Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 33




Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Lâm Ôn hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi trên trời cao. Dưới chân cô như có gió, dũng cảm tiến về phía trước, mạnh mẽ như đang bước trên sàn bê tông.

Cho tới lúc đến đài ngắm cảnh hình tròn, cô mới nhớ dưới chân mình vẫn là tấm kính trong suốt.

Đây là đoạn cuối của con đường, người vừa rồi “ép” cô đi đã bị cô bỏ xa hơn cả chục mét.

Đài ngắm cảnh có gió lớn hơn, nhiều du khách đang chụp ảnh, Lâm Ôn ở xa lan can bằng kính, cô cảm thấy đứng ở giữa sẽ an toàn hơn.

“Em thấy đó, đầu óc bớt tưởng tượng được không, chẳng phải đã đến được đây rồi à?” Chu Lễ thong thả đi đến bên cạnh Lâm Ôn, “Con người em cái gì cũng tốt, nhưng cứ thích lo trước lo sau, sống quá mệt mỏi. Bớt suy nghĩ quá nhiều, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.”

Đây là lần thứ hai Chu Lễ nói cô lo trước lo sau, Lâm Ôn hiểu ý anh.

Lâm Ôn hóng gió một chút, xoay người chuẩn bị đi mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Ngụy biện.”

Cô phớt lờ người kia, đi về theo đường cũ. Chỉ có điều lần này dưới chân cô không có gió, bởi vì cô thu trọn vực thẳm dưới tấm kính vào mắt.

Lâm Ôn nhìn những du khách khác, có người vừa nói chuyện phiếm vừa đi, có người bấu chặt lan can không dám bước đi.

Cô hâm mộ người trước, nhưng cô thuộc về người sau.

Rất khó khống chế phản ứng của cơ bắp, Lâm Ôn hơi bị nhũn chân, không khỏi bước chậm lại.

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau đầu cô: “Nếu những gì tôi nói là ngụy biện, hiện tại em đang cọ xát cái gì?”

Da đầu Lâm Ôn căng thẳng, đi nhanh cũng không được, đi thong thả cũng không xong.

Chu Lễ bước một bước tới bên cạnh cô, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt cô.

Lâm Ôn hít một hơi thật sâu, bị “ép” phải dũng cảm lần nữa.

Bớt lo trước lo sau, có thể đi như gió.

Ngày hôm sau trở về, Lâm Ôn khó có thể tĩnh tâm.

Khi tới đây, vì phải đi cùng bà cụ, công ty đã hào phóng đồng ý mua ghế thương gia đường sắt cao tốc.

Lúc về, bà cụ đi chung với vài người, nên cô mua ghế hạng hai, nếu không công ty sẽ không bồi hoàn cho cô.

Lâm Ôn ngồi bên cửa sổ, xe chạy mất 2 giờ 50 phút. Trong khoảng thời gian này, hành khách ngồi bên cạnh đổi hai cuộc gọi, cô không có việc gì làm, mở laptop và kết nối internet, bắt đầu công việc trước.

Viết được một lúc, trên WeChat máy tính hiện lên thông tin mới, Lâm Ôn bấm vào xem, đó là tấm ảnh do bà cụ gửi tới.

“Hôm qua quên gửi cho cô, cô thấy tôi chụp thế nào?” Bà cụ hỏi.

Lâm Ôn bấm vào tấm ảnh.

Với bầu trời xanh bao la và dãy núi hiểm trở phía sau, cô nhìn thẳng bước đi trên con đường bằng kính, phía sau cô một bước là một người đàn ông đang mỉm cười, mí mắt hơi rũ như đang chăm chú ngắm cô.

Đây là tấm ảnh do bà cụ chụp khi cô đi trở về.

Lâm Ôn không khỏi nghĩ đến những lời của Chu Lễ khi cô rời đi ngày hôm qua.

Lúc ấy mọi người đang đi xuống, bà cụ và mọi người đi phía trước, cô và Chu Lễ ở phía sau.

Một du khách vội vàng đi xuống, Lâm Ôn rất cảnh giác với tình huống như vậy, dù sao thì vết thương ở chân cô mới lành không bao lâu.

Vừa nghe tiếng động, cô cố gắng nép qua một bên càng xa càng tốt, khi người du khách lao xuống thì đụng vào người khác, nhưng không phải đụng cô mà là Chu Lễ.

Không biết có phải bờ vai của Chu Lễ quá cứng hay không, du khách đó xuýt ngã, Chu Lễ vẫn vững như cây tùng.

Lâm Ôn trơ mắt nhìn người du khách vừa xin lỗi vừa loạng choạng tiếp tục đi xuống, Chu Lễ trầm ngâm nhìn cô, sau đó nói trên đỉnh đầu cô: “Không thể vì bị đụng một lần, sau này mỗi khi đi cầu thang thì em dựng thẻ bài để người khác cách xa em cả chục thước.”

Lâm Ôn nghiêng đầu qua một bên.

Chu Lễ vốn cao hơn cô rất nhiều, hiện tại Chu Lễ đang đứng cao hơn một bậc thang nên càng cao hơn, cô hoàn toàn nép vào góc lan can cầu thang, người đi đường không thể đến gần cô.

Chu Lễ nói: “Em có thể coi tôi là số 6, cho tôi một thời hạn khảo sát.”

Đây là sự công bằng mà anh yêu cầu.

Đường sắt cao tốc vững vàng đi về phía trước, Lâm Ôn nhìn tấm ảnh trên máy tính, chậm chạp không có động tác gì. Mãi đến khi có một bóng đen đổ xuống, ghế trống bên cạnh chùng xuống, cô mới ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông trong tấm ảnh.

Chu Lễ vừa điều chỉnh góc ngồi, vừa bình luận: “Kỹ thuật nhiếp ảnh của bà cụ vẫn cần cải thiện thêm.”

Lâm Ôn đóng tấm ảnh, muốn hỏi anh có việc gì không nhưng cảm thấy loại câu hỏi này hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Chu Lễ nằm dựa xuống, nghiêng đầu nói với Lâm Ôn: “Tôi ngủ một chút, em cứ lo chuyện của em.”

“Anh về chỗ ngủ đi, lỡ như chút nữa có người lên.” Lâm Ôn nói.

“Em nói số ghế của tôi cho người đó.”

Lâm Ôn há miệng, không nói được lời nào, nhưng trong lòng chửi thầm một câu.

Chu Lễ rất muốn ngủ bù, vừa định nhắm mắt, nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Ôn, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Em không muốn nói, vậy em đổi chỗ ngồi với tôi đi?”

Lâm Ôn ngậm miệng không nói gì.

Chu Lễ bật cười vì tức, nắm tay vịn ngồi dậy, Lâm Ôn lập tức quay đầu nhìn vào máy tính.

Qua vài giây, “bùm” một tiếng, di động của Chu Lễ đột nhiên bị quăng lên bàn phím của cô.

Màn hình di động bật sáng, giao diện hiển thị thông tin đặt vé tàu cao tốc với số ghế trên đó.

Chu Lễ dựa lưng vào chỗ ngồi, nhắm mắt lại, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Em qua đó đi, chỗ đó thoải mái hơn.”

Thật ra không cần ném số ghế, toa thương gia chỉ có một đoạn, bà cụ và mọi người đều ở đó.

Chu Lễ ngủ không sâu, trong lúc không có hành khách khác xuất hiện, người bên cạnh cũng không muốn ra ngoài, nói vài câu kêu anh dịch chân gì đó.

Đường sắt cao tốc đến ga vào buổi trưa, xe thương mại sẽ tới đón.

Trương Lực Uy trở về thành phố Hà Xuyên để thu dọn hành lý, lần này không đi chung, hai ngày sau mới đến.

Bà cụ đã đói bụng từ lâu, định đi ăn cơm trước.

“Cháu đi chung với chúng tôi luôn nhé, ăn xong sẽ đưa cháu về nhà.” Bà cụ rất thích Lâm Ôn, kéo tay cô không buông.

Lâm Ôn không từ chối, cô cũng rất thích bà cụ khéo léo và tài giỏi này, chưa kể bà còn là khách hàng của công ty cô.

Lâm Ôn đi theo mọi người lên xe, không lâu sau thì tới một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc.

Phòng đặt ở lầu hai, người phục vụ dẫn đường, khi đi qua góc đường thì gặp vài người đi đối diện.

Người phụ nữ đi đầu có mái tóc xoăn ngắn, mặc trang phục chuyên nghiệp, ngạc nhiên mỉm cười: “Ông Trịnh, bà Trịnh, ông bà đến đây khi nào?”

“A Vưu!” Bà cụ Trịnh mỉm cười với Đàm Giang Vưu, “Chúng tôi mới từ chỗ khác trở về, cháu tới đây ăn cơm à?”

“Dạ, cháu ăn rồi, ông bà còn chưa ăn ạ?” Đàm Giang Vưu hỏi.

“Chưa.”

Giám đốc đài truyền hình bên cạnh Đàm Giang Vưu nói: “Đây là lần đầu tiên hai cụ đến thăm nơi này phải không? Tôi xin giới thiệu món súp rồng bay, đầu bếp là người Đông Bắc, món súp rồng bay rất đặc biệt.”

Mọi người đều biết nhau nên không muốn lãng phí thời gian của nhau, trò chuyện vài câu đơn giản, giám đốc đài nói với Chu Lễ: “Lần này đi công tác vất vả rồi, về lại nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Vậy cho cậu ấy nghỉ vài ngày đi.” Đàm Giang Vưu nói, quay sang Chu Lễ, “Em có rảnh thì về nhà ăn bữa cơm, ông nội nhắc em rất nhiều lần.”

Chu Lễ đứng phía sau ông bà cụ, anh nhướng mi khi nghe những lời này, nhếch khóe miệng nói: “Có thời gian sẽ về.”

Đàm Giang Vưu có ánh mắt sắc bén, thấy trên má anh có vết bầm nhạt, “Mặt em bị sao vậy?” Cô hỏi.

Chu Lễ trả lời qua loa: “Không cẩn thận nên đụng trúng.”

“Em bất cẩn quá.” Đàm Giang Vưu nói với ông bà cụ Trịnh, “Nhìn cậu ấy kìa, giống như chẳng trưởng thành gì cả.”

“Tôi vẫn nghĩ cháu là đứa trẻ đó.” Bà cụ trêu chọc.

“Cháu coi như bà đang khen cháu nha.” Đàm Giang Vưu cười nói, “Tụi cháu đi trước nhé, ông bà rảnh rỗi thì tới nhà chơi.” Chào tạm biệt xong, khi đi ngang qua mọi người, Đàm Giang Vưu lướt mắt qua khuôn mặt Lâm Ôn, mỉm cười với cô.

Lâm Ôn lễ phép đáp lại.

Cô biết Đàm Giang Vưu, lần trước tổ chức buổi hẹn hò xem mắt ở Hoán Nhạc Cốc, đồng nghiệp đã nói cho cô biết, Đàm Giang Vưu là cháu gái của Đàm Thắng Thiên, chủ tịch tập đoàn Đàm thị.

Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn Chu Lễ, Chu Lễ liếc cô một cái, giới thiệu đơn giản: “Chị họ của tôi.”

“Chu Lễ và ông cụ Đàm là……” Đang đi xuống lầu, đạo diễn hỏi Đàm Giang Vưu.

Đàm Giang Vưu nói: “Cậu ấy là em họ của tôi, con ruột của cô tôi.”

Đạo diễn cười nói: “Sao không nghe Chu Lễ nhắc tới, lần trước cậu ấy còn đi phỏng vấn ông cụ Đàm, vậy mà cũng không nói gì.”

“Tính tình cậu ấy là thế, từ trước đến nay thích kín đáo.” Đàm Giang Vưu nhàn nhạt nói.

Sau khi ăn xong, Lâm Ôn theo xe thương mại của bà cụ về nhà, Chu Lễ cũng theo cô xuống xe, nhấc va ly của Lâm Ôn nói: “Tôi giúp em xách lên.”

“Không cần, để tự em.” Lâm Ôn duỗi tay.

“Để cậu ấy làm việc vặt.” Bà cụ ngồi trong xe nói, “Con gái nên tận hưởng điều đó.”

Va ly có trọng lượng không nhẹ.

Lần này Lâm Ôn đi công tác mười ngày, thời gian dài nên mang theo nhiều đồ, một mình cô xách va ly rất vất vả, trọng lượng này đối với Chu Lễ chỉ là cơn gió thoảng, cho dù hiện tại anh đang bệnh.

Đưa đến tầng sáu, Chu Lễ không định ở lâu, xe còn chờ dưới lầu, buổi chiều anh phải đến đài truyền hình làm việc.

“Ngày mai tôi sẽ đến công ty đón em sau khi tan sở, em đem theo đồ để khỏi phải đi tới đi lui.”

Tiệc đính hôn của Uông Thần Tiêu và Viên Tuyết được sắp xếp vào ngày mốt, địa điểm là tại khán phòng của ngôi làng của ba mẹ Uông Thần Tiêu.

Biệt thự của Uông Thần Tiêu cách xa thị trấn, ngôi làng dường như xa hơn biệt thự, ngoài ra tiệc đính hôn được tổ chức vào buổi sáng, nếu khởi hành vào sáng hôm đó thì sẽ không kịp.

Uông Thần Tiêu và Viên Tuyết sẽ rời đi vào sáng ngày mai. Lâm Ôn và Chu Lễ phải đi làm, Tiêu Bang không muốn rời cửa hàng nửa bước, ba người bọn họ đành phải sắp xếp khởi hành sau khi tan sở ngày mai.

Cho dù Lâm Ôn muốn phân chia ranh giới với Chu Lễ, cô cũng không thể đi một mình trong hoàn cảnh này, cô không tìm được một cái cớ thích hợp, hơn nữa nơi đó quá xa và quá hẻo lánh.

Lâm Ôn cảm thấy có thể cân nhắc mua một chiếc xe giá rẻ, bằng lái của cô không thể chỉ để trang trí, sau này gặp phải chuyện tương tự, cô có thể tự lập.

Tắm rửa xong, Lâm Ôn thu dọn túi du lịch, ngày hôm sau cô xách túi du lịch đi làm.

Bận rộn đến gần 5 giờ, Chu Lễ gọi điện thoại tới. Khi Lâm Ôn nhìn thấy hai chữ “Chu Lễ” hiển thị trên màn hình di động, một cảm xúc khó giải thích ập đến trong lòng cô.

Cô chậm chạp trả lời điện thoại: “A lô?”

“Còn nửa tiếng nữa tôi mới làm xong, khoảng 6 giờ đến công ty của em. Em ăn chút gì đó trước đi, tới nơi sẽ gọi điện thoại cho em.” Chu Lễ đang bận, nói đơn giản rõ ràng rồi cúp điện thoại.

Lâm Ôn đặt di động xuống, ngồi một lúc mới tiếp tục làm những việc đang dang dở.

Công việc hoàn thành sau 5 giờ, trong văn phòng chỉ còn hai đồng nghiệp. Lâm Ôn không quá đói, nhưng nghĩ đến thời gian đi đường dài, cô vẫn xách túi đi xuống lầu.

Tùy tiện ăn chút thức ăn nhanh, Lâm Ôn ngẫm nghĩ rồi đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua nước khoáng và cơm nắm.

Xách theo một túi đồ trở lại công ty, Lâm Ôn mới phát hiện cửa của công ty đã bị khóa.

Lâm Ôn sững sờ, đẩy cửa thật mạnh vài cái, sau đó gọi điện thoại cho đồng nghiệp.

“Ôi, tôi không biết cô còn quay lại nên đã khóa cửa. Giờ làm sao đây, tôi đã lên tàu điện ngầm rồi.” Đồng nghiệp nói lời xin lỗi.

“Không sao, anh cứ về đi.” Lâm Ôn bất lực, túi du lịch vẫn ở trong công ty.

Lâm Ôn nhìn thời gian, đã 5 giờ 47, chắc Chu Lễ sắp tới, cô không thể về nhà bây giờ, đành phải xuống lầu chờ anh.

Chờ tới 6 giờ 15, trong đại sảnh nhỏ lầu một của tòa nhà không có chỗ ngồi, Lâm Ôn đổi tư thế từ đứng sang tư thế ngồi xổm.

Lúc Chu Lễ đến, nhìn qua lớp kính của tòa nhà, thấy Lâm Ôn đang ngồi xổm trong đại sảnh sáng trưng.

Tòa nhà này rất cũ, bề ngoài trông rất cổ điển, giống như ngôi nhà mà Lâm Ôn đang ở, khiến người ta cảm giác dường như thời gian dừng lại ở vài thập niên trước.

Bóng đêm bên ngoài âm u, ánh sáng ấm áp trong nhà tỏa ra, người ngồi xổm trông nhỏ bé, bức tranh này chua xót không giải thích được.

Chu Lễ nhìn thất thần một lúc, khi nhìn thấy Lâm Ôn cử động chân, có vẻ ngồi xổm khiến chân đau, anh mới xoay người lại.

Chu Lễ hạ cửa sổ xe, bấm còi: “Lâm Ôn!”

Lâm Ôn lập tức đứng dậy khi giọng nói quen thuộc truyền tới tai. Đứng dậy quá nhanh nên chân cô bị cong một chút.

Ra khỏi tòa nhà, Lâm Ôn đi ra ghế sau, vừa định mở cửa xe, Chu Lễ nói với cô: “Ra trước.”

Lâm Ôn ngưng lại.

“Tiêu Bang muốn ngủ.” Chu Lễ nhắc.

Lúc này Lâm Ôn mới nhớ tới thói quen của Tiêu Bang, như vậy cô ngồi phía trước sẽ thích hợp hơn, Lâm Ôn đành phải ngồi vào ghế phụ.

“Sao em chờ ở đây? Tôi đã nói, tới nơi sẽ gọi điện thoại cho em.” Chu Lễ đợi cô lên xe rồi nói.

“Lúc em xuống lầu ăn cơm thì đồng nghiệp khoá cửa công ty, em không vào được.” Lâm Ôn không nhắc tới túi du lịch, dù sao chỉ có một buổi tối, cô có thể mượn của Viên Tuyết.

“…… Em đợi bao lâu rồi?”

Lâm Ôn nhìn thời gian trên màn hình hiển thị của xe, tính toán rồi nói: “Nửa giờ.”

“…… Luôn đợi dưới lầu?”

“Dạ.”

Chu Lễ im lặng, sau đó không nói gì nữa suốt đoạn đường.

Hơn hai mươi phút sau xe dừng trước cửa hàng của Tiêu Bang, Chu Lễ gọi điện thoại cho Tiêu Bang.

Đợi hai phút, cánh cửa của cửa hàng mở ra.

Tiêu Bang xách theo một túi nilon bước ra, trong túi đựng quần áo của anh.

Anh lập tức đi tới ghế phụ, vừa đụng vào tay nắm cửa, cửa sổ của ghế phụ đã hạ xuống, lộ ra gương mặt của Lâm Ôn.

“Tiêu Bang.” Lâm Ôn chào.

“……”

Tiêu Bang cho rằng Lâm Ôn sẽ ngồi ghế sau. Anh nhìn Lâm Ôn rồi liếc ghế lái, Chu Lễ quay đầu nhìn anh.

“Lên xe đi.” Chu Lễ hất đầu ra sau.

Vẫn còn ý đồ đen tối……

Tiêu Bang đỡ mắt kính, nhếch khóe miệng lạnh lùng.

Chu Lễ nhìn anh, không nói gì nữa. Đợi vài giây, Tiêu Bang ngẩng đầu khoanh tay, vững vàng như một ngọn núi.

“Ồ.” Chu Lễ thu hồi ánh mắt, đạp ga rời đi.

Tiêu Bang sững sờ, quay đầu, lập tức xách túi nilon chạy như điên: “Con chó già ——”