Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 5: Tình đời ấm lạnh




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Trong tiếng chúc mừng vây quanh, Cảnh Xuyên Lăng mỉm cười nhìn hướng cửa chính thấy Cảnh Ngôn đi ra ngoài, gã bĩu môi. Chợt con ngươi gã co rút, khóe môi nhếch cao hơn.

Ngũ trưởng lão khích lệ:

- Cảnh Xuyên Lăng, ngươi giỏi lắm. Ta nhớ ba tháng trước ngươi mới bước vào cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên, chỉ ba tháng ngắn ngủi ngươi đã đến bát trọng thiên, giỏi lắm! Tiếp tục cố gắng đi, sớm ngày đến cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên!

Ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường đưa một cái túi cho Cảnh Xuyên Lăng, mắt tràn đầy yêu thích:

- Hai trăm khối linh thạch này là phần thưởng cho ngươi.

Cảnh Xuyên Lăng tùy tay nhận cái túi linh thạch căng phồng:

- Đa tạ ngũ trưởng lão.

Trước bao cặp mắt hâm mộ Cảnh Xuyên Lăng đi sang một góc phòng, gã không rời khỏi diễn võ đường ngay, đứng đây gã có thể tận tình hưởng thụ rất nhiều tử đệ gia tộc cung duy, gã thích cảm giác này.

Cảnh Ngôn đã ra khỏi diễn võ đường nhưng loáng thoáng nghe Cảnh Xuyên Lăng nhận phần thưởng gia tộc:

- Thưởng hai trăm khối linh thạch... còn ta chỉ có hai khối linh thạch.

Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu nói:

- Hai khối linh thạch chắc chắn không đủ cho ta bước vào cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên. Ài, chẳng thể nào ngờ Cảnh Ngôn ta đây có ngày túng quẫn vì thiếu linh thạch. Nếu sớm biết có ngày này lúc trước đã gom góp tích lũy chút linh thạch.

Cảnh Ngôn về chỗ ở, lại vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công.

Mặc dù công pháp mạnh mẽ nhưng không có linh thạch, Cảnh Ngôn muốn đột phá cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên cần tốn nhiều thời gian.

Một canh giờ sau Cảnh Ngôn rời khỏi tiểu viện đến chỗ ở của Cảnh Xuyên Lăng.

Dọc đường Cảnh Ngôn gặp nhiều tử đệ Cảnh gia nhưng không mấy người chào hỏi hắn, đa số từ xa liếc hắn một cái, nở nụ cười khiến người lúng túng.

Cảnh Ngôn đi vào viện lạc của Cảnh Xuyên Lăng, thấy mấy tử đệ gia tộc đang ngồi trong sân.

Cảnh Xuyên Lăng thấy hắn ngay, lên tiếng chào:

- Cảnh Ngôn ca?

Cảnh Xuyên Lăng đứng dậy cười mời:

- Ha ha, mời Cảnh Ngôn ca ngồi.

- Không cần, ta lại đây là có chút chuyện muốn nói với ngươi.

Cảnh Ngôn nhìn những người có mặt, đều là nhóm tử đệ thiên tư khá tốt trong Cảnh gia, thực lực không tầm thường, kém nhất cũng là cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên.

Bọn họ thấy Cảnh Ngôn đến nhưng không ai đứng dậy chào. Nếu là trước kia tuyệt đối không như vậy, Cảnh Ngôn vừa xuất hiện bọn họ sẽ đứng lên nghênh đón ngay. Bây giờ thì... Cảnh Ngôn chỉ biết cảm thán tình đời ấm lạnh.

Cảnh Xuyên Lăng hào sảng nói:

- Cảnh Ngôn ca có chuyện gì? Ca cứ nói đi, miễn ta có thể làm được.

Thấy thái độ của Cảnh Xuyên Lăng như thế, Cảnh Ngôn nhẹ gật đầu, hắn ngoắc gã:

- Xuyên Lăng, ngươi lại đây, chúng ta tán gẫu mấy câu.

Cảnh Xuyên Lăng cau mày, giây sau môi lại treo nụ cười bước tới bên cạnh Cảnh Ngôn.

- Xuyên Lăng, ta đang tu luyện thiếu chút linh thạch, ngươi có thể cho ta mượn một ít không?

Cảnh Ngôn đến tìm Cảnh Xuyên Lăng vì muốn mượn chút linh thạch. Cảnh Ngôn tìm Cảnh Xuyên Lăng vì có lý do, lúc trước Cảnh Xuyên Lăng mượn linh thạch của hắn nhiều đến mức hắn không nhớ, tóm lại ít nhất mấy ngàn. Cảnh Xuyên Lăng mượn linh thạch chưa bao giờ trả, bây giờ Cảnh Ngôn thiếu linh thạch lẽ tất nhiên đi tìm gã.

Cảnh Xuyên Lăng đồng ý ngay:

- Linh thạch hả? Dễ thôi.

Cảnh Xuyên Lăng rộng rãi đưa cho Cảnh Ngôn năm khối linh thạch:

- Cảnh Ngôn ca, năm khối linh thạch này, cầm đi.

Tính cách trầm ổn như Cảnh Ngôn trông thấy Cảnh Xuyên Lăng đưa năm khối linh thạch cũng không nhịn được biến sắc mặt.

Cảnh Xuyên Lăng đang cho ăn mày sao?

Cảnh Ngôn đặc biệt đến tìm gã vậy mà gã chỉ đưa năm khối linh thạch, gã hoàn toàn không hề muốn giúp hắn ngược lại làm hắn bẽ mặt.

Cảnh Ngôn hơi tái mặt nhưng lập tức trở về bình thường, hắn vươn tay nhận lấy năm khối linh thạch.

Trong lòng Cảnh Ngôn cực kỳ tức giận nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, sau khi nếm mùi từ đỉnh cao rớt xuống đáy cóc đã dạy cho hắn nhiều điều. Dù chỉ có năm khối linh thạch thì Cảnh Ngôn vẫn lấy, năm khối linh thạch trợ giúp rất lớn cho hắn. Cộng với hai khối linh thạch nhận lúc trắc nghiệm thì hắn có bảy khối linh thạch, đủ cho hắn trở lại cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên.

Cảnh Ngôn cất linh thạch, cười nói:

- Xuyên Lăng, ca ca đa tạ ngươi.

Mắt Cảnh Xuyên Lăng hấp háy nói:

- Cảnh Ngôn ca đừng ngại ít linh thạch, ca cũng biết bây giờ ta đã là cảnh giới Võ Đạo bát trọng thiên, tu luyện cần số lượng lớn linh thạch. Cảnh Ngôn ca cần giúp đỡ tất nhiên ta phải dốc hết sức, mặc dù ta cũng cần nhưng Cảnh Ngôn ca cần thì ta sẽ đưa cho ca dùng.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Ta hiểu tấm lòng của ngươi, thấy ngươi bận nên thôi ta không ở lâu, lần sau nói chuyện tiếp.

Cảnh Ngôn bỏ lại một câu rồi xoay người đi ra ngoài.

Cảnh Ngôn chưa đi xa, mấy người ngồi trong sân có kẻ nôn nóng lớn tiếng hỏi:

- Xuyên Lăng, Cảnh Ngôn đến tìm ngươi có chuyện gì?

Cảnh Xuyên Lăng xua tay nói:

- Không có chuyện gì lớn.

Một người cười nói:

- Ha ha, ta nghe rồi, hình như Cảnh Ngôn mượn linh thạch, chắc không phải ngươi đã cho mượn đi? Ngươi tuyệt đối đừng cho mượn, ta dám bảo đảm không lấy lại được.

Một giọng khác nói:

- Đúng rồi, Cảnh Ngôn không ngừng rớt cảnh giới, có nhiều linh thạch hơn nữa cũng không đủ hắn làm hỏng. Không chừng qua một thời gian hắn rớt xuống thành người thường, khi đó hắn đi đâu kiếm linh thạch trả ngươi?

Cảnh Xuyên Lăng nói:

- Các ngươi không nói sớm, ta đã cho hắn mượn rồi.

Cảnh Xuyên Lăng thở dài ra vẻ đau lòng năm khối linh thạch:

- Tiếc cho năm khối linh thạch của ta.

Một giọng nói the thé:

- Xuyên Lăng, ngươi thật là... Cảnh Ngôn dù gì từng là đệ nhất thiên tài của Cảnh gia chúng ta, hắn tìm ngươi một chuyến mà chỉ cho mượn năm linh thạch? Ngươi làm vậy khác nào khiến hắn bẽ mặt? Ta dám chắc hắn không nhận năm khối linh thạch của ngươi.

Giọng Cảnh Xuyên Lăng đắc ý nói:

- Vậy thì ngươi đoán sai rồi, hắn cầm ngay năm khối linh thạch. Chậc chậc, ta vốn tưởng hắn sẽ không nhận ý tốt của ta, ai ngờ. Ta hơi hối hận cho hắn mượn năm khối linh thạch, nếu sớm biết thì ta chỉ lấy ra một khối linh thạch.

Những người này biết Cảnh Ngôn chưa đi xa, bọn họ nói lớn tiếng cố ý để hắn nghe đối thoại, cũng chẳng quan hệ sẽ bị hắn nghe thấy.

Cảnh Ngôn đã là thời quá khứ, dù đắc tội hắn thì có sao?

Cảnh Ngôn sải bước rời đi, gò má mát lạnh, hắn thầm mặc niệm tên từng người ở trong sân của Cảnh Xuyên Lăng.

Cảnh Ngôn nghiến răng:

- Chờ xem đi! Các ngươi sẽ hối hận hôm nay nhục nhã ta!

Nếu không phải biết nguyên nhân bị rớt cảnh giới thì Cảnh Ngôn đã không tự tin như vậy, giờ hắn gượng dậy, đi lên chỉ còn là vấn đề thời gian.