Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 183: Tiểu nhân đắc chí




Huân chương bảo vệ nước Trung Quốc là huân chương vinh dự cao nhất của Trung Quốc, phải là anh hùng giúp đỡ quốc gia dân tộc trong thời nguy nan mới có thể giành được vinh dự này. Lập công thường thì có chế độ khen thưởng đặc biệt, sẽ không trao tặng vinh dự này. Diệp Thu một mình ra nước ngoài lấy về kết quả nghiên cứu quan trọng chấn hưng lực lượng quân sự Trung Quốc, việc này còn quan trọng hơn so với việc cứu nước cứu dân.

Lạc hậu sẽ bị đánh. Đạo lý này mọi người đều hiểu. Nhưng nếu ngươi có lực lượng quân sự hùng mạnh, vậy thì ngươi có khả năng tự bảo vệ mình, thậm chí ngươi còn có khả năng đi tấn công các quốc gia khác. Điều này đối với một quốc gia một dân tộc mà nói là một chuyện rất may mắn.

Con người luôn ích kỷ. Mà một quốc gia là do rất nhiều người tạo nên, cho nên quốc gia là ích kỷ nhất.

Nhiễm Tinh Thần cũng kinh ngạc như thế. Tối qua cô nhận được báo cáo nói Diệp Thu đã trở về, cô cũng lập tức thông báo tin tức này cho ông nội biết. Ông nội và mấy lão nhân khác cũng trao đổi tin tức với nhau. Việc này quan hệ trọng đại, mấy lão nhân đều cả đêm ngủ không yên. Bảo cô lập tức đi mời Diệp Thu tới hỏi tình hình tiến triển sự việc.

Nhiễm Tinh Thần cũng có chút hiểu tính cách Diệp Thu, đây là người thích dỗ ngọt. Lặn lội đường dài, vừa về nhà vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, mình đã dẫn người chạy tới mời hắn. Hắn không ném mình ra khỏi cửa sổ mới lạ. Sau đó cô kiên nhẫn giúp Diệp Thu làm một số việc, mấy lão nhân mới đồng ý ngày thứ hai gặp lại Diệp Thu. Ban đầu cô nhận lệnh dẫn Diệp Thu về nhà, sau lại nhận điện thoại của ông nội, nói là mang đồ vật và Diệp Thu tới quân bộ. Cuối cùng mệnh lệnh lại thay đổi, trực tiếp bảo bọn họ nhanh chóng tới Nam Hải nơi được coi là thủ phủ Trung Quốc. Nơi này thần bí mà lại thần thánh. Rất nhiều mệnh lệnh quan trọng lợi nước lợi dân đều được từ đây ban bố ra ngoài.

Sau khi cô vào nhìn thấy nghiều người lớn tuổi như vậy đều đang ở đây, có chút kinh ngạc. Hơn nữa ngay cả thủ trưởng cũng đang ở đây đợi, càng khiến Nhiễm Tinh Thần có chút bất ngờ. Lúc thủ trưởng nhắc tới muốn trao tặng huân chương bảo vệ Trung Quốc cho Diệp Thu, cô suýt nữa không thể khống chế được vẻ mặt của mình mà làm cho các lão nhân chê cười.

Đây chính là huân chương bảo vệ Trung Quốc. Mấy chục năm nay chỉ trao cho hai người. Đây chính là chuyện tốt danh tiếng lưu lại thiên cổ và cho con cháu. Nhìn vẻ mặt của các ông, có vẻ bọn họ sớm đã bàn bạc xong rồi. Thời kỳ hòa bình, huân chương bảo vệ Trung Quốc có thể ban phát ra một tấm, đúng là một chuyện rất đáng ăn mừng.

Lợi ích nhặt được đâu thể không cần? Lần đầu tiên Diệp Thu ưỡn thẳng ngực mình, sắc mặt nghiêm túc, tiếng nói chắc khỏe nói: "Cảm ơn thủ trưởng. Vì nhân dân phục vụ là việc mà mỗi người dân Trung Quốc nên ghi nhớ."

Thủ trưởng trịnh trọng trao chiếc hộp tới tay Diệp Thu, nói: "Rất tốt, thiếu niên mạnh, thì nước nhà mạnh, sẽ không có lễ trao huân chương, tốt hơn là đừng để bại lộ."

"Tôi hiểu ý của thủ trưởng" Diệp Thu mỉm cười gật đầu. Nếu người không biết thì còn tốt, nếu gặp phải người biết nhìn thấy tấm huân chương này còn không bị sợ hãi? Đồ vật này có thể mang đến cho mình rất nhiều vinh dự, đồng thời cũng có thể mang tới vô số phiền phức.

Ra khỏi ngôi nhà nhỏ màu hồng, Diệp Thu ngồi bên cạnh ghế phụ, thở dài một hơi, nói: "Không ngờ còn có điều bất ngờ vậy suýt nữa đã từ chối đi cùng cô rồi".

"Tôi từng nói, quốc gia sẽ không quên công anh". Đôi mắt Nhiễm Tinh Thần lướt qua khuôn mặt Diệp Thu, liền khởi động xe.

"Đúng vậy. Không biết đồ vật đó bán đi đáng giá bao nhiêu tiền. Hình như làm từ vàng."

"Nếu anh bán đi, có thể sẽ luận xử theo tội phản quốc."

"Nghiêm trọng như vậy?" Diệp Thu thầm nghĩ, vậy thì giữ lại là tốt rồi. Nếu không sau này ai cũng có thể sau lưng mình gọi mình là phản quốc, mặc dù xa cũng phải giết cho được…

Trong thời gian Diệp Thu rời đi, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hoàn toàn không tới trường học bài. Sau khi Diệp Thu trở về, cuộc sống của bọn họ mới trở lại bình thường.

Lần đầu tiên Diệp Thu tự lái xe tới trường, nhưng ở cổng trường bị bảo vệ gác cửa chặn lại. Diệp Thu chạy xuống đăng ký điền vào mẫu, sau đó rút tiền làm thủ tục đỗ xe, lúc này mới tìm một chỗ đỗ xe lại.

"Thì ra mình lái xe cũng phiền phức như vậy" . Lâm Bảo Nhi ngồi sau bĩu môi nói. Nha đầu này mặc áo sam liền màu trắng có hình gấu trúc trong phim hoạt hình, bên dưới là một chiếc quần thoải mái màu trắng, một đôi giày vải thoải mái, khuôn mặt trắng nõn. Hình như sờ là có thể chảy nước, đúng là rất đáng yêu.

"Lần đầu phiền phức một chút, sau này không thế nữa." Đường Quả mở cửa xe, nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, chúng ta lên lớp trước, xe giao cho anh đó."

"Mau đi đi. Sắp muộn rồi". Diệp Thu cười nói. Vừa nãy cùng với bảo vệ ở cửa đúng là đã dây dưa mất quá nhiều thời gian.

Sau khi Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đi khỏi, Diệp Thu liền điều khiển chiếc xe hàng sản xuất trong nước này đi tìm chỗ dừng xe mà bảo vệ nói với hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đại học Thủy Mộc có hai bãi đỗ xe, một nơi là bãi đỗ xe dưới hầm. chỗ này thu phí khá đắt. Mỗi tháng cần phải giao nộp năm trăm nhân dân tệ phí đỗ xe. Còn có một khu đất trống thí nghiệm trước tòa nhà. Mỗi tháng chỉ phải nộp hai trăm nhân dân tệ là được. Diệp Thu xót chiếc xe mới của mình, cho nên liền chọn bãi đỗ xe trong nhà.

Diệp Thu lái xe lúc định chạy dọc theo đường xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, phía sau lại vang lên tiếng vòi ô tô dồn dập.

Diệp Thu từ gương chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe Hummer màu đen nhìn có vẻ khá hoành tráng. Lái chiếc xe đáng giá mấy trăm vạn tới trường, hoàn cảnh gia đình đúng là không đơn giản.

"Hey, ta nói ngươi nhanh lên chút được không?" Chủ chiếc xe phía sau thấy chiếc xe phía trước xe mình dừng lại hồi lâu mới ì ạch giống như con rùa bì bạch xuống núi, không kiên nhẫn được mà thúc giục.

Hiện giờ là đoạn đường vòng dốc đứng xuống, phía trước Diệp Thu còn một chiếc xe đang chậm rãi chạy xuống. Lái xe hình như là một cô gái. Kỹ thuật lái xe hình như cũng không thuần thục lắm, cho nên vận tốc rất chậm. Diệp Thu cũng chỉ có thể lái xe chậm chậm theo cô đi xuống dưới.

Người đằng sau đang giục hắn, lẽ nào hắn có thể bay qua người phía trước? Diệp Thu không có thiện cảm gì với với kiểu rêu rao của hắn, cũng chẳng buồn đáp lại hắn.

"Ta xem, tiểu tử người sao lại nghe không hiểu tiếng người? Bảo ngươi nhanh chút, ngươi có nghe thấy không?" Chủ chiếc xe phía sau lại lên tiếng quát, trong giọng nói đã mơ hồ có chút tức giận.

Tiếng Diệp Thu nổ xe, trong thùng xe truyền tới tiếng hát của Vương Phỉ. Cô gái đó là ca sĩ Đường Quả thích nhất, còn mua về tất cả đĩa của cô. Nhìn từ phương diện này, thật ra Đường Quả cũng là một cô gái rất tinh tế.

Chiếc xe MINI màu hồng phía trước cuối cùng cũng từ từ chạy qua đoạn sườn dốc này, xe của Diệp Thu cũng theo đó đi xuống bãi đỗ xe rộng lớn bên dưới tòa nhà. Sau khi chiếc xe MINI màu đỏ đỗ xong, Diệp Thu cũng dừng đứa con phương đông của mình ở bên cạnh nó.

"Ấy, sao lại là anh?" Người lái xe MINI gỡ kính mắt màu tím xuống, vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Thu.

"Cô là…xì hơi…. cô gái tập thể dục thẩm mĩ?" Diệp Thu suýt nữa đã nói ra cách xưng hô cô gái xì hơi. Nếu đúng là cho con gái người ta một biệt hiệu như vậy, người ta còn không liều mạng với mình.

Sắc mặt cô gái bỗng đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Thu nói: "Anh mau quên hết chuyện này đi?"

"Ha ha. Nếu không nhìn thấy cô, tôi đã quên hết rồi" Diệp Thu cười nói. Chỉ là gặp một lần ở lớp học thái cực quyền, không ngờ có thể lại quen biết nhau ở trong bãi đỗ xe, nếu không Diệp Thu đúng là đã quên cô bạn học này rồi.

"Không được. Anh phải tiếp tục quên đi, quên cho tới khi không nhớ ra được thì mới dừng lại" Cô gái nhìn khuôn mặt đang cười của Diệp Thu, dậm chân nói.

"Bạn học ơi, cô không phải là đang ép buộc sao? Thật ra tôi cũng muốn quên hết. Nhưng tiết thể dục tới, cô không lắc lư trước mặt tôi sao?"

Diệp Thu rút chìa khóa xe, chui từ trong xe ra, nói: "Vào lớp rồi, học sinh giỏi chưa bao giờ đến muộn cả."

Cô gái xem giờ, biết mình cũng tới muộn rồi. Vội vàng nhổ chìa khóa xe, lấy túi xách đi ra ngoài.

Choang!

Một tiếng lớn vang lên, Diệp Thu quay đầu lại nhìn, chiếc xe mình mới mua không lâu kính phía trước bị người ta đập vỡ tan tành. Một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu xanh cầm một chiếc côn sắt vẻ mặt cười cợt đứng bên cạnh xe.Thấy Diệp Thu quay đầu nhìn lại, cười nói: "Tiểu tử, coi như ngươi xui xẻo. Chiếc côn sắt của ông lâu lắm rồi không dùng tới. Hôm nay để nó chơi cho thỏa thích."

Người này là đến từ thế giới ma vương, trong xe chuyên cất giấu chiếc côn sắt dùng để gõ xe người ta?

"Ngươi biết ta là ai không?" Diệp Thu ngẩn người, tức giận hỏi.

Mình vừa mới được trao tặng huân chương bảo vệ Trung Quốc. Đồ vật này giống như lệnh bài thời cổ hoàng đế ban cho đại thần, có thể làm kim bài miễn tội. Không ngờ kẻ không có mắt này này lại chạy tới đập xe của mình. Lần này mình cũng phải ra oai chèn ép người khác mới được.

Cuộc sống này hắn hướng tới lâu rồi, mãi cho tới khi có được huân chương bảo vệ Trung Quốc mới có năng lượng muốn thử xem.

"Không cần biết ngươi là ai, số xe ông đây đập không 100 cũng tới 80 chiếc rồi. có có thể nhớ nổi người nào? " Người đầu tròn óc tròn hinh thường nói: "Ngươi nhớ tên ta là được rồi. Ta tên là Mã Uy, sau này nhìn thấy xe của ta tốt nhất là tránh xa một chút, đừng có giống con rùa lề mề phía trước, làm mất hứng của ông đây."