Cảnh Sát Hình Sự La Phi

Chương 5: Chương 5: Chương 2: BỨC TRANH BẤT HẠNH (1)





La Phi nhìn xe cảnh sát địa phương đã đi xa, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ trong đầu.
Vụ án rơi xuống vực – giáo sư Học viện Mỹ Thuật – Chùa Khô Mộc, trước mắt đây là những manh mối hữu hiệu anh có thể nắm giữ, về phần những lời khai kỳ quái cuối cùng của Trương Bân, La Phi không có cách nào quyết định nó có giá trị hay không. Có thể khẳng định là, tuyệt đối sẽ không có quỷ ma tồn tại, nếu nói “Quỷ không đầu”, rất có thể là trong lúc Trương Bân khẩn trương cực độ xuất hiện phán đoán sai hoặc ảo giác.
Nói như vậy, bất kỳ phán đoán và ảo giác nào cũng không thể sinh ra một cách vô căn cứ, trên người của người trong cuộc phải thỏa mãn ít nhất hai điều kiện:
1. Trạng thái cả người đã đi đến tột cùng, như: Sợ hãi, mệt mỏi, hồi hộp đợi chờ.
2. Trong lòng có một loại ám hiệu đặc thù nào đó.
Trước khi Trương Bân hôn mê có nhắc tới “Bức tranh tức giận” khiến La Phi cảm thấy hứng thú, anh nghĩ rằng rất có khả năng đây chính là nguyên nhân làm cho tâm lý Trương Bân sinh ra phán đoán theo ảo giác. Nhưng những manh mối này và vụ án rơi xuống vách núi có liên quan hay không, còn phải chờ đợi mọi việc sáng tỏ mới có thể đưa ra đáp án.
Sau khi suy tư trong thời gian ngắn, La Phi đã xác định một bước đầu tiên trong điều tra:
1. Đến chỗ học viên Mỹ Thuật tìm hiểu rõ tình huống của người trong cuộc;

2. Tổ chức công tác cứu hộ;
3. Lên núi thăm dò hiện trường phát hiện án mạng, điều tra tình hình cụ thể.
Nghĩ xong những thứ này, bỗng nhiên La Phi có cảm giác một trận gió lạnh truyền đến từ sau cổ. Anh giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Từng bông hoa tuyết vờn trong gió rồi rơi xuống trước mặt anh, trận tuyến rơi đầu tiên của năm nay rốt cuộc cũng đến.
La Phi trở về phòng làm việc, sau một trận tắt nghẹn, rốt cuộc đã điện thoại liên lạc được với người phụ trách học viện Mỹ thuật, đối phương ngay lập tức bắt tay vào tìm hiểu rõ tình huống có liên quan. Lúc rãnh rỗi đợi phản hồi, La Phi gọi điện thoại thông báo vụ án cho Phó sở trưởng Vương Dật Phi, để cho ông lập tức bắt tay vào tổ chức làm các công việc liên quan, chuẩn bị xong sau khi trời sáng sẽ vào núi tìm kiếm người gặp nạn.
Mới vừa bỏ điện thoại xuống, tiếng chuông lập tức vang lên, người gọi điện thoại tới chính là viện trưởng học viện Mỹ Thuật – Lăng Vĩnh Sinh, ông cung cấp các tin tức cho La Phi.
Cùng nhau lên núi vẽ tranh thực vật gồm có ba người, theo thứ tự là:
- Trương Bân, 45 tuổi, nam, giáo sư bộ môn hội họa của Học viện Mỹ Thuật.
- Trần Kiện, 45 tuổi, nam, phó giáo sư (Trợ giáo) bộ môn hội họa của Học viện Mỹ Thuật.
- Hồ Tuấn Khải, 48 tuổi, nam, giáo sư bộ môn hội họa của Học viện Mỹ Thuật.
Ba người này đều là giáo viên nồng cốt ở Học viện Mỹ Thuật, hiện tại một người ở bệnh viện, một người rơi xuống vách núi, còn một người chưa rõ tình hình. Từ trong giọng nói của Lăng Vĩnh Sinh rõ ràng có thể cảm nhận được đối với tình huống lần này Học viện vô cùng lo lắng.
Trừ người tố cáo và người rơi xuống vách núi ra, cùng nhau lên núi còn có thêm Hồ Tuấn Khải, điểm này hơi ngoài dự đoán của La Phi. Anh lập tức nghĩ tới lời nói của Trương Bân trước khi hôn mê.
“Bức tranh tức giận… bọn họ… bọn họ mở bức tranh kia ra… bức tranh tức giận…”
Trong những lời này “bọn họ” có phải là ám chỉ Trần Kiện và Hồ Tuấn Khải không?

Hồ Tuấn Khải có phải cũng là người chứng kiến việc một người khác rơi xuống vực hay không?
Hiện tại anh ta – người còn lại đang ở chỗ nào?
Một loạt nghi vấn liên tục xuất hiện trong đầu La Phi, muốn cởi bỏ những nghi vấn này, phương pháp xử lí tốt nhất chính là mau chóng đến hiện trường phát vụ án - Chùa Khô Mộc.
La Phi quyết định lập tức lên núi.
Căn cứ vào kinh nghiệm của La Phi, chỉ cần một trận tuyết, nhiệt độ trong núi sẽ giảm xuống ít nhất 10-độ-C, về nhà tìm thêm quần áo là không kịp rồi. Anh đi tới phòng thường trực, mượn một bộ quần áo khoác ngoài của sư phó Trịnh.
Sư phó Trịnh biết vụ án xảy ra, vẫn không ý có định dính giường.
“Sở trưởng La, anh đây là muốn lên núi một mình sao?” Ông hỏi.
La Phi “ừ” một tiếng, mặc thêm áo khoác ngoài.
“Nhưng trời tối như bưng, đường núi không dễ đi đâu! Đợi trời sáng không được sao?”
Sư phó Trịnh nói.

“Không còn kịp nữa.” La Phi đi hai bước ra cửa, quay đầu lại dặn dò: “Sau khi Chu Bình trở về, bảo cậu ta lập tức dùng bộ đàm liên lạc với tôi, trên núi còn chưa thông điện thoại!”
“Nghe. Nhưng chính cậu phải cẩn thận!” Sư phó Trịnh ân cần dặn dò.
La Phi gật đầu một cái, bước nhanh về phía đường vào núi.
Lúc này tuyết có xu thế rơi càng lúc càng dày, trong nháy mắt, bóng dáng La Phi đã biến mất ở trong màn tuyết trắng bay muá đầy trời.
Chùa Khô Mộc là ngôi chùa lớn nhất trong khu vực La Phi quản lý, trong danh sách đăng ký ở lại chùa có tổng cộng 32 hòa thượng. Theo thông lệ nửa năm La Phi lại đi lên thăm chùa một lần, lúc đó là trụ trì Không Tĩnh tiếp đãi anh. Trong ấn tượng của anh khi ấy, lão hòa thượng là một người thấp và gầy.
Sau khi tiến vào trong núi, bão tuyết có vẻ càng lớn. Bông tuyết dày đặc đổ ập về phía La Phi đi tới, anh đành phải nheo cặp mắt lại, khó khăn đâm thẳng vào gió tuyết phía trước.
Rất nhanh, đường núi gập ghềnh khó đi liền đọng thêm một tầng tuyết trơn trợt, nhịp bước đi tới của La Phi cũng đành phải chậm chạp hơn. Trên đường như thế này, tăng tốc một cách mù quáng không chỉ gây nguy hiểm, còn có thể tiêu hao thể lực một cách oan uổng.