Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 488: Thô lỗ: Mê trảm!




Khi Tống Ngụ Ngôn nói câu này, tay Diệp Thu đang cắt cà chua. Hình như tất cả con gái đều thích món trứng sốt cà chua, vừa thơm vừa ngọt, lại rất vừa miệng, còn có tác dụng làm đẹp nữa.

Diệp Thu nghĩ đến khi còn ở biệt thự Xanh, mỗi lần mình nấu cơm, cà chua đã rửa sạch đều bị Lâm Bảo Nhi ăn trộm sạch sành sanh. Cô con gái đáng yêu đó giờ đã trở thành người nổi tiếng của Trung Quốc, thật là sự đời khó liệu.

Mùa xuân đã đến, tiết trời xuân ở Tô Hàng cũng ấm hơn Yến Kinh. Khi Diệp Thu làm biếp, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay có sọc dọc mỏng. Mặc dù ngực Tống Ngụ Ngôn không lớn bằng chị cô, nhưng cũng không bằng phẳng như của công chúa Thái Bình.

Hơn nữa quần áo trên người cô cũng mỏng, thậm chí khi cô ở nhà còn không mặc áo lót. Diệp Thu có thể cảm nhận được rất rõ sự mềm mại của đám thịt đó.

Con gái nói như mây bay gió thổi bên tai, cánh tay vốn ôm eo anh bắt đầu đã buông xuống dưới, dục vọng đã bị Đường Quả dập tắt của Diệp Thu lại một lần nữa bùng lên.

Thấy trên bệ nấu bày đầy một đống chậu và rau, không còn không gian nữa, anh liền nói: "Thôi đi vậy. Anh còn đang nấu cơm kìa."

"Đàn ông các anh đúng là giả tạo hết mức. Rõ ràng trong lòng thích không chịu được rồi lại còn làm bộ." Tống Ngụ Ngôn cắn vào vai Diệp Thu, rồi trêu ghẹo nói.

Tống Ngụ Ngôn rởi tay đang ôm bụng Diệp Thu, đến trước mặt anh rồi nhấc bên dưới chiếc tạp dề lên, nói với Diệp Thu: "Anh nấu cơm đi. Em không làm phiền anh đâu."

Cái này mà còn bảo là không làm phiền ư?

Lưu manh giở trò, không ai cản được.

Nữ lưu manh khi đã giở trò, càng không thể đối chọi.

Tống Ngụ Ngôn cởi khóa quần Diệp Thu ra, rồi lấy cái đó của Diệp Thu ra ngoài, nheo mắt nhìn nó, rồi cười nói: "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nó ở cự ly gần thế này đó. Giờ đã lớn đến thế này rồi, vậy sao bình thường lại nhỏ thế nhỉ?"

không đợi Diệp Thu trả lời, cô làm các động tác kích thích Diệp Thu, nhưng rồi lại nhổ ra. Cứ như vậy, chốc chốc lại nhổ ra, rồi nói với Diệp Thu: "Thế nào? Kỹ thuật không tồi chứ? Em học được đó. Đây là lần đầu tiên em làm thế này với đàn ông. Đúng là có lợi cho anh quá rồi...."

Diệp Thu ghet nhất là người không chuyên tâm làm việc, chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì hết.

Em cứ thỉnh thoảng lại nhổ ra thế này, khoái cảm khó khăn lắm mới tích lũy lại được giờ bị em đuổi chạy mất tăm rồi. Cảm giác đó làm cho người ta rất điên đầu.

Diệp Thu đành để con dao xuống, vỗ vào đầu Tống Ngụ Ngôn, rồi nói: "Chuyên tâm một chút đi."

"Hừ, đồ dê già." Tống Ngụ Ngôn không nói lời gì nữa, cố gắng làm cho Diệp Thu tìm được cảm giác.

Nói thật, kỹ thuật của Tống Ngụ Ngôn chưa thành thục, thỉnh thoảng còn làm Diệp Thu đau nhói, nhưng may mà cô đang rất nỗ lực,hơn nữa môi trường này dễ làm con người nảy sinh cảm giác.

Nhà bếp của Tống Gia ở tầng 1. Từ cửa sổ nhà bếp có thể thấy được khung cảnh ngoài vườn. Hơn nữa, cánh cửa của biệt thự lại là bằng sắt, có vô số lỗ hổng. Thế là, Diệp Thu có thể đứng trong nhà bếp nhìn thấy được đường ở ngoài.

Anh có thể nhìn thấy bên ngoài, thì người bên ngoài cũng nhìn thấy được anh.

Chỉ là điều họ không biết là, dưới chân Diệp Thu còn có một phụ nữ đang ngồi xổm, và đang làm rất nhiều chuyện không hay.

Trong một hoàn cảnh thế này, cảm xúc cũng đến rất nhanh. Không lâu sau, Diệp Thu đã cảm thấy hứng khởi bừng bừng, giống như một cơn lốc đang bùng lên vậy.

Vì sự phục vụ này của Tống Ngụ Ngôn, Diệp Thu cũng không nỡ để người ta quá mệt, nên không muốn khống chế cái đó, đợi đến khi khoái cảm đã lên đến đỉnh thì giải phóng nó ra ngoài.

Nhưng khi khoái cảm sắp lên đến đỉnh, từ cửa lại đi vào một chiếc BWV trắng. Từ cửa xe bằng thủy tinh, Diệp Thu có thể nhìn thấy rất rõ ràng người ngồi trong xe là Tống Ngụ Thư.

Tống Ngụ Thư nhìn thấy Diệp Thu, còn gật đầu với anh biểu ý.

"Mau dừng lại. Chị em về rồi." Diệp Thu vỗ vỗ đầu Tống Ngụ Ngôn, vôi vã nói.

Tống Ngụ Ngôn ngước đầu nhìn Diệp Thu, rồi lại nhìn vào bảo bối đang căng cứng, nói: "Thế này có khó chịu lắm không?"

"Có một chút. Nhưng chị em về rồi." Diệp Thu nói gấp hơn nữa. Vì anh đã nhìn thấy Tống Ngụ Thư dùng một chiếc điều khiển ấn vào cảnh cửa, và cánh cửa đó đã tự động mở ra. Xe vào trong biệt thự rồi, Tống Ngụ Thư đang xách cặp xuống xe.

"Không sao. Chị ấy nhìn thấy thì cứ để chị ấy nhìn." Tống Ngụ Ngôn cười hì hì đáp. Sau đó lại tiếp tục ngậm cái đó của Diệp Thu, khi Diệp Thu định lùi về phía sau, cô đột nhiên dùng răng cắn chặt cái đó của anh.

Ý của cô đã rất rõ ràng, nếu anh dám lùi về sau, em sẽ cắn gẫy nó.

Thôi xong rồi, cô gái này muốn làm liều rồi đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Thu đã sắp nghe thấy ả âm thanh của Tống Ngụ Thư ở ngoài, nếu không nhanh lên thì sợ rằng sẽ bị thấy mất.

Mặc dù trước đó đã bị thấy một lần nhưng dù sao khi ấy cũng đang ở trên xe, không lộ mặt.

Hôm nay nếu bị bắt quả tang lần nữa, thì ra cái thể thống gì chứ?

Diệp Thu ấn đầu Tống Ngụ Ngôn, dưới sự kinh ngạc của cô, bắt đầu cong eo lên.

Tống Ngụ Ngôn không kịp đề phòng, mặt đỏ rực. Lúc này cô muốn kêu dừng, nhưng không còn cách nào dừng lại được. Miệng của cô bị một vật lớn chặn lại rồi.

"Ư ư". Tống Ngụ Ngôn kêu trong cổ họng.

Đúng lúc này, sau khi làm mấy lần, Diệp Thu giữ chặt đầu cô không cho cô động đậy, rồi đẩy một đám tinh hoa vào miệng Tống Ngụ Ngôn.

Tống Ngụ Ngôn bị vị tanh làm sặc ho không ngừng, chất lỏng đó chảy ra ngoài, cả dưới cằm cô cũng có. Sau đó cô bò dậy ôn ọe ở vòi nước, nước mắt nước mũi cũng chảy ra.

Lần này là tự chuốc vạ vào mình rồi.

Tên háo sắc này, không ngờ lại thô lỗ đến thế.

Tống Ngụ Thư xách cặp đến cổng nhà bếp, thấy Diệp Thu đang cắt rau, cười nói: "Anh vất vả rồi. Nha đầu này nói anh nấu ăn ngon, nên cứ đòi anh phải đích thân đến nấu."

"Không sao." Diệp Thu cười đáp.

Tống Ngụ Thư thấy em gái đang nôn thốc tháo ở vòi nước, hiếu kỳ hỏi: "Ngụ Ngôn,em làm sao thế?"

"Ư ư ư.." Tống Ngụ Ngôn vội vàng xua tay, ngụ ý mình không sao. Cô đã dùng nước rửa sạch thứ đó rồi, không để cho chị nhìn ra chút vết tích nào.

Còn Diệp Thu thì tiện hơn, anh chưa kịp kéo khóa quần lên, chỉ cần để tạp dề xuống là đã che đi thứ đó. Tống Ngụ Thư nhìn qua không phát hiện ra vấn đề gì.

Cô nghi ngờ nhìn hai người, rồi nói: "Hai người làm việc đi, tôi đi thay quần áo cái đã. Chút nữa xuống đây giúp."

Đến khi Tống Ngụ Thư đã lên lầu, Tống Ngụ Ngôn nhảy ra đánh vào lưng Diệp Thu, mắng: "Cầm thú, sao anh lai đối xử với người ta thế chứ, thứ đó thật khó ngửi, anh lại còn để em ăn. Thật đáng ghét."

"Nhưng em không nhả miệng ra. Anh còn cách gì khác nữa? Phải tìm chỗ nào để giấu vào chứ. Nếu như rơi xuống dưới đất sẽ bị chị em nhìn thấy." Diệp Thu giải thích. Tống Ngụ Ngôn lại nhảy đến vòi nước nôn thốc tháo. Cô thật sự cảm thấy khó chịu vì mùi vị đó.

Trong lòng cô thầm mắng, nhìn mấy người phụ nữ trong phim ăn thật là ngon lành. Hóa ra không phải vậy.

Tống Ngụ Thu đã thay một bộ quần áo trắng xuống lầu, cũng vào bếp giúp việc. Cô là người thường làm việc nhà, nên phối hợp rất ăn ý với Diệp Thu.

"Mỗi lần đến Tô Hàng, thế lực của Tô Hàng đều bị sắp xếp lại. Lần này anh lại cho chúng em xem màn gì thế? Liên Gia? Anh muốn để Liên Gia bước tiếp vào vết xe của Quách Gia sao?" Tống Ngụ Thư vừa rửa bát đũa vừa nói chuyện với Diệp Thu, cảnh này giống như hai vợ chồng cùng xắn tay xuống bếp vậy.

"Em thấy anh nên làm thế nào?" Diệp Thu cười hỏi, vẫn chăm chú đảo đều tay món ăn trong chảo.

Bước cờ này không dễ đi. Nếu như Liên Gia đổ rồi, người được lợi nhiều nhất không phải là Trầm Gia mà là Hàn Gia và Tống Gia. Vì thế, anh không thể không nghĩ đến thái độ của Tống Ngụ Thư với việc này.

"Liên Gia đổ xuống, Tống Gia nhất định sẽ giành được chút lợi. Bốn đại gia tộc lại phất cờ lên lần nữa, một là Bối Gia, hai là Hàn Gia. Ngoài Trầm Gia, những nhà khác cũng sẽ đạt được sự phát triển rất lớn về thế lực. Vì thế, lúc này mà động vào Liên Gia, không thích hợp cho lợi ích của anh."

Tống Ngụ Thư đưa đĩa cho Diệp Thu đựng thức ăn rồi nói tiếp: "Còn Liên gia thì lại càng ép dữ hơn, Liên Phong Duệ và anh càng ngày càng có thâm thù, chuyện chìm tàu lần trước ở bến tàu Tô Hàng mặc dù chỉ biết chút xíu, nhưng em nghĩ nhất định chuyện đó có liên quan đến anh. Lần này Liên Gia tổn thất nghiêm trọng, họ sẽ không thù hận anh hơn sao?"

Diệp Thu cười nói tiếp: "Nếu Liên Gia chủ động đến cầu hòa anh thì sao?"

"Thế thì Liên Gia đột nhiên trở nên thông minh rồi." Tống Ngụ Thư cười nhẹ nói: "Nếu như vậy, anh thông qua việc khống chế Trầm Gia, Hàn Gia, Bối Gia và cả Liên Gia chuẩn bị dựa vào anh để gián tiếp khống chế toàn bộ Tô Hàng này. Em có cần phải chúc mừng anh không, chủ nhân của chúng em?"

"Thế còn Tống Gia của em thì sao? Chuẩn bị làm thế nào?" Diệp Thu đột ngột quay người lại, nhìn gương mặt thanh tú của Tống Ngụ Thư và thân hình đầy đặn của cô hỏi. Thảo nào người kiêu ngạo như Tống Ngụ Ngôn cũng phải nhận thua trước mặt chị gái, trước ngực cô ấy như bị người ta nhét một quả bóng đá vào vậy, nhìn lâu thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác tự ti.

"Tống Gia?" Tống Ngụ Thư vuốt mấy sợi tóc mai rồi nói: "Nhất định là sẽ quyết định theo lợi ích rồi."

Vừa nói đến đó, Tống Ngụ Ngôn ôm bình rượu đỏ chạy vào, nói: "Hai người thật là chán chết đi được, nấu ăn mà cũng bàn những chuyện công việc. Thức ăn vẫn chưa nấu xong sao? Em mở rượu rồi nhé. Diệp Thu, hôm nay em và chị nhất định sẽ chuốc cho anh say mèm. Chúng ta không say không về."