Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 2




Khi Sở Dụ ra khỏi đồn cảnh sát, trong tay có nhiều hơn một cái túi nhựa, bên trong đều là kẹo hoa quả mà nữ cảnh sát nhét vào, đầy chật cả cái túi nhỏ, màu sắc rực rỡ.

Chọn một viên kẹo vị mơ, bóc giấy gói kẹo ra bỏ vào miệng, Sở Dư nghĩ tới gì đó, quay đầu lại hỏi Lục Thời đang đứng bên cạnh, "Ừm.....bạn học, kẹo, cậu có muốn ăn không?"

Cậu đối diện với Lục Thời, vẫn còn có chút sợ hãi, âm cuối yếu cả đi, dù sao cũng cảm thấy người trước mắt này còn đáng sợ hơn cả một hàng mấy tên xăm trổ ngồi bên trong kia.

Gió rất lớn, thời tiết vô cùng nóng nực, Lục Thời nóng nảy, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay phải, từ chối nói, "Không cần, tôi đi trước đây."

"À, ừ." Sở Dư gật gật đầu, theo thói quen muốn nói tạm biệt, lại nhanh chóng nuốt lại lời định nói — tạm cái gì mà biệt, không gặp nữa thì tốt hơn.

Đợi người đi xa tới khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, Sở Dụ đứng ở cửa đồn công an một lát, ngẩn người, đột nhiên nhớ lại mục đích đến đường Thanh Xuyên của mình – thịt bò của cậu!!

Do dự vài giây, cảm thấy thất vọng từ đáy lòng đối với trình độ tìm đường của mình, Sở Dụ quyết định mặt dày chút, đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua bình nước, nhân cơ hội hỏi đường.

Lục Thời sống trên đường Thanh Xuyên, ở căn nhà kiểu cũ ba mươi năm trước, bức tường xi măng bên ngoài đã dính một lớp bụi dày, cửa nhà thấp, lối đi nhỏ hẹp, sơn trên lan can cầu thang bong tróc từng mảng, lộ ra lớp sắt rỉ bên trong, góc tường còn có con nhện giăng lưới.

Anh có chút bệnh sạch sẽ không nặng không nhẹ, về nhà liền xông vào tắm rửa, cố ý rửa sạch tay ba lần, vết thương trên cánh tay tay trái bị nước ngấm trắng bệch, Lục Thời cũng không nhìn, lười để ý.

Thay một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, Lục Thời đang lau tóc thì điện thoại vang lên.

"Thạch Đầu?"

Bên kia điện thoại, Ngụy Quang Lỗi kinh hãi, giọng nói thô ráp, "Em ** cả nhà nó! Anh Lục, có phải tên ngu ngốc Triệu Gia Cường kia mang người tới chỗ anh rồi không?"

Lục Thời: "Ai?"

".........." Ngụy Quang Lỗi giống như bị bóp cổ, cả bụng hỏa không phun ra được, cậu chỉ đành chịu đựng giải thích trước, "Chính là cái tên thích mặc quần đùi màu đỏ ấy, xăm Thanh Long kín cả cánh tay, đi tới đâu đều nói mình là anh Cường, boss của bang Thanh Long ấy!"

Lục Thời ghép tên với người vào với nhau, "Ừ, buổi trưa anh ta chặn đường tôi ở trong ngõ nhỏ sau phố."

"Thực sự chặn anh lại?" Ngụy Quang Lỗi lại gấp gáp rồi, "Anh Lục, anh trai của em, anh không có đánh người ta tàn phế đấy chứ? Người có còn sống không?"

Thật sự không phải cậu thích não bổ, nhưng quả thực khi Lục Thời mới chuyển tới đường Thanh Xuyên, không ít người thấy anh tuổi tác vừa mới tốt nghiệp cấp hai, trong nhà cũng không có người lớn, đi tới đâu cũng chỉ lẻ loi một mình, những đồ đeo dưới chân mặc trên người cũng không phải là hàng giá rẻ.

Giống như con cừu non đột nhiên xông tới, toàn thân trên dưới đều viết, "Tôi là người có tiền, tôi vô cùng dễ bắt nạt", làm người khác nổi lên ý xấu.

Con Đường Thanh Xuyên này rất loạn, đều là những căn phòng cũ thay nhau phá dỡ chuyển đi nơi khác, đủ hạng người. Đặc biệt tới mùa hè, con người nóng nảy hơn, tụ tập ở trong ngõ nhỏ đánh nhau, cầm vũ khí sống mái với nhau, ngày nào cũng ồn ào tới nửa đêm, có đôi khi còn phải chiếm chỗ trước, nếu không người người chen chúc nhau sẽ không có chỗ đánh.

Cho nên ban đầu, suốt một khoảng thời gian dài, dường như ngày nào Lục Thời cũng đánh nhau. Nhưng sau đó, cả đường Thanh Xuyên này rất ít người dám động thủ với Lục Thời.

Mọi người đạt được nhận thức chung – không đánh được, không thể trêu vào, con mẹ nó nhìn giống cừu non, nhưng rõ ràng là sói hoang!

Từng có một người gan lớn xấu bụng, không tin điều này, thấy Lục Thời trẻ tuổi diện mạo lại đẹp, nửa đêm đi cạy khóa nhà anh, đêm hôm đó liền bị Lục Thời kéo ra hành lang đánh gãy chân. Người nọ đau đớn kêu lên, cả dãy phố đều có thể nghe thấy.

Lục Thời quăng khăn mặt trắng đi, lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, mở nắp uống mấy ngụm, "Không xảy ra chuyện gì, có người báo cảnh sát, tất cả cùng nhau vào đồn rồi."

Ngụy Quang Lỗi không ngờ rằng xảy ra chuyện thế này, "Sau đó thì sao?"

"Bọn họ vẫn ở trong đó, tôi ra ngoài ăn cơm trước."

Ngụy Quang Lỗi thở dài, lại tò mò, "Con mẹ nó vậy ai báo cảnh sát?"

Quy tắc ở đường Thanh Xuyên, có chuyện gì thì dùng nắm đấm để giải quyết, người báo cảnh sát đều là kẻ nhát gan.

Trong lời nói của Lục Thời hiếm khi mang theo ý cười, trả lời, "Một Đoàn viên Đoàn thanh niên Cộng sản."

"Hả?"

Trên trời mây đen ùn ùn kéo đến kín cả một khoảng, mặt đất nổi gió to, Lục Thời đi đến cửa hàng sửa chữa ô tô nhà Ngụy Quang Lỗi, gọi một tiếng "Thạch Đầu".

Ngụy Quang Lỗi từ trong phòng gọi với ra, "Đang tắm! Hai phút nữa!"

Lục Thời ngại phiền, cũng không đi vào, chỉ đứng bên ngoài cửa.

Xung quanh đều là cửa hàng cũ mười, hai mươi năm nay chưa từng đổi biển hiệu, Lục Thời hờ hừng nhìn qua, tầm mắt đột nhiên dừng lại.

Trước cửa quán Thịt bò Lão Dương ở đối diện, có một người đang đứng, bóng lưng rất quen mắt.

Ngụy Quang Lỗi mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao đi ra, thấy Lục Thời nhìn chằm chằm phía đối diện, "Anh Lục, em nghe nói mấy hôm trước anh giúp chú Dương viết bài quảng cáo trên mạng phải không, không ngờ rằng rất có tác dụng, không phải sao, lại dắt được một vị khách mới cho chú Dương!"

Thị lực của Lục Thời rất tốt, nhìn rõ ràng, thực sự là Đoàn viên thanh niên Cộng sản buổi trưa kia, tên là Sở Dụ.

Trên tay cậu còn mang theo một túi nhựa nhỏ đựng kẹo hoa quả, cậu ta không vào trong, ngồi ngay xuống bàn bên cạnh cửa quán. Có lẽ là chê mấy vết bẩn bám trên chiếc ghế nhựa, Sở Dụ còn rất kiên nhẫn cúi người, dùng khăn giấy lau mấy lần, mới do dự ngồi xuống.

Thu hồi tầm mắt, Lục Thời nhìn về phía Ngụy Quang Lỗi đầu còn đang nhỏ nước, "Ăn cái gì?"

"Trước khi mẹ em đi đánh bài đã cố ý hầm canh gà, nói anh sắp khai giảng rồi, nhiều lần thi được học bổng thứ nhất toàn khối, làm học bá cực khổ bao nhiêu, cần phải bồi bổ não! Còn dặn dò em uống ít thôi, em cũng rất buồn đấy, đối xử với con ruột của mình như vậy sao? Còn nữa, còn nửa tháng nữa mới khai giảng, sớm như vậy đã bổ cái gì mà bổ......."

Vừa cằn nhằn, Ngụy Quang Lỗi vừa lấy chiếc bàn gấp ở góc tường đặt trước cửa quán, Lục Thời đi lấy bát đũa, bưng nồi lên, hai người bê ghế nhựa ra bắt đầu ăn.

Còn chưa ăn xong, trận mưa đã chuẩn bị cả nửa ngày trời ào ào rơi xuống, mưa to như trút nước. Hệ thống thoát nước ở đường Thanh Xuyên rất bình thường, chưa được một lát trên đường đã dâng đầy nước, gieo giống là lập tức có thể nuôi cá.

Xuyên qua màn mưa dày đặc, Lục Thời có thể nhìn thấy Sở Dụ đã ăn xong, vô cùng vui vẻ nói chuyện với chú Dương, còn gói một phần thịt bò chuẩn bị mang đi. Chú Dương mang ô tới, có lẽ là đang hỏi Sở Dụ có cần hay không. Sở Dụ xua tay từ chối, cũng không đi, cậu ngồi trên ghế, ăn kẹo hoa quả trong túi nhỏ.

Ngụy Quang Lỗi đang tuổi lớn, ăn mấy miếng đã giải quyết xong một bát cơm, cậu uống xong nửa bát canh gà, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một phút giữa hiệp, lại nhắc tới đề tài anh Cường.

"Cái người được gọi là anh Cường kia, nghe nói đã theo dõi anh mấy ngày rồi, vẫn luôn không dám ra tay, đa phần là kiêng dè tin đồn về anh. Ngày hôm qua vài người bọn họ thu phí bảo vệ của mấy người bán hàng rong, đấu võ mồm với người ta, không biết làm sao, lại lôi anh vào. Hôm nay anh ta mang người tới chặn đường anh, có lẽ muốn chứng minh địa vị đại ca của bản thân."

Nói nhiều như vậy, Ngụy Quang Lỗi nói ra nửa câu sau, "Đều là anh em, mẹ em cũng như mẹ anh, mẹ của thằng nhóc Chúc Tri Phi kia cũng là mẹ anh, dù sao, ý của em là, muốn tìm người tới đồn công an cứu anh, anh trực tiếp gọi cho mẹ em là được, nếu như bà ấy không phải đang trên bàn chơi bài, thì chính là đang trên đường đi đánh bài, rất nhàn rỗi.

Lục Thời không thích gây phiền phức cho người khác, những chuyện có thể giải quyết anh sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết.

Nhưng đối diện với ánh mắt của Ngụy Quang Lỗi, anh "Ừ" một tiếng, "Được rồi, cảm ơn nhé."

Lục Thời tiếp tục rũ mi ăn cơm, dáng người thon dài lại mảnh khảnh, cho dù là tư thế ngồi, hay tư thế cầm đũa đều có sự khác biệt không thể nói rõ.

Mỗi lần tới lúc này, Ngụy Quang Lỗi đều cảm thấy người anh em này ngồi thật gần, nhưng lại cách thật xa.

Cậu đột nhiên nghĩ tới dì Tĩnh ở bên cạnh nhà Lục Thời từng nói chuyện với mẹ cậu, nói rằng khi Lục Thời vừa tới đường Thanh Xuyên chưa được bao lâu, còn có một người vệ sĩ mặc Âu phục, lái một chiếc siêu xe mà chỉ có thể thấy trên TV đi tới đây tìm Lục Thời, không được bao lâu thì đi, sau đó chưa từng quay lại.

Lúc này, lực chú ý của Ngụy Quang Lỗi bị hấp dẫn, buông bát xuống nói một câu thô tục, "Đm, chiếc xe kia, chắc cũng phải tầm bảy tám trăm vạn đấy nhỉ?"

Lục Thời ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của Ngụy Quang Lỗi, chỉ thấy một chiếc xe Rolls-Royce màu đen xuyên qua màn mưa, chậm chạp dừng lại ở cửa quán Thịt bò Lão Dương.

Cửa cạnh ghế lái mở ra, một tài xế mặc đồng phục đeo găng tay màu trắng, cầm một chiếc ô màu đen xuống xe, bước chân vội vàng đi qua đuôi xe, tới trước mặt Sở Dụ.

Nói chuyện mấy câu, Sở Dụ đứng dậy, đầu tiên nói lời tạm biệt với chú Dương, sau đó chui vào dưới chiếc ô, được tài xế che chở đi tới trước cửa xe, tài xế lại mở cửa xe ra, cậu mới ngồi vào ghế sau.

Điệu bộ này làm cho Ngụy Quang Lỗi kinh ngạc, "Không biết là cậu chủ nhỏ nhà giàu nào tới chỗ chúng ta trải nghiệm sinh hoạt? Chắc chú Dương vui lắm đây, có thể chém gió tới nửa năm rồi!"

Chiếc xe Rolls-Royce đi xa, Lục Thời thu lại ánh mắt, bưng bát lên uống ngụm canh.

Nhớ tới lúc ở trước cửa đồn công an, Sở Dụ xách theo một túi kẹo, hỏi anh có muốn ăn một viên không, ánh mắt nhàn nhạt, dưới ánh nắng mặt trời dường như hiện lên màu hổ phách.

Thực sự là đôi mắt trong sáng, không có chút lo lắng nào của một cậu chủ nhỏ.

Trên xe, Sở Dụ bị điều hòa thổi trúng có hơi lạnh, cậu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng trên kính thủy tinh đều là nước, một mảng mơ hồ, không nhìn rõ thứ gì cả —

Cậu luôn cảm thấy lúc vừa mới lên xe, người ngồi ở con đường đối diện kia có chút giống đại ca xã hội mà cậu gặp lúc trưa, nhưng không kịp xác định.

Nhưng mà xác định rồi thì làm sao?

Không để mình nghĩ thêm nhiều nữa, Sở Dụ xách túi kẹo hoa quả trong tay, nói với tài xế, "Chú Trần, chú có muốn nếm thử kẹo không, cháu có rất nhiều!"

Chú Trần nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, thấy Sở Dụ đang phồng má, cười nói, "Cậu chủ đừng ăn nữa, loại kẹo này không tốt, ăn vào không thoải mái, có hại cho cơ thể. Tôi vừa mới nhìn thấy, cửa hàng thịt bò kia cũng vậy, nếm thử chút mới mẻ là được rồi, không sạch sẽ. Dì Lan ở nhà đã làm bánh đậu xanh cho cậu, tôi ngửi thấy rất thơm."

Sở Dự có chút mất mác, muốn nói thịt bò rất ngon, tài khoản công chúng trên mạng không lừa cậu. Kẹo này cũng rất ngon, ăn vào không khó chịu chút nào, bàn tay nắm chặt túi kẹo không buông, cậu lại muốn nói hôm nay mình gặp một đại ca xã hội, cùng một đám xăm trổ đi du lịch một vòng đồn công an, nhưng cậu nín nhịn cũng không dám mở miệng.

Không muốn làm phật ý người khác, cuối cùng Sở Dụ chỉ nói một câu, "Vậy ạ, cháu về nhà nếm thử xem."

Chú Trần không nhận ra cảm xúc suy sụp của cậu, tiếp tục nói, "Sáng nay bà chủ về nhà lấy tài liệu quan trọng, hỏi một câu cậu đang ở đâu, tôi nói cậu chủ đã đi chơi với bạn rồi. Bà chủ để lại lời nhắn, gần đây bận, sẽ không về ở nữa."

Sở Dư nắm chặt giấy gói kẹo rực rỡ, ngón tay cọ cọ lên chút kẹo còn dính lại, dính nhớp nháp, rất khó chịu.

Ngây ngẩn một lúc, cậu mới gật đầu, "Cảm ơn chú Trần."

Chú Trần theo thường lệ khuyên nhủ, "Cậu chủ không nên cho rằng phu nhân không quan tâm cậu, trong lòng bà chủ vẫn có cậu mà, chẳng qua ông chủ đi quá đột ngột, tất cả áp lực đều rơi trên vai bà chủ, bận rộn như thế hiển nhiên không có thời gian quan tâm tới việc nhà."

Những lời này từ nhỏ Sở Dụ đã nghe rất nhiều lần, cậu đảo mắt qua, nhìn cảnh đường phố trong màn mưa bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới trả lời, "Vâng, cháu biết rồi ạ."

Vừa về tới nhà, Sở Dụ căn bản không dầm mưa, nhưng vẫn bị dì Lan vội vàng đẩy vào trong phòng tắm ngâm mình.

Ngâm có chút lâu, chân tay Sở Dụ mềm nhũn, thay quần ào, cậu soi gương, phát hiện tóc mình dài hơn một chút, móng tay rõ ràng mới cắt hôm qua, hôm nay lại dài ra một đoạn.

Chẳng lẽ cậu đã bắt đầu thời kỳ trưởng thành rồi?

Cậu không nghĩ nhiều, buổi tối nằm trên giường chơi game, trước lúc ngủ, cậu tự kể một câu chuyện ru ngủ cho mình rồi nhanh chóng chìm đi.

Nửa đêm, Sở Dụ nằm mơ thấy bản thân mình ngã xuống miệng núi lửa, toàn thân vô cùng nóng, huyết quản như muốn nổ tung.

Cậu lại mơ thấy trong ngõ nhỏ vòng vèo, ánh nắng chói mắt, Lục Thời nghiêng đầu nhìn qua, mặt mày âm trầm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, vết thương trên cánh tay trái còn chảy máu tươi tí tách.