Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 600: Đánh chết tươi: cao thủ vs cao thủ




Ngươi mưu tính hại ta, ta mưu tính hại ngươi, ai cũng tràn đầy tự tin, rốt cuộc là ai hại ai?

Diệp Thu đi ra từ văn phòng của Hà Khâm, lại cố ý đi tới toilet rửa tay, lúc này mới quay về phòng.

Minh Hạo đang ngồi bên cạnh nói chuyện với Lam Khả Tâm, Lam Khả Tâm lại có vẻ không hứng thú chỉ không ngừng thò đầu ra nhìn cửa phòng, thấy Diệp Thu đi vào, liền tươi cười. Cô gái đơn thuần này vẫn chưa học được cách ngụy trang và diễn trò, thậm chí ngay cả đối phó với tâm trạng của Minh Hạo cũng không.

Minh Hạo gật đầu với Diệp Thu, cười nói: "Anh hát thật hay, không làm ca sỹ thật đáng tiếc, có cần Vương Chinh giật dây giúp không? Cậu ấy đã ký hợp đồng với công ty giải trí Mạch Hòa lớn nhất trong nước, đang chuẩn bị làm nhân vật mới trong năm tới".

Hắn biết kế hoạch của anh họ, trong lòng lại thấy có lỗi với Diệp Thu. Nhưng vì tình yêu của mình, cũng chỉ có thể để tiểu tử nghèo này chịu oan thôi.

Hắn cố ý đợi ở đó, chình là vì trao đổi với Diệp Thu vài câu, cho người ta giả tưởng chúng tôi rất hòa thuận, lát nữa hắn có bị người ta dẫn đi, mình cũng có thể làm rõ quan hệ.

"Mạch Hòa? " Vẻ mặt Diệp Thu có chút khác thường.

Quá trùng hơp, mình vừa khuyến khích Nhiễm Đông Dạ thu mua Mạch Hòa, không ngờ hôm nay lại nghe thấy cái tên này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Anh cũng biết công ty này? "Minh Hạo nghi hoặc hỏi

"Um, biết một chút, tôi là fan của Cora, Cora đột nhiên nhảy lầu tự sát…Tôi mới quan tâm tới công ty kinh tế của anh ấy, báo chí cũng có đưa tin…" Diệp Thu cười nói.

"Đúng vậy, chính vì Cora chết rồi, nên cơ hội của Vương Chinh tới rồi, cậu ấy có thể thay thế vị trí của Cora, có đươc sự ủng hộ của Công ty". Minh Hạo chỉ Vương Chinh đang bị một đám con gái vây quanh nói " Có cần tôi bảo cậu ấy tiến cử anh với Công ty không? "

"Ha, ha. . không cần, tôi không hợp với con đường đó. "Diệp Thu cười lắc đầu.

Minh Hạo lại nói chuyện thân thiết với Diệp Thu vài câu rồi đứng dậy đi khỏi, kế hoạch của anh họ sắp bắt đầu rồi.

"Sao lại đi lâu như vậy? "Lam Khả Tâm cười hỏi: " Em đang định đi tìm anh".

"Đông người, phải xếp hàng"Diệp Thu chớp chớp mắt nói

"Thế mới lạ, chắc chắn là bị cô gái xinh đẹp nào hấp dẫn rồi"Lam Khả Tâm đánh vào đùi Diệp Thu nói, nghĩ tới tính cách phong lưu của Diệp Thu, chuyện này là điều rất có thể.

"Sao có thể? Bọn họ đều không bằng Khả Tâm"Diệp Thu cười nói.

Loàng xoàng

Cửa phòngđột nhiên bị đẩy ra thô bạo , Tôn Diệp Uy lảo đảo bước vào, quay một vòng trong phòng, liền chỉ Lam Khả Tâm nói: "Cô, đi, đi uống rượu cùng tôi".

Diệp Thu cười nhạt chờ hai anh em họ biểu diễn, ngồi đó không hề hé răng.

Quả nhiên Minh Hạo từ đám người bên trái đứng dậy, chạy tới nói: "Anh họ, có chuyện gì vậy? "

"Anh muốn cô ta đi uống rượu cùng anh"Tôn Diệu Uy chỉ Lam Khả Tâm nói

"Anh họ, anh uống say rồi, cô ấy là bạn em, nếu anh thiếu gái, em sẽ giúp anh tìm vài cô" Minh Hạo khuyên giải nói.

"Bạn em? Bạn em thì sao? Anh chỉ tìm cô ta tới giúp anh kính vài ly rượu, bên anh có mấy người bạn, biết họ là ai không? nói ra sẽ dọa chết em đấy"Tôn Diệu Uy đột nhiên chỉ Diệp Uy nói "Tên khốn, mang móng vuốt chó của ngươi đi cho ta, cô gái ta để ý tới ngươi cũng dám chạm vào sao? "

Diệp Thu bĩu môi nói: "Tôn thiếu gia thật là oai phong".

" Mẹ nó, Tôn thiếu gia để ngươi gọi sao. Ngươi…là ngươi? "Tôn thiếu gia giống như đột nhiên bị người ta bóp cổ, giọng the thé kêu lên. Hắn cố ý giả say chứ không phải say thật. Sau khi hắn tròn mắt nhìn Diệp Thu một cái, lập tức nhận ra người đó.

Nếu nói cả đời Tôn Diệu Uy hận một người, vậy thì chắc chắn đó chính là người trước mặt này. Trận đấu ngày đó khiến hắn tổn thất mấy trăm vạn, mất hết cả thể diện. Hơn nữa cho tới bây giờ, cô gái yêu kiều xinh đẹp đó vẫn không thèm nhìn mình lấy một cái, đúng là khiến hắn đau thấu tim.

Oan gia ngõ hẹp, thật không ngờ hôm nay lại chạm mặt nhau ở đây. hắn chính là kẻ đã cướp đi cô gái của em họ? Tôn Diệu Uy cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Lần trước người này lấy cả trăm vạn cướp gái với mình, hôm nay sao lại tặng một đôi lá phong chứ?

Mặc dù Tôn Diệu Uy không hề thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc. Nếu người này là một kẻ nghèo, hắn chết cũng xong, vứt trong tù là hết chuyện, bọn họ ngay cả tiền tòa án cũng không trả nổi.

Nhưng nếu hắn là người có thể tùy ý ném ra mấy trăm vạn, thì tình hình lại khác rồi. Nếu đưa loại người này vào tù, không phải là lật trời sao? Nhà họ lấy tiền mua truyền thông, mở cửa ra, mình trở thành nhân vật chính của câu chuyện, vậy không phải giống như là Cora sao?

"Là ngươi? "Tôn Diệu Uy quên cả giả say, hai mắt trợn tròn, giọng tỉnh táo nói.

"Tôn thiếu gia còn nhớ tôi sao? Thật là vinh hạnh cho tôi"Một tay Diệp Thu ôm lấy vai Lam Khả Tâm, một tay cầm lon bia uể oải nói.

"Đương nhiên là nhớ ngươi rồi , tiểu tử, món nợ của chúng ta từ từ rồi tính"Tôn Diệu Uy nghiến răng, nghiến lợi nói.

Đứng bên nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt Minh Hạo trở nên mù mịt, anh họ biết người này sao?

Hình như còn có thù gì đó, người đối đầu với anh họ, nhà không có hậu thuẫn và thực lực, phần lớn đều có kết cục thê thảm. Người này vẫn sống tới bây giờ, xem ra không dễ đối phó rồi. Có nên đóng kịch theo sắp xếp trước nữa không?

Tình hình bên này đã gây sự chú ý của mọi người trong phòng, tiếng vang trong phòng cũng được người ta lặng lẽ đóng lại. Một đám người vây quanh lấy Diệp Thu, Lam Khả Tâm và Tôn Diệu Uy, Minh Hạo làm trung tâm, vay lại thành một vòng tròn.

Bọn họ đều biết anh họ của Minh Hạo là công tử ca của Yến Kinh, thấy bạn trai của Lam Khả Tâm lại quen biết hắn, đều vô cùng kinh ngạc.

Diệp Thu gật đầu nói: "Nhớ chúng ta có thù là tốt, không cần sau này từ từ tính, hôm nay chúng ta kết thúc luôn đi".

Lúc nói chuyện, Diệp Thu đột nhiên đứng dậy, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó liền nghe thấy tiếng vang lên.

Bốp!

Trên mặt Tôn Diệu Uy xuất hiện dấu năm ngón tay rõ ràng, chỉ cảm thấy trước mặt mọc ra vô số ngôi sao, đầu ù ù. Hắn bị Diệp Thu cho một cái tát.

A!

Mọi người kinh hô, không ngờ bạn trai nghèo kiết của Lam Khả Tâm nói đánh là đánh, lại dũng cảm như vậy.

"Ngươi làm gì thế Diệp Thu? Ngươi muốn làm gì? "Minh Hạo thấy anh họ bị đánh lớn tiếng quát Diệp Thu.

Đám con trai Vương Chinh liền xông tới. hắn đã được dặn trước, nếu tình hình không ổn, phải ra tay giúp đỡ càng mạnh càng tốt, sau này anh Hạo mời uống rượu.

"Ta làm gì ngươi nhìn không rõ sao? "Diệp Thu nhìn Minh Hạo cười hỏi.

Bốp!

Trở tay lại là một cái bạt tai trên mặt Tôn Diệu Uy vẫn ngây ra như phỗng bên cạnh, đánh thẳng cho tới khi hắn quay vòng tại chỗ, sau đó lảo đảo ngã về phía sau, được Minh Hạo và Vương Chinh đỡ lại mới không ngã xuống.

"Giờ biết tôi đang làm gì rồi chứ? "Diệp Thu tươi cười khiến mọi người lạnh toát.

"Diệp Thu ngươi đừng không biết điều, nếu còn dám ra tay, hôm nay ta sẽ không khách sáo với ngươi". Minh Hạo nháy mắt với Vương Chinh , hung ác nói với Diệp Thu.

Hắn tức tới hồ đồ, kịch bản hoàn toàn không được biên diễn như vậy.

"Được, không khách sáo như thế nào đây? "Diệp Thu hỏi, lại thông minh tiến tới trước một bước, chặn trước Lam Khả Tâm, với thân thủ của hắn, cả đám người trong phòng này, cộng thêm chú dì, ông ngoại, bà ngoại họ cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Ngươi dựa vào cái gì mà vô cớ đánh người, hôm nay ngươi không nói rõ với ta, thì đừng nghĩ ra khỏi nơi này". Minh Hạo sầm mặt bắt đầu nói lời hung bạo.

Rầm!

Cửa phòng lại bị đẩy ra, mấy nhân viên phục vụ của Thủy Tinh Cung xông vào, những người này chính là diễn viên quần chúng được Tôn Diệu Uy sắp xếp phối hợp diễn kịch cùng hắn.

Nhưng có phải đông người hơn không?

Một người đàn ông dáng nhân viên chủ quản nhìn tình hình trong phòng, cười trừ nói: " Các vị khách quý, có phải chỗ chúng tôi đón tiếp chưa được chu toàn, xin các vị thông cảm".

Thấy không ai phản ứng gì, hắn cười nói: "Nghe bên này có người kêu lên, có phải xảy ra chuyện gì không? "

Tiểu Lý bị Tôn Diệu Uy mua chuộc theo kịch bản cũ, lén lút sờ tới người Diệp Thu, lúc trước Tôn Diệu Uy có dặn dò vị trí của Diệp Thu, hơn nữa hắn còn nói tới lúc đó cứ làm theo ánh mắt của mình. mình với người đàn ông đó xảy ra xung đột, liền nhét bột trắng vào túi của người đó.

Lúc Tiểu Lý đang nhét đồ vào túi của Diệp Thu, đột nhiên bị Diệp Thu nắm lấy đẩy lên trước, đẩy người hắn vào trong đám người quát: "Ngươi muố làm gì? Muốn nhét gì vào túi ta? "

"Không phải tôi, không phải tôi"Tiểu Lý vẻ mặt sợ hãi kêu lên, khóc tới nước mắt nước mũi dàn dụa.

Diệp Thu nghĩ, nông thôn phố phường sinh nhân tài, kt4 thuật diễn xuất của người này đúng là hạng nhất.

"Đây là cái gì? " Nhân viên chủ quản Đại Hồ Tử đoạt cái túi bột màu trắng từ lòng bàn tay hắn , đưa lên mũi ngửi ngửi, tát lên mặt Tiểu Lý hỏi: "Thuốc phiện ở đâu? Sao lại nhét vào túi khách? "

"Không phải tôi, không phải tôi…. . , là Tôn thiếu gia biểu tôi làm, là Tôn thiếu gia. . , , thật sự không phải tôi" Tiểu Lý kêu đến khản cả giọng.

Tôn Diệu Uy cũng không để ý đến cái mặt đau nữa, bỗng chốc tỉnh táo lại chỉ Tiểu Lý quát: "Khốn kiếp, ngươi nói bậy, ta biểu ngươi làm chuyện như vậy bao giờ, ai bảo ngươi vu oan cho ta hả? "

"Tôn thiếu gia, anh không thể như vậy, vừa lúc nãy anh gọi tôi ra cửa thoát hiểm, nói bạn anh tranh con gái với một người đàn ông, nếu tôi để thứ này vào trong túi anh ta, để anh ta vào ăn mấy năm cơm tù…. Anh còn cho tôi một vạn tiền. Chủ quản, tiền vẫn còn trong túi tôi, tôi chưa động tới một xu". Tiểu Lý là một kẻ yếu bóng vía, bị một cái bạt tai, hắn cái gì cũng nhận.

Chủ quản Đại Hồ Tử tìm trong túi Tiểu Lý, đúng là tìm được một tiệp tờ xanh trị giá trăm nguyên.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tôn Diệu Uy và Minh Hạo, hai anh em nhà này thật quá độc ác. ! Cho dù muốn cô gái của người ta, cũng không thể đưa bạn trai người ta vào tù chứ?

Ánh mắt Lam Khả Tâm nhìn Minh Hạo tràn đầy thù hận, nếu không phải Diệp Thu chặn trước cô, cô đã xông đến cho tên khốn đó mấy cái bạt tai cũng không chừng.

Nói thật , mặc dù Lam Khả Tâm không có một chút tình cảm nào đối với Minh Hạo, nhưng cũng không phải quá ghét. Vì hắn rất biết đối nhân xử thế, thái độ cư xử đều vô cùng khôn khéo, nhưng không ngờ tri nhân tri diện bất tri tâm, tiểu nhân thật sự đều có vẻ ngoài là thánh nhân, giả nhân giả nghĩa.

Cho dù mấy cô gái cùng phòng Lam Khả Tâm bị hắn mua chuộc, cũng thầm ý thức tránh xa hắn chút, nếu không cẩn thận đắc tội hắn, mình đâu còn đường sống nữa?

Minh Hạo càng suy nghĩ rối loạn, muốn lên tiếng giải thích , nhưng lại cổ họng khô khốc, không nói nổi tới một câu.

Chủ quản Đại Hồ Tử nhìn Tiểu Lý quát hỏi: "Là Tôn thiếu gia nào xúi giục cậu làm như vậy? Cậu có thể nhận ra người đó không? "

"Nhận được, nhận được. Chính là Tôn thiếu gia thường xuyên tới Thủy Tinh Cung chơi".

Đầu Tiểu Lý như con gà gật lia lịa. Diệp Thu buông lỏng cổ hắn ra, hắn nhìn một lượt rồi chỉ Tôn Diệu Uy nói: "Là hắn, là hắn xúi giục tôi làm như vậy. "

Sau đó Tiểu Lý sợ hãi lui người ra sau, giống như sợ Tôn Diệu Uy giết chết hắn trước mặt mọi người để diệt khẩu, khóc lóc nói: "Tôn thiếu gia, anh thấy rồi đấy, không phải tôi cố tình bán đứng anh, tôi đúng là không còn cách nào khác".

"Tôi không làm, tôi không làm, chuyện này không liên quan đến tôi"Tôn Diệu Uy như điên lên, mặt đỏ tía tai giận dữ quát: "Ngươi có chứng cứ gì? Có chứng cứ gì là ta xúi giục không? Dựa vào cái gì mà ngươi nói cái gì thế nào thì là như vậy? . . . Tiểu tử, ai được ai xúi giục vu oan cho ta? "

"Tôi không có"Tiểu Lý tức giận giải thích, giống như chịu phải sự sỉ nhục và oan khuất cực lớn.

"Đúng rồi, hắn dẫn tôi tới đường thoát hiểm đưa đồ cho tôi, ở đó có máy quay, chắc là quay lại cảnh chúng tôi gặp nhau"Tiểu Lý như đột nhiên nhớ ra điều gì, lên tiếng nhắc nhở.

Con ngươi Tôn Diệu Uy đột nhiên mở lớn, muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì, cơ thể mềm nhũn, nếu không phái Vương Chinh đỡ hắn, sẽ là ngã sấp xuống đất rồi.

"Tới phòng bảo vệ xem thử, copy nội dung cảnh quay trên đường thoát hiểm đó lại" Chủ quản Đại Hồ Tử quay đầu lại dăn dò.

Một thuộc hạ lên tiếng trả lời rồi đi, không để mọi người đợi lâu nhanh chóng trở lại rồi nói: "Chủ quản, máy quay đúng là đã quay được cảnh Tiểu Lý và Tôn thiếu gia gặp nhau ở đường thoát hiểm, có thể nhìn thấy hắn đưa cho Tiểu Lý một tờ tiền và một túi màu trắng".

Loảng xoảng.

Chủ quản Đại Hồ Tử quay người, một chân đá trên bụng Tôn Diệu Uy, đá ngã hắn và Vương Chinh đỡ phía sau xuống đất.

Chủ quản chửi như tát nước: "Khốn kiếp, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi, không xem Thủy Tinh Cung này là nơi nào, lại dám đem thuốc phiện vào trong hãm hại khách của ta. Người đâu, đánh chết hắn cho ta. "