Canh Miến Tiết Vịt

Chương 5




Edit: Qiezi

[20]

Khuya trời khuya trật, trong nhà chỉ có mình dì Lưu có thể giúp đỡ, nhưng dì Lưu đã ngủ từ sớm. Tông Tĩnh Lê cười đau khổ, người có địa vị cao như anh lại nhân nhượng tự thu dọn chiến trường cho cậu, sau đó ôm gối đi phòng khác ngủ.

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng động tay động chân việc gì, vừa nắm lỗ mũi vừa than thở, rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì vậy, quả thật không khác gì đang làm từ thiện!

Chỉ hy vọng sau khi Phàn Nhã tỉnh dậy nhớ anh đã tốt như thế nào, phải báo đáp anh gấp bội mới không cô phụ mảnh tâm ý cha già của anh.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên Phàn Nhã uống rượu, tuy rằng uống ít nhưng say đến mơ hồ, quên đến sạch sẽ, quên không còn một mảnh.

Bữa sáng hôm sau, Phàn Nhã tùy tiện chào hỏi: “Tông tiên sinh, hôm nay anh dậy sớm ghê.”

“…?” A, thì ra ngủ cả đêm không biết bên cạnh không có ai.

Phàn Nhã ân cần phết mứt trái cây lên sandwich rồi đưa cho Tông Tĩnh Lê: “Tông tiên sinh, cám ơn anh.”

Được rồi, ít ra cũng đổi thành câu cám ơn. Tông Tĩnh Lê mặt lạnh, gượng gạo nhận sandwich.

“Anh tặng em nhiều quà như vậy, em không có cái gì tặng lại cho anh…”

…? Cám ơn cái gì? Thật sự không nhớ rõ? Tông Tĩnh Lê miễn cưỡng mỉm cười. Anh sao có thể kể lại chuyện tối qua? Nói ra thì giống như anh đang toan tính cái gì đó.

“Tông tiên sinh, sao vậy, ngủ không ngon sao?”

Làm từ thiện, làm từ thiện, Tông Tĩnh Lê thầm thì hai lần.

Rốt cuộc cậu có mưu đồ gì? Vừa tặng quần áo vừa tặng đồng hồ, ăn không được thì thôi đi, anh còn phải làm bảo mẫu cho cậu.

Chê anh nghèo hay chê anh ngu thế?

Tông Tĩnh Lê hờn dỗi, nhìn sang Phàn Nhã đang nhìn anh với ánh mắt ân cần. Bỏ đi, coi như chưng diện cho cậu.

[21]

Phàn Nhã ở nhà rảnh rỗi đến buồn chán, Tông Tĩnh Lê nói cậu muốn dùng TV hay máy tính gì cũng được, nhưng dù sao cậu vẫn không quen sử dụng mấy thứ này.

Cậu là một con vịt, lòng luôn hướng về tự nhiên cùng tự do. Không phải, cậu khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, cứ ở trong căn nhà này có gì khác trước đây?

Phàn Nhã cẩn thận hỏi: “Tông tiên sinh, em có thể ra ngoài đi dạo không?”

“Có thể.” Tông Tĩnh Lê đáp: “Em muốn đi đâu thì gọi cho tôi, tôi bảo tài xế đưa em đi.”

“Không cần!” Phàn Nhã vội vàng nói: “Không cần làm phiền, tự em đi được.”

Tông Tĩnh Lê nghi ngờ nhìn cậu. Có thể là Phàn Nhã biểu hiện quá đơn thuần, luôn khiến anh nghĩ rằng đây là một đứa trẻ, thậm chí cậu ra ngoài cũng khiến anh lo lắng. Nghĩ lại thì người ta đã 19 rồi, anh thật sự là cha già quá lo nghĩ?

“Được rồi, em không đủ tiền đón xe thì bảo tôi, hoặc mượn thẻ giao thông công cộng của dì Lưu cũng được.”

Vì vậy cuối cùng Phàn Nhã cũng được một mình ra ngoài hít thở không khí. Cậu chơi rất vui, đương nhiên không đón xe. Cậu ngồi tàu điện ngầm vào trung tâm thành phố, dọc đường bị chen thành cái xác khô, nhưng Phàn Nhã kinh nghiệm phong phú không quên ôm chặt túi và di động của mình.

Không mất được, thật sự không mất được.

Phàn Nhã đi bộ không có mục tiêu, ven đường đều là quán cơm tỏa ra mùi thơm mê người. Cậu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, xếp một hàng chỉnh tề: Canh miến tiết vịt chính tông ông Trương, vịt nướng xé tay, lẩu tiết vịt, làm vịt Kim Lăng Vương Ký, vịt muối, vịt quế hoa, vịt chính tông má Khương… À, còn có Chu Bạch Áp của kim chủ nhà cậu!

Huhu, tại sao nhân gian lại có địa ngục đáng sợ như thế này?!

Phàn Nhã lạnh cả gáy, vội vàng thoát khỏi hiện trường. Có lẽ cậu phải cảm tạ sư phụ không đáng tin của cậu, bằng không cậu sẽ tỏa mùi hương ở chỗ này. Có lẽ cậu bị làm thành vịt nướng giòn da, nằm gọn trên đĩa sứ trắng, có thể đổi cách thức gặp nhau giữa cậu và kim chủ, được khen một câu đồ ăn ngon lắm.

Cậu đang nghĩ đến chuyện kinh khủng gì vậy trời? Phàn Nhã rời khỏi địa ngục vịt vịt, suy nghĩ tới lui, cuối cùng vẫn quyết định về nhà một chuyến.

Cậu trở lại hồ Huyền Vũ, chính là lúc hoa anh đào nở rộ. Tuy rằng đã ở hơn một trăm năm nhưng vẫn cảm thấy đẹp. Trong động phủ của sư phụ cũng không còn đồ cho cậu sử dụng, nhưng vẫn còn những hòn đá cậu nhặt. Trước đây cậu rất thích nhặt đá, kiếm được các loại đá hình dạng kỳ quái.  Cậu chọn tới chọn lui, chọn được một viên đá rất giống trái bóng.

Tuy rằng nghèo khó nhưng ngàn dặm tặng đá, của ít lòng nhiều!

[22]

Tông Tĩnh Lê tan tầm trở về thấy Phàn Nhã đang đợi anh. Meo Meo nghe được tiếng mở cửa cũng nhảy lên đón anh về. Một người một mèo giữ vững khoảng cách an toàn 5 mét, chia sau hai bên sô pha.

“Hôm nay ra ngoài chơi? Vui không?”

Vui, vui đến độ cơm cũng chưa ăn. Phàn Nhã cười gượng: “Vui, đại vui. À đúng rồi, em, em có quà…”

Tông Tĩnh Lê vui vẻ: “Quà gì?”

Nhà quá nghèo, mộc mạc đến mức xấu hổ không dám lấy ra tặng. Nhưng đây là viên đá có linh khí, đặt trong nhân gian cũng coi như đặc sắc!

Phàn Nhã lấy ra viên đá, Meo Meo tò mò bước tới, nhảy lên bàn.

Để mèo nhìn coi cái na!

Phàn Nhã nhất thời không đề phòng, trên tay đột nhiên xuất hiện thêm một con mèo, cậu sợ đến hồn phi phách tán, ném viên đá ra xa. Viên đá lăn cục cục trên đất, Meo Meo hưng phấn đuổi theo viên đá kia.

Tông Tĩnh Lê: …?

Phàn Nhã cười lúng túng: “Ha ha ha, không có gì, không có gì! Đây là quà cho Meo Meo, ha ha ha ha, ha ha, nó rất thích, ha ha ha ha ha ha…”

[23]

Sau này Tông Tĩnh Lê nhìn thấy hình dạng viên đá, đương nhiên hiểu được ý định của Phàn Nhã. Anh bỏ viên đá lên kệ sách, đè Phàn Nhã ôm ôm hôn hôn một trận.

Phàn Nhã ngơ ngác nhận nhiệt tình của kim chủ, cậu đã sớm quên món quà xấu hổ kia rồi.

Không biết, không dám hỏi.jpg

Tông Tĩnh Lê tăng ca suốt đêm, ngủ đến quên trời quên đất. Hôm nay Phàn Nhã dậy sớm hơn Tông Tĩnh Lê, dì Lưu lại đi chợ rồi, cậu buồn chán đi dạo trong vườn.

Mới đi chỉ mười phút, bỗng nhiên gió lạnh gào thét, mây đen ập tới. Phàn Nhã trở về nhà, phát hiện lúc ra ngoài cửa không đóng chặt. Cậu sợ, may là cậu đi không bao lâu, may là còn có cửa chính.

Bằng không trộm vào thì biết tính sao, bị trộm rất đáng sợ.

Lúc Phàn Nhã đi ngang qua ổ mèo, cậu tiện thể nhìn thoáng qua thì phát hiện Meo Meo không ở trong ổ. Meo Meo nhát gan, bên ngoài gió lớn như vậy, đáng lẽ nó phải trốn trong ổ mới đúng.

Phàn Nhã chợt nhớ ra cậu không đóng chặt cửa.

… Không đến mức thế chứ?

[24]

Tông Tĩnh Lê nhìn vài lần thấy trời tối đen, nghĩ thời gian còn sớm nên ngủ tiếp. Đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn uống miếng nước nhưng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, dì Lưu không trả lời, Phàn Nhã không trả lời, ngay cả Meo Meo cũng không để ý đến anh.

Tông Tĩnh Lê phát cáu nghĩ ai cũng không đáng tin. Khi anh xuống lầu rót nước thì thấy ngoài cửa mưa tầm tã, trong nhà trống hoác, chỉ có mình anh.

Anh còn đang nghi ngờ thì cửa bật mở, một người một mèo ướt nhẹp vào nhà.

Tông Tĩnh Lê còn đang ngái ngủ, nhìn cảnh này liền nhức đầu: “Sao lại ra như thế này?”

Phàn Nhã ướt nhẹp, đầu vẫn còn nhỏ nước nên không dám đi vào: “Meo Meo chạy ra ngoài, bị mắc trên cây, em mất nửa ngày mới ôm nó xuống…”

“Mau vào đi kẻo bị cảm.” Tông Tĩnh Lê bất đắc dĩ: “Em thấy mưa sao không về nhà sớm?”

“Vậy Meo Meo biết làm sao? Nó nhát gan, lại sợ lạnh.”

“Em…” Tông Tĩnh Lê tức đến bật cười: “Người quý hay mèo quý?”

“Mèo thì sao!” Lần đầu tiên Phàn Nhã cao giọng, nhưng giọng nói nhanh chóng chùng xuống: “Huống chi là tại em bất cẩn để Meo Meo ra ngoài…”

“Vậy sao em không kêu người giúp đỡ? Em không biết cầm dù à? Cùng lắm thì gọi 119, em cần tự đi ẵm mèo sao?”

“Dì Lưu không có đây, anh lại đang ngủ, em không muốn quấy nhiễu anh.” Phàn Nhã ấm ức. Cậu thật sự không biết gọi 119.

“Mưa lớn như vậy, em khờ thật hay ngốc đấy?”

“Em đi tìm mèo có gì sai sao!” Phàn Nhã bị mắng một trận, nghẹn đến mức mũi chua chua: “Em không muốn nó mắc mưa, em làm sai phải tự sửa sai, em cũng cố gắng chăm sóc Meo Meo, em có lỗi sao!”

“Được rồi, mau đi tắm đi, đừng để cảm lạnh.” Tông Tĩnh Lê dịu giọng: “Đưa mèo cho tôi đi, em sợ như vậy còn ôm nó, tôi thấy rất đau lòng.”

“Ai sợ! Em rất thích Meo Meo!” Bé vịt Phàn Nhã mạnh miệng.

“Ừ ừ, em không sợ.” Tông Tĩnh Lê nhận Meo Meo: “Dỗ Meo Meo không tệ.”