Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 8




Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Gió đêm mát rượi, hương rượu quanh quẩn xung quanh.

Băng qua đường đi về phía đối diện, lối đi sát trường trung học trống trải hoang vắng. Từ sự ồn ào nhộn nhịp đến khoảnh khắc yên tĩnh như thể đột nhiên từ trên mặt đất chìm xuống nước, thay đổi một thế giới.

Bên kia đường là dòng sông, tơ liễu bên sông vẫn chăm chỉ trong đêm hôm khuya khoắt, bay lả tả mở rộng lãnh thổ của nó.

Chu Lễ bước chầm chậm, giống đang đi dạo sau khi ăn xong để tiêu thực. “Không có nửa bóng người trên con đường này, tin tức xã hội thường xảy ra ở nơi như vầy.” Anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Chu Lễ không đề cập đến chuyện uống rượu, coi như không quan tâm, cũng như không thấy lạ.

Lâm Ôn đi bên cạnh anh, lúc đầu chậm hơn anh một bước, nhìn chằm chằm vào sau ót anh. Sau khi băng qua đường thì đi song song với anh, Lâm Ôn rốt cuộc nghĩ ra nên nói gì, chưa kịp mở lời đã nghe anh nói trước.

Cô vốn định nói rằng không cần anh đưa vài bước.

“Có bóng người.” Lâm Ôn trả lời.

“Hở?”

“Ở đó.” Lâm Ôn chỉ hướng bờ sông.

Đèn đường được bố trí cách xa nhau, ở giữa là khoảng tối mù mịt, Chu Lễ không chú ý tới bóng người ẩn trong chỗ tối.

Một người phụ nữ với mái tóc dài xõa vai đang đứng bên cạnh đèn, có lẽ nghe được tiếng động, cô chậm rãi quay đầu lại.

Tóc cô dài ngang lưng, tóc trước rẽ ngôi giữa, che khuất hai bên má, không thấy rõ ngũ quan, nhưng dáng người mảnh khảnh, khoảng 40 tuổi trở lên, gương mặt không có biểu cảm, đột nhiên giơ thẳng tay, hướng về phía bọn họ phát ra một tiếng to và mạnh mẽ: “Hi!”

Chu Lễ không chuẩn bị.

Nửa đêm, bên cạnh con sông hoang vu diễn ra một cảnh tượng giống như “phim ma”, quan trọng hơn là, tên say rượu nhỏ bé bên cạnh anh lại giơ tay lên, nhẹ nhàng đáp lại: “Hi.”

Chu Lễ: “……”

Chu Lễ quay đầu, xác nhận vẻ mặt của Lâm Ôn.

Lâm Ôn nhận thấy ánh mắt Chu Lễ, nhìn anh giải thích: “Chị ấy thường xuất hiện ở đây lúc nửa đêm, nhìn thấy người sẽ chào, nếu không đáp lại chị sẽ tiếp tục giơ tay và nói ‘hi’.”

“…… Em biết chị ấy?”

Lâm Ôn lắc đầu: “Không biết. Lúc đầu em bị chị ấy dọa sợ, lần đầu tiên em tưởng rằng chị muốn tự tử, sau đó phát hiện chỗ này của chị có vấn đề.” Lâm Ôn chỉ vào huyệt thái dương của mình, “Có người khác nói với em, chỉ cần trả lời chị là được, chị đứng ở chỗ này đủ sẽ trở về, chị sống gần đây.”

Chu Lễ liếc nhìn người phụ nữ đã quay lại bên kia, anh nói: “Vậy bây giờ em đã đáp lại rất thành thạo.”

“…… Đúng vậy, em đã luyện sự dũng cảm khá nhiều.” Đại khái đã uống hết một chai rượu nhỏ vào bụng, Lâm Ôn thả lỏng tinh thần, nói đùa với Chu Lễ.

Chu Lễ cong môi dưới và nói: “Quả thực là thế.”

Lâm Ôn mỉm cười, hỏi anh: “Vừa nãy anh giật mình phải không?”

“Ý em là gì?”

“Em nói rằng thật ra sẽ không có tin tức xã hội nào xảy ra trên con đường này, ai đến đây mà không bị hù dọa?” Lâm Ôn nói, “Cho nên anh đưa em đến đây là được rồi, đã khuya, xe anh đâu?”

Đang nói chuyện, trong bóng đêm đột nhiên lại vang lên tiếng “Hi”, ngay sau đó ở nơi xa hơn truyền đến một tiếng đáp lại, có cảm giác hiểu ngầm trong không khí, đồng thời vẫn có chút kinh hãi.

Chu Lễ dừng chân một chút, nhìn về phía con sông.

Đột nhiên vang lên hai âm thanh, tim Lâm Ôn không khỏi loạn nhịp.

Chu Lễ nhìn cô kinh ngạc, cười nói: “Cũng không to gan lắm.”

“…… Đây là phản xạ sinh lý bình thường.” Không phải Lâm Ôn sợ hãi, cô chỉ thấy lạ, “Sao anh không hoảng hốt chút nào?”

Chu Lễ chỉ vào cằm: “Trên sông có phao phát sáng, không phải em nói là chị ấy thích chào hỏi?”

Lâm Ôn phải thừa nhận rằng Chu Lễ có con mắt quan sát tỉ mỉ và tư duy nhanh nhẹn, cô nhìn phao phát sáng trên mặt sông và nói: “Người ở dưới lan can.”

Ở góc này, họ không nhìn thấy tình cảnh dưới lan can.

“Buổi tối có người câu cá?”

“Thường xuyên có người câu đêm ở đây, thấy nhiều nên quen.”

“Câu suốt đêm?” Chu Lễ hỏi.

“Không rõ lắm.” Lâm Ôn ngẫm nghĩ, “Ít nhất sẽ câu đến một hai giờ sáng, em đã thấy vài lần.”

Lâm Ôn thuộc nằm lòng tình cảnh đường phố sau 12 giờ đêm, Chu Lễ bình tĩnh liếc nhìn cô.

Tóc đuôi ngựa cột thấp hơi lỏng lẻo một chút, dây cột tóc tuột xuống một nửa, mái tóc xõa mềm mại trên cổ và vai, mùi rượu không tan nhanh như vậy, Chu Lễ mơ hồ ngửi được mùi này trên người cô.

Khác với bia có nồng độ cồn thấp, rượu trắng mạnh như lửa.

Chu Lễ đặt hai tay ở bên cạnh cổ, yết hầu di chuyển, duỗi cổ hai lần, sau khi duỗi xong, anh trở lại đề tài trước đó: “Sắp đến rồi, đưa em đến cửa luôn, coi như đi dạo.”

“Vậy anh đậu xe ở đâu?”

“Cửa quán ăn.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đoạn đường rất ngắn, trong nháy mắt đã đến. Lâm Ôn chào tạm biệt, lưu loát xoay người đi lên lầu. Hôm nay cô mang dép lê vừa chân, bước đi nhẹ nhàng.

Chu Lễ không rời đi ngay lập tức, anh gọi điện thoại liên hệ người lái thay.

Gọi điện thoại xong, ngoài hành lang không có tiếng bước chân, Chu Lễ đi ra khỏi cửa hành lang, vốn muốn hút một điếu thuốc nữa, rờ túi mới sực nhớ mình đã để quên hộp thuốc ở quán ăn khuya.

Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu, lầu sáu lúc đầu tối om, một lúc sau đèn sáng lên.

Chu Lễ nhéo gáy, chậm rãi rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Ôn bị đồng hồ báo thức đánh thức như thường lệ, khi giặt quần áo thì ngửi được mùi thịt nướng trên quần áo, cô không khỏi nhớ tới chuyện gặp Chu Lễ tối hôm qua.

Suy nghĩ một hồi, cô yếu ớt ném một viên giặt quần áo vào máy giặt.

Sau khi đi làm, những đồng nghiệp đã rời đi trước khi hoàn thành công việc tối hôm qua đã đem cho Lâm Ôn một số trái cây và chocolate, buổi trưa Lâm Ôn gọt một quả táo, buổi chiều vội vàng đến buổi lễ ký kết tại địa điểm bận rộn.

Viên Tuyết trò chuyện vài câu với cô trên WeChat, cô không có nhiều thời gian để trả lời.

Một ngày sau, Viên Tuyết rủ cô đến ăn tối ở cửa hàng của Tiêu Bang, Lâm Ôn không muốn đi.

Có thể là bữa tối trong cửa hàng của Tiêu Bang lúc trước đã truyền cảm hứng cho Viên Tuyết, Viên Tuyết phát hiện “Hang ổ” là nơi tốt nhất để tụ tập, có thể ăn, có thể chơi còn có thể trò chuyện, không gian đủ riêng tư, mấy ngày sau cô gửi lời mời tương tự.

Nhưng không có cầu nối của Nhậm Tái Bân, Lâm Ôn cảm thấy “tình bạn” giữa cô và đám Tiêu Bang chưa đến mức có thể thường xuyên ăn tối cùng nhau, bởi vậy cô đã trốn tránh.

Năm lần bảy lượt, Viên Tuyết rốt cuộc tức giận, bắt Lâm Ôn phải tới, quan trọng nhất là cô còn nói thêm một câu: “Để lão Uông đi chết đi, em còn coi bọn chị là bạn không?”

Lâm Ôn có rất ít bạn, Viên Tuyết là bạn thân nhất của cô ở thành phố này. Suy nghĩ đắn đo, Lâm Ôn cuối cùng đã đồng ý.

Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, khi Lâm Ôn tan việc, một nữ đồng nghiệp hoảng hốt tìm Lâm Ôn, nói rằng con trai của chị bị thương ở nhà trẻ, chị muốn chạy tới ngay lập tức nhưng công việc chưa làm xong, hôm nay cần phải hoàn thành.

Lâm Ôn rất dễ nói chuyện, đảm nhận công việc này.

Bành Mỹ Ngọc đã nằm ườn chờ tan sở, cô chống má, vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa nói: “Hồi nãy bà có thể đi với tổ trưởng.”

Nửa tiếng trước, tổ trưởng hỏi bọn họ xem ai có thể đi chung với chị đến trụ sở, Lâm Ôn không hé răng, cô gái thực tập sinh tích cực nhất, cuối cùng tổ trưởng để thực tập sinh đi cùng.

Lâm Ôn gửi WeChat cho Viên Tuyết, một lúc làm hai việc đáp lời Bành Mỹ Ngọc: “Hở?”

Bành Mỹ Ngọc cảm thấy tiếng “Hở” lơ đãng này của Lâm Ôn rất nhẹ nhàng, có lẽ việc coi bói đặt tên thực sự đặc biệt. Vừa nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt 180 độ của mình trên màn hình máy tính tối đen, lắc đầu vứt bỏ tư tưởng mê tín.

Cô không nhớ rõ mình muốn nói gì với Lâm Ôn khi bị cắt ngang.

Sau khi gọi cơm hộp, Tiêu Bang mới biết Lâm Ôn phải tăng ca và không thể đến như đã hẹn, vì thế anh định hủy đơn, giảm bớt một hai món ăn.

Mấy ngày nay chuyện của Nhậm Tái Bân đã bị phanh phui, Viên Tuyết xử lý vị trong nhà xong thì tới giày vò Tiêu Bang. Hôm nay cô đến cửa hàng sớm và đóng đô ở đây, lúc này nghe Tiêu Bang nói, cô không thể tin: “Ông bắt đầu keo kiệt từ khi nào?”

Tiêu Bang trả lời đều đều: “Bà có biết giá thịt heo bây giờ bao nhiêu không? Biết mức lương của nhân viên, tiền thuê nhà và điện nước của tui không?”

Khóe miệng Viên Tuyết khẽ giật: “Hèn gì ông là một con chó độc thân.”

“Sao nào, bà muốn giới thiệu bạn gái cho tui?” Tiêu Bang buột miệng trước khi nhận ra mình sẽ rất đau khổ.

Quả nhiên, Viên Tuyết hỏi ba lần liên tiếp: “Ông còn mặt mũi nào mà nói lời này? Ông hứa sẽ giúp tui tìm người đâu? Ông còn nói Chu Lễ cũng hứa giúp tui tìm đàn ông độc thân chất lượng cao, cậu ấy tìm người ở đâu?”

Trước đây cô còn giấu giếm chuyện muốn giới thiệu đàn ông cho Lâm Ôn, sau chuyện xảy ra vài ngày trước cô thấy không cần giấu nữa.

Viên Tuyết cố ý nói khích anh: “Hay là ông muốn tự mình tiến cử, thích Lâm Ôn à?”

Cô nghe thấy tiếng người vào tiệm, nói hết lời cũng không quay đầu lại nhìn.

Cho đến khi nghe thấy ai đó nói chuyện.

“Mọi người còn chưa tới đủ?”

Viên Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy Chu Lễ, cô mới nói: “Lão Uông có xã giao không tới được, Lâm Ôn đột nhiên tăng ca cũng không thể đến.”

Tối nay Chu Lễ vốn có hẹn, sau khi dời cuộc hẹn chạy tới đây thì trời đã tối, vừa bước vào đã nghe những lời Viên Tuyết nói với Tiêu Bang.

Nghe thấy Viên Tuyết nói rằng không có nhiều người, anh cởi nút áo vest và nói: “Ba người chúng ta thì có cái gì hay.”

Nói xong, anh lại gài nút, lấy di động ra, vừa gửi WeChat cho bạn vừa nói: “Tui có hẹn với bạn, hai người tự ăn đi.”

“Cái gì?!” Viên Tuyết không vui, “Ông đã tới còn đi làm gì!”

Chu Lễ cầm di động vẫy tay với Tiêu Bang, biến mất ở cửa trước khi Viên Tuyết đuổi theo.

Viên Tuyết hùng hổ quay lại quầy bar, càng khiến cô khó chịu hơn là Tiêu Bang lại hủy đơn, còn hỏi ý kiến của cô: “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, quyết định ăn cơm phần được không? Cửa hàng mới mở nên giảm giá, hai mươi giảm mười, cơm đùi gà với ưu đãi đặc biệt chỉ có một xu. Ồ, một hộp đóng gói chỉ bốn đồng.”

“……”

Sau khi về nhà, Viên Tuyết kể chuyện này cho Lâm Ôn mà không cần thêm mắm thêm muối.

Đêm khuya yên tĩnh, Lâm Ôn tăng ca trở về mới vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa khô, nước nhiễu ướt phần ngực của áo ngủ.

Cô ngồi ở đầu giường kéo quần áo, ôm đầu gối cười.

“Vậy sau đó hai người ăn cơm phần hả?”

“Ăn cái rắm!” Viên Tuyết vẫn còn giận, “Chị cho Tiêu Bang đi uống gió Tây Bắc! Vậy mà còn muốn chị giới thiệu bạn gái, nếu cậu ấy không độc thân sẽ bị thiên lôi đánh!”

Vì thế khi Lâm Ôn gặp lại Tiêu Bang, cô bất giác nhớ tới tiếng gào rống của Viên Tuyết, một nụ cười tự nhiên xuất hiện trên mặt cô.

Đã là hai ngày sau đó.

Lý do tụ tập lần này của Viên Tuyết là cô muốn chọn váy cưới, cô sẽ đem quyển váy cưới đến cửa hàng của Tiêu Bang.

Lâm Ôn không thể từ chối.

Sau hơn một tuần, Lâm Ôn lại đặt chân đến đó.

Cô tan làm đúng giờ, công ty cách “Hang ổ” không xa, cách ga tàu điện ngầm mười phút đi bộ.

Từ xa, cô thấy Tiêu Bang đang đứng trước cửa viết trên bảng đen.

Lâm Ôn đến gần hỏi: “Bọn họ còn chưa tới hả?”

Tiêu Bang đang cầm một cây phấn màu, nghe tiếng nên quay đầu, nhìn thấy Lâm Ôn, anh nói: “Hôm nay em đến sớm, là người đầu tiên.” Rồi nhìn phía sau cô, “Không tới cùng Viên Tuyết?”

“Không, em tan việc rồi tự mình đến, Viên Tuyết nói chị ấy đi cùng lão Uông.”

Tiêu Bang thở phào nhẹ nhõm, biết rõ có thể yên tĩnh một hồi, “Vào trong trước đi, muốn uống gì thì tự lấy.” Anh nói.

Lâm Ôn liếc mắt đã nghe được tiếng lòng của Tiêu Bang, không khỏi nhếch khóe miệng.

Khi cô cười, lông mày và đôi mắt cong cong, rực rỡ như dải ngân hà, một lọn tóc bay theo gió vuốt ve đôi môi, cô đưa tay nhẹ nhàng hất ra, khóe miệng vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.

Tiêu Bang không biết Lâm Ôn đột nhiên cười chuyện gì, nhưng có lẽ do tế bào “thần kinh gương” trong não người, cho nên nhìn thấy người khác ngáp, mình sẽ ngáp theo, Tiêu Bang thấy Lâm Ôn cười, chính anh cũng bật cười mà không biết tại sao.

Tiêu Bang không khỏi tươi cười và hỏi: “Em cười cái gì?”

Lâm Ôn thấy gọng kính đen của Tiêu Bang bị dính hai vệt phấn màu xanh, cô tìm cớ, chỉ vào đó và nói: “Gọng kính của anh dính phấn.”

Một nam và một nữ đang đứng dưới ánh đèn nhiều màu sắc nói chuyện, nụ cười dâng trào trong mắt, ánh hoàng hôn nặng nề vừa buông xuống không lấn át được thần thái trên mặt họ.

Chiếc Mercedes đen dừng lại, bóp còi.

Tiêu Bang mới vừa tháo kính ra, tầm nhìn bị mờ, nghe giọng nói mới biết người trong xe là ai.

“Sao lại đứng trước cửa hàng nói chuyện, đang nói gì mà cười vui vẻ như vậy?” Chu Lễ khoác tay lên khung cửa sổ, giữa ngón tay còn sót lại một nửa điếu thuốc, tàn thuốc sáng loáng, anh nhìn hai người và hỏi.

Bản thân Tiêu Bang cũng không thể giải thích được, cảm thấy nụ cười của Lâm Ôn quá khiêm tốn.

“Chẳng nói gì cả,” Tiêu Bang lau gọng kính sạch sẽ, đeo kính lên, “Mày đậu xe phía trước đi, cẩn thận bị camera chụp.”

Không có chỗ đậu xe ở cửa, vì vậy phải đi tới phía trước.

Chu Lễ mở cửa xuống xe, ném chìa khóa xe cho Tiêu Bang: “Làm chuyện tốt đi, để tao nghỉ ngơi.”

Tiêu Bang hiểu ý chụp chìa khóa: “Mày mệt đến vậy? Chỉ cần đi lối này.”

“Mày ngồi trong cửa hàng cả ngày, cẩn thận bị loãng xương.” Chu Lễ đi ngang qua Tiêu Bang, vỗ vai anh, “Hoạt động chút đi.”

Sau khi Tiêu Bang “ha ha”, thành thật đi làm cậu bé đậu xe.

Chu Lễ đi đến thùng rác, dụi tắt nửa điếu thuốc ở trên nắp thùng, quay đầu nhìn Lâm Ôn cách đó không xa, hỏi cô: “Bọn lão Uông đâu?”

“Bọn họ còn chưa tới.” Trên mặt Lâm Ôn vẫn còn vương nụ cười nhưng không nồng đậm như trước, nhẹ nhàng như làn gió đêm xuân.

Chu Lễ ném điếu thuốc đến gần cô: “Đừng đứng ngây ra đó.”

Mùi thuốc thoang thoảng lướt qua mũi Lâm Ôn.

Chu Lễ đi ngang qua vai cô, tiếng chuông gió leng keng chào khách một cách rõ ràng, dưới ánh đèn nhiều màu nhấp nháy, bóng dáng anh nửa sáng nửa tối.

“Vào đi.” Anh nhẹ nhàng mở cửa kính cho Lâm Ôn.