lưu công kích lão và Ngô Đoài năm xưa a dua Trương Cư Chính, bản thân có cảm giác mình là Bồ Tát đất qua sông khó bảo toàn.

Ngô Đoài lại mắt lóe tinh quang, giọng đầy ẩn ý:

- Trương lão đệ, Ngô mỗ chịu ân cứu mạng của Tần Mộc Cận tự nhiên phải hậu báo. Bất kể đảng của Phượng Bàn tướng công làm thế nào, cho dù là ngày sau phải bỏ chức quan trong triều đình, mỗ cũng phải tranh một phen với bọn họ. Chẳng qua là hiện tại, cầu người không bằng cầu mình, ngươi đã có lòng, vậy không bằng đi cầu vị tọa chủ của mình đi!

Cầu xin Thân Thời Hành ư!? Trương Công Ngư có hơi ngơ ngác không hiểu, vị tọa chủ này cũng không có trách nhiệm gì cả, huống chi Trương Tứ Duy đã tiến cử lão làm Thủ Phụ kế nhiệm, vậy…

Trần Giá khẽ giật mí mắt, mở mắt ra tinh quang bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm theo hướng Thân Thời Hành đi xa như có điều suy nghĩ.

----------- 

Ty Lễ Giám ở góc Đông Bắc Tử Cấm thành, chưởng ấn thái giám Trương Kình và Trương Thành xếp hàng thứ nhất Bỉnh Bút thái giám, hai tên quyền yêm đang ung dung chậm rãi uống trà. Không ai chịu đi trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau giống như đôi gà chọi không ai nhường ai.