Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 40: Rượu và khiêu khích




Qua một lát hơi sức rốt cuộc mới phục hồi một chút, nhưng Hoắc lão nhị vẫn lù lù bất động.

Vì vậy cô lo lắng vặn vẹo uốn éo thân thể mềm mại, không thoải mái cau mày nói một câu rất giống trong tiểu thuyết ngôn tình: "Anh. . . . . . Ra ngoài."

Có cần phải kèm theo đỏ mặt xin lỗi nữa hay không nhưng khi nói xong mấy chữ đứt quãng kia thấy quá chi là thẹn thùng.

Ôi thật buồn nôn, tha cho cô trước ói sau phun, phải hít sâu mấy cái mới từ thế giới YY trở về hiện thực.

Lão Hoắc vẫn nắm lấy PP của cô, nghe cô nói mấy từ kia, phóng đãng cười to.

Theo tiếng cười của anh, Hoắc lão nhị liền run lên một cái, làm cho cô phải hít một luồng khí lạnh, cả người cũng chấn động theo.

"Làm thế nào bây giờ?" lão Hoắc ở bên tai cô thì thầm, gặm vành tai của cô nói:"Nó không vui."

Nói xong cố ý đâm vào một cái, làm thân dưới của cô đột nhiên co rút lại.

Hình như lại còn có cả tiếng nước nhơm nhớp, đủ mất hồn.

Cô có thể trực tiếp ngất đi được không?

Sau một lúc ngất lịm liền bò dậy, kéo mặt của lão Hoắc sang nói: "Vợ của anh, chân sắp tàn phế, eo sắp đứt rồi, anh cứ theo đó mà làm thôi."

Nhìn gần vào mắt anh cô bắt được một tia sáng thoáng qua, nhưng khi nói anh lại tầm mắt sang bên cạnh: "Nếu không. . . . . . em thương lượng với nó một chút?"

Nói xong, Hoắc lão nhị lại cố ý đâm vào một phát.

Khí huyết đảo lộn, A Hoa nước mắt như mưa.

Đại thúc, vừa xấu lại vừa tà ác!

Thương lượng. . . . . . Thua thiệt sẽ là ai chứ.

Hoắc lão nhị nếu chịu để cô thương lượng thì cũng sẽ không áp chế như thế.

Thân thể của cô bắt đầu phát run, không biết nên tức giận hay là nên cười, lão Hoắc so với nam chính trong ngôn tình tuyệt đối là nhân vật phúc hắc nhất.

Xem ra quạ đen ở trên thiên hạ cũng chỉ đen bình thường thôi.

Tiểu thuyết YY quả nhiên vẫn tồn tại trong cuộc sống hiện thực.

"Này, nói cho anh biết một bí mật, có muốn nghe hay không?"

Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của anh, khuôn mặt không hề có tí thịt nào chút nào, vẫn rất co dãn.

Lão Hoắc nhếch mày lên, tuy hứng thú nhưng không phải rất muốn nghe, vì vậy cô lại bồi thêm một câu: "Anh nhất định vô cùng hài lòng, như thế nào? Có buông em ra hay không?"

Hai chân của cô vẫn vắt lên hông của anh vì vậy vừa chạm tới mặt đất, không đứng vững ngay được, mặc dù thảm trong phòng nghỉ rất chắc chắn.

Cũng may lão Hoắc cuối cùng vẫn có chút lương tâm, kéo eo của cô lại để ổn định thân mình.

Đồng chí Hoắc lão nhị cọ cọ một lúc mới lưu luyến không rời vọt ra.

Theo sau đó là xuân thủy dạt dào cũng tràn ra.

Cô kìm chế phẫn nộ, chỉ vào đằng trước: "Anh đi đến chỗ đó xem thử có khăn giấy hay không ...."

Lão Hoắc cũng không để ý đến cô "Cạch" một cái liền bật đèn trên tường lên.

Thật may là ánh đèn vàng dìu dịu, bằng không đối mặt ánh sáng của đèn huỳnh quan chị A Hoa liền thấy mặc cảm tự ti.

Lão Hoắc ôm cô ngồi ở trên ghế sofa, mà cô thì đang ngồi ở trên người của anh.

Một tư thế rất mất hồn .

Dây lưng lạnh lẽo, lão Nhị mềm nhũn nhưng vẫn nóng rực.

Lão Hoắc sau khi trêu ghẹo, cũng không biết từ chỗ nào móc ra một hộp khăn ướt.

Bàn tay đầy vết chai đang định hướng xuống phía dưới của cô, làm cô ngẩn ngơ vội níu lại: "Đừng, để em tự làm."

Ngón trỏ và ngón cái của anh giữ chặt, cô không giành được.

Không khỏi xấu hổ nói: "Này, đấng mày râu như anh làm vậy không ngại sao!"

Cô đưa mắt nhìn anh chằm chằm, thế nhưng anh lại giữ nguyên ánh mị hoặc, khóe môi liền giương lên, mang theo ý cười nhè nhẹ.

"Vợ của mình, có gì phải ngại."

Cô còn chưa kịp há mồm thì anh đã cúi xuống cắn cô một cái.

Mùi máu tươi nhàn nhạt khiến cô ngơ ngẩn, phía dưới liền thấy lành lạnh.

Đầu ngón tay của anh cách tờ khăn ướt thật mỏng, lướt qua.

Ngón tay của cô cắm sâu xuống ghế, đầu gối vẫn ở hai bên đùi của anh rung rung, ngực chấn động mãnh liệt.

Đại thúc à, anh quá sắc tình rồi !

Đầu lưỡi của anh vẫn còn ở trong miệng cô khuấy đảo, phía dưới lại bị anh vỗ về chơi đùa, hình như mật dịch lại chảy ra ngoài nhiều hơn.

Thở hổn hển rồi vội đẩy anh ra: "Đừng làm rộn, đồng nghiệp đều ở bên ngoài lâu rồi, em còn phải đi chào hỏi nữa."

Động tác trên tay của đại thúc hơi chậm lại, ở phía dưới mân mê một cái, mới nhung nhớ không thôi rời đi.

"Để em tự làm."

Cô vội vàng từ trên người anh đi xuống, cầm khăn ướt vội vã lau, sau đó nhanh chóng mặc quần vào.

Quay đầu nhìn sang đại thúc, lão ngài vẫn đang nhàn nhã nằm ở đó, miễn cưỡng nhìn cô.

Tầm mắt liền dời xuống, Hoắc lão nhị mềm nhũn vắt lên một chỗ, khôi phục lại vẻ vốn có.

Xì, cô không nhịn được mà phát ra một tiếng.

"Này, xử lý người anh em của anh đi."

Lão Hoắc rút khăn ướt đưa vào tay cô nói: "Em giúp anh."

Cô không kịp mở lời, lão Hoắc đưa tay của cô sang đặt lên trên người an hem của mình.

Trong mắt của anh đầy vẻ hứng thú, cầm lấy bàn tay cô chậm rãi ma sát lão Nhị.

Cô cắn môi, trợn mắt nhìn anh —- xem như anh lợi hại!

Thấy cô muốn rút tay về, thì anh liền giữ chặt, đành phải tiếp tục tiếp xúc thân mật với Hoắc lão nhị.

Lúc này Hoắc lão nhị cũng đã mềm nhũn, hình như rất mệt mỏi.

Mà thú tính hình như cũng không bị khơi dậy lên.

Lão Hoắc lộ ra một vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, cười đến hả hê, đâm vào mắt cô thật chói.

"Này, đã xong chưa, em đói chết rồi."

Cô lắc lắc vai quệt mồm ra vẻ tội nghiệp mà nói, lại oán thầm trong lòng – anh chẳng có một chút nhân tính nào?

Lão Hoắc vẫn nắm lấy tay của cô, từ đầu tới cuối, tiến hành lễ rửa tội cho người anh em của anh thêm một lần nữa, rồi thả ra.

Mấy giây sau đã mặc xong quần, thắt dây lưng nghiêm chỉnh.

Mẹ ơi, thật không hổ là người cầm súng, động tác lại có thể nhanh như vậy.

Khó trách Hạ A Hoa cũng không phải là đối thủ của anh."Mới vừa rồi em nói đến bí mật gì?"

Lão Hoắc ôm chầm lấy cô, bàn tay ở ngang hông cô nhẹ nhàng vuốt ve, hừ, khiến cho cô thấy thật thoải mái.

Cô lim dim mắt hưởng thụ một lát rồi mới nói: "Như anh mong muốn. . . . . . em từ chức rồi."

Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, không muốn bỏ qua bất kỳ phản ứng nào trong mắt anh.

Đầu tiên là ngẩn ra, dường như đang suy nghĩ cái gì, sau đó liền nheo mắt, tiếp đến con người liền co rút lại, ánh mắt càng sâu hơn đen hơn.

Xem ra Tống Thần, cũng không có nói cho lão Hoắc biết.

Thần Thần, cậu nghĩ để chính miệng mình báo cho anh, sau đó tự mình nhìn anh kích động sao?

Cậu thành công rồi đấy.

Hô hấp của Lão Hoắc trở nên gấp gáp, chân mày giương lên, từ trên cao nhìn xuống với vẻ không thể tin được.

Ánh đèn loang loáng hắt lên trên mặt anh, càng nổi bật lên này đôi mắt sâu và đen bên trong còn có ánh lửa bập bùng.

Thấp thỏm, lo lắng, mừng như điên, cuối cùng là vài tia buồn bã.

Cô nghĩ kể cả khi đến lúc già đi cũng sẽ không quên những biến hóa trong mắt anh ngày hôm nay.

Hoắc Sở Kiệt, anh tiu nghỉu như mất vật gì thế?

Tâm thần vì sao lại thấp thỏm?

Tâm nguyện của anh đã đạt rồi, không phải nên mừng như điên sao?

Cô nghe thấy tiếng anh thở dài, sau đó là lời nói lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đâm sâu vào đáy lòng cô: "Thật xin lỗi, cám ơn em."

Có những lời này, thì dù cho cô có đi mất chiến trường của mình thì có xá gì.

Tất cả uất ức và không cam tâm rốt cuộc cũng phai đi một chút, còn dư lại thì phải tự thân gánh chịu thôi.

"Đứng lên thôi, không đi thì lát nữa đám người kia sẽ tiến vào đây mà giết chết em mất."

Lão Hoắc nghe lời liền đứng dậy, ôm cô đi ra khỏi phòng nhưng lại trầm mặc khác thường.

Mím môi không nói lời nào.

Ngược lại trên mặt, cũng không thấy khó chịu.

Cô cùng với anh đi đến cửa phòng, mới nói: "Bữa này, coi như là tiệc chia tay."

Sau đó liền đẩy cửa vào.

Tiếng huyên náo chợt dừng lại, tầm mắt của mọi người bắn tới, nhất là Quý Quân ngồi bên cạnh Tống Thần, cực kỳ tối tăm.

Mà cô chỉ quét qua một lượt, liền nghe lão Hoắc nói: "Xin lỗi, tôi tới trễ."

"Anh rể, phạt rượu!"

"Tự phạt ba ly!"

Tiểu Ly và tiểu Từ một xướng một họa, nhiệt tình dâng cao.

Cô đưa mắt liếc sang bọn họ, hung hăng như muốn róc xương lóc thịt hai tên nhi đồng thối tai này.

Ngược lại lão Hoắc vô cùng khoan thai kéo cô ngồi xuống đáp: "Dĩ nhiên rồi."

Đồng nghiệp Giáp của cô ở bên cạnh anh đã rót đầy một ly rượu.

Cô vỗ bàn rống lên với bọn họ: "Này, sao lại như vậy, bia mới đúng chứ."

"Tôi đã từng uống rượu với mấy người bạn làm cảnh sát, hình như ai cũng có tửu lượng kinh người cả."

Đồng nghiệp Ất lại tiếp tục thò một chân vào.

Ánh mắt của mọi người đều đặt lên trên người của lão Hoắc nhà cô.

Cô đã sớm phát hiện hôm nay sắc mặt của lão Hoắc không được tốt lắm, uống ba ly rượu trắng này thì chắc chắn sẽ tổn thương đến dạ dày.

Cô giật nhẹ lão Hoắc, lắc đầu một cái.

"Được rồi, được rồi, miễn cưỡng uống rượu cũng không có ý nghĩa gì, người lên kế hoạch nhưchúng ta không người nào mà không gọn gàng linh hoạt."

Quý quân hơi ngửa đầu, uống cạn ly rượu trong tay của mình.

Rồi cầm cái ly không nhìn cô và lão Hoắc.

Mà trong mắt của anh ta thể hiện sự khiêu khích rõ ràng .

Theo câu kể khổ kia khiến cho mọi người trên bàn đang cạn chén hoặc đang nói chuyện với nhau đều nghiêng đầu ra nhìn cô cùng với lão Hoắc.

Mập mờ, hưng phấn, kích động, không thiếu điểm nào.

"Một người uống có ý nghĩa gì chứ, bà xã à, chúng ta mỗi người ba chén được không?"

Lão Hoắc quay sang nhìn cô, nghiêng mặt sang tựa như đang nói thầm nhưng thực ra mọi người đang ngồi ai cũng đều nghe rõ mồn một.

Hình như cô còn nghe thấy tiếng vung tay vung chân, có một ánh sáng, đặc biệt chói mắt.

Cô liền đổ đầy một ly rồi nói: "Em cũng đang có ý đó."

"Chị dâu, anh cả thật là tâm ý tương thông."

Tống Thần cầm cái ly lên, hướng về phía bọn họ nói: "Chị dâu này đúng là không để cho em thất vọng."

Sát khí từ ánh mắt của cô bắn qua, nói lời gì vậy muốn tìm chết sao.

Cô ấy lại còn cười không khép miệng, nhìn nhìn cô rồi lại nhìn lão Hoắc.

Nâng chén cũng đã làm.

Những người này đều điên rồi.

Thừa dịp cô cùng với Tống Thần đấu nhãn lực thì lão Hoắc đã nhanh chóng uống liền ba chén.

Cô nghe tiếng uống rượu của anh liền nghiêng đầu, khóe môi của anh vẫn còn vương lại một chút rượu, tiếp đó lại đưa mắt liếc sang Quý Quân rồi nắm lấy tay cô nói: "Có người nhìn đấy."

"Tổ trưởng Hạ và anh Hoắc đây thật là thắm thiết."

"Đó là đương nhiên, người ta là thanh mai trúc mã cơ mà."

"Thì ra là từ nhỏ đã có tình cảm với nhau, khó trách ăn ý như vậy, cô xem ba chén này của tổ trưởng Hạ cũng được anh Hoắc uống đỡ cho rồi."

Cái gì vậy chứ, thừa dịp cô bị tiểu Ly dây dưa lão Hoắc đã nhanh tay uống thay cô ba chén.

Anh đưa tay lau vết rượu rồi giải thích: "Gần đây thân thể cô ấy không tốt, bác sĩ đã dặn kiêng ăn những đồ cay hoặc có kích thích."

"Chị, không phải đã có rồi đấy chứ?"

Cô em bát quái tiểu Ly vội lay tay cô, thiết tha hỏi.

Con mẹ nó, toát hết cả mồ hôi, dưới gầm bàn cô hung ác cấu lão Hoắc một cái, đúng là muốn tạo loạn mà.

Mọi người cười cười nhốn nháo, cô lại cúi đầu mãnh liệt ăn, coi bọn họ như không tồn tại.

Lão Hoắc lại múc cho cô một chén canh xương củ từ: "Mới vừa rồi không phải than đói bụng ư, ăn nhiều một chút."

Cô hạ giọng nói với anh: "Anh cố ý!"

"Chuyện này cũng chỉ sớm hay muộn thôi."

Lão nhân gia ngài ngược lại còn vui mừng uống tiếp..., ai đến mời cũng không cự tuyệt, cô chớp mắt, nhưng anh lại giả vờ như không biết tiếp tục đi mời rượu mọi người.

Tuy nhiên chén uống rượu chỉ là những cái chén nhỏ, nhưng uống nhiều thì chẳng phải tích tụ càng lớn hay sao, chỉ tổn hai cho sức khỏe chứ báu gì.

Cô hắng giọng, để đũa xuống: "Mọi người cũng phải cho người ta nghỉ một chút chứ? Chờ trong dạ dày của anh ấy có ít đồ ăn thì hãy mời tiếp, OK?"

"Sẽ không chết người đâu, mấy năm nay ở nước ngoài, tôi vẫn thường tự rót tự uống, không vẫn tốt đấy sao."

Quý Quân lại nâng chén về phía bọn họ, tóc rũ xuống trán, nhũn như con chi chi mà vẫn đưa tay ra vỗ vỗ ngực: "Bạn học cũ, đừng lo lắng, tôi sẽ không hại bạn đâu."

Cách gần phân nửa cái bàn tròn, ánh mắt ảm đạm đột nhiên biến đổi, sâu kín nhìn vào cô.

Mọi người giống như không nhìn thấy, không nghe thấy vậy, cứ uống rượu cười nói truyện trò rôm rả.

Thậm chí cả Tống Thần, cũng nghiêng người nói nhỏ với chị Trần ở bên cạnh.

Chỉ còn lại cô cùng với lão Hoắc, nhìn lại Quý Quân.

Ba người bọn họ hình như bị đá ra bên ngoài, cuốn vào trong không khí quỷ dị.

Quý Quân vẫn như vậy, luôn chất chứa nỗi niềm không thể vượt qua cùng với u oán.

Tay của cô bị lão Hoắc nắm chặt, anh khẽ nâng cằm, nói: "Bữa tiệc nào mà cô ấy chẳng càu nhàu. Phụ nữ mà, chúng ta vào tai trái ra tai phải là được."

Giọng nói quen thuộc, giống như cố ý nhìn về phía cổ của Quý Quân với sát ý rét lạnh.

Đàn ông giằng co, thật ra thì cũng không nhất định phải giương cung bạt kiếm.

Lời nói như vậy hình như không làm hại đến ai, nhưng giữa những hàng chữ lại ẩn chứa thâm ý.

"Hừ."

Quý Quân làm như khinh thường, nhìn cô một cái, mới quay đầu, tóc lại rũ xuống.

Người của Quý Quân nghiêng về phía trước, sống lưng cong lên đầy vẻ mất mác cùng tan tác.

Cô cũng buồn bực uống canh trong bát, hương vị ngọt ngào nồng đậm.

Hình như lão Hoắc đang nhìn cô chăm chú, thật lâu cũng không muốn rời đi.