Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 628: Giải mê! Báo ân! Sát Khí! (2)




Có thể bởi vì một đám người quái dị... không thích ánh sáng mặt trời, cho nên thiên giới đại hội tổ chức vào buổi tối.

Diệp Thu nhận được tin từ Long Nữ là buổi trưa, buổi tối chín rưỡi, hắn và Tiểu Bạch đúng giờ đi tới bến tàu.

Bến tàu Tây giang đã từng phồn vinh một thời, sau lại bởi vì cảng victoria được sử dụng, chiếm hết sinh ý nơi này, hiện tại ngoài trừ thình thoảng nhập cảnh trái phép súng ống, hay nhập cư trái phép còn lại nơi này trở thành nơi hoang vắng.

Từ xa đã thấy ánh đèn điện rọi tới, Diệp Thu và Tiểu Bạch dừng xe đi bộ tới.

Để bảo trì hình tượng cùng với mục đích hòa nhập vào đám dị năng, hai người Diệp Thu tận lực ăn diện một phen.

Diệp Thu mặc một bộ quần áo dài màu xám, trên đầu đội mũ lưỡi chai màu xám, khuôn mặt thanh tú bị vẽ thành vàng vọt đầy nếp nhăn, nhìn như một cái xác khô vậy.

Đây là yêu cầu của Diệp Thum hắn biết trang phục của mình trong mắt đám dở hơi kia chỉ là quá thường, huyết sắc quỷ hắn đã đánh chết ở Hồng KOng, căn bản là không phải màu da của người thường.

Tiểu Bạch chỉ đơn giản kẻ lông mày rậm, dưới mặt dính râu như hồ ly, nhìn ra như một tên công tử sở khanh.

Nhưng Diệp Thu lo lắng hắn quá bình thường, cho nên kiếm thêm một chiếc quạt lông chim cho hắn cầm.

Đi tới cửa, hai tên vạm vỡ mặc âu phục màu đen đứng hai bên, thiên giới nhân sĩ chỉ cần giơ giấy thông hành trước mặt bọn họ là có thể đi qua. Một du thuyền xa hoa bỏ neo gần bờ, không biết là đơn vị nào cấp giấy thông hành cho dị năng giả lên thuyền.

Hai người không biết thiên giới địa hội dự họp ở nơi nào, thậm chí không biết cái du thuyền này sẽ đưa họ đến đâu, nói như vậy nhiệm vụ tiếp ứng của Lôi Đình tiểu đội là tương đối khó khăn.

Lúc này bất chấp hết, cứ lên thuyền rồi tính tiếp.

Hai người học theo mọi người, nghênh ngang giơ hai tấm thiệp ra, Diệp Thu sờ tay lôi ra hai chiếc mà Kristyna đưa cho, trung niên phụ tránh kiểm tra nhìn Diệp Thu và Tiểu Bạch sau đó cung kính mời họ vào.

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bọn họ lại đặc biệt cung kính với mình?

Vừa rồi lúc người khác vào hắn không hề lễ phép vậy a?

Diệp Thu không biết là Kristyna đưa cho Tiểu Bạch là loại thiệp chỉ có gia tộc nàng mới sử dụng, những người này đều là hạng người thần thông quảng đại, tự nhiên sẽ khiến những người này tâm sinh kính ý.

Cho dù là thiên giới hay nhân giới, có thể còn có quỷ giới, nhưng tất cả đều cường giả vi tôn.

Diệp Thu nhìn Tiểu Bạch, sau đó hai người theo dong người đi lên du thuyền.

Trền thuyền cực kì xa hoa, trước cửa là một ngọn đèn thủy tinh cực lớn, tỏa sáng huy hoàng.

Ở giữa là bàn tiệc đầy hoa quả đò ăn, rượu các loại, hầu như các dị năng giả đều tự mình ăn uống một góc, không ai nói chuyện với nhau, nhưng người này quái giở, bình thường sẽ không mở miệng bắt chuyện.

Nếu như bọn họ chủ động tìm tới một người, vậy điều đó chứng minh đã có mâu thuẫn sinh ra, có thể hai người trở thành cục diện không chết không ngừng.

Diệp Thu liếc mắt nhìn những người này, đều phải ăn uống, không phải giống người thường sao?

Diệp Thu nhìn một gã ăn mặc rất phong cách, để khỏi hấp dẫn ánh mắt người khác, hắn chỉ có thể dùng vài đạo cụ để che đi khí chất trên người, hơn nữa biểu hiện ra bên ngoài như một kẻ muốn cô độc hành động.

Tiểu Bạch không thể nói chuyện, hơn nữa hắn chỉ đi theo Diệp Thu, cho nên Diệp Thu làm gì, hắn cũng làm vậy.

Trên bàn không có gì đặc sắc, toàn bộ đều là thịt, Thịt hầm, thịt kho tàu, thịt nướng, đủ các loại, hơn nữa toàn bộ đều để cả miếng lớn, Diệp Thu chỉ thấy không ít kẻ ăn mặc lôi thôi lếch thếch cầm cả một cái chân dê lớn gặm lấy gặm để.

"Cứ làm như họ là được." Diệp Thu nhỏ giọng nói với Tiểu Bạch, sau đó cầm một con gà bẻ lấy một miếng đùi đưa lên miệng.

Tiểu Bạch mỉm cười, hắn vốn là kẻ phóng khoáng, dùng bộ dạng như hổ đói bắt đầu thưởng thức bàn tiệc.

"Ha, không ngờ chúng ta gặp nhau ở đây." Một giọng nói vang lại.

Diệp Thu ngẩng đầu chỉ thấy một cô gái đang tươi cười đứng sau, cô gái này không có trang điểm gì, đầu tóc vàng, khuôn mặt trắng nõn đang tươi cười, Diệp Thu chỉ cần liếc mắt là nhận ra sát thủ Ngân Nhãn, đã từng giao thủ với hắn ở Phấn Lĩnh Lộc sơn.

Nàng trong tay bưng một chiếc đĩa, phía trên còn nửa tảng thịt bò hầm, xem ra là đang thương thức dở.

Nói thật, Diệp Thu thực sự kinh ngạc khi gặp cô gái này ở đây, không ngờ nàng còn quang minh chính đại tới chào hỏi.

Quét mắt bốn phía, không thấy ai ở bên cạnh, hắn mới yên lòng, nhưng mĩ nữ đến khiên vài người liếc qua, Diệp Thu trong lòng có chút phiền muộn, trong lòng thầm mắng lũ dại gái, dù thế nào lúc này cũng không phải lúc tán gái chứ.

Đàn ông quan trọng là sự nghiệp, cua gái chỉ xếp hạng hai.

Diệp Thu thưởng thức khuôn mặt xinh xắn của cô gái trước mặt, cười nói: "Người Hoa Hạ chúng tôi có câu, hưu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối mặt bất tương phùng, nhưng chỉ sợ có vài người có chút tâm cơ, giở vài thủ đoạn nhằm đạt mục đích a?."

Ngân Nhãn bật cười khanh khách, Diệp Thu lần đều tiên nhận ra, cô ả ngoại quốc này cười lên cũng có tư vị đặc biệt, mặc dù vậy tâm lý hắn vẫn cảnh giác với cô ả cả người tràn đầy sát khí này, nhưng vẫn kìm lòng không được mà bị nhan sắc nàng mê đảo một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nàng nếu sống ở thời cổ đại, liệu có khiến vài tên vương hầu đốt lửa chòi canh không nhỉ?

"Lẽ nào giết người không cần thủ đoạn?" Ngân Nhãn tủm tỉm hỏi ngược lại.

"Đương nhiên, xã hội pháp chế hiện tại, người như vậy là không có đạo đức." Diệp Thu đầy chính khí nói.

"Phải không? Theo tôi biết thuộc hạ của anh không dưới ba trăm, nếu tôi đoán không sai bên cạnh anh còn vị sát thủ tiếng tăm lưng lẫy Huyết Trung Tu La? Rơi vào tay Tu La không còn đường sống, những lời này tôi nghe đã quen tai, tổ chức chúng tôi đã từng mời chào, nhưng bị hắn từ chối, người chết trong tay hắn đâu chỉ đến con số hàng ngàn?" Ngân Nhãn dùng con dao nhỏ nhắn xắn miếng thịt bò trên đĩa, động tác gọn ghẽ như là giết người vậy.

Chỉ một đông tác xắn thịt, Diệp Thu cũng có thể nhìn ra cô gái này là một cao thủ.

"Cô tới làm gì?" Diệp Thu hỏi.

"Tôi biết anh sẽ tới." Ngẫn Nhãn nói: "Hơn nữa, anh cũng không muốn tôi xuất hiện chỗ này phải không?"

Diệp Thu xấu hổ sờ mũi, không ngờ lần trước thả nàng đi nàng đã biết rõ mục đích của mình, nàng trái lại bây giờ lại tự mình tới.

Thế nhưng, rút cuộc nàng tìm mình làm gì?

"Cô không sợ tôi giết cô?" Diệp Thu lạnh băng hỏi.

"Anh không dám." Ngân Nhãn lắc đầu, biểu tình như nắm chắc nói: "Chí ít, ở nơi này anh không dám manh động, nhiện vụ của anh không thể chỉ vì một nhân vật nhỏ bé như tôi mà bị phá hỏng."

"Không nên tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng mình rất hiểu đàn ông." Diệp Thu nhìn Ngân Nhãn nói.

"Tôi không hiểu đàn ông, chỉ đoán chắc động cơ của anh mà thôi, Tôi biết Hoa Hạ có một câu ngạn ngữ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Ngân Nhãn kiêu ngạo nhìn Diệp Thu, vóc dáng cô nàng này cao gầy, đi thêm giày cao góc, không ngờ thấp hơn DIệp Thu không bao nhiêu.

Đứng ở sau Diệp Thu, Tiểu Bạch bống như cảm ứng được cái gì ngẩng đầu lên, hắn dời ánh mắt đến cửa lối vào khoang nhỏ trên tàu, sát khí trong hắn như hóa thực chất, mặc dù Diệp Thu đang đưa đẩy với Ngân Nhãn nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy.

Lối vào, một gã đẹp trai mặc áo gió màu đên, cổ áo đeo cà vạt màu trắng tinh.

Đây là khuôn mặt Diệp Thu vô cùng xa lạ, nhưng vũ khí trong tay hắn Diệp Thu lại quen thuộc không gì bằng.

Tam giác cương xoa màu vàng kim, đó là vật tùy thân của Tiểu Bạch.

"Hắn chính là người chạy thoát khỏi tay cậu?" Diệp Thu quay đầu hỏi Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch không trả lời, chỉ là mắt nhìn chằm chằm vào cương xoa trong tay gã kia, như là một phần thân thể bị mất, cần phải lấy lại.

"Không ngờ hắn cũng tới, lần này thiên giới đại hội càng ngày càng thú vị." Diệp Thu cười, trong lòng khổ không nói thành lời.

Vốn không muốn đi cùng Long Nữ, chính là vì tránh hấp dẫn người khác, phải biết rằng, người không phải ngân sĩ thiên giới không thể tham gia thiên giới đại hội, nếu bị người khác nhận ra, có thể gây phiền phức cho Kristyna, không ngờ vừa gặp cô ả đáng ghét này, Tiểu Bạch lại gặp ngay tên kia.

Ngân Nhãn nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn Diệp Thu, híp mắt cười hỏi: "Các anh có thù hận với hắn? Anh thả tôi một lần, tôi báo đáp anh giúp anh giết hắn."

Nói xong, Ngân Nhãn cầm con dao xắn thịt bò phi ra, con dao nhỏ mang theo tiếng gió bay thẳng về phía mắt trái Brahma