Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 36: Nguy hiểm và kích thích là hai chuyện khác nhau






<tbody></tbody>
  • Edit: Tiểu Hân
  • Beta: Tiểu Hân

Vào cửa nhà Ozbourn, George cực kỳ săn sóc giúp hai người đẩy cửa, nhà Ozbourn luôn luôn yên lặng nay trở nên rất náo nhiệt. Chung quanh phòng khách là những trái bong bóng màu hồng. Có không ít khách đã tới, đang cười nói uống nước. Mà Elizabeth thì mặc một cái đầm màu trắng xòe, từ xa thoạt nhìn như một nàng công chúa.

Mạn Mạn lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, “Lệ Tư, em thật xinh đẹp.”

“Cảm ơn.” Elizabeth được người khác khen, cằm hơi hất lên, như một con chim công nhỏ. Nàng nhận quà từ Lâm Dật Phi và Mạn Mạn, sau khi mở ra thì nở nụ cười, “Cảm ơn.”

Không hổ là con của gia đình quý tộc, nụ cười kia khiến người khác không thể phân rõ đó là vì lễ phép hay vì thích quà mà họ tặng.

Lâm Dật Phi nhìn quanh, nhưng không thấy Chris đâu. Ngẫm lại, anh không thích nơi náo nhiệt, có lẽ đang một mình trong phòng. Điều này làm cho Lâm Dật Phi cảm thấy mất mác trong lòng.

Mọi người đồng loạt nâng ly chúc Elizabeth sinh nhật vui vẻ, sau khi thổi nến, cắt bánh kem. Trong đám người ở đây, Lâm Dật Phi chỉ quen Mạn Mạn. Chỗ này phần lớn là học sinh trường Griffith, vẻ mặt khi nhìn bọn họ rất xem thường.

“Chào, Lâm.” Có người vỗ nhẹ lên vai Lâm Dật Phi.

“Andrew!”

Đối phương nở nụ cười thân sĩ nhưng không ngụy tạo, “Ngày mốt chính là ngày cùng trường của các cậu đấu kiếm, hôm nay đã gặp cậu, là muốn khiến chúng tớ đỏ mắt hay sao?”

Lâm Dật Phi mỉm cười.

Andrew ghé sát vào tai cậu. “Tớ cảm thấy nơi này không hợp với các cậu.”

Đúng thế, một đám học sinh kiêu ngạo của trường Griffith vừa ăn bánh kem, vừa nói về những chuyện cực kỳ cao sang, ví như cha mẹ nhà ai vừa mua biệt thự, cha mẹ nhà ai vừa mua một con ngựa tốt của New Zealand…

“Đúng là không thích hợp với bọn tớ.” Lâm Dật Phi gật đầu.

“Vậy chúng ta cùng đến phòng đấu kiếm cậu thấy thế nào?” Andrew nhìn Lâm Dật Phi, ý cười nơi khóe môi mang theo vài phần dụ dỗ.

“Được!” Lâm Dật Phi suy nghĩ chốc lát, nhìn về phía Elizabeth, “Nhưng chẳng lẽ chúng ta ném nhân vật chính của ngày hôm nay sang một bên?”

“Cậu ấy được nhiều người vây quanh như vậy, sẽ không để ý tới chúng ta đâu.” Andrew nhìn thoáng qua Mạn Mạn đang xấu hổ ngồi đó uống nước, “Cậu có thể dẫn theo bạn gái cậu, để cậu ấy làm trọng tài cho chúng ta.”

“Được!” Lâm Dật Phi dường như rất gấp.

Andrew đi qua, nói mấy câu với George, đối phương lập tức gật đầu, đưa bọn họ tới phòng đấu kiếm. Nơi này đầy đủ các hộ cụ, Lâm Dật Phi rất nhanh đã tìm được bộ hộ cụ mà mình đã từng mặc qua, lúc này Andrew cũng đã thay xong.

“Có cần làm nóng người trước không?” Andrew sờ sờ mũi kiếm.

“Vậy nhờ cậu giúp tớ làm nóng người đi.” Nói xong, Lâm Dật Phi đâm một kiếm qua.

Mạn Mạn hô to: “Tớ còn chưa nói bắt đầu mà!”

“Bây giờ đã bắt đầu rồi!” Andrew tập trung ứng phó với Lâm Dật Phi, tuy đã sớm biết trình độ của thiếu niên người Trung Quốc này, nhưng lúc chính thức đối đầu mới thực sự biết sự tài giỏi của cậu.

Hai người cậu đánh tôi trả, hiệp đầu qua đi, thế nhưng không ai đạt điểm.

“Cậu thật lợi hại!” Lâm Dật Phi cảm thán từ sâu trong lòng.

“Câu này phải là tớ nói mới đúng.” Andrew một lần nữa đứng trước tuyến chuẩn bị, “Với trình độ của cậu muốn tiến vào bát cường cũng không thành vấn đề.”

“Hả?” Lâm Dật Phi nửa thật nửa đùa nói, “Cậu thật quá khinh thường tớ, sao tớ lại không phải là quán quân chứ!”

“Được, có cơ hội chúng ta sẽ cùng lật đổ Christopher Ozbourn!”

Lại một hiệp qua đi, Lâm Dật Phi từng bước áp sát, trong nháy mắt Andrew muốn phản kích, cậu đã đâm một kiếm lên người hắn.

Andrew ngẩn người, “Cậu đúng là theo trường phái mạo hiểm, lúc lên đấu trường tớ nhất định phải cẩn thận với cậu!”

Mạn Mạn cũng bật cười ha ha, so với những cuộc trò chuyện ăn bánh kem cùng những người có tiền, nàng vẫn là thích ở cùng họ, xem họ đấu kiếm với nhau.

Ngay lúc kiếm của Andrew đâm về phía mình, Lâm Dật Phi nhanh chóng lui về phía sau, nhưng bị vấp chân mình, cả người ngã ngồi xuống đất. Andrew lập tức thu kiếm, theo bản năng vươn tay muốn kéo Lâm Dật Phi lên, kết quả lại bị cậu kéo mạnh xuống, ba – một tiếng, Andrew ngã lên người Lâm Dật Phi.

“Ha ha ha…” Sau đó, Lâm Dật Phi cười, “Cậu không mạnh bằng tớ đâu…”

“Tớ có lòng tốt giúp mà cậu còn cười!” Andrew trực tiếp buông kiếm cùng Lâm Dật Phi đánh thành một đoàn, ngay cả Mạn Mạn đứng xem một bên cũng hi hi ha ha cười lên, nhìn Lâm Dật Phi nằm trên đất co thành một đoàn.

“Các cậu đang làm cái gì?” Tiếng nói lạnh lùng trầm thấp gần như xuyên thấu thần kinh của bọn họ.

Andrew cùng Lâm Dật Phi cứng người, “Chr…is…”

Thiếu niên lạnh lùng bước tới, không hiểu sao Lâm Dật Phi lại cảm thấy khẩn trương.

“Cậu lại đây cho tớ.” Chris nắm cánh tay Lâm Dật Phi, kéo cậu ra khỏi phòng đấu kiếm.

Cho dù cách một lớp bao tay, Lâm Dật Phi vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh ngón tay anh đang nắm lấy mình.

“Này! Rốt cuộc là sao vậy?” Andrew muốn đi theo sau, nào ngờ George đã đứng ngoài cửa cản hắn lại.

“Xin hãy để thiếu gia và Lâm nói chuyện riêng một lát.”

Chris kéo Lâm Dật Phi đi, mãi cho đến khi tới ban công lầu hai, mới đẩy mạnh cậu lên rào chắn, “Vừa nãy các cậu đang làm cái gì?”

“… Vừa nãy chúng tớ đang đấu kiếm.” Lâm Dật Phi không rõ vì sao Chris lại tức giận.

“Hành động đó mà gọi là đấu kiếm ư?” Chris nhìn Lâm Dật Phi, “Tớ chỉ thấy các cậu đang đùa giỡn trong phòng đấu kiếm.”

“…” Lâm Dật Phi mở miệng, “Xin lỗi, tớ nghĩ cậu sẽ không ngại nếu chúng tớ sử dụng phòng đấu kiếm của cậu.”

Chris trầm mặc, khuôn mặt trở nên sắc lạnh.

Mấy giây sau, Lâm Dật Phi nhướng mày, cười gian, “Hắc, chắc không phải cậu đang ghen việc tớ và Andrew ở cùng nhau chứ…”

Chris nhíu mày, gió đêm thổi nhẹ qua mái tóc anh, trông tuấn tú đến vô cùng, “Tớ không ngại các cậu luyện đấu kiếm, điều khiến tớ để ý chính là các cậu…”

Trong nháy mắt kia, Lâm Dật Phi như bị mê hoặc mà hôn lên mặt Chris.

Phút chốc tất cả đều chìm vào sự yên lặng. Ngoài tiếng nói dưới lầu truyền đến, thì cũng chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua tai.

Lâm Dật Phi đứng dựa vào rào chắn trên ban công không nói gì, chỉ cúi đầu mím môi, một bộ dáng tớ hôn cậu thì có gì là ghê gớm lắm đâu chứ. Mà Chris thì chỉ ngây ngốc đứng bên cạnh cậu.

Không biết đã qua bao lâu, hai người vẫn không nhúc nhích, tựa như sẽ đứng đến thiên trường địa cửu.

“A! Thì ra các anh ở đây!” Elizabeth kéo váy đứng phía sau họ, “Mau xuống dưới nào! Chúng ta chơi trò chơi!”

Lâm Dật Phi nhìn Chris đứng bên cạnh, “Đi xuống nha, hôm nay là sinh nhật của Elizabeth.”

Chris không nói gì, đi theo Elizabeth xuống lầu.

Anh mặc dù đi theo Elizabeth đang vui vẻ phía trước, nhưng suy nghĩ đã dừng lại tại giây phút trên ban công kia, nâng tay chạm vào nơi vừa bị Lâm Dật Phi hôn, Chris khẽ hít sâu một hơi.

Lâm Dật Phi về phòng đấu kiếm đổi hộ cụ, Andrew và Mạn Mạn vẫn còn ở đó.

“Này, cậu không sao chứ?” Andrew tiến lên, “Tính tình của Chris là vậy đấy, bình thường rất lạnh lùng, nhưng lúc tức giận sẽ dọa người khác phải nhảy dựng lên.”

“Bỏ đi, cậu ấy hiểu lầm chúng ta đùa giỡn trong phòng đấu kiếm thôi mà.” Lâm Dật Phi cười cười, “Cậu ấy là kiểu người nghiêm túc, cảm thấy việc đùa giỡn trong phòng đấu kiếm nghĩa là không tôn trọng môn này.”

Ba người xuống lầu, đã thấy Elizabeth đang đặt mấy cái hộp lên bàn.

“Nga, chơi trò gì vậy?” Andrew bước tới bên cạnh Elizabeth hỏi.

“Ở đây có bốn cái hộp. Hộp thứ nhất là tên người, hộp thứ hai là ở đâu và làm gì, hộp thứ ba là tên của một người khác.”

“Em sẽ không viết những chuyện không thể làm được chứ?” Andrew cười hỏi.

“Không đâu!” Elizabeth xua tay, “Những yêu cầu trong cái hộp này đều thực hiện trong nhà Ozbourn, việc yêu cầu làm cũng có thể làm. Được rồi! Ai là người đầu tiên!”

Mọi người hưng trí bừng bừng, hai bạn học của Elizabeth bị bắt phải trồng cây chuối trong phòng tắm, chuyện này còn tốt, có người còn phải ngồi trên mặt đất như con hổ mà liếm chân mình, việc này khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh.

“Rốt cuộc là ai viết việc khủng khiếp này thế!” Người bị hại tức giận.

“Không sao, tớ cho phép cậu vào phòng tắm rửa chân rồi mới làm!” Còn Elizabeth thì trưng ra vẻ mặt sợ thiên hạ không loạn.

Cuối cùng, Mạn Mạn cũng bị bắt. Điều này khiến tất cả mọi người phải nhìn qua, trong mắt đều là nỗi chờ mong được nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô gái người Trung Quốc này.

Mạn Mạn hít sâu một hơi, đi tới cái hộp thứ hai, bốc trúng tờ giấy viết “Từ tay vịn cầu thang mà trượt xuống”, lập tức mở to hai mắt, cầu thang của nhà Ozbourn rất dài, tuy không có nhiều chỗ uốn cong, nhưng một cô gái như nàng…

Nàng buồn bã nhìn mọi người xung quanh, Elizabeth vẫn vui vẻ như trước nói, “Nhanh lên! Nhìn xem ai sẽ cùng chị trượt nào!”

“Không thể làm thế được, rất nguy hiểm…”

“Chị sợ cái gì, dù sao cũng có người cùng chị trượt mà.” Elizabeth lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn với Mạn Mạn nhát gan, “Nhanh bốc đi!”

Mạn Mạn bị mọi người nhìn, chỉ có thể bốc tờ giấy trong cái hộp thứ ba ra, sau đó chậm rãi nhìn về phía Lâm Dật Phi, “Dật Phi ca ca, là anh…”

“Hả? Sao lại trùng hợp vậy chứ?” Elizabeth giật tờ giấy nhìn, “Thật sự đó nha! Vậy cũng tốt! Lâm sẽ bảo vệ chị!”

Thật ra, Lâm Dật Phi biết khi Mạn Mạn bốc trúng tên mình, trong lòng đã thở nhẹ ra một hơi.

“Đi thôi, Mạn Mạn.” Lâm Dật Phi nắm tay nàng, hôm nay nếu họ không trượt, e là Elizabeth sẽ không bỏ qua cho họ, “Tớ thường hay trượt mà, tớ dẫn cậu đi.”

Mạn Mạn gật đầu, tuy rằng sợ nhưng hơn tất cả, Lâm Dật Phi khiến nàng có cảm giác an tâm.

“Không được.” Chris thấp giọng nói.

Mọi người khó hiểu, quay đầu lại nhìn.

“Chris? Vì sao không được?” Elizabeth hỏi.

“Bởi vì rất nguy hiểm.” Chris lạnh lùng nói.

“Hôm nay là sinh nhật của em, em chỉ muốn kích thích một tí mà thôi!”

“Kích thích và nguy hiểm là hai chuyện khác nhau.” Chris nhìn Elizabeth, giọng nói càng thêm trầm thấp.