Cánh Hoa Đào Định Mệnh (Sasusaku)

Chương 20: Anh sẽ tha thứ, vì em




( p/s: Hãy tin tưởng vào Sasuke và Sakura của chúng ta dù có chuyện gì xảy ra)

“Thật dễ chịu quá”

Cô kunoichi cuốn chặt chiếc chăn lại, rồi rúc đầu vào bên trong. Mặc cho mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu.

“Suốt mấy ngày hôm nay lo cho Sasuke, đến bây giờ mới ngủ được một giấc thật ngon… thích quá”

Cô cười hì hì trên chiếc giường ấm áp. Mắt vẫn chưa chịu mở ra.

Nhưng bỗng cô nhớ ra cái gì đó….

Giật mình…

Sakura bật dậy…

“Giường thì mình nằm đây. Thế Sasuke-kun đâu?”

– Em tìm cái gì? – Tiếng nói của Sasuke vọng lên.

Sakura hướng mắt về nơi có tiếng nói….

Sasuke đang ngồi trên 1 chiếc ghế lớn tại góc tường. Anh khoác 1 chiếc áo choàng hờ trên vai. Cơ thể thả lỏng, anh dựa lưng vào ghế. Ánh nắng xuyên qua khe cửa, rọi 1 vài tia xuống khuôn mặt lạnh như băng của Sasuke.

– Anh đã tỉnh từ khi nào? – Sakura lồm cồm bò ra mép giường phía chỗ Sasuke.

– Từ tối qua.

– Anh cảm thấy trong người sao rồi? – Sakura bước xuống khỏi giường, đếm chỗ Sasuke.

– Trừ vai phải ra, còn đâu anh ổn.

– Để em xem nào.

Nghe Sakura nói, Sasuke tuột chiếc áo khoác ra khỏi người mình, anh cởi bên vai phải của chiếc áo mình đang mặc, rồi xoay lưng về phía Sakura. Chờ cô chữa trị cho mình.

Im lặng……

Không phản ứng…..

Không động tĩnh…..

Hết kiên nhẫn, Sasuke quay đầu lại xem có chuyện gì xảy ra. Thì anh bắt ngay ánh mắt Sakura đang chăm chăm nhìn vào tấm lưng trần của mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

– Hnm. – Sasuke hắng giọng, cố tình để Sakura thôi không như thế nữa.

Cô bừng tỉnh…. sau khi chết chìm vì lưng của Sasuke.

” Khỉ thật” – Sakura vỗ vỗ vào má mình – ” Tại sao lần nào thấy cơ thể anh ấy mày cũng thế này hả Sakura? Mất mặt quá!”

Rồi cô nhoẻn miệng cười.

– Em đang suy nghĩ 1 số chuyện – Sakura chữa thẹn – Giờ em bắt đầu đây.

Vừa nói, Sakura vừa xắn tay áo lên, vận chakra vào 2 lòng bàn tay. Cô đưa tay mình đến chỗ bị thương của Sasuke.

Vô tình…Sasuke nhìn thấy hết tất cả đống vết bầm tím trên tay Sakura.

Nhanh như cắt, Sasuke chụp lấy cổ tay của Sakura. Anh lừ mắt, khuôn mặt tỏ ra vô cùng tức giận.

– Cái gì đây.?

– Ý anh là mấy vết bầm đó.

– Phải.

– Anh đừng bận tâm đến chúng.

– Ai làm em bị như thế này.?

Sasuke cố gắng điều tra nguyên nhân gây ra mấy vết bầm cho Sakura mặc dù cô đã từ chối trả lời không biết bao nhiêu lần.

Cô phải nói làm sao đây?

– Nói đi, Sakura. – Sasuke nắm chặt lấy tay cầm của chiếc ghế, kìm chế để không phải hét lên.

Anh khó chịu.

Vô cùng.

Lí do gì mà cô không thể nói với anh được chứ?

Nhìn khuôn mặt tím đi vì tức của Sasuke, biết mình không thể giấu được nữa, Sakura thở dài.

– Do anh đấy.

– D..do anh?

Bàn tay đang nắm chặt cánh tay Sakura của Sasuke bỗng buông thõng xuống. Anh cúi đầu xuống, ánh mắt thẫn thờ.

“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”

“Làm bị thương cô ấy ư?

– Sasuke… – Sakura cảm thấy lo lắng trước thái độ của Sasuke. – Biết thế em đã không nói với anh….

– Anh đã làm việc đó như thế nào.?- Sasuke lên tiếng.

– Lúc anh bất tỉnh và đau đớn – Sakura ngồi xuống bên cạnh Sasuke – em đã để cánh tay của mình….

– Thôi đủ rồi… đừng nói nữa. – Sasuke vò mái tóc đen, lắc đầu.

– Em…

Chưa kịp nói điều gì, Sakura đã cảm thấy mình bị kéo nhẹ về bên cạnh.

Sasuke chạm nhẹ trán mình vào trán Sakura, giữ cho đôi mắt của cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

– Sẽ không có chuyện như thế nữa. Anh sẽ không làm em đau đâu.

– Vâng, Sasuke- kun!

Sakura cười hạnh phúc. 1 giọt nước trong veo lấp ló bên khóe mắt của cô.

Chỉ cần thế thôi…

mấy vết bầm tím kia có là cái gì đâu.

Nếu anh còn bên cô như thế này,thì dù có..chuyện gì đi nữa….

… cô – Sakura Haruno…

sẽ vượt qua được hết thôi.

– À…

Cô sực nhớ, mình còn chuyện cần nói với Sasuke.

– Hnm. – Sasuke nhìn cô. – Có chuyện gì?

– Em muốn nói về Karin…

Vừa nghe đến tên Karin, Sasuke bỗng đổi ngay sắc mặt. Anh trở lên vô cùng đáng sợ, ánh mắt tàn ác đến ghê rợn. Anh nói, nhấn mạnh đến từng từ:

– ANH SẼ XÉ XÁC CÔ TA!

Sakura hoảng hốt, cô hơi giật mình. Nhưng sau khi lấy được bình tĩnh, cô nói với anh:

– Anh tha cho cô ấy được không?

Ngạc nhiên.

Sasuke nhìn Sakura, chẳng thể đoán nổi cô đang nghĩ cái gì trong đầu. ” cô ấy quá thương người rồi”- Sasuke nghĩ. Tuy nhiên, anh không hề thay đổi quyết định giết cô ả đó.

Cô ta đáng phải chết!

– Không. – Sasuke trả lời câu hỏi của Sakura không hề do dự.

– Nếu là em cầu xin anh thì sao.

Sasuke ngạc nhiên…. lần thứ 2….

– Cô ta đã định đẩy em vào chỗ chết đó.

– Em biết. Nhưng em không muốn giết cô ta.

– Grrrr. – Sasuke gầm lên trong miệng.

Dường như mọi nỗ lực giải thích cho Sakura đều vô dụng cả. Chán nản, Sasuke đáp lại gọn lỏn:

– Anh vẫn sẽ giết cô ta, dù em có đồng ý hay không.

Sakura im lặng. Cô ngồi lại, không nhìn Sasuke nữa. Hướng mắt về phía khung cửa nhỏ, Sakura quan sát những đám mây trôi trên bầu trời rồi thả hồn mình lên đó. Thấy lòng mình chợt nhẹ nhàng vô cùng.

– Sasuke này…. – Cô phá vỡ sự im lặng do chính mình tạo ra. – cuộc sống của con người cũng như những đám mây kia. Nó luôn lang thang mọi nơi, đến mọi phương trời và nó cũng có thể va vào những đám mây khác nữa. Nhưng rồi cuối cùng, nó cũng sẽ rơi xuống thành mưa và không còn tồn tại nữa…. Đời người cũng thế, cũng xảy ra nhiều chuyện, gặp nhiều thứ và mắc phải nhiều lỗi lầm. Nhưng rồi, sẽ có một lúc, con người ta sẽ chết đi và trả giá cho mọi sai lầm của cuộc đời mình.

Rồi cô quay lại nhìn Sauske.

– Sao anh không thử tha thứ? Rồi đến 1 lúc nào đó, cô ta sẽ phải trả giá thôi mà.

Người con trai đó hướng mắt lên nhìn… bầu trời.

Anh nghĩ đến những điều mà anh vừa nghe…

Anh nghĩ đến bản thân…

Nghĩ đến quá khứ….

Thù hận, giết chóc và cả hối hận….

Ừ…. có cả hối hận….

Anh không muốn mình phải hối hận nữa…

Dù chỉ 1 lần….

– Anh sẽ thử tha thứ 1 lần, vì em.