Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 36




Cố Du nói xong lập tức hối hận.

Trên mặt giống như bị lửa nướng nóng bỏng, cô cởi giày cao gót chạy như điên, trong nháy mắt đã vọt xuống dưới lầu, hoảng hốt chạy bừa, cô đưa tay kéo cửa phòng muốn chạy trốn trên hành lang, bịch một tiếng, cửa vừa hé mở đã bị tay lớn hung hăng chụp lại, thanh âm dọa cô sợ run rẩy, không dám lộn xộn.

Trước đây cô và đám trẻ ở đại viện chọc phải tổ ong vò vẽ lớn bằng đầu người trong công viên, bây giờ chạy trốn hỗn loạn cảm giác giống như lúc đó, đáng tiếc, bị Từ Trạm bắt được không đơn giản như bị ong vò vẽ chích vài mũi như vậy.

Cố Du bị thân hình cao lớn dồn trên cửa, cả người bị bóng của anh che phủ, cánh tay có lực hoàn toàn chặt đứt đường lui của cô, cô cảm giác rất rõ ràng hô hấp nóng rực cùng với ngực phập phồng.

Không kịp cầu xin tha thứ, môi đã bị che lại, Từ Trạm kéo mở nút áo khoác quân trang, trêu ghẹo nâng cầm xinh đẹp của cô, Cố Du cảm giác khí lực của anh rào rạt, bản năng né tránh, dưới tình thế cấp bách nâng đầu gối lên muốn tách mở cơ thể giống như bàn ủi của anh, nhưng vừa nhấc lên, cong chân đã bị Từ Trạm nắm chặt trong tay.

Váy tới đầu gối bị cuốn lên thắt thoáng qua lên vẻ mặt nguy hiểm của Từ Trạm, đột nhiên gương mặt lạnh lẽo.

Anh lật áp cô trên cửa, thành công bày ra tư thế mặc anh tùy ý làm bậy, thân thể thẳng nhập vào.

Cố Du không có chuẩn bị, bất thình lình bị đâm vào kích thích đầu óc choáng váng, kêu nhỏ sau đó cong khuỷu tay để tách anh ra.

Nhưng sao anh có thể để cô thực hiện được, cô luôn gây phiền toái xong rồi muốn chạy, ngoài mạnh trong yếu, lần này hoàn toàn bị dạy dỗ. Hai tay cũng bị úp trên cửa, anh mạnh mẽ đánh phạt, không lưu đường sống, hưởng thụ cô khi thì tinh tế khi thì hơi thở gấp rút và ngâm.

Ra vào trong cơ thể cô giống như dã thú, Cố Du ra sức nhón chân muốn giảm bớt kích thích, hai chân càng ngày càng mềm trong công kích cuồng dã.

Cổ trắng còn quấn trong cổ áo quân đội xanh biếc, Từ Trạm vén mở khiến tóc cô tán loạn trên vai, rồi mút cần cổ mẫn cảm sau lưng cô, anh đã sớm nắm giữ toàn bộ nhược điểm của cô, những chỗ này vừa chạm vào đã khiến cô run rẩy, anh si mê nhất. Người phụ nữ dũng mãnh nổ biệt thự, lái xe chạy như điên, xông loạn vào rừng rậm hoang dã, cầm súng hành hung thì lúc này lại dịu dàng nghênh hợp từng động tác của anh, nhu mềm khó có thể tin.

Tính cách cô cứng rắn như vậy, nhưng cũng có lúc dáng vẻ như vậy.

Anh dừng lại, ngửa cổ ra sau thưởng thức cô di chuyển, cắn khiến cô không ngừng di động cổ họng, bức cô phát ra rên rỉ nức nở nghẹn ngào.

Tiết tấu vừa mới nhanh như vậy, cô lập tức tới, nhưng bây giờ đột nhiên dừng lại, Cố Du cảm thấy giống như con mèo cào tán loạn trong cở thể cô.

Nhưng anh chế trụ cô hoàn toàn từ sau lưng, ngay cả chủ động cũng không làm được, cô nhón chân muốn đạp lên chân của anh, mặc kệ nức nở nghẹn ngào ra sao, anh cũng không hề chuyển động, tham lam liếm trên cổ cô.

"Từ. . . . . . Từ Trạm. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ." Cô khóc nức nở ngoài miệng cầu xin tha thứ, lại hận không thể quay đầu cào chết anh.

Từ Trạm không lên tiếng, giống như thường ngày, mỗi lúc điên cuồng như vậy, cô chỉ nghe được anh thở hổn hển nặng nề, ngoài miệng anh cũng không phải hạ lưu đủ chững chạc, lại làm hành động giống lưu manh từ đầu đến chân! Đàn ông như vậy mới đáng sợ nhất, anh không chiếm tiện nghi khác vì biết mình muốn cái gì nhất.

Anh không trả lời, cô gấp đến độ rơi nước mắt cắn môi, thà rằng chịu tra tấn cũng không chịu mở miệng.

Lần này cô không phải con thú nhỏ nức nở hưng phấn thường ngày, mà thật sự khóc, Từ Trạm dừng động tác, trong lòng lộp bộp, vô cùng đau đớn.

"Gọi lại lần nữa." Anh đưa ra điều kiện của anh, bên tai cô, chợt ngậm tai ngọc sớm nóng như lửa đỏ.

"Từ. . . . . . Trung tá Từ. . . . . ." Có bậc thang, tiếng Cố Du khóc thút thít không còn khó chịu nữa, tiếng nói mềm nhẹ, càng trêu người hơn vừa rồi.

Anh luật động lần nữa, vài cái đã đưa cô lên đỉnh.

Cố Du hoàn toàn co quắp mềm mại , bắp đùi chống đở không nổi cơ thể, nếu Từ Trạm không dồn cô trên cửa, cô đã tê liệt ngồi trên đất từ lâu. Cô sợ nhất tư thế này, lúc trước ở phòng nhỏ của mình Từ Trạm đã tới như vậy một lần ở phòng tắm, cô giống như mệt mỏi hơn bị hắn muốn mười lần lúc trước, toàn thân rời rạc, thê thảm giống như sau khi vác nặng mười km.

Lần này, anh rõ ràng không có ý định dễ dàng buông tha cô như vậy.

Cố Du còn trong dư âm đã bị lật trở về, cong chân nhấn lên, đôi chân hoàn toàn cách mặt đất, bị anh đẩy vào thật mạnh.

Mãnh liệt vừa mới khống chế rút lại non nớt mềm mại sao chịu nổi đòi hỏi mạnh mẽ như vậy, Cố Du nảy sinh ác ý bắt đầu lộn xộn, giương nanh múa vuốt, không chịu phối hợp theo. Bọt sóng trắng bạc không ngừng lăn lộn chỗ cổ áo hở, cô càng giãy dụa, càng khiến Từ Trạm nhớ khoảng thời kì hai người giương cung bạt kiếm lúc đầu, anh làm gì cô cũng mâu thuẫn, cho dù không phản kháng thì sẽ luôn khóc khiến anh đau lòng.

Thù này, anh phải phục thù cả đời.

Cô hoàn toàn đã quên anh có tính toán khác suốt ba năm nay.

Thể lực của Cố Du dầu gì đã tiếp thu huấn luyện sự, sức quá yếu giống như trẻ con bắt đầu hồ nháo, cấu cổ Từ Trạm không chịu buông tay, đẩy mạnh ra xa, nhưng sức lực trên tay cô vốn rất nhỏ, Từ Trạm dễ dàng đẩy ra sau, không cho cô cơ hội phản kháng.

Không ai ân ái với bá xã giống như chiến dịch, Từ Trạm muốn nhịn không được, nếu cô gả cho người khác nhất định làm bá chủ trong nhà, nhưng mà, cuối cùng cô vẫn thuộc về anh.

Vậy không có cách nào.

Thấy thể lực cô tốt như vậy, Từ Trạm không có lo ngại, áp lưng của cô trên cửa, bắt đầu đợt chinh phạt thứ hai.

Quả nhiên, Cố Du tước vũ khí đầu hàng, sức mạnh vừa rồi còn hung thần ác sát lập tức biến về thành con thú nhỏ trong bẫy, dáng dấp vừa đáng thương vừa đáng giận.

Lần này cô đến nhanh hơn, chân lớn bị bóp cố định ở trên cửa để đôi chân tuyết trắng không được run rẩy lung tung , ánh mắt rời rạc mê hoặc, giương miệng, nửa câu rên rỉ cũng không nói ra.

Chờ cô thanh tỉnh đã ở trên giường.

Cô vừa thở phào nhẹ nhàng, tâm tư phát ra từ cổ họng, Từ Trạm lột cô sạch trơn, không hề có ý tứ tận hứng.

Quà tặng cũng có tôn nghiêm!

Cô cảm thấy mình hy sinh quá lớn, nhưng thật sự không có khí lực để chạy, hai lần vừa rồi suýt đòi mạng, sớm biết vậy lúc trước tuyệt không lười biến ở khóa huấn luyện thể năng và vật lộn bắt, cô nghĩ mình là nhân viên kỹ thuật không cần dùng tay không vật lộn, ai biết có ngày chiến trường của cô ở trên giường!

Nhưng bây giờ, mạng cô phải mặc cho người ta ức hiếp, chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn Từ Trạm tới gần, sau đó nhẹ giọng cầu xin anh.

Ánh mắt cô đáng thương, không hung hãn như vừa rồi, lại cầu xin anh như vậy, thật sự khiến Từ Trạm chịu không nổi.

Chịu không nổi muốn khi dễ cô ác hơn.

Cố Du hoàn toàn không biết mình yếu thế sẽ sinh ra tác dụng ngược, cô chủ động mở rộng, ôm bã vai rộng lớn của Từ Trạm, bày ra tư thế phối hợp.

Trong phòng cảnh sắc kiều diễm giọng nói nhu mì giống như mưa dầm, đứt quãng, nhưng chưa từng nghe qua.

Hôm sau khi Cố Du tỉnh lại, nhìn đầu sỏ gây chuyện bên cạnh đang trợn tròn mắt nhìn mình chằm chằm, nhấc chân đá.

Cú đá này thật sự kích thích năng lượng toàn thân, Từ Trạm vừa chuẩn bị lời yêu thương ấm áp buổi sáng, miệng còn chưa kịp mở, đã bị đá xuống giường.

"Cút!"

Cố Du quát, sau đó cầm mền che bản thân, tức giận quay đầu không để ý đến anh.

Cô không tin người ta đều sẽ giày vò bã xã hết mức như vậy!

Từ Trạm cười cười, dù sao đã thành thói quen từ lâu, biết cách trừng phạt tính tình của cô, không nói nhiều lời, chui vào chăn ôm cô, vừa ôm là một tiếng.

Cở thể cả hai dán chặc, anh ấm áp như vậy, Cố Du lại buồn ngủ, mở mắt lần nữa đã là hoàng hôn.

Người bên giường không biết đã đi đâu, đống quần áo bừa bãi trên đất đã dọn dẹp sạch sẽ, cô tùy tiện mặc bộ đồ ngủ, lảo đảo lắc lư đi xuống lầu, mùi hương bay tới, bụng không chịu thua kém bắt đầu kêu to.

Dáng dấp Từ Trạm đeo tạp dề thật sự buồn cười, cô cười khúc khích, chân nhũn ra như cũ bước tới gần cười anh.

"Sinh nhật anh còn tự mình nấu cơm, đi ra ngoài ăn đi."

Anh thích tính tình của cô, tới nhanh đi cũng nhanh, không hề có dối trá và làm bộ làm tịch.

"Muốn ăn ở nhà," anh sờ mặt của cô, vuốt tóc rối của cô ra sau tai gọn gàng, "Cám ơn."

"Cái gì?" Cố Du không kịp phản ứng.

"Quà tặng," Từ Trạm thản nhiên cười, "Năm đó nhiều người gọi anh là Trung tá Từ như vậy, không dễ nghe như em gọi tối hôm qua."

Anh nói thản nhiên, cô đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào.

Từ Trạm định hỏi cô muốn ăn gì không, lại thấy mảng vết thâm màu đỏ nhạt trên tay chân của cô. Anh nhíu mày, vén mỏ vạt váy ngủ của cô lên xem xét, Cố Du tưởng anh còn muốn, sợ tới mức chạy thẳng ra sau trốn, cuối cùng bị anh chặn lại nhìn triệt để.

Bên trong, thắt lưng và bắp đùi lộ dấu tay xanh đỏ đan xen, Từ Trạm không ngờ mình làm tổn thương cô, cúi đầu giọng nói lộ vẻ áy náy: "Lần sau đau đừng chịu đựng, nói ra."

Anh nói rất dịu dàng săn sóc, Cố Du nhất thời không kịp phản ứng là chuyện gì, cúi đầu thấy bắp đùi có dấu vết bị tàn bạo mới bừng tỉnh ngộ ra, mặt nhất thời đỏ ửng, "Lúc ấy cũng. . . . . . Cũng không đau. . . . . ."

Sao cô có thời giờ đau!

Từ Trạm thấy cô quẫn bách, bật cười, đúng là, vẻ mặt cô lên đỉnh tối qua rõ ràng trước mắt, rên rỉ và thở hổn hển yêu kiều hòa hợp cùng chỗ, hé môi, nghiêng cổ, cong lưng lên, gập chân, còn có thể chủ động nghênh hợp từng đợt sóng bên trong, cô rõ ràng là hưởng thụ cực điểm, nào có ý vị bị đau.

Nghĩ đến cô như vậy, anh huyết khí lại bắt đầu xông ra, tay từ lưng trơn bóng của Cố Du xuống dưới lại xuống dưới nữa, khóa dính cổ cô hôn triền miên.

Hương thơm trên người cô trong lành, nhớ lại dấu vết trên người cô, Từ Trạm không đành lòng tham ăn, kiềm chế buông cô ra khỏi ngực của mình.

Bàn món ăn nhìn đã thấy bụng đói kêu vang Cố Du động ngón trỏ, hai người chạm ly, không đợi đụng đũa, điện thoại di động của Từ Trạm vang lên như đòi mạng.

Cố Du nhìn anh đi qua nhận, chưa nói câu nào, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, khác hẳn vẻ dịu dàng thắm thiết với mình vừa rồi, cô đoán là có chuyện lớn xảy ra.

Từ Trạm cúp điện thoại, cô bước qua hỏi: "Sao vậy?"

"Chuyện Tập đoàn," Từ Trạm nhẹ nhàng bâng quơ, "Anh phải ra ngoài, em ăn trước."

Cố Du luôn thấu tình đạt lý, mặc dù lo lắng không muốn, nhưng vẫn gật đầu, lên lầu giúp anh thay quần áo.

Hai người chạm vành tai và tóc mai nhau lưu luyến không rời, Từ Trạm rời khỏi nhà, Cố Du cảm thấy đói bụng, ngồi trước bàn vừa muốn ăn cơm, lại phát hiện điện thoại di động của Từ Trạm trên sô pha. Cô vội vàng đi qua lấy, tò mò cuối cùng là tập đoàn đã xảy ra chuyện gì, cô vô ý thức thăm dò xem cuộc gọi đã nhận, không khỏi ngẩn ra.

Thư ký Đoàn gọi điện thoại tới?