Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Chương 15: Ngoại truyện




“Nghe nói anh đang qua lại với một người phụ nữ.”

Trì Phi Phàm nhướn mày, nhìn cô gái phía bàn đối diện, chắc chắn đó là một nữ sinh, còn đang học bài, miệng còn hôi sữa. Đôi mắt to tròn đen láy của cô nhìn anh, lông mi dài chớp chớp, như là nhụy hoa nhẹ lay động: “Là thật sao?”

Trì Phi Phàm: “Ừ” một tiếng, nói với cô: “Anh có rất nhiều bạn gái, em không nghe nói sao?”

“Thật tốt quá!” Cô cười vui vẻ: “Như vậy anh sẽ không chiếm nhiều thời gian của em phải không? Nếu không anh sắp xếp thời gian biểu cho mấy cô bạn của anh đi. Một ba năm, hai bốn sáu, cuối tuần lại tới với em, em không ngại đâu.”

Trì Phi Phàm ung dung: “Hào phóng thế?”

“Ừ, dù sao cuộc đời chúng ta cũng do ba mẹ sắp xếp, làm mối mới vậy. Anh không có cách với mẹ anh, em cũng hết cách với mẹ em. Nếu họ muốn chúng ta bàn chuyện yêu đương, chúng ta phải oanh liệt yêu thương để họ yên tâm chứ.”

“Trước đây em từng yêu rồi sao?”

“Rồi, có một lần.”

“Sau đó thì sao?”

Dáng vẻ cô có hơi ủ rũ: “Sau đó chia tay.”

Không biết vì sao anh cười vui vẻ: “Tốt lắm, từ hôm nay, chúng ta yêu nhau đi.”

Anh giữ đúng lời hứa, cứ cuối tuần là tới tìm cô, vì có khóa học, thường ngày cô đều ở lại trường. Phong cảnh vườn trường như bức tranh, nước hồ cuối thu lặng lẽ. Đi dưới bóng lá vàng ven đường, nghe tiếng lá cây dưới chân, còn có sinh viên chạy xe đạp hô hào đi qua, sau đó gọi điện cho cô.

Có một lần cô không cầm di động, bạn cùng phòng của cô nghe máy: “Sầm Ca đang giặt quần áo, anh chờ một lát, tôi đi gọi cô ấy.”

Cô tên Nhâm Sầm Ca, bạn cùng phòng chỉ gọi hai chữ, cũng rất dễ nghe.

Anh đứng chờ cạnh vườn hoa, nhìn thấy cô từ kí túc xá đi ra, tiến về phía anh. Bình thường cô luôn mặc sơ mi, thời tiết lạnh sẽ khoác thêm áo khoác, tóc lại ngắn, nhìn qua còn tưởng là nam sinh, thật ra ngũ quan cô rất xinh đẹp, như búp bê thủy tinh trong sáng. Vừa thấy anh liền nói: “Này, hôm nay phòng chúng tôi đều muốn gặp anh, phải mời anh đi ăn cơm.”

Anh lại hỏi: “Em tự mình giặt quần áo?”

“Đúng thế, lười mang về nhà, vì thế tự giặt là được.”

“Bạn học của em muốn ăn gì?”

“Bọn họ muốn ăn pizza.”

Mấy cô cậu thiếu niên đều thích ăn Pizza, lần cuối cùng ăn có lẽ là ở nước ngoài. Nhưng cùng ăn pizza với các bạn, Nhâm Sầm Ca vẫn vô cùng vui vẻ, ít nhất là không giống với điệu bộ thường ngày của cô, mấy cô gái nhỏ vui vẻ trò chuyện, từ “Họa Bì” đến “Bảo Trì Thông Thoại, cuối cùng cô quay đầu gọi, dường như đang muốn thương lượng: “Nếu ăn xong rồi hay là mình đi xem phim điện ảnh nhé?”

“Được, anh mời.”

Vậy mà ba cô gái kia lại cười hi hi: “Nhiều người đi sẽ ngại đó.”

Xem “Họa Bì”, anh đi mua bỏng ngô coca và nhiều loại nước có ga khác, khi trở về ba cô bạn đã đứng cách họ rất xa, chỉ còn mỗi cô vẫn đứng chỗ cũ chờ anh.

“Các cậu ấy nói không muốn làm bóng đèn.” Cô ôm lấy bỏng ngô: “Làm phiền anh đi cùng em rồi.”

Anh không ngờ rằng cô sẽ khóc.

Trần Khôn nói: “Nếu nàng là yêu quái, ta nhất định sẽ giết chết nàng, thân là trượng phu, sao ta có thể buông tha nàng đây?”

Đầu tiên cô chỉ khịt mũi, sau đó đã khóc thút thít. Ánh sáng màn ảnh lóe sáng, cô lệ rơi đầy mặt, anh đang định đưa khăn tay cho cô, không ngờ cô đã cầm tay áo ánh, thoáng cái đã khóc thành tiếng. Cô thấp giọng nghẹn ngào, như con cún con, hoặc động vật nhỏ nào đó, ở ngay đây mà nức nở. Anh đưa khăn tay cho cô, cô nín lặng, nhừn nước mắt vẫn chảy không ngừng. Một lát sau, Trần Khôn nói với Châu Tấn: “Ta yêu nàng, nhưng ta đã có Bội Dung.”

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, vô nát khăn tay, lớn tiếng khóc.

Qua một lúc lâu anh cảm thấy chuyện này thật buồn cười, lúc khóc thì bi thảm đáng thương, đột nhiên lại có thể lập tức cười líu lo. Cuối cùng vẫn là cô gái nhỏ, dễ đau lòng nhưng cũng dễ cười vui.

Cái gọi là nói chuyện yêu đương của cô cũng chỉ là gặp mặt cuối tuần, có đôi khi cô sẽ kéo tay anh, nhưng anh cũng chỉ cảm thấy như em gái với anh trai. Cô đối với anh vốn dĩ không có thứ gọi là tình cảm nam nữ, có đôi khi cô sẽ nói với anh vài chuyện thú vị trong trường học, coi anh như thầy, như bạn.

Không nóng không lạnh, giống một ly nước nguội, mãi mãi chẳng khiến người ta có cảm giác.

Một lần vào cuối tuần, anh đưa Tiểu Đậu Tương đi chơi công viên, vừa hay gặp cô. Anh thấy cô không khác ngày thường là bao, sơ mi sinh viên, áo khoác, giày ba ta, tóc ngắn ngủn, bộ dạng như nam sinh yếu ớt. Có thể thấy khi đi cùng anh cô cũng chẳng cố ý ăn mặc. Nhìn thấy Tiểu Đậu Tương, cô vô cùng kiên nhẫn, ngổi xuống chơi đùa với con bé, con gái cũng rất thích cô, để cô bế bồng.

Cô để con bé ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, Tiểu Đậu Tương vui mừng cười khanh khách.

Cuối cùng con bé cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh ôm con gái nuôi ngồi trên ghế, cô đi mua hai que kem, đưa cho anh một que.

Anh hỏi: “Vì sao em lại thích chơi mấy trò trong công viên thế?”

“Nghĩ đến có thể chơi đùa đã thấy vui vẻ rồi, hơn nữa cũng không có quy định sinh viên không được chơi ở đây.” Cô nói thêm: “Con gái anh rất đáng yêu, nhưng hẳn là giống mẹ con bé.”

Anh cười cười: “Dáng vẻ đúng là giống mẹ.”

Cũng có một vài nét giống bác gái con bé nữa, nhất là ánh mắt, lông mi dài cong vút, khiến hắn thấy trong lòng dịu lại. Đứa bé nhỏ xinh, giống như một thiên sứ. Mỗi lần đưa con bé ra ngoài chơi, anh đều cảm thấy tâm hồn tĩnh lặng. Khó trách Diệp Cảnh Tri luôn kiêu ngạo nói: “Con gái nhà này là đấy.”

“Trì Dũ Hệ> anh không hiểu, Diệp Cảnh Tri thiếu kiên nhẫn, bảo anh lên baidu tìm kiếm, anh đúng là đã lên baidu.

“Trì Dũ Hệ” là bức tranh xuất hiện đầu tiên ở Nhật Bản, định nghĩa này là:

Thấu tình đạt lí, tâm hồn trong sáng, khi bi thương xem tranh có thể được an ủi.

định nghĩa cụ thể của Trì Dũ Hệ giống như tìm kiếm bộ sách tâm lí học, nhịp điệu chậm rãi, tình tiết bình thản trong lành, không có tuyệt đối ác, cũng chẳng có phụng sự thiện, bình thường chuyên tâm động tranh sẽ có thể thoát li khỏi bức tranh.

Trì Dũ Hệ là có thể trị được tâm hồn tổn thương của chính mình, tự vá lành tâm hồn rách nát của bức tranh.

Tình tiết câu chuyện trong bức tranh này đa số lấy từ sự thật, có thể khiến người ta hiểu được niềm hạnh phúc của cuộc đời, từng chi tiết nhỏ trong bức tranh đều vì người xem mà tạo ra những cảm xúc tâm lí cao, cuộc sống trong bức tranh thực sự rất đẹp, khiến người xem khen ngợi, đồng thời đạt được sự đồng tình của khán giả.

Toàn thuật ngữ cao, anh đọc mà choáng váng đầu óc, sau đó hiểu đại khái là canh gà tâm linh… Tiểu Đậu Tương là canh gà thông minh, đây là lời Lục Dữ Giang.

Vậy nên anh thường mang con gái nuôi ra ngoài dạo chơi, chẳng sợ Lục Dữ Giang tức giận, nhưng anh là cha nuôi đứa bé, hắn ta cũng đành hết cách.

Cô cắn kem, nói với anh: “Em và bạn trai cũ đã chia tay ở đây.”

Anh “Ồ” một tiếng: “Em còn đau lòng sao?”

Cô ăn kem, giọng nói có hơi mơ hồ: “Cho dù lại đau lòng, thì đã làm sao.”

Anh cũng cắn kem, lạnh lạnh ngọt ngọt, hương vị đã lâu chưa nếm thử.

Cô hỏi anh: “Vì sao anh không kết hôn?”

Không biết tại sao anh nói lời thật lòng với cô: “Anh từng yêu một người, rất yêu rất yêu, yêu đến không cách nào ngừng, đành cứ thế mà yêu.”

“Cô ấy lấy người khác?”

”Không.” Anh nhẹ vuốt mái tóc đen mượt của con gái, giọng nói nhẹ nhàng: “Cô ấy mất.”

Cô mở to mắt nhìn anh, dần dần xót xa, cuối cùng cô nói: “Thật xin lỗi.”

“Không sao, đã nhiều năm trôi qua rồi.” Anh ăn kem, rất lạnh, lạnh đến nỗi răng tê buốt: “Khi cô ấy đi, anh không có bên cạnh, nhưng anh biết, cô ấy hạnh phúc, cũng vui vẻ. Vì vậy cho dù anh không thể ở bên cô ấy, anh cũng thấy thỏa mãn rồi.”

Phải tới một lúc lâu bọn họ không nói gì, cuối cùng cô ăn kem xong, dùng que gỗ nhỏ kia đặt trên mu bàn tay mình, rụt tay xuống, vô thức chơi đùa. Giọng nói cô vô cùng phiền muộn: “Cuối cùng em vẫn cảm thấy trên đời này không có tình yêu như vậy.” Khi ngẩng đầu lên, cô đã hối hận: “Bạn trai cũ của em, cũng từng nói rất yêu em, nhưng sau đó anh ấy lại thương người khác.”

Anh nói: “Đây là chuyện bình thường.”

Cô gật đầu: “Nhưng khi ấy em cảm thấy, cực kì kiêu ngạo. Em thật tâm đối với anh ấy, gì sao anh ấy thay lòng?”

“Tình yêu không bình đẳng, em trao đi nhiều hay ít, không có nghĩa là sẽ nhận lại bấy nhiêu.”

Cô thở dài: “Người đó đối với em, đã tìm hiểu rất lâu, lại lãng phí rất nhiều thời gian.”

“Tuổi trẻ mà.” Anh không cho là đúng: “Đương nhiên sẽ như vậy.”

Cô bỗng nhiên cười nghịch ngợm: “Ôi, anh chỉ hơn em tám tuổi thôi, vì sao luôn nói giọng bề trên thế này.”

“Tám năm đã rất dài, khi anh tám tuổi, em mới sinh ra.”

Cô đau lòng nhìn Tiểu Đậu Tương: “Em còn tưởng anh vì con bé mà bất hòa với gia đình, không ngờ rằng là một người xưa.”

“Con bé là con gái nuôi của anh.”

“Ồ?”

Anh hài lòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, cười nói: “Vừa rồi anh đã nói rồi, anh từng yêu một người, rất yêu rất yêu, yêu tới không thể dừng lại, đành phải tiếp tục yêu.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh, cuối cùng hỏi: “Bây giờ anh vẫn yêu sao?”

Anh gật đầu.

Cô thở dài: “Đàn ông tốt không phải không có, bọn họ tồn tại trong tiểu thuyết và phim ảnh, trong hiện thực là của hiếm, đã bị người khác đoạt mất rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn trời xanh: “Vận mệnh là chuyện khó ngờ, có lẽ ngày mai em sẽ gặp được thôi.”

Cô cũng cười đứng dậy, mặt mày vui vẻ: “Có bánh mì, có hoàng tử, có ngũ sắc, cũng sẽ có tình yêu.”

Qua vài ngày bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi cho anh, vì vậy anh không nghe máy. Chờ xong việc mới biết, hóa ra là bạn cô, cô gái kia sốt ruột nói với anh: “Sầm Ca phát sốt, tôi vừa đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Anh đi tới bệnh viện, tới khoa khám sức khỏe ồn ào, tìm được khu quan sát truyền dịch, hàng dài người bên trong, anh liếc mắt đã nhìn thấy Sầm Ca. Vì sốt cao, mặt cô đỏ ửng, giống mấy đứa trẻ đánh son trước khi biểu diễn trong nhà trẻ, vừa nhìn đã khiến người ta thương tiếc.

Cô nói chuyện câu được câu mất, nói một câu sẽ phải dừng chốc lát: “Cảm cúm, viêm mũi cũng phát tác…”

Buổi chiều bạn học của cô còn có tiết, anh ở lại chăm sóc cô, hai người ngồi song song trên ghế, nhìn nước truyền chảy dọc từng giọt, từng giọt rơi xuống. Anh hỏi: “Sao em không nói với người nhà.”

Cô khịt mũi nói: “Ba mẹ đều bận, nói thì cũng chỉ có thư kí đến, cũng chẳng hề gì,”

“Hay là chúng ta đổi bệnh viện khác nhé?”

“Không sao, chỉ cảm cúm thôi mà.”

Hóa ra anh đã xem nhẹ cô, thật ra cô cũng giống như những cô gái tuổi hai mươi khác, học đại học, cũng yêu đương, ba mẹ bận công việc, thời gian ở với bạn bè còn nhiều hơn. Không yếu ớt, sẽ giặt quần áo của chính mình, đi tàu hỏa về nhà. Thời gian thi cử còn ôn tập chăm chỉ, thi xong cũng vô cùng phấn chấn, nghe việc tuyển người cũng sẽ thuận miệng nhắc tới, sau đó cũng không muốn thực hiện.

“Ở nước ngoài buồn lắm, trước đây em đã từng ở hai năm bên Đức với ông bà nội, thực sự rất buồn.” Cô nói: “Ở nước mình vẫn tốt hơn.”

Bên ngoài cửa sổ là thảm cỏ, có một vài người bệnh và bác sĩ đi lại, khi mặt trời xuống núi, ánh sáng cuối thu chiếu qua cửa sổ thủy tinh, có một loại cảm giác ấm áp. Lúc sau cô ngủ, một lúc lại lăn qua, lúc sau lại lăn lại, môi và gò má ửng hồng, càng nhìn càng giống trẻ nhỏ. Anh vươn tay ôm vai cô, vì vậy cô an ổn tựa vào vai anh, ngủ thiếp đi.

Khi rút ống truyền có hơi đau, cô mới tỉnh dậy, anh im lặng, bả vai hơi tê dại. Người cô vẫn nóng, hai gò má vẫn ửng hồng nhạt, như cây táo, tiết thời thu có trái táo nhỏ. Cô nói: “Ôi, đói quá!”

“Em muốn ăn gì?”

“Cháo…” Cô nói: “Trong tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính bị bệnh đều ăn cháo mà.”

Vẫn là một cô nhóc, vẫn còn đọc ngôn tình cơ đấy. Anh nói: “Vậy anh đi nấu cho em.”

Cô giật giật khóe miệng, giống như trẻ nhỏ, một lúc lâu sau mới nói: “Anh đừng tốt với em như vậy, em sợ mình sẽ thương anh mất.”

“Dù sao hai chúng ta cũng đang yêu nhau mà, cho dù em yêu anh cũng chẳng sao.”

”Nhưng anh đâu có yêu em, em thương anh chẳng phải là chịu thiệt rồi sao?”

Cuối cùng cô vẫn cùng anh về nhà. Anh nấu một nồi cháo thơm phức, sau đó lấy thêm hai trái dưa leo, muối một nồi đậu phụ khô chấm ớt, chua chua lạnh lạnh, hai người ăn uống vui vẻ, thực sự rất no.

Lần đầu tiên cô đến nhà anh, ăn no rồi mới quan sát: “Nhà anh rất sạch sẽ nhỉ?”

“Có thời gian anh đều dọn dẹp.”

“Chữ trên tường này…”

”Là anh tự viết, cũng rất đẹp phải không?”

Hai người cười vui vẻ, cô nói: “Nếu không anh cũng viết cho em một bức đi, em mang về treo trên phòng ngủ.”

Anh nói: “Được thôi, em muốn viết gì nào?”

“Nhâm quân mạc thoại chư sầm ca.” Cô nói: “Bảy chữ này đi.”

“Bằng trắc không đều, dùng từ nông cạn.”

“Đây là thơ của ông ngoại em đó.”

Anh rất bất ngờ, không tiện phê bình tiếp, cô lại cười ha ha: “Thật ra ông ngoại em thích thơ ca lắm. Cậu em còn tặng cho ông một tập thơ. Mẹ em nói, xong rồi, ông là đệ nhất họa sĩ, cửu lưu thi nhân, làm thơ ra ai dám chê cười? Thơ này vẫn để người nhà đọc thôi.

“Tên của em chính là vì câu thơ này sao?”

“Đúng thế.” Cô nói: “Chữ Sầm là cả gia tộc luôn, chị họ em tên Nhâm Sầm Hâm.”

“Nhâm Sầm Hâm là chị họ em sao? Cô ấy là con dâu của anh họ anh.”

“Không thể nào? Chúng ta là thông gia sao?”

“Thân càng thêm thân, nào, gọi chú đi.”

“Hừ!” Bỗng dưng nhỏ hơn, Nhâm Sầm Ca có vẻ không vui. Cuối cùng anh đưa cô về trường học, dọc đường đi cô đều không nói chuyện. Đợi tới trường, anh mở cửa xe giúp cô, cô đột nhiên kiễng chân hôn lên mặt anh, khiến anh hoảng sợ. Sau đó cô lùi từng bước, đôi mắt to giảo hoạt sáng ngời: “Em hôn anh rồi, anh là bạn trai của em, chúng ta ngang hàng, không được bắt em gọi là chú!”

Không đợi anh kịp phản ứng, cô đã chạy vào kí túc xá.

Đèn kí túc xá sáng trưng, vô số cửa sổ như ánh mắt sáng ngời. Anh sờ hai má, chỗ bị cô hôn dường như còn cảm xúc dịu nhẹ, như gió tối xuân, hương hoa ngào ngạt, khiến người mê say.

Cuối tuần gặp lại, họ cùng đi xem phim điện ảnh. Là phim mới “Kiếm điệp”, võ hiệp hài hước, cuối cùng vẫn là kết cục đoàn nhiên. Lần này Nhâm Sầm Ca không khóc

Anh nói: “Nếu Phỉ Ngã Tư Tồn không viết truyện buồn, cuộc đời sẽ viên mãn.”

Cô suýt bị nghẹn bỏng ngô: “Anh còn biết Phỉ Ngã Tư Tồn, anh đọc ngôn tình sao?”

“Không phải tác giả cửu lưu, anh không đọc đâu.”

“Vậy sao mà anh biết?”

Hôm qua cùng Cảnh Tri xem phim, cô ấy nói như vậy?”

“Hôm qua anh xem rồi sao? Cảnh Tri là ai?”

“Anh đa từng nói rồi mà…” Anh quay ngang nhìn cô, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mắt anh, đôi mắt anh rất tối, vô cùng chuyên tâm: “Anh từng yêu một người, rất yêu rất yêu, yêu đến không cách nào ngừng, đành cứ thế mà yêu…”

Cô hỏi: “Không phải chị ấy đã mất rồi sao?”

“Đúng vậy, Cảnh Tri là em gái cô ấy.”

Cô hỏi: “Vì sao cô gái kia lại xem phim cùng anh? Cô ấy không có ai đi cùng sao?”

“Em hỏi cái này làm gì?”

“Em ghen, anh là bạn trai em mà.” Cô hùng hồn nói: “Khi em và anh ở bên nhau, không thể nghĩ tới người khác.”

Anh cười: “Sao lại nhỏ mọn thế chứ, em cũng không thương anh mà.”

Cô vươn tay ôm mặt anh: “Ai nói em không thương anh chứ?”

Lần đầu tiên là cô hôn anh, lần thứ hai vẫn là cô hôn anh, anh cảm thấy buồn cười lắm, vì sao cô gái này không giống trong tưởng tượng của anh.

Môi cô rất êm, rất ấm, tựa như lông chim, mềm mềm, đặt tại môi anh, trái tim anh.

Anh nhẹ nhàng hít sâu, rất nhanh đã bị rung động trước hơi thở ngọt ngào ấm áp này, không kìm lòng được, đỡ lấy gáy cô, hôn thật sâu. Môi răng hòa quyện, xa lạ mà quen thuộc, đã lâu không có cảm giác mê muội mê li này, khiến anh say mê mất phương hướng.

Phim đã chiếu tới phần phụ đề, âm nhạc vang lên.

Là kết cục đại đoàn viên.