Căn Phòng Nhung Nhớ

Chương 25: Thời gian trôi mãi




Giang Hải - Quá khứ hoàn thành

Em nhớ về anh như thế nào, mỉm cười hay rất lặng lẽ.

Thái Mãn Tâm và Tề Dực đi qua Đam Hóa quay trở về Đồng Cảng, hết ngồi xe lại đi tàu, hơn nữa trước đó thể lực của cô rất yếu, suốt đường đi gấn như chỉ ngủ.

Trong giấc mộng miên man đằng đẵng, những chuyện đã qua cứ ùa về. Gần như trong một hai ngày ngắn ngủi, cô đã thấy được tất cả những niềm vui ngọt ngào, nỗi bi thương, nhục nhã trong ba năm đã qua. Chỉ cảm thấy tâm trạng rối bời, dường như không thể chịu đựng được.

Hà Thiên Vĩ ở lại nhà nghỉ, cũng bận tối mắt tối mũi, nhìn thấy bóng dáng hai người từ xa, phấn khích chạy ra, vừa cười vừa nhảy, vẫy vẫy hai tay.

“Tạ ơn trời đất, cuối cùng em cũng về rồi, nếu không chỗ này thật sự phải đóng cửa!". Anh ta nói rồi gườm gườm nhìn Tề Dực: "Anh chạy đi đâu hả? Mãn Tâm vừa mới đi anh cũng nói phải đi ra ngoài hai ngày... A a a, tôi hiểu rồi". Anh ta như chợt tỉnh ngộ, chỉ vào mũi Tề Dực: "Thì ra anh biết Mãn Tâm đi đâu, vì thế mới đuổi theo cô ấy. Này, như thế là quá xảo quyệt đấy. Bắt tôi ở lại trông nhà nghỉ, anh có một chút tinh thần cạnh tranh công bằng nào không đấy?".

"Đừng làm khó Tề Dực nữa". Thái Mãn Tâm xua tay: "Gần đây mọi thứ trong nhà nghỉ vần tốt chứ?".

"Cũng tạm ổn. Mặc dù mọi thứ cứ loạn cả lên nhưng may mà khách trọ đều không phải là những người kén chọn, anh vẫn ứng phó được". Hà Thiên Vĩ than phiền: "Còn nói cái gì mà đây là nơi quan trọng nhất, là sự tin tường đối với tôi nhưng lại cùng anh ta ra ngoài. Như thế chẳng phải là lừa tôi sao?".

"Đâu phải vậy?". Thái Mãn Tâm đập vào đầu anh ta: "Vốn dĩ đây là nơi rất quan trọng. Cậu thấy đấy, cho dù tôi đi đâu thì cũng chỉ đi vài ngày, cuối cùng vẫn quay về".

"Em tìm chuyên gia tư vấn về hạng mục bảo vệ rừng ngập mặn à? Tiến triển thế nào rồi?". Hà Thiên Vĩ hỏi không ngừng.

"Không". Thái Mãn Tâm lắc đầu: "Tôi đi tìm một người bạn cũ".

Hà Thiên Vĩ vốn định hỏi tiếp nhưng thấy cô có vè mệt mỏi nên không hỏi nữa. Anh ta lườm Tề Dực, tỏ ý rất không bằng lòng.

Thái Mãn Tâm về phòng, mở cửa sổ, ngắm nhìn biển rộng mênh mông, đường chân trời xa tít. Đang là chiều tối, có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực từ từ chìm xuống biển, cảnh tượng thật rực rỡ. Đây chính là địa điểm lý tưởng nhất để ngắm hoàng hôn mà Giang Hải đã nói, đẹp hơn cả vịnh Đồng Cảng. Nhưng ngày hôm nay, cô không còn bất kỳ cơ hội nào cùng anh ngắm hoàng hôn.

Nhớ lại khoảnh khắc chiều muộn đã từng cùng Giang Hải và mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài trong nhà hàng nhỏ, cảm giác anh đang ở bên, gối đầu lên cánh tay nhìn sang. Đây không phải là hướng mặt trời lặn. Thái Mãn Tâm khẽ ngoảnh đầu, anh liền quay mặt đi. Cô nghĩ có lẽ đó chẳng qua chỉ là sự đa tình của cô. Nhưng khi quay đầu đi, vẫn có thể cảm thấy anh nhìn về phía cô. Cô quyết định không nhúc nhích, dưới ánh chiều tà, khuôn mặt của mỗi người đều nhuộm trong ánh sáng vàng mềm dịu. Cô nguyện tin rằng anh đã từng ngầm nhìn mình dịu dàng trong buổi chiều tà như thế.

A Tuấn đến nhà nghỉ, bước vào đại sảnh, chỉ nhìn thấy Hà Thiên Vĩ ngồi trên ghế, gườm gườm nhìn Tề Dực. Hà Thiên Vĩ nhìn thấy có người bước vào, hầm hừ một tiếng, đứng dậy đi vào bếp.

"Mẩy ngày hôm nay Thiên Vĩ cứ hỏi em hai người đi đâu". A Tuấn nhìn anh: "Em không biết phải giấu như thế nào, quyết định đưa bà đến Đồng Cảng ở hai ngày. Biết hai người về, em mới đi thuyền sang. Mãn Tâm đâu?".

"Cô ấy không được khỏe, về phòng nghỉ rồi". Tề Dực nhìn về phía phòng Mãn Tâm: "Cô ấy mệt rồi".

"Lẽ nào lần này hai người gặp được A Mai rồi?".

Tề Dực gật đầu: "Tìm từ bắc đến tận Sài Gòn".

"Cô ấy thật sự có đứa con của anh Hải...".

"Không. Nếu thật sự có chuyện lớn như vậy, A Hải sẽ không giấu anh".

A Tuấn nhíu mày: "Thế vì sao anh không ngăn cản Mãn Tâm sớm hơn?".

"Cô ấy lúc nào cũng ôm một tia hy vọng, mặc cho người khác nói thế nào, trừ phi cô ấy nhìn thấy, nếu không sẽ không từ bò".

"Không sai. Thực ra em cũng không tin lắm". A Tuấn thở dài: "Nhưng em không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu của Mãn Tâm. Quả thực cô ấy có chút cố chấp. Sau khi anh Hải đi, em thật không ngờ lại gặp Mãn Tâm ở Đồng Cảng. Cô ấy đã quay lại, hơn nữa quyết định ở lại.

Sau đó có người nhắc đến quả khứ của anh Hải, nói đến tin đồn A Mai có thai phải thôi học có lẽ có liên quan đến anh Hải. Thế là cô ấy bắt đầu nghe ngóng về tin tức của A Mai. Em không ủng hộ Mãn Tâm tìm tiếp. Về sau cô ấy lại quay về Bắc Kinh, tìm được giáo viên phụ trách quản lý lưu học sinh năm ấy ở trường của A Mai. Giáo viên đó nói A Mai thích một người chơi guitar ở cùng quê, hơn nữa sau khi mang thai đã tuyên bố là sẽ không bỏ đứa con của người mình yêu".

A Tuấn cũng nhìn về phía căn phòng của Thái Mãn Tâm, anh ta nói tiếp: "Sau khi quay về, cô ấy hỏi em có phải vẫn nhớ anh Hải không. Em nói, đúng vậy. Mãn Tâm nói: Tôi cũng rất nhớ anh ấy. Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa. Có điều nếu anh ấy có một đứa con thì tất cả sẽ khác. Tôi chỉ muốn biết A Mai có chăm sóc nó tốt không, có cần giúp đỡ gì không. Một mình cô ấy nuôi con nhất định là rất vất vả”. Em không lay chuyển được cô ấy, hơn nữa em cũng rất muốn biết liệu anh Hải có thật sự có con hay không, vi thê bắt đầu tìm kiếm tin tức của A Mai ở Việt Nam".

"Cuối cùng chuyện này cũng có thể kết thúc được rồi". Anh ta nói: "Mặc dù kết quả này không phải là kết quả mà Mãn Tâm mong muốn".

"Nếu thật sự tìm được con của A Hải, em cho rằng Mãn Tâm sẽ dễ chịu sao?". Tề Dực đan hai tay vào nhau: "Cô ấy sẽ càng khó thoát ra khỏi quá khứ. Thực ra cô ấy quay về Đồng Cảng, ở lại đây là để sống khép mình".

"Anh thật sự rất quan tâm tới Mãn Tâm". A Tuấn cười: “Thà để anh Hải không có con".

"A Hải đã không còn nữa. Lúc này điều quan trọng hơn là người còn sống tiếp tục sống vui vẻ". Tề Dực ngừng một lát: "Anh nghĩ, đây cũng là điều mà A Hài mong muốn".

Hôm sau A Tuấn khởi hành về Việt Nam. Trước khi đi đã đến thăm mộ Giang Hải. Thái Mãn Tâm và Tề Dực cùng anh đến nghĩa trang trên Lam Binh Sơn.

"Năm ấy, không lâu sau khi chị rời khỏi Đồng Cảng, anh Hải khuyên em nên quay lại trường học. Em đã đến Nam Ninh học ngôn ngữ. Hồi ấy, tiền học và chi phí sinh hoạt đều là anh Hải chi trả cho em". A Tuấn đặt một bó hoa bách hợp trước mộ, quay sang phía Thái Mãn Tâm: "Lúc anh ấy đi em không ở đây. Đó là điều đáng tiếc nhất trong lòng em. Mặc dù em biết cho dù lúc ấy em vẫn còn ở Đồng Cảng, chưa chắc anh ấy sẽ nói gì với em. Em cũng không thể ngăn cản anh ấy".

Thái Mãn Tâm mím môi: "Anh ấy rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình, lúc nào cũng vậy".

“Trong mắt anh ấy, có lẽ em vẫn là một đứa trẻ". A Tuấn buồn rầu: "Quả thực em luôn muốn trở thành người giống như anh Hải".

“Thôi đừng". Thái Mãn Tâm khẽ cười một tiếng: "Anh ấy có chút ích kỷ, không nghĩ đến tương lai, không có tinh thần trách nhiệm, không thích bị ràng buộc".

"Chị nghĩ về anh Hải như vậy sao?". A Tuấn hỏi.

"Dĩ nhiên, cậu cũng có thể nói anh ấy rất kiên quyết, không bị người khác khống chế, không hứa hẹn bừa bãi. Thực ra anh ấy là người như thế nào đều không quan trọng, chẳng phải sao?".

"Cô còn nhớ không, tôi đã nói là sau khi về Đồng Cảng, tôi sẽ đưa cho cô một thứ?". Tề Dực thò tay vào túi.

Thái Mãn Tâm gật đầu: "Lúc ấy tôi hỏi anh, anh an ủi tôi hay là làm cho tôi tê liệt?".

Tề Dực lấy chiếc MP3 luôn mang bên mình, đặt vào tay cô: “Tôi không biết như thế này có làm cô buồn hơn không, nhưng ít ra, hy vọng cô không còn canh cánh trong lòng, không còn nghi ngờ tình cảm của A Hải đối với cô".

Cô nhận lấy mà vẫn cảm thấy nghi ngờ, đeo tai nghe rồi bật lên, nghe thấy Giang Hải ho một tiếng rồi hỏi: "Được chưa?"

Bao nhiêu năm qua đi lại được nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân cô run lên.

"Được rồi". Là câu trả lời của Tề Dực.

Sau đó là tiếng gảy đàn. Sau một hồi tĩnh lặng, dây đàn và thân đàn đều rung lên, dư âm chưa dứt thì giai điệu chậm rãi đã từ từ vang lên, giống như con đường ngoằn ngoéo xuyên qua màn sương dày đặc bao phủ dãy núi, tiếng đàn vang vọng, cao và xa giống như ánh mặt trời xua tan sương mù, đứng trên đỉnh núi vươn mắt nhìn mặt biển bao la xanh thẳm. Anh huýt sáo, mang theo giai điệu dân ca, giống như thiên thần tinh nghịch vui đùa giữa núi rừng.

Chính là bài hát Hành trình trở về quê hương.

Giai điệu dần dần chậm lại, trở nên dịu dàng hơn. Từng âm tiết đều đang ngân nga vang vọng, dường như không nỡ rời xa thị trấn ven biển yên bình này.

Bản nhạc kết thúc, nghe thấy Giang Hải nói: "Cậu về nghe lại, xem xem có thể sửa được chỗ nào không".

"Đã hay lắm rồi". Tề Dực cười: "Mình chỉ tò mò, cậu mà cũng viết nhạc cho con gái".

"Quả thực có chút khó khăn". Giang Hải cũng cười: “Từ trước tới nay mình không thích làm chuyện ấu trĩ như thế này. Có điều...". Anh ngừng một lát: "Có lẽ là viết cho mình. Mình nghĩ cô ấy không có cơ hội nghe bài này nữa".

"Nếu cô ấy quay lại, cậu sẽ giữ cô ấy lại chứ?".

Giang Hải im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cô ấy sẽ không quay lại".

"Nếu, nếu cô ấy quay lại thì sao?".

Anh vẫn không nói gì nhưng lại chơi một đoạn guitar, là bài Dũng cảm một chút của Triệu Truyền.

Anh nhận ra mình đã mất đi một thứ rất quan trọng

Năm ấy anh cần dũng khí để quen em

Nó giúp anh mạnh dạn nói với em tình cảm của anh

Bây giờ anh sợ phải nhớ lại những gì đã qua

Dũng cảm là điều mà ngày hôm nay anh không thể đối mặt

Bởi vì đối mặt với dũng cảm sẽ không có em trong ký ức

Sự yếu đuối của anh luôn nhắc nhở anh phải chăm sóc bản thân

Nếu lúc đầu chăm sóc em thật tốt thì bây giờ cũng không bị bản thân từ bỏ

……..

Anh chơi hai đoạn rồi lại cười như trẻ con. Dường như Thái Mãn Tâm có thể nhìn thấy dáng vẻ lắc đầu ngao ngán của anh.

"Đúng là, chẳng khác nào thằng trẻ con. Này, lão quái, không phải là cậu vẫn đang ghi âm đấy chứ? Sao đèn đỏ vẫn sáng...".

Đoạn ghi âm vụt tất, Thái Mãn Tâm nắm chặt chiếc MP3, áp sát vào ngực mình.

"Bây giờ em hiểu rồi, em hiểu rồi". Cô phủi bụi bám dính trên bia mộ: "Nhưng vì sao anh phải tránh em? Vì sao...".

Mây từ núi kéo xuống, che lấp ánh mặt trời, ánh nắng lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt của Giang Hải trên tấm bia mộ, ngỡ như anh đang mỉm cười.

"Nhưng quá muộn rồi, đúng không?". Thái Mãn Tâm gào khóc, hôn lên tấm di ảnh cùa Giang Hải: "Em muốn làm chút gì đó cho anh, tiếc là em không làm được gì cà".

Gió nổi lên, mây tan rồi lại hợp. Nhìn quanh bia mộ sừng sững, thời gian như thoi đưa, đời người chẳng qua chỉ có thế. Cô vuốt ve tấm bia đá buốt lạnh, âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào đứt quãng.

Trong căn nhà gỗ do chính tay anh dựng lên, Thái Mãn Tâm nhớ lại khoảng thời gian trong sáng ở Đồng Cảng ba năm trước, khoảng thời gian không có quá nhiều vướng mắc tình cảm, chỉ có tiếng cười.

Nhưng bây giờ cô chỉ có thể cầm cây đàn guitar đã từng thuộc về Giang Hài, không thể đàn được bất cứ điệu nhạc nào. Ôm thật chặt, toàn thân run rẩy nghẹn ngào, gục đầu lên hộp đàn, giống như gục lên vai anh đau đớn gào khóc. Không biết đã sai lầm ở đâu – có lẽ cô đã sớm biết. Giống như một chuỗi vòng ngọc trai, từng hồi ức vẫn còn đang phát sáng lấp lánh nhưng sợi dây gắn kết chúng đã đứt. Tất cả những hạt ngọc trai rơi vãi khắp nơi. Cô thử nhặt từng hạt nhưng vĩnh viễn không the nối được từ đầu đến cuối.

Cuối cùng chúng vẫn phải xa nhau, giống như cô và anh.

Ban đêm, Thái Mãn Tâm không ngủ được, nằm bò bên cửa sổ nghe tiếng sóng biển không ngừng nghi. âm thanh sóng biển vồ vào đá rồi tung bọt trắng xóa hay khe khẽ vuốt ve bờ cát trắng thi thầm quyện vào nhau, cao cao thấp thấp, giống như đang kể tất cả những câu chuyện ẩn giấu dưới lớp sóng biển. Cho dù thế nào cũng không thấy chán.

Mỗi khi cô có tâm sự là lại khoác áo di dạo bên bờ biển. Nước biển xô lên ngập qua mu bàn chân, cảm nhận cát mịn luồn qua kẽ chân. Trong đêm tối tĩnh lặng, trái tim bỗng trở nên bình thản, dịu dàng.

Đi dọc theo bờ cát, gần như đi tới tận cùng con đường mà ánh đèn có thế chiếu tới, bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng người đang ôm hôn nhau. Nghe thấy có người lại gần, hai người vội vàng dừng lại. Nhìn thấy Thái Mãn Tâm, cô gái ngượng ngùng muốn gạt tay đối phương nhưng chàng trai không chịu buông tay.

Thái Mãn Tâm nhận ra hai người. Họ tốt nghiệp hai trường khác nhau nhưng cùng đến đây du lịch và quen nhau. Cô đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi vốn không quen biết đã sa vào lưới tình giữa trời xanh biên biếc. Không gian này quá lãng mạn, mà con người thì rất dễ cởi mở tấm lòng khi thực sự vui vẻ.

Tuy nhiên tình cảm trong chuyến đi này rất hiếm có thể phát triển thành tình yêu lâu bền. Thái Mãn Tâm chân thành chúc phúc cho từng đôi, cho dù sau này có chia tay thì cũng đừng làm tổn thương nhau. Chỉ coi đó là một khúc nhạc lãng mạn trên con đường đời là được.

Bẽn bờ biển vĩnh viễn có những đôi yêu nhau nắm tay nhau ngắm sao, nhưng cô sẽ không bao giờ chờ được cuộc gặp gỡ lãng mạn ấy thuộc về mình.

Cô đi đến bãi cát tĩnh lặng cách xa ánh đèn, cởi bỏ chiếc áo sơ mi khoác trên người, để lộ bộ quần áo tắm. Nước biển trong đêm tối vẫn ám áp, cô đi từng bước, từng bước, giống như hòa vào vòng tay tĩnh mịch, yên bình của biển. Cái màu xanh đen trên ranh giới không biêt đâu là trời đâu là biển có sức hút to lớn, cuốn hút cô lao mình vào đó. Ngửa mặt bơi trên mặt nước, bầu trời lấp lánh ánh sáng, ngân hà như một dải lụa vắt ngang bầu trời, dường như muốn chảy đến tận cùng khoảng giao giữa trời và biển.

Không biết đã bơi bao lâu, đến tận khi bụng đói cồn cào, Thái Mãn Tâm mới nhớ ra mình chưa ăn tối. Cô quay người bơi về, qua ánh trăng yếu ớt, nhìn thấy Tề Dực đứng ở chỗ nước ngập đến đầu gối, nhìn về phía mình.

"Anh ở đó suốt sao?". Cô hỏi.

Tê Dực đưa khăn cho cô: "Nếu cô tiếp tục bơi về trước, tôi sẽ kéo cô lại".

"Anh cho rằng tôi sẽ bơi qua đó và sẽ không bao giờ quay lại sao?". Thái Mãn Tâm lau tóc, khoác áo ngoài rồi ngồi trên khúc gỗ trên bờ biển: "Anh đã từng thử bơi vào ban đêm chưa? Ánh trăng đã đủ sáng rồi, sẽ không cảm thấy sợ hãi hay bi thương. Chỉ cảm thấy mình và trời đất hòa vào nhau".

"Ra ngoài một mình lúc này rất nguy hiểm, không nói đến những cái khác, nếu bị chuột rút thì làm thế nào?”

“Tôi đã từng bị một lần". Thái Mãn Tâm nghiêng đầu: "Lúc ấy tôi đau đến nỗi không thể duỗi thẳng chân, trong lúc hoảng loạn đã uống hai ngụm nước biển, bị sặc tới nỗi không tìm được phương hướng. Biết rằng mình đã bơi đi rất xa rồi, trong lòng thầm nghĩ, ha, có thể sẽ không quay về được nữa".

"Sau đó thì sao, cô cầu cứu? Có người đã phát hiện ra cô?".

Cô lắc đầu: "Miệng và mũi tôi đầy nước. Lúc ấy tôi nghĩ có lẽ đây chính là cảm giác bị chết đuối. Bỗng nhiên cảm thấy ở rất gần A Hải, không biết khi tàu đánh cá gặp bão và chìm xuống, cảm giác cùa anh ấy có giống tôi lúc này không. Thế là bỗng chốc cảm thấy chẳng có gì đáng sợ cả, bình tĩnh trở lại. Tôi ngoi lên mặt nước, ngửa mặt để mũi nhô lên, cứ như thế để sóng cuốn đi, một lúc sau thì chân chạm cát".

"Biển vẫn chưa muốn mang tôi đi". Cô khẽ cười: "Nó chỉ mang A Hải đi".

Thái Mãn Tâm lại hỏi: "Anh biết vì sao tôi lại sống ở đảo Lệ chứ không phải là Đồng Cảng có cùng hồi ức với A Hải không?".

"Bời vì hồi ức chỉ có thể là hồi ức mà thôi".

"Đúng vậy, tôi rất sợ đi qua những nơi quen thuộc". Thái Mãn Tâm cầm cành cây, viết dòng chữ "Missing U" lên bãi cát. Tôi không nỡ đi quá xa, nhưng lại không dám ở quá gần. Chỗ này là thích hợp nhất, hơn nữa lại hướng ra biển. Có lúc tôi đứng trong phòng nhìn ra, luôn có cảm giác anh ấy đang ờ bên kia bờ biển, chỉ có điều đó là nơi mà tầm nhìn của tôi không thể tới được".

"Có lẽ từ trước tới nay tôi đang trốn tránh, sống trong thế giới của mình". Thái Mãn Tâm đứng dậy: "Bây giờ tôi đã tìm thấy người mình muốn tìm, cũng giải đáp được nghi vấn trong lòng mình. Đã đến lúc quay về với hiện thực rồi. Tề Dực, cảm ơn anh". Cô chân thành nói: "Nếu không có anh thì có lẽ tôi sẽ không tìm thấy A Mai, càng không biết được suy nghĩ của A Hải trước khi đi. Thực ra anh tới đây là để chờ cơ hội nói cho tôi biết tất cả, đúng không?".

Tề Dực gật đầu: "Cô có trách tôi đến quá muộn không?".

"Sao có thể thế được?". Thái Mãn Tâm mỉm cười: "Nếu không phải sự cố chấp trong mấy năm nay khiến tôi cảm thấy kiệt quệ, có lẽ tôi sẽ rất khó bình tĩnh đối mặt với tất cả những chuyện mới biết gần đây. Có lẽ sẽ hụt hẫng, sẽ tiếc nuối, sẽ vô cùng đau khổ. Nhưng bây giờ tôi không như vậy, bởi vì tôi biết thời kỳ thê thảm nhất đã qua rồi".

“Tôi muốn quay về Bắc Kinh". Cô nói: "Tôi nên rời Đồng Cảng một thời gian mới có thể thật sự suy nghĩ được rốt cuộc mình phải làm gì. Còn nhớ email mà Oliver đã gửi trước khi tôi đi Việt Nam không? Anh ấy đã đưa ra rất nhiều ý kiến hữu ích về hạng mục rừng tái sinh ở Đồng Cảng - Đàm Hóa. Tôi muốn về nói chuyện với giáo viên hướng dẫn. Hiện nay cô ấy đã làm rất nhiều nghiên cứu về kinh tế tài nguyên. Tôi muốn nhờ cô ấy hướng dẫn, nếu không cho dù hạng mục của chúng ta qua được vòng thẩm định đầu tiên thì vẫn còn vòng thứ hai, vòng thứ ba. Tôi hy vọng có thể thành công. Về riêng tư, tôi hy vọng nơi đây có thể biến thành nơi giống như A Hải đã nói, nước sông trong vắt, đom đóm bay đầy trong rừng ngập mặn hai bên bờ sông".

"Tôi nghĩ cô đã biết mình muốn làm gì rồi". Tè Dực cúi đầu, ngắm nhìn đôi mắt của cô: “Tinh thần chiến đấu sục sôi".

"Dĩ nhiên". Cô phồng má rất trẻ con: "Có phải là phải giống như trong phim Hàn Quốc, nói fighting, fighting?". Cô vung nấm đấm. Tề Dực cũng cười, sờ mái tóc ướt sũng của cô.

Bên bờ biển sóng vỗ, hai người cách nhau gần đến thế. Gió ngừng thổi mới cảm nhận được hơi thở đang đan xen vào nhau, có thể ngửi thấy mùi của đối phương. Tề Dực vẫn còn đặt tay trên mái tóc của Thái Mãn Tâm, cổ tay gần như áp sát vào mặt cô. Khuôn mặt mịn màng của cô hiện lên dưới ánh trăng, mang theo vầng sáng dịu dàng.

Tề Dực do dự, muốn vuốt ve khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên má cô. Ý nghĩ này khiến sống lưng anh đông cứng, hai tay nắm chặt, vội vàng né ra sau, kẽ ngón tay vẫn còn mắc vào một sợi tóc của Thái Mãn Tâm khiến cô kêu lên một tiếng.

"Chúng ta về thôi". Anh nói: "Cô nên tắm nước nóng đi, ở biển gió to, cẩn thận kẻo cảm lạnh".

Hai người một người đi trước một người đi sau. Nhìn hình bóng thướt tha trước mặt, Tề Dực không kìm được nhớ lại cảnh tượng lúc ấy. Một bản nhạc kết thúc, dư âm của tiếng đàn guitar vẫn còn, Giang Hải ấn tay lên dây đàn, không gian trở nên yên tĩnh: "Đợi sau khi chuyện này kết thúc, nếu tất cả thuận lợi, nếu vẫn còn cơ hội có thể liên lạc với cô ấy". Anh mỉm cười: "Mình nghĩ có lẽ nên cho cả hai một cơ hội".

"Mình đảm bảo tuyệt đối không có một sai sót nào". Tề Dực đáp lại: "Sẽ có kế hoạch tỉ mỉ và biện pháp đảm bảo an toàn. Hơn nữa như thế cũng có thể rửa sạch hiềm nghi của cậu".

"Vốn dĩ mình không bận tâm trên bản lý lịch có vết nhơ nào không, chỉ cần không hổ thẹn với lòng mình". Giang Hải nhíu mày: "Nhưng bây giờ mình phải suy nghĩ về tương lai rồi. Ha ha, cô ấy đúng là phiền phức".

Nhưng không lâu sau đó, phòng khách mà hai người nói chuyện đã trở thành nơi đặt linh cữu của Giang Hải.

Căn phòng của Giang Hải rất đơn sơ, Tề Dực nhanh chóng dọn dẹp xong nhưng không biết phải giao lại những di vật của anh cho ai. Anh lấy lại chiếc điện thoại của Giang Hải, mở nhật ký cuộc gọi, muốn xem xem có thể tìm thấy bất kỳ người thân nào của anh hay không.

Lúc ấy, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, màn hình hiện số điện thoại lạ. Tề Dực biết đó là số điện thoại của nước ngoài, lập tức nhớ tới cô gái mà Giang Hải đã từng nhắc tới hiện đang làm việc tại Mỹ.

Anh chần chừ, rất lâu mà không thể nhấn nút nghe. Anh không biết phải giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra với một cô gái đang tràn đầy hy vọng như thế nào. Rốt cuộc lúc này chuyện gì sẽ khiến cô ấy bị tổn thương nhiều hơn, là sự tuyệt tình của Giang Hải trong tưởng tượng của cô ấy hay là sự thật lạnh lùng tàn khốc?

Tề Dực vẫn còn đang đắn đo cân nhắc thì điện thoại đã ngắt. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút buồn phiền. Một lúc sau, chuông điện thoại lại vang lên, anh vội vàng ấn nút nghe.

"Alo, là em". Giọng nói truyền qua ống nghe, lẫn với tạp âm của tín hiệu đường xa.

Bỗng nhiên Tề Dực ý thức được sự lỗ mãng của mình, anh cầm chiếc điện thoại mà không nói được lời nào.

"Bây giờ em đang ở California, cách bờ biển không xa lắm. “Vì thế mới nhớ ra gọi điện cho anh". Giọng nói của cô run run, có vẻ rất căng thẳng.

"Em đến Mỹ đã gần bốn tháng rồi, rất nhớ những ngày ở Đồng Cảng. Nếu có cơ hội, mùa đông khi về nước em muốn đến đó thăm mọi người, bà Lục, A Tuấn, anh Thành... và cả anh nữa". Từ cuối cùng được kéo ra rất dài, dường như cô đã lấy hết dũng khí, ẩn chứa nỗi mong chờ vô hạn.

Tề Dực nắm chặt tay, nhớ lại lúc Giang Hải lắc đầu nói: "Cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa". Trong lòng anh vô cùng xót xa, vô cùng đau khổ và tự trách mình, không kìm được nước mắt.

"Đúng là anh vẫn còn đề phòng em". Giọng nói của đối phương đang run rẩy, oán trách trong chua xót, thật lòng cầu xin một cơ hội gặp mặt.

Tề Dực không thể nghe tiếp được nữa, đặt điện thoại xuống bàn, áp sát vào di ảnh của Giang Hài rồi quay người bỏ đi, thấp thoáng nghe thấy cô gái nghẹn ngào nói: "Em có thể gặp anh lần cuối cùng được không? Chỉ cần anh nói một câu, hoặc là mỉm cười, em sẽ cảm thấy mối quan hệ này kết thúc tốt đẹp. Vì sao anh không chịu?".

Anh ngồi trước cửa, gió thổi rất mạnh, mùa mưa đã đến. Tề Dực gục đầu lên cánh tay, nắm chặt bàn tay, ra sức đấm vào đầu.

"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này, chúng ta đều rất buồn". Có người vỗ vai anh: "Cậu đừng tự trách mình. Đây không phải là lỗi của cậu. Chúng ta đều không ngờ điện thoại không dây mất tín hiệu trong mưa bão, Giang Hải lại quay về thuyền".

“Tôi sẽ không tha thứ cho mình". Tề Dực đứng dậy: "Là tôi đã thuyết phục cậu ấy mạo hiểm. Tôi không có cách nào ở lại, thản nhiên chấp nhận những lời khen ngợi hay vinh dự gì cả. Tôi muốn rời khỏi một thời gian, hy vọng anh hiểu cho".

Anh không ngờ hai tháng sau cô gái ấy lại quay lại Đồng Cảng, hơn nữa còn cố chấp ở lại. Hồi ấy anh tham gia một tổ chức tình nguyện, đi khắp những vùng đất nghèo đói giống như những nhà tu hành khổ hạnh.

Anh biết một ngày nào đó sẽ nói cho cô biết tin tức cuối cùng của Giang Hải. Đó là tâm nguyện cuối cùng mà anh có thể làm cho Giang Hải.

Từ đó về sau, không biết anh và cô có nên liên quan đến nhau nữa hay không.