Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 260: Công phu chính là dùng để bắt nạt người




Mấy cô người mẫu này trên người đều mặc quần áo lúc trước biểu diễn, mỏng manh đến nỗi không che nổi đầy đủ bộ phận nào, hơn nữa như ong vỡ tổ chạy tới, một bên sờ xoạng người hắn, một bên dùng da thịt mình dán vào người hắn mà cọ sát.

Diệp Thu chỉ cảm thấy xung quanh ong bướm lượn lờ, tay được ôm ấp trong một mảnh trơn mềm, hôm nay lao lực cả nửa ngày, trên người lại bị thương, thực sự cần vài thứ để hồi phục.

Vì vậy Diệp Thu đưa tay dạo vài vòng trên mấy bộ ngực sữa, vừa nói: "Mọi người xếp hàng không nên... chen chúc..."

Trong lòng lại chỉ mong những người này chen chúc thêm chút nữa, có lẽ là đẩy hẳn vào thân thể hắn là tốt nhất.

Đám Trầm Mặc Nùng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, dù sao cũng phải biểu hiện rụt rè cùng tự ái nên không chen vào.

Lộn xộn một trận, đến khi người phụ trách của đám người mẫu tới, một phụ nữ mập mạp chạy tới hét lớn một trận, kêu các nàng mau lùi lại, trong quá trình này Diệp Thu đã đáp ứng vài người sẽ gọi điện thoại lại cho các nàng, nhưng hắn nắm một đống danh thiếp lại không biết danh thiếp của loly tóc quăn kêu là Điềm Điềm kia là cái nào.

Ví tiền bị các nàng cướp mất không còn, thậm chí thắt lưng cũng không biết bị cởi lúc nào.

Cảm ơn các nàng đã nhân từ, không lấy hết luôn cả quần lót của hắn.

Diệp Thu mặc quần vừa người, nên không có thắt lưng cũng không tụt xuống, vậy mới tránh cho hắn phải chịu hoàn cảnh xấu hổ là tay giữ cạp quần. Thấy Trầm Mặc Nùng và Tống Ngụ Thư ở bên cạnh nói cái gì, sắc mặt rất là vui vẻ.

Mà Tống Ngụ Ngôn vẻ mặt tức giận đứng bên, vừa rồi nàng đẩy đám ong bướm kia qua một bên không ngờ bị một ả người Pháp dùng tiếng anh chống đối vài câu.

Diệp Thu đi tới trước mặt Trầm Mặc Nùng và Tống Ngụ Thư, cười nói: "Các nàng quá nhiệt tình."

Trầm Mặc Nùng lấy khăn trong ví ra, bảo: "Lau mặt đi."

Mấy cô người mẫu kia dùng son thì đủ kiểu, hàng loạt màu sắc cùng khẩu hình in trên mặt Diệp Thu.

Diệp Thu dùng khăn lau vài cái, vẫn chẳng bớt chút nào, Trầm Mặc Nùng rất ra khăn tay tự mình lau cho hắn.

Liên Phong Duệ đứng ở góc, chỗ không có ánh sáng, hôm nay thực sự bị đả kích mạnh, kế hoạch trả thù dự tính lâu như vậy, trước mặt sức mạnh vô địch, ngày mai hắn sẽ thành trò cười khắp Tô Hàng.

Quách Thành Chiếu nhìn kẻ điên ngồi trên mặt đất, định tới dạy bảo vài câu, nhưng thấy bộ dạng trầm mặc của hắn, không đủ gan đến trêu chọc.

Có thể lão cũng đã tận lực a, dù sao, lúc trước đã có ba thất bại, lão thất bại cũng không ngoài ý muốn, chỉ là bọn họ không thể tiếp thu hiện thực đó mà thôi, Hàn Ấu Lăng sắc mặt âm trầm đứng bên nhìn Diệp Thu không biết đang nghĩ gì.

"Sạch chưa?" Diệp Thu áp sát mặt vào gần mặt Trầm Mặc Nùng, mũi ngửi thấy u hương nhè nhẹ, hưởng thụ bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng lau mặt mình, nguyện ý kéo dài giây phút này vài thế kỷ.

"Cũng gần hết." Trầm Mặc Nùng chăm chú nhìn mặt Diệp Thu, vài màu chất lượng không lau sạch được, có lẽ cần dùng nước.

"Còn lại để tôi." Diệp Thu lấy chiếc khăn tay trong tay Trầm Mặc Nùng, lau vài cái trên mặt sau tranh thủ hít hà vài cái, đó gấp chiếc khăn lại, cất vào túi.

"Biểu hiện hôm nay rất tốt." Trầm Mặc Nùng làm bộ không thấy động tác của Diệp Thu, mặt không chút biểu tình nói, ngữ khí vài phần tán thưởng.

Diệp Thu điểm đầu, nói: "Tôi cũng thấy thế."

Võ vai Trầm Mặc Nùng nói: "Chờ một lát, tôi còn chuyện cần giải quyết."

"Diệp Thu." Trầm Mặc Nùng như biết Diệp Thu định làm gì, kéo ống tay áo hắn: "Không nên làm bậy, nếu như xảy ra chuyện gì, anh sẽ rất phiền phức."

"Yên tâm, tôi không làm bậy, tôi tuy chưa đi học, nhưng tự học thành tài, là một người có tố chất." Diệp Thu cầm lấy bàn tay đang kéo hắn của Trầm Mặc Nùng, nhẹ vỗ, thấy con ngươi xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm hắn, như muốn hình thấu hắn, Diệp Thu nhanh rút tay về.

"Diệp Thu, tôi biết anh bị uất ức, nhưng phải chú ý, đây là Tô hàng, không nên làm bừa." Tống Ngụ Thư khuyên nhủ, lạc đà gầy còn hơn ngựa, huống chi Liên gia hiện tại đang như mặt trời ban trưa.

Diệp Thu nhún vai, nói: "Các cô làm gì vậy? Tôi chỉ muốn ra nói vài câu với bọn họ, không cần khẩn trương như vậy."

Trầm Mặc Nùng hơi có chút chần chờ, buông lỏng bàn tay đang kéo áo Diệp Thu ra.

"Diệp Thu, tiếp tục phát nổ đi nha, em ủng hộ anh." Tống Ngụ Ngôn cười đùa nói: "Nếu lên giường khiến em thỏa mãn, đêm nay sẽ có thưởng."

Chơi cô thỏa mãn?

Diệp Thu lắc đầu, nữ nhân này trên giường như điên khùng, cả hai chị em họ đều thế, giống như ăn Đại Hoàn đan của thiếu lâm vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Thu mỉm cười dịu dàng với Trầm Mặc Nùng, sau đó đi nhanh tới trước mặt Liên Phong Duệ.

Mấy công tử tiểu thư vốn thấy hết náo nhiệt định rời đi, bèn dừng bước chân, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hưng phấn không gì sánh được, mong Diệp Thu lại cho họ thêm vài màn kích thích, ở Tô Hàng, còn chưa ai dám khiêu khích quyền uy của Tứ đại công tử.

Bon họ bị chèn ép nhiều, nếu thấy Liên Phong Duệ chịu thiệt, trong lòng vui sướng là đương nhiên.

Nhưng mà, bọn họ sẽ không thể hiện ra mặt.

Lai giả bất thiện( bỗng nhiên tới không phải là chuyện tốt), thấy động tác của Diệp Thu, nhìn chằm chằm vào hắn có vệ sĩ của Liên gia, Quách gia, Hàn gia xếp thành hai đạo tường người, che chắn Liên Phong Duệ, Quách Thành Chiếu, Hàn Ấu Lăng ở phía sau.

Diệp Thu đứng cánh bức tường người một mét, không thèm để ý nói: "Thế nào? Tô Hang tứ thiểu can đảm chỉ có vậy thôi à? Tiến lên nói chuyện cũng không dám, lại đem đám phế vật này lên chặn phía trước?"

Liên Phong Duệ sắc mặt âm trầm, trầm giọng nói: "Tản hết ra."

"Không nên, đại ca, cẩn thận tiểu tử này gian trá." Quách Thành Chiếu ngăn trở.

"Không sao, chỉ thế này mà chúng ta cũng không dám, vậy chẳng phải là trò cười cho bạn bè ở Tô Hàng sao?" Liên Phong Duệ khoát tay nói, " Tránh ra."

Đám vệ sĩ kia không dám không nghe, lần lượt tản sang hai bên, nhưng bộ dạng vẫn cảnh giác nhìn Diệp Thu, có người thò tay vào ngực, nơi cất giấu vũ khí.

Diệp Thu đi tới hai bước, đến trước mặt Liên Phong Duệ, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Quách Thành Chiếu, cùng vẻ mặt tối tăm của Hàn Ấu Lăng, sau đó dừng ánh mắt trên mặt Liên Phong Duệ, cười hỏi: "Có phải chúng mày rất thất vọng?"

"Có chút." Liên Phong Duệ thản nhiên nói.

"Tao thật cao hứng khi cho chúng mày thêm chút phiền não." Diệp Thu càng thẳng thắn: "Hơn tao sẽ kiên trì đến cùng, phàm là chuyện nào khiến chúng mày không vui, tao đều làm thử."

Liên Phong Duệ cười không nói lời nào, trong lòng phân tích ý tứ của Diệp Thu, tại Tô Hàng hắn có thể làm ra chuyện sóng gió gì?

"Tao đến nói với chúng mày một câu." Diệp Thu cười lạnh nói, hắn rất ghét bộ dạng như lường trước được tất cả của Liên Phong Duệ, mặc dù hắn thường làm ra biểu tình như vậy.

"Nghe kĩ vào."

"Tao rất muốn đập mày." Diệp Thu cười nói.

"Mẹ nó, mày cho rằng mày là ai?" Quách Thành Chiếu ở bên cạnh quát lên.

Liên Phong Duệ ngẩn người, cười nói: "Những lời này tao lần đầu nghe thấy, thế nhưng ở Tô Hàng, tìm được kẻ giống như mày cũng hơi hiếm."

"Nhưng bọn họ không bằng tao.'' Diệp Thu cười nói, sau đó nhanh như chớp ra tay, một bạt tai vào mặt Liên Phong Duệ, bốp một tiếng giòn tan, Diệp Thu nói: "Vì tao thành công, bon họ thì không."

Toàn trường ồ lên.

Không ai có thể tượng tượng, ở Tô Hàng có kẻ dám bạt tai người đứng đầu Tô Hàng tứ thiểu, Liên Phong Duệ.

"Trời ạ, thằng nhóc này điên rồi sao?"

"Chắc chắn là điên rồi, giết người không tính, hắn không phân biệt nặng nhẹ sao, Liên Phong Duệ cũng dám đánh."

"Trầm gia sợ là xong rồi."

"Đáng thương cho Trầm Mặc Nùng, cô nàng xinh đẹp như vậy."

Mọi chuyện xảy ra đột ngột, Liên Phong Duệ vốn tưởng Diệp Thu đấu võ mồm thôi, căn bản không ngờ hắn thực sự dám ra tay.

Lớn đến từng này, Liên Phong Duệ lần thứ hai bị đánh, lần đầu là ở quán bar Tước Sĩ, bị Diệp Thu đạp một cước, lần thứ hai là ở CLB Hồng Trang bị Diệp Thu bạt tai, trong đời hắn lần thứ nhất và lần thứ hai về phương diện này đều bị Diệp Thu cướp đi.

"Đại ca, anh sao rồi?"

"Phong Duệ..." Vu Lan bổ nhào qua nói.

Một tát của Diệp Thu khá mạnh, khiến Liên Phong Duệ lùi về sau vài bước, Liên Phong Duệ bị Diệp Thu tát, theo bản năng tay sờ lên mặt, lúc bỏ tay ra trên mặt hằn rõ năm dấu tay đỏ tươi.

Cũng không biết Diệp Thu vừa sờ qua vật gì, trên dấu tay còn lánh lấp ánh kim, bên trong còn vài màu sắc khác.

"A, chảy máu..." Vu lan sốt ruột nói, lấy chai rượu thấm vào khăn sát trùng khóe miệng Liên Phong Duệ.

Liên Phong Duệ đẩy Vu Lan ra, ánh mắt như phun lửa nhìn chằm chằm Diệp Thu, mặt co rúm, khủng bố vô cùng.

"Thế nào? Bị kẻ khác chèn ép tư vị ra sao?" Diệp Thu cười mỉm nói.

"Có người luyện võ công là để khỏe mạnh thân thể, có người luyện võ là vì bảo vệ quốc gia, tao không có phẩm đức cao thượng, cũng không có cái ý tưởng đó, tao luyện võ công là để bắt nạt người, kẻ nào chọc vào tao, tao sẽ trả lại gấp mười gấp trăm."

"Thịt hắn." Liên Phong Duệ nghiến răng nghiến lợi hét, phong độ thân sĩ bị phủi sạch hoàn toàn, chuyện duy nhất hắn muốn làm hiện giờ là giết Diệp Thu, băm kẻ đang cười cợt trước mặt hắn thành vạn đoạn.

Mẹ kiếp, xuất hiện trên thế giới này hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa căm giận ai đến vậy.

Đám vệ sĩ một mực chằm chằm như hổ đói rình mồi, rút cuộc cũng được phát tiết, hò hét lao vào Diệp Thu.

Bốp!

Diệp Thu một cước đá bay một người, sau đó túm lấy cổ một tên làm khiên thịt, sau đó ném hắn văng ra ngoài, Liên Phong Duệ vừa chạy ra, vừa vặn hai người đạp vào nhau, thân thể cũng cuộn vào một chỗ, tư thế rất là thân mật, thấy bọn họ ai cũng không kìm được nghĩ đến tình tiết trong bộ phim Bối Bối Sơn.

Bốp!

Có kẻ rút súng, nhằm Diệp Thu, một quyền tung ra, đã đánh nát cổ tay tên cầm súng, quyền đấm cước đá, mà đối phó với đám vệ sĩ vũ khí ngắn ở cự li gần thế này, như hổ lạc đàn cừu, không chút năng lực chống cự.

Tống Ngự Thư tuy rằng biết người của Liên Phong Duệ không dám làm thương tổn các nàng, nhưng đứng gần bị ngộ thương cũng không tốt, vì vậy lôi kéo Trầm Mặc Nùng và Tống Ngụ Thư tránh sang một bên, mấy công tử tiểu thư khác càng nhanh chân hơn.

Có người thậm chí còn ra hắn cửa trốn, có người nấp dưới bàn, chỉ hé mắt xem tình hình bên này.

Đối với bọn họ mà nói, tối nay quả thực là kích thích, cảm tạ Diệp Thu.

Một tên không may bị Diệp Thu đạp một cước, bay đến bên quái nhân đang ngồi bệt trên mặt đất, quái nhân từ trong trầm tư tỉnh giấc, nắm đầu tên kia lên vỗ vỗ, thờ dài: "Ta cũng không phải đối thủ của hắn, một đám phế vật các người thì làm được gì? Trời tối rồi, mau về ngủ đi."

Mấy chục gã vệ sĩ này thân thủ đều không tồi, thậm chí cũng thuộc loại nhất đẳng ở Tô Hàng, nếu không phải gặp kẻ biến thái như Diệp Thu, vận khí thật đen đủi, tới một kẻ bị đá bay một kẻ.

Cuối cùng bảo an của CLB Hồng Trang đều vào hỗ trợ, toàn bộ loạn thành một đoàn.

Liên Phong Duệ tức giận cực kì, tát vào mặt hai gã vệ sĩ bên cạnh, rống lên: "Lên, lên hết cho tao, giết hắn."

Hứa đã mất đi lý trí, la hét như kẻ điên, tối nay liên tiếp bị Diệp Thu vũ nhục, ba cao thủ hai chết một thương, người cuối cùng cũng không biết ở bên trong làm cái gì, cuối cũng ngồi một đống ở dưới đất, đều là lũ ăn hại.

Không ngờ Diệp Thu to gan lớn mật, dám bạt tai hắn.

Nghĩ đến vài ngày mai tin tức này truyền ra ngoài, toàn bộ Tô Hàng đều biết chê cười hắn, vậy hắn có khi sẽ phát điên.

Thảo nào Hàn Ấu Lăng một thanh niên tràn đầy sức sống trở nên thâm trầm quỷ quái như vậy, hắn hiện tại hoàn toàn hiểu rõ tâm trạng của Hàn Ấu Lăng, một người ở vị trí càng cao, ngã xuống vậy càng đau.

Dưới sự thúc giục của Liên Phong Duệ, cùng số tiền lớn do Quách Thành Chiếu treo thưởng, một đám người như cơn lũ xông tới Diệp Thu.

"Giết hắn... giết..." Liên Phong Duệ hét lên khàn khàn chói tai.

Phía sau lưng bỗng có cảm giác lạnh, cảm giác một lưỡi dao xuyên sâu vào thân thể, cái loại cảm giác đau đớn dai dẳng, hận không thể đem khối thịt kia cắt xuống.

Liên Phong Duệ thò tay sờ sau lưng, trên tay lập tức đầy dịch thể màu đỏ, nhìn về trước ngực, thấy một lưỡi dao nhỏ thò ra.

Ai?

Rút cuộc là ai?

Ai muốn giết ta?

Ai muốn giết ta?

Liên Phong Duệ cảm giác rõ ràng máu chảy ra ở sau lưng, cũng có cảm giác vật lạnh lẽo kia đang xé nát thân thể hắn.

Thế nhưng đau đớn này hắn vẫn chịu được, hắn không thể chịu được chính là, rút cuộc kẻ nào từ sau lưng tặng hắn một dao này?

"A....Phong Duệ......" Vu Lan thấy dị trạng của Liên Phong Duệ, thét chói tai.

"Thiếu gia trúng dao.....thiếu gia trúng dao rồi... mau báo cảnh sát..."

Tràng cảnh hỗn loạn bỗng nhiên yên lặng, tầm mắt mọi người đều rời đến trên người Liên Phong Duệ.

Liên Phong Duệ mê man nằm dưới đất, đón lấy những tiếng khóc như tê tâm liệt phế của Vu Lan.