Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 209: Giết




Đường Quả giương nanh múa vuốt đánh tới, hai tay đánh đấm loạn xạ lên người Diệp Thu. Diệp Thu vừa lấy tay ngăn lại, vừa nói: "Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, sẽ khiến người khác chê cười đấy?"

"Tôi mặc kê. Bọn họ cả ngày chỉ muốn bắt cóc tôi, tôi còn phải để ý tới bọn họ ư?" Mặc dù miệng Đường Quả nói như vậy, nhưng sau khi sờ ngực Diệp Thu vài cái, vẫn chỉnh lại quần áo ngồi về chỗ.

Người đàn ông trung niên nghe thấy lời Đường Quả không hề thay đổi, rất nhẫn nại đứng ở đó nhìn Đường Quả và Diệp Thu biểu diễn. Lúc hai người người hết ầm ĩ, mới lên tiếng nói: "Diệp tiên sinh, không phải tôi hoài nghi thành ý của ngài. Chỉ là lựa chọn của ngài khiến tôi không thể không nghi ngờ. Cho nên, tôi muốn chúng ta vẫn nên vào trong trao đổi thì tốt hơn."

Diệp Thu còn chưa nói, Đường Quả lại có chút tức giận, chỉ người đàn ông trung niên mắng: "Là các ngươi bảo hắn dẫn tôi đến, bây giờ người ta dẫn người đến rồi, các ngươi lại sợ này sợ nọ? Làm bắt cóc như vậy cũng không có cốt khí rồi? Ta có thể rất có trách nhiệm nói cho ngươi, chúng ta sẽ không vào trong. Ngươi không tin chúng ta, ngươi nghĩ rằng chúng ta có lập trường gì để tin ngươi? Chú à, chú phải nhớ rõ thân phận của chú, chú là kẻ đi bắt cóc".

Lúc tới Diệp Thu đã bàn bạc kỹ với Đường Quả, để cô cố ý trì hoãn kéo dài thời gian. Chỉ cần Tiểu Bạch cứu được người ra, hắn cũng có thể bắt được nhân vật thần bí gọi điện thoại cho hắn. Từ miệng hoặc đầu của người này , có thể có được chút tư liệu về tổ chức nào đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Chỉ là điều khiến Diệp Thu không ngờ tới là. Bọn họ đúng là quá cảnh giác. Người đàn ông gọi điện thoại đó hoàn toàn không muốn lộ diện, lại tìm một con rối tới ứng phó thay mình. Diệp Thu biết, cho dù có bắt người trước mặt mình lại, e là cũng không thể có được tin tức hữu dụng gì từ miệng hắn.

Người đàn ông trung tuổi nghĩ ngợi, kết nối với thiết bị đàm thoại trên cổ áo, sau khí nói vài câu khó hiểu gì đó, liền nói: "Được. Chúng ta đồng ý điều kiện của các người. Trao đổi ở cửa."

Chỉ là lúc nói câu này, hắn vẫn cảm thấy rất sai lầm. Người này rốt cuộc là bảo vệ cái gì, sao lại đem cô chủ của mình tới đây trao đổi bạn gái chứ? Ai mời tên vệ sĩ thế này cũng thật là xui xẻo?

"Bây giờ các người có thể dẫn bạn gái ta ra rồi chứ?" Diệp Thu lên tiếng nói.

Người đàn ông trung niên quay người ra hiệu tay hai cái vào trong sân, cánh cửa trong sân lập tức mở rộng, một đám người đi ra. Ở giữa là một cô gái, tóc dài đến vai, đầu cuối xuống, DIệp Thu không nhìn thấy mặt.

"Bảo cô ấy ngẩng đầu lên. Ta phải nghe thấy giọng nói của cô ấy đẩm bảo cô ấy vẫn an toàn" Chân Diệp Thu giẫm chặt chân ga bên dưới, lên tiếng nói.

Đường Quả lo lắng nắm cánh tay Diệp Thu, nhỏ tiếng hỏi: "Diệp Thu, anh không thật sự có ý định đem tôi ra trao đổi đấy chứ?"Một chiếc xe hải mã màu bạch kim nhẹ nhàng dừng lại bên đường, giá chiếc xe này không cao, hơn nữa một số bộ phận trong xe đều hơi cổ xưa, la bàn và da ghế đã sổ lông. Nhưng chủ xe lại là một người đàn ông khiến vô số thiếu nữ hét lên đến chóng mặt mất.

Âu phục màu đen không vết nhăn, gang tay vải bông trắng như tuyết, khuôn mặt cổ điển giống như băng lạnh ngàn năm, cho dù là xuân hạ thu đông, đều là trang phục tiêu chuẩn của Tiểu Bạch.

Trên thế giới này chỉ có ai người làm Tiểu Bạch cười, nhưng càng nhiều người Tiểu Bạch không coi họ là người.

Mở thùng ô tô ra, từ bên trong lấy ra lấy ra một cái hòm mật mã làm từ thép tinh chế. Ngón tay đeo gang tay của Tiểu Bạch giơ ra ấn năm con số, liền nghe thấy tiếng kẹt, kéo khóa ra, liền mở chiếc hòm ra.

Khẩu súng hiệu 711 uy lực lớn, hoải lực mạnh, lực phản hậu cũng siêu mạnh. Tất nhiên, đối với kỹ thuật bắn súng mà nói, súng có độ phản lực càng yếu người sử dụng càng dễ điều khiển. Nhưng suy nghĩ của Tiểu Bạch lại khác người thường. hắn thích lực xung kích chấn động sau khi viên đạn được bắn ra mang tới.

Thật ra Tiểu Bạch dùng súng cũng không cố định, súng thế nào cũng không làm khó được hắn. Nhưng từ lần trước lúc mình cùng Diệp Thu trở về từ Tô Hàng, vô tình thể nghiệm qua uy lực của loại súng này, liền chú ý tới nó.

Cất khẩu súng diệu dương 711 vào tay áo, tiêu tốn một khoản tiền lớn để người ta trực tiếp sản xuất từ nhà máy. Trên phương diện giết người, Tiểu Bạch chưa bao giờ keo kiệt. Long Nữ nói đúng. Giết người là sở thích của hắn, ai có thể cướp đoạt?

Sau khi nhận điện thoại của Diệp Thu, Tiểu bạch vội vàng tới đây. Mà công việc bình thường của hắn là lặng lẽ bảo vệ một người con gái hắn không thích.

Trầm Mặc Nùng, sâu trong tâm hồn nho nhã của cô, không giả bộ, cử chỉ lời ăn tiếng nói mùi cơ thể và khí chất tự nhiên mà có. Người con gái như vậy chắc là rất nhiều con trai thích?

Hắn chắc là cũng thích. Nếu không sao có thể tự mình bảo vệ cô?

Đúng vậy. hắn ghét con gái. Ghét tất cả con gái trên thế giới này.

Sau khi lão nhân như ma quỷ trong mắt hắn dùng phương pháp châm cứu đặc biệt châm vào một số kinh mạch trên người hắn, hắn liền trở thành quái vật thế này. Cơ thể dị thường, tâm lý dị thường, khát máu, giết người, như thần chết dưới địa ngục

Hắn không có hạnh phúc, chỉ có tín ngưỡng.

Hoặc là, tín ngưỡng như thế cũng là một điều hạnh phúc?

Không sao, hắn muốn giết người, vậy thì thay hắn giết thôi.

Hai tay đeo gang tay trắng dị thường lấy mấy linh kiện trong hòm lắp ráp lại. Loại đinh đặc biệt này đặt ở trên tiết kiệm được hai bước, chỉ là hai bước này thôi, có rất nhiều người sẵn sàng bỏ ra mấy vạn USD để có được nó.

Một tay cầm súng, tay kia lại cầm cái xiên ba góc màu vàng kim, ba góc sắc bén, hai bên ngắn, ở giữa dài, gần giống với cái xiên ngư dân dùng để bắt cá, là vũ khí sắc bén xếp danh trong mười binh khí.

Đi một đoạn đường, liền tới cửa sau của bãi sửa xe Ngọc Luân. Cửa sau là một cổng sắt cũ nát, nhưng có một căn phòng bên cạnh. Giống như phòng bảo vệ, bên trong có tiếng người nói chuyện vọng ra.

Tiểu Bạch đi đến cửa, gỉ sắt màu vàng trên cổng khiến hắn hơi do dự. Nhưng vẫn giơ tay ra, cầm tấm sắt trên cổng, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Ghé tai nghe ngóng, trong phòng tổng cộng có hai người, từ giọng nói có thể đoán ra tuổi tác bọn họ. Bọn họ đang ở trong phòng xem một bộ phim chiến tranh rất nổi tiếng một thời trên tivi, thỉnh thoảng tranh luận vài câu.

Chiến tranh là giai điệu chính của đàn ông, từ trước tới nay đều như thế

Hai người như vậy, Tiểu bạch cũng chẳng có hứng thú ra tay với bọn họ. Nhưng, bọn họ bảo vệ cửa này, có tính nguy hiểm nhất định. Vô số nhân vật lớn trong lịch sử đều chết rất bất ngờ.

Đánh mạnh một cái, lúc ánh mắt hai người vãn chưa kịp từ tivi quay sang, Tiểu Bạch đã dùng gáy súng đánh trúng vào đầu bọn họ. Hai người nằm bẹp xuống, ngã trên mặt đất.

Tiểu Bạch làm như vậy đúng là không cần tốn nhiều sức, lại đặt cơ thể hai người lên trên ghế, để bọn họ giữ tư thế đang xem tivi. Không quên đóng cửa giúp bọn họ, nếu không có ai tới gần hỏi, hoàn toàn không có người phát hiện ra bọn họ bị người ta đánh ngất.

Trong bãi sửa xe có không ít xe hỏng và lốp xe, Tiểu Bạch liền mượn những đồ vật này che chở, lặng lẽ luồn vào phía trước,dần dần tới gần nhà chính.

Bốp

Lúc gặp phải người áo đen đầu tiên, Tiểu Bạch khong hề do dự, ba góc xiên vô cùng nhanh đâm vào bụng hắn. Như cắt giấy, không hề có bất kỳ trở ngại nào, chỉ nghe thấy tiếng vang rất nhanh xé rách thân thể hắn

Lại dùng cách như thế đâm chết mấy người xui xẻo nữa, Tiểu bạch đã đến gần tờ nhà chính, từng bậc cầu thanh tối tăm, hai tầng có một phòng sáng đèn, xem ra, người hắn bảo mình cứu đang ở trong căn phòng sáng đèn kia.

Tiểu Bạch có chút nghi hoặc, theo lý mà nói, bọn họ phải có cao thủ thực lực hùng mạnh mới đúng. Sao mình đên bây giờ vẫn đi vào thuận lợi như vậy? Lực đạo của người áo đen vừa nãy thật ra không tồi, nhưng khả năng phản ứng lại kém quá xa so với các cao thủ khác. Bọn họ được huấn luyện, nhưng chắc chắn không phải là thành viên cốt lõi trong tổ chức.

Nếu bọn họ chỉ tới trình độ này, vậy thì chẳng khác gì một băng đảng xấu cả. Không thể giống tổ chức thần bí mang tính quốc tế mà hắn nói.

Trong cầu thang không biết sao lại không có lắp đèn cảm ứng không, hoặc tất cả đèn đều hỏng rồi, không có tia sáng nào. Tiểu Bạch không có thiết bị chiếu sáng nào, nhưng cũng nhìn rõ hình dáng. Nhưng, nhưng bọn họ có mai phục ở trên cầu thanh không?

Đột nhiên tim Tiểu Bạch đập mạnh, thần kinh cơ thể cũng căng thẳng, sau đó cơ thể nhanh chóng ngã xuống. cơ thể hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng truyền đến, cây cột chỗ hắn vừa đứng bị đánh tung ra.

Tay bắn súng tỉa?

Đây là nơi hoang dã hoàn toàn không có chế cao điểm nào che chở. Vậy thì, tay súng tỉa chỉ có thể không ngừng di chuyển. Có thể phát giác mình tới gần, hơn nữa lại đánh lén hiệu quả như vậy, tuyệt đối không phải nhận vật đơn giản.

Tiểu Bạch biết đã gặp phải cao thủ, không chỉ không lo lắng, ngược lại trong lòng lại mơ hồ hưng phấn. Không đợi người rơi xuống mặt đất, lấy xiên chống đỡ, xoay liên tục ba vòng sau đó lật lại dựa người vào phía sau chiếc xe hỏng bên cạnh.