Cảnh Hiên

Chương 49




Lan thị hình đường

Một lần nữa bước vào nơi này nhưng tâm tình Cảnh Hiên hoàn toàn bất đồng. Lần trước hắn bất đắc dĩ phải vào đây chịu hai mươi tiên là chuyện vô cùng sỉ nhục nhưng lần này thì khác. Trên ghế cao có những ba người, khí thế thật là lớn, Cảnh Hiên cung kính khom mình hành lễ không chút sai sót.

Ngồi chủ vị vẫn là Lan Lăng Phong, nhìn đứa con đứng phía dưới, trên mặt không toát ra biểu tình nhưng trong lòng đau đến quặng thắt. Ngoại nhân nhìn phụ tử hai người muốn bàn tán lại không có gì để bàn tán.

“Bắt đầu đi.”- Lan Lăng Phong ngữ khí thản nhiên.

“Dạ”- Cảnh Hiên cung kính.

Một bên sớm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ là Hình đường Đường chủ Lâm Phong. Hắn tuy là thân tính của Lan Lăng Phong nhưng ở trước mặt nhiều người không có khả năng nương tay.

Cảnh Hiên cởi bỏ quần áo tinh xảo để lộ ra thân thể có phần gầy gò. Sau đó tự nhiên vươn tay, Lâm phong hơi thở dài, trói lại cổ tay Cảnh Hiên, nói thật nhỏ chỉ hai ngươi có thể nghe thấy.

“Đại thiếu gia, nếu nhịn không được đừng cố kiềm nén.”

Cảnh Hiên nháy mắt an ủi ý bảo Lâm Phong không cần lo lắng.

Ngay sau đó, cậu bị treo lên cao, mủi chân chỉ vừa chạm đất. Cảnh Hiên khẳng định không thể dùng chân chống đỡ thân thể, nói toàn bộ áp lực đều dồn lên cổ tay, tổn thương là chuyện chắc chắn.

Cảnh Hiên biểu tình thực lạnh nhạt nhưng ngay chính cậu cũng không chắc mình sẽ duy trì được bao lâu. Cậu tự nói với mình chỉ cần nhẫn nhịn vượt qua đã là thành công một nửa. Lúc này, Cảnh Hiên nhìn về phụ thân, thấy người căng thẳng đến cứng ngắc liền nở một nụ cười an ủi làm cho hắn yên tâm.

“Hiên thiếu gia, quy củ hẳn không cần ta nói, roi đánh liền điểm số.”- Lâm phong nhắc nhở.

“Đã rõ”- Nghe Lâm thúc nói, Cảnh Hiên phục hồi tinh thần, bắt đầu ngẫm lại kỹ thuật ngao hình đã được học.

Lâm Phong đánh xuống roi thứ nhất, tiếng roi xé gió thật vang, vết thương từ vai phải kéo dài đến thắt lưng bên trái. Đau đớn kích thích thần kinh, roi là quấn thêm dây thép vì vậy đánh xuống liền rách da tứa máu.

Vốn đã chuẩn bị tinh thần nhưng Cảnh Hiên tự giễu xem ra năm mươi roi này không dễ qua, cố gắng ổn định thân mình điểm số.

Roi thứ hai cùng một lực đạo tạo ra vết thương song song. Cảnh Hiên điểm số như trước trầm tĩnh, giống như đau đớn không xuất hiện trên người cậu, chỉ là trên trán chảy mồ hôi lạnh chứng tỏ tình trạng bản thân không tốt lắm.

Lan Lăng Phong ngồi ở chủ vị không đành lòng nhìn, hơi khép mắt lại nhưng thanh âm roi quất xuống vẫn vang vang bên tai. Mỗi một roi là một lần lòng hắn thắt lại.

“Hiên nhi, con trai của ta.”

Nhớ đến những lời Hiên nhi nói, tuyệt đối không được ngăn cản nó, hắn cứ thế cố gắng áp chế cảm xúc của mình.

“Bốn mươi”

Cảnh Hiên cắn răng điểm số, trong đầu chỉ còn nhớ rõ nó để điểm số tiếp theo. Lúc này, tất cả mọi người dù phía trước nhìn Cảnh Hiên bằng ánh mắt thế nào thì bây giờ chỉ còn sự kính nể.

Bốn mươi roi, Cảnh Hiên không có một tiếng rên rĩ ngoài tiếng điểm số vẫn rõ ràng. Thanh âm có chút run rẩy nhưng mọi người đều rõ ràng, Cảnh Hiên cũng là người, hắn cũng biết đau mà.

Chứng kiến Cảnh Hiên chịu hình, trong lòng Lan Cảnh Thuỵ xuất hiện rất nhiều giả thiết.

Nếu bây giờ đổi lại là mình, hắn có thể hay không giống Cảnh Hiên, chịu đánh năm mươi roi không một tiếng rên la, nhìn lưng Cảnh Hiên đã muốn huyết nhục mơ hồ, Cảnh Thuỵ có điểm khâm phục.

“Năm mươi “

Điểm ra số cuối cùng, thần kinh Cảnh Hiên cũng giãn ra, áp lực như tiêu tan. Cảnh Hiên ngước mắt nhìn phụ thân, có phải tầm mắt cậu mơ hồ mới thấy được mắt phụ thân ngấn lệ?

Lúc này, Lâm phong thả dây xuống, đột nhiên mất đi chống đỡ, Cảnh Hiên xém chút ngã nhào may mà Lý Thanh nhanh mắt chạy đến đỡ lấy cậu. Cảnh Hiên cố gắng ổn định nhịp thở, mặc cho mồ hôi lạnh ướt nhẹp, mặc cho đau đớn phía sau không ngừng kêu gào, Cảnh Hiên tận lực đề cao thanh âm.

“Hôm nay, Lan Cảnh Hiên ta đã chịu qua năm mươi roi, nếu ta thông qua khảo hạch, còn có người nào bàn tán ra vào đừng trách chuỷ thủ trong tay ta không lưu tình.”

Mọi người lần lượt rời đi chỉ còn lại phụ tử hai người. Cảnh Hiên sắc mặt tái nhợt, vì ngao hình môi đầy vết cắn thật sâu. Lan Lăng Phong vội đỡ lấy đứa con sắp té xỉu.

“Hiên nhi, con cảm thấy thế nào rồi?”

“Phụ thân, ta giống như trước tùy hứng một lần.”- Cảnh Hiên ngất đi trong lòng Lan Lăng Phong.

Diệp biết Cảnh Hiên lại bị thương, tức giận trách mắng Lan Lăng Phong qua điện thoại suốt quãng đường đến bệnh viện. Bắt mọi người ra ngoài, Diệp bắt đầu xử lý vết thương, nước muối sinh lý kích thích, mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mủi, Cảnh Hiên hơi thanh tỉnh, nhỏ giọng nói.

“Diệp thúc, lại phiền toái ngài.”

“Ngươi a, tuổi trẻ không cần thân thể mình, chờ lúc ngươi già đi sẽ biết thế nào là tật xấu tìm tới cửa.”- Vẫn giống mọi lần, bác sĩ Diệp lại trách mắng cậu không biết chiếu cố mình này nọ.

Nhìn thấy Cảnh Hiên nắm chặt ga giường nhịn đau, bác sĩ Diệp tức giận mắng.

“Nơi này không có người ngoài, đau cứ kêu lên, dũng cảm không phải lấy nhẫn nại làm tiêu chuẩn.”

“Dạ”

Cảnh Hiên nhẹ nhàng đáp một tiếng nhưng vẫn không phát ra tiếng nào. Vết thương cử lý xong cũng gần một giờ, tiêm cho Cảnh Hiên mủi thuốc an thần để nó thiếp đi, bác sĩ Diệp mới tháo găng tay, phân phó y tá chuyển xuống phòng bệnh. Đi ra ngoài, thấy Lan Lăng Phong cúi đầu đứng bất động, Diệp càng bất mãn không nói một tiếng đi thẳng về phòng làm việc.

Nghe tiếng vang, Lan Lăng Phong ngẩng đầu thấy được Diệp, nhanh chân chạy đến chắn trước mặt hắn, lo lắng hỏi.

“Diệp, Hiên nhi thế nào?”

Bác sĩ Diệp rất tức giận, hoàn toàn không để ý nơi này là bệnh viện, lớn tiếng trách mắng.

“Thế nào? Ngài còn không biết xấu hổ hỏi ta nó thế nào? Ta đã cảnh cáo ngài, trên người nó từng chịu qua một lần vết thương rất nặng, nếu bị thương lần nữa có thể sẽ mất mạng.”

Lan Lăng Phong ngã người xuống ghế, vẻ mặt rất đau khổ.

“Là lỗi của ta, là ta thực xin lỗi Hiên nhi.”

Đột nhiên Lan Lăng Phong giơ tay cho chính mình một cái tát.

“Hiên nhi hẳn là hận ta, nếu không phải vì ta, nó làm sao lại bị thương lần nữa.”

Diệp chưa từng thấy Lão đại như vậy, có chút hoảng hốt.

“Lão đại, ngài…”

“Diệp, ngươi biết không? Từ Hiên nhi trở về, ta thật sự rất cao hứng, không chỉ vì năng lực của nó mà còn loại cảm giác máu mủ tình thân. Thời gian Hiên nhi rời đi, trong lòng ta thất vọng cùng đau lòng kỳ thật vượt xa phẫn nộ. Ta cảm thấy trên thế giới này bất luận kẻ nào đều có thể phản bội ta nhưng con của ta thì không. Chính vì vậy, ta không có điều tra đã đuổi nó đi. Sau này, ta biết mình sai lầm rồi, ta liều mạng muốn vãn hồi nhưng lại làm không được, hiện tại Hiên nhi một lần nữa nằm trong phòng bệnh…”

Lan Lăng Phong nói rất nhiều, Diệp phần nào hiểu ra mọi chuyện. Lan Lăng Phong cười thật thê lương.

“Hiên nhi hẳn là rất hận ta, chuyện này dù phát sinh ở bất kỳ ai cũng khó lòng tiêu tan đi.”

Diệp không biết nên nói gì nhưng nghe Lan Lăng Phong nói đến khảo hạch liền nói.

“Lão đại, có một việc ta phải nói với ngài, mười hai ngày thời gian thật sự quá ít, tình huống Đại thiếu gia cũng không giống Lão thái gia năm đó, vết thương khoảng mười ngày có thể khép miệng, không ảnh hưởng đến hành động. Nhưng vết thương cũ trên người Đại thiếu gia gần như tái phát, mười hai ngày không đủ phục hồi.

“Vết thương cũ tái phát rất nghiêm trọng sao? Đối với thân thể nó có hay không ảnh hưởng?”- Lan Lăng Phong tâm tình tựa hồ theo lời Diệp nói rơi xuống vực sâu.

“Đại thiếu gia trải qua hàng năm huấn luyện, căn cơ thân thể rất tốt, cho dù bị thương, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn người thường. Nhưng gần đây tần suất bị thương khá cao, lần này bị thương trên lưng lại ảnh hưởng đến vết thương cũ. Nếu cẩn thận điều dưỡng có thể phục hồi như cũ. Chẳng qua, khảo hạch nửa tháng tới, cậu ấy thật sự không thể tham gia.”

“Ta đã biết. Diệp, mặc kệ dùng phương pháp gì, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho Hiên nhi, không để thân thể nó sau này xuất hiện vấn đề gì…”- Lan Lăng Phong cực kỳ ái náy. Hiên nhi vì nơi này làm nhiều chuyện còn mình cho nó được cái gì ngoài trách đánh, oan uổng,… Giống như lời nó từng nói, có một phụ thân như ta là hối hận duy nhất trong đời nó.

“Lão Đại, ngài đi vào xem Đại thiếu gia đi, chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Lan Lăng Phong đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy hai nam tử ngoại quốc ngồi bên giường Cảnh Hiên. Bọn họ nhìn thấy Lan Lăng Phong, một người đứng lên trầm giọng nói.

“Lan tiên sinh, tin tưởng ngài biết chúng ta là ai, hiện tại Hiên thiếu gia lại vào bệnh viện, Lão đại chúng ta từng nói qua, nếu Hiên thiếu gia lại bị thương thì lập tức đưa cậu ấy về Italy. Chúng ta chờ đợi báo cho ngài một tiếng,  cho dù ngài phản đối cũng không thể ngăn cản chúng ta mang Hiên thiếu gia rời đi.”

Vì phía sau lưng bị thương chỉ có thể nằm sấp trên giường, máu vẫn thấm ướt cả băng gạc. Dù đang ngủ thiếp đi, đau đớn làm đôi mài nhíu chặt lại, mồ hội lạnh chảy dài. Lan Lăng Phong ngồi xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán đứa con, kiểm tra phát sốt không quá cao mới thoáng an tâm, đứng lên nói ra quyết định của mình.

“Chờ truyền hết bình thuốc này, hai người liền đưa nó đi đi. Bác sĩ nói rằng vết thương cũ của Hiên nhi đã tái phát, về đến Italy mong các vị lưu ý.”

Bọn họ không nghĩ Lan Lăng Phong dễ dàng đáp ứng, sửng sốt một lúc rồi đáp lời.

“Xin ngài cứ yên tâm, chúng ta có một vị bác sĩ chuyên trách nội ngoại khoa đều cực giỏi, hơn nữa sức khoẻ của Hiên thiếu gia từ trước đến nay đều do ông ta theo dõi, săn sóc.”

“Vậy ta có thể an tâm”

Lan Lăng Phong lại ngồi xuống, vuốt nhẹ mái tóc đứa con, trong lòng tự nhủ.

“Hiên nhi, bình thuốc truyền hết sẽ khoảng một giờ… Vì vậy, cho ta một giờ này để ngắm nhìn con. Một khi rời khỏi đây, con hẳn sẽ không bị thương nữa.”

Cứ như vậy, Lan Lăng Phong ngồi bất động ngắm nhìn đứa con, dù nó không có tỉnh lại.

Một giờ rất nhanh trôi qua, Lan Lăng Phong vẫn không nghĩ được lý do gì thuyết phục đứa con ở lại bên cạnh mình. Hắn luôn muốn trân trọng, bảo hộ, làm mọi cách để bù đắp cho đứa con nhưng nó một lần nữa vì mình bị thương, Lan Lăng Phong cảm thấy hắn có tư cách gì để cưỡng cầu.

Lúc này, hai nam tử ngoại quốc đã trở lại, cung kính thông báo.

“Lan tiên sinh, chuyên cơ của chúng ta đã sẵn sàng đưa Hiên thiếu gia về Italy, bác sĩ cũng đã chờ đợi tiếp nhận.”

“Đưa nó đi đi, hy vọng các vị có thể chăm sóc tốt cho nó.”- Lòng Lan Lăng Phong đau như cắt, hắn đã mất đi Cảnh Hiên một lần, thật không nghĩ mất thêm lần thứ hai, nhưng đứa con hiện tại một thân đầy thương tích, hắn đành phải từ bỏ.

Có khoảng bốn nam tử ngoại quốc khác tiến vào, nhận được mệnh lệnh liền cẩn thận di chuyển Cảnh Hiên sang băng ca di động đẩy ra khỏi phòng.

Lan Lăng Phong nhìn Cảnh Hiên bị đưa đi, hắn rất muốn ngăn lại nhưng hắn tự nói với mình không thể, móng tay bấu chặt vào da thịt đến bật máu.

…………

Khoảng cách còn nửa tiếng là đến sân bay, thuốc an thần dần mất tác dụng, Cảnh Hiên bị chấn động nhẹ trên xe dần thức tỉnh. Đau đớn làm trước mắt cậu tối sầm lại cũng đồng thời phát hiện ra mình ở một chỗ xa lạ.

Nam tử ngoại quốc thấy cậu đã tỉnh cung kính nói.

“Hiên thiếu gia, Lão đại căn dặn chờ cậu tỉnh liền tiếp điện thoại.”

“Đại ca muốn mang đệ về Italy sao?”- Cảnh Hiên thanh âm mang theo lo lắng. Nhìn chung quanh đều là thủ hạ của Đại ca, Cảnh Hiên đã hiểu được nguyên nhân mình ở trên chiếc xe này.

“Đệ chắc còn nhớ lời ta nói, nếu đệ tiếp tục gặp nguy hiểm, bằng mọi gía ta sẽ lập tức đưa đệ rời khỏi Lan gia, hiện tại chính là vậy.”- Giọng Tắc lý kỳ rất bình tĩnh nhưng làm huynh đệ nhiều năm, Cảnh Hiên nhận ra được trong đó có tức giận cùng bất mãn.

Cảnh Hiên cắn cắn môi, nói ra quyết định của mình.

“Xin lỗi Đại ca, đệ không thể trở về.”

Cảnh Hiên biết rõ Tắc Lý Kỳ xem mình như huynh đệ ruột thịt, chuyện liên quan đến an toàn của cậu, hắn sẽ không nói hai lời.

“Là vì khảo hạch nửa tháng sau? Ngươi cảm thấy thân thể mình có đủ thời gian để hồi phục? Huống chi, ngươi biết rõ ràng đám lão già kia xem người như cái đinh trong mắt phải nhổ đi, ngươi không phải chịu thêm thương tích, ta đã phải cảm tạ trời đất.”- Tắc Lý Kỳ tức giận hét lên trong điện thoại.

Cảnh Hiên đã muốn ngồi dậy, biểu tình nghiêm túc, lạnh lùng.

“Đại ca, thực xin lỗi, đệ biết ca muốn tốt cho đệ nhưng đệ không thể đáp ứng.”

Cảnh Hiên tắt điện thoại, đứng thẳng dậy sẵn sàng tư thế chiến đấu mặc cho đau đớn sau lưng kêu gào.

“Cậu bắt buộc phải xuống xe, cậu phải trở về hoàn thành lời hứa của mình.”

Nhưng ngoài ý muốn, các thủ hạ không hề có ý ngăn trở còn lui xuống hai bên, một người trong bọn họ cung kính nói.

“Hiên thiếu gia, Lão đại căn dặn nếu cậu đột nhiên tắt điện thoại, làm ra thế tấn công thì chúng ta không cần ngăn trở cậu. Lão đại cũng căn dặn để cậu nghỉ ngơi, chúng ta sẽ đưa cậu trở lại bệnh viện Lan gia.”

Nam tử đỡ Cảnh Hiên ngồi xuống, cậu do dự một lúc lâu rồi bắt điện thoại. Cậu biết Đại ca căn dặn thủ hạ không được ngăn trở cậu vì sợ cậu phản kháng làm vết thương vỡ ra. Cảnh Hiên cũng biết rõ dù cậu không bị thương để đánh bại những thủ hạ này chỉ có năm sáu phần.

“Đại ca.”- Cảnh Hiên lo lắng, cẩn thận hỏi

“Có phải hay không tức giận?”

Một lúc lâu, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài, Tắc Lý kỳ ôn hoà nói.

“Ta không có tức giận. A Hiên, đệ không cần nghĩ nhiều, là lỗi của Đại ca, biết rõ tính cách của đệ mà vẫn…”

“Đại ca bắt đầu từ lúc nào cũng đùa giỡn tâm cơ? Nếu ca thật sự muốn mang đệ rời đi sẽ tuyệt đối không cho đệ cơ hội phản kháng. Hiện tại đệ đã tỉnh, ca cũng cho đệ trở lại Lan gia, nhất định có an bài khác.”

Tắc Lý Kỳ bật cười lớn: “Không hổ là A Hiên, suy nghĩ của ta đều bị đệ nhìn thấu. Kỳ thật, ta chỉ muốn xem thái độ của Lan Lăng Phong hiện tại đối với đệ. Khi thủ hạ của ta nói với hắn bất kể ngăn trở gì đều nhất quyết đem đệ về Italy, hắn có do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Theo đó có thể thấy hắn không phải đem đệ trở thành công cụ củng cố địa vị mà xem đệ như con của mình.

“Cho nên… nếu hắn có ý ngăn cản hay tỏ vẻ muốn lợi dụng đệ, đệ có phải hay không khi tỉnh dậy sẽ nằm tại trang viện ở Italy?”

“Đúng vậy, tuy biết đệ có thể bị thương nhưng ta càng hiểu biết đệ, hiện tại cũng hiểu được thái độ của Lan Lăng Phong đối với đệ, nên ta không còn lý do ngăn cản nữa.” – Ngừng một chút, Tắc Lý Kỳ không yên lòng dặn dò.

“Hết thảy phải cẩn thận, phải nghĩ đến Ly Á.”

Cảnh Hiên kiên định đáp lời.

“Đại ca, đệ đã biết. Cám ơn ngươi.”