Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 419: Đánh cho tàn phế (1)




Thủy Điểu chủ động nhận thua, khiến cho thanh danh Diệp Thu càng thêm vang dội.

Dù sao, trong lịch sử nhân vật có thể không chiến đấu mà có thể thu phục người khác là rất ít, hơn nữa, chủ động nhận thua với Diệp Thu là một tiểu mĩ nữ, điều này càng khiến vài tên có sức tưởng tượng phong phú sùng bái Diệp Thu. Nhanh như vậy có thể kua được đội viên xinh đẹp của đội Cuồng Phong, còn khiến người ta lâm trận bỏ cuộc, thật sự là khiến giới kia gái một trận xôn xao. Nguồn: http://truyenfull.vn

Còn một vài bộ phận khác thì vắt óc nghĩ ngợi, lấy chỉ số thông minh của họ mà đoán, sự thực không đơn giản như vậy.

Dù soa bọn họ cũng đã bị loại, đang nhàn rỗi.

Mặc dù ai cũng biết Thủy Điểu không phải đối thủ của Diệp Thu, nhưng là một quân nhân bộ đội đặc chủng, đại biểu cho vinh dự của Cuồng Phong tiểu đội, nhất định phải chiến đấu đến cùng. Chưa nói đến thực lực mà trước tiến phải là vấn đề phái độ.

Trong từ điển của quân nhân ko có hai chữ đầu hàng.

Thủy Điểu có gan làm ra quyết định như vậy, chứng minh là được đội trưởng của nàng cho phép.

Mọi người chuyển tầm nhìn đến thân hình quyến rũ khêu gợi của Ngân Ly, vẻ mặt nàng bình tĩnh, chứng minh nàng không vì hành động của bạn hữu mà có chút ngoài ý muốn.

Diệp Thu rút cuộc có quan hệ gì với Cuồng Phong tiểu đội?

Yến Thanh Phong cau mày, trong lòng có chút tư vị không phải.

Đội năm tuy mạnh, nhưng lại bị các đội khác cô lập. Trước kia, đội năm bảo trì tác phong như vậy, cũng không thấy có gì không đúng, năm nay sau khi Diệp Thu dự thi, sao tất cả mọi người đều chống đội vậy?

Xem ra, bố cục mình bày ra có chút mạo hiểm, không biết có nên vận dụng phương diện lực lượng khác không nhỉ?

Trong lòng lắc đầu.

Thời gian này đội năm liên tiếp bị đả kích, chính mình cần phải nhanh một chút.

Nhiều người nhìn như vậy, mình sao có thể bại dưới tay gã hồ ly Lâm Thương Lan?

Đối thủ của mình không phải là Diệp Thu mà là Lâm Thương Lan.

Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Yến Thanh Phong tự nhiên hơn một chút, nghe giọng nói chuyện với cục trưởng Cao Sâm bên cạnh, nó về đại hội thậm chí còn ca ngợi biểu hiện sáng chói của Diệp Thu vài câu, khiến cho Cao Sâm thiếu chút nữa nuốt nhầm đầu lưỡi vào bụng.

Ai chẳng biết các người hận nhau thấu xương?

Năm giám khảo sau khi trải qua một phen bàn bạc, không dị nghị gì, cuối cùng xác định danh sách tam cường.

Ngời chủ trì cầm mic nói: "Trải qua một cuộc đua gay cấn quyết liệt, rút cuộc định ra danh sách tam cường lần này. Tiến vào vòng chung kết của đại hội gồm ba đội viên, đội năm Tham Lang, đội năm Hỏa Hầu, đội Tử La Lan Diệp Thu."

Cùng lúc đó, trên màn hình lớn sau võ đài cũng hiện lên tên ba người.

Quách tham mưu lại phát biểu, an ủi những thành viên bị loại, khích lệ ba người vào tâận chung kết. Nói không nhiều nhưng mỗi câu đều khiến người ta cảm kích. Trên chiến trường, người như vậy là kẻ địch đáng sợ. Bởi vì bọn họ chỉ đơn giản nói mấy câu là có thể kích phát huyết khí của binh sĩ, kêu gào đòi chiến đấu vì thủ trưởng.

Dưới đài vỗ tay như sấm.

Trận chiến tiếp theo chính là lấy thành bại để luận anh hùng.

Có thể đi được đến bước này, mỗi người đều là cường giả, tôn trọng cường giả chính là tôn chỉ mà người luyện võ thường được nhắc nhở hàng ngày.

Lượt đấu hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, cho ba người tiến vào chung kết dư dả thời gian, để họ trở về trạng thái tốt nhất trước khi tham chiến.

Đợi khi giám khảo lui về, người có quan hệ tốt với Diệp Thu đều tới chúc mừng hắn.

Người đầu tiên tới tất nhiên là đội trưởng tiểu đội liên hợp Hải Phòng, Lạc Thiên Quân, ánh mắt hắn nóng bỏng chờ mong nhìn Diệp Thu, nói: "Mong được chứng kiến anh xuất toàn lực."

"Yên tâm đi, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình." Diệp Thu cười nói.

Lạc Thiên Quân nhìn Diệp Thu một cái nữa, sau đó phất tay ý bảo khiêng hắn ra ngoài.

Người tiếp theo tới là đội trưởng Ngân Ly cùng hơn mười nữ đội viên Cuồng Phong tiểu đội, cũng không biết quốc gia tìm ở đâu một đống mĩ nữ thế này, một đám tư sắc mĩ lệ, thân thủ biến thái.

Ngân Ly không có cơ hội hưởng thụ mát xa ngực của Diệp Thu nên thương thế có vẻ chậm khỏi, hiện tại thân thể chỉ cần vận động mạnh là sẽ toác miệng vết thương, nhưng đối với năng lực chịu đựng của nhóm người này, đau đớn cỡ đó không tính là gì.

Ngân Ly không cần ai đỡ, đi đến trước mặt Diệp Thu cười nói: "Diệp Thu, chúc mừng anh, tùy rằng lúc trước đã đoán anh sẽ đi tới mức này, lấy thực lực của anh, tiến vào tam cường không có chút gì ngoài ý muốn."

"Cảm ơn." Diệp Thu cảm kích nói, nhìn thoáng qua Thủy Điểu phía sau Ngân Ly: "Còn phải đa tạ Thủy Điểu muội muội hạ thủy lưu tình."

Thủy Điểu khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng nói: "Hừ, ai muốn hạ thủ lưu tình với anh? Nếu không phải đội trưởng bảo tôi không phải đối thủ của anh, tôi đã sớm đánh anh thành đầu heo."

Diệp Thu cười mỉm nhìn Ngân Ly, quả nhiên không đoán sai, nàng bảo Thủy Điểu đầu hàng.

Ngân Ly trừng mắt nhìn Thủy Điểu, ngăn nàng tiếp tục nói lung tung, sau đó cười nói: "Tôi biết thực lực của Thủy Điểu, cũng biết đại khái thực lực của anh, nếu anh toàn lực ra tay chỉ sợ nàng khó có thể chống cự nổi mười chiêu. Nếu anh không toàn lực ra tay, chiến đấu cũng không còn ý nghĩa, cho nên tôi mới bảo Thủy Điểu nhận thua, kết quả như vậy, so với chiến đấu cũng không khác là mấy."

"Vô luận thế nào, tôi cũng nợ Thủy Điểu muội một cái nhân tình." Diệp Thu gật đầu nói.

Hắn hiểu ý của Ngân Ly, không hi vọng mình lãng phí nhiều thể lực cùng bại lộ thực lực ra ngoài, nến thẳng thắn bảo Thủy Điểu nhận thua. Nhưng nàng không thể nói ra như vậy, như vậy lại có chút ý tứ muốn được báo đáp, Diệp Thu bèn nói nợ thành viên tiểu đội Cuồng Phong một cái nhân tình. như vậy công tư cũng chẳng phân biệt được. Hơn nữa, tiểu đội Cuồng Phong là loại cơ cấu đặc biệt của quốc gia, nếu về sau phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gì, chẳng lẽ mình không thể làm giúp?

"Đừng khách khi, anh giúp tôi bốc thuốc, còn chỉ cho Thủy Điểu thuật xoa bóp tôi còn chưa cảm ơn anh kịp, được rồi, anh bận mà, tôi không quấy rầy nữa." Ngân LY nhìn người khác ở phía sau, nhìn Diệp Thu sau đó rời đi.

Tiểu đội quốc đặc, hàng không hai tiểu đội này bình thường Diệp Thu rất ít tiếp xúc cũng mang đội viên đến hàn huyên vài câu, làm cho Diệp Thu rất ngoài ý muốn.

Mà lần đại hội lần này hai gã tuyển thủ đội năm tiến vào chung kết lại bị lạnh nhạt, cửa họ có thể nói là vắng như chùa bà đanh, chẳng có ma nào thèm mò tới.

Cái này so với trước cửa phòng Diệp Thu, thật sự là cách biệt một trời.

Cái này cũng không thể trách người khác, đội năm đều là một lũ cao ngạo, bình thường mắt cao hơn cả đỉnh đầu, ít cùng các đội viên đội khác nói chuyện, thậm chí ngay cả nhìn về người khác ánh mắt cũng đều ra vẻ ta đây, hơn nữa lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, ai còn dám tới chúc mừng?

Lại nói, lần này đội năm bị Diệp Thu làm cho liên tiếp gặp thất bại, khiến bọn họ phẫn nộ vô cùng, không thể chiến đấu báo thù Diệp Thu nên bọn họ đành dồn cừu hận lên người các thành viên đội khác, đại hội lần này, cơ hồ thành viên tiểu đội nào gặp đội năm đều bị trọng thương nhập viện.

Cho dù ở ngoài mặt không nói, các tiểu đội khác trong lòng cũng sinh ra chút khúc mắc với đội năm.

Yến Thanh Phong cũng ý thức được cục diện xấu hổ của đội năm, liền cùi mình phân người tới thăm Lạc Thiên Quân.

Căn tin của căn cứ trước kia mỗi khi tới giờ cơm chỉ có rất ít bàn bị người ta chiếm, mà hôm nay người tới ăn cơm nhiều hơn, không chỉ có thành viên tham gia đại hội, còn có cả nhân viên làm công việc bảo vệ.

Ngày mai đã là chung kết, chẳng có ai đi liều mạng rèn luyện một ngày, mỗi người đều thả lỏng chốc lát. Hơn nữa trừ ba gã tiến vào vòng chung kết cần chuẩn bị cho vòng đấu tiếp, nhưng người khác không còn việc gì, bọn họ cũng nhàn nhã hơn.

Ban tổ chức cũng rất chu đáo, cơm trưa của mọi người cung cấp thêm bia, không phải thi đấu, uống bia về sau đó ngủ một giấc, cũng không lo bọn họ gây nhiễu loạn gì.

Diệp Thu không uống bia, hắn uống hồng tửu cùng Giang Yến Tử. Giang Yến Tử hôm nay chiến đấu cùng Hỏa Hầu, lại có vài vết thương nhẹ, bia có thể khiến miệng vết thương toác ra, còn rượu thực ra tốt hơn một chút.

"Vài năm trước đây, có thể vào chung kết đại hội đều là người đội năm, chỉ có năm nay là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn." Giang Tử Yến sắc mặt bình thản, trong lời nói cũng có chút ý kiêu ngạo. Dù sao, Diệp Thu là đội viên đội Tử La Lan, hiện tại nàng lại là đội trưởng. Đội viên đội mình tiến vào tam cường, nàng là đội trưởng cũng có lý do uống vài ly, vốn nàng định uống bia, nhưng Diệp Thu ngăn cản.

"Hai đánh một, có chút thiệt thòi a." Diệp Thu cười nói.

"Trận chùng kết dùng phương thức khiêu chiến, máy tính chọn random đối thủ, hoặc một tuyển thủ cũng có quyền khiêu chiến kẻ thắng, như vậy người đoạt quán quân sẽ gặp khó khăn không ít, lúc trước phải đánh bại một người, trận sau mang thương tích chiến tiếp với người khiêu chiến, trước kia cũng có người đưa ra kháng nghị với quy định này, nhưng cấp trên nói, quán quân không thể thiếu tài, nếu không kiên trì thủ thắng vậy không cần quán quân cũng được."

"Hiện tại, mấu chốt là máy tính ngày mai sẽ rút thăm thế nào, hai người kia đều là thành viên đội năm, nếu họ bị máy tính chia vào một tổ, vậy khi hai người họ chiến đấu tất nhiên sẽ không xuất lực, giữ sức cùng chiến đấu với anh. Đương nhiên, như vậy bọn họ phải tự đánh rớt một gã đội viên, đại khái sẽ là Hỏa Hầu. Nếu anh bị lựa chọn vào chiến đấu vậy anh sẽ tham gia hai trận lần lượt với từng người, nếu thắng cả hai mới được quán quân." Giang Tử Yến u sầu nói.

Tuy rằng nàng tin tưởng thực lực Diệp Thu, nhưng vừa phải ứng phó với Hỏa Hầu chuyên cấp công, cùng Tham Lang còn chưa rõ thực lực. Nàng có chút lo lắng nếu một người đánh Diệp Thu bị thương, vậy người kia chắc chắn tỉ lệ thắng cao hơn.

Vô luận là Hỏa Hầu hay tham lang, chỉ sợ không ai thiếu loại thực lực này a.

"Nếu có thể chiến thắng hai gã đội năm đoạt quán quân, vậy mặt mũi trong mắt những thành viên bộ đội đặc chủng khác có phải tăng lên không ít?" Diệp Thu khua chén rượu nói.

"Cũng không biết tự tin của anh từ đâu mà có." Giang Yến Tử bất đắc dĩ nói. Nàng phân tích nhiều như vậy, vốn tưởng tên này nghiêm túc một chút, nhưng hắn vẫn giữ cái điệu bộ cợt nhả, như là không quan tâm đến trận đấu tiếp theo vậy.