Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 48: Jq 48




"Làm thế này là muốn nói cho em biết, không phải đàn ông cũng dễ bị bắt nạt như vậy."

Lão Hoắc cắn vào vành tai của cô cười vô cùng dâm đãng, một tay khác vừa vung lên liền bị anh bắt lại: "Nhưng còn có một loại đàn ông, cam tâm tình nguyện để cho vợ của mình khi dễ."

Vì vậy anh liền đưa đến trước mặt cô một cánh tay khác rồi nói: "Cắn đi, có tức, có hận, có oán thì cứ phát tiết hết đi."

Vì vậy A Hoa cô cũng không khách khí, há to miệng, hung hăng cắn lên, mỏ nhọn răng sắc xuyên qua da, nếm được cả mùi máu tanh.

Đau, có lúc, sẽ khiến cho người ta tỉnh táo.

Tỉnh táo thì mới ý thức được, cái gì là đúng, cái gì là sai.

Tay của A Hoa lại thân mật sờ nắn lão Nhị, làm nó trở nên cứng rắn, cuối cùng cũng thành công mà xuất ra.

Ghê tởm chính là, chất lỏng màu trắng đục trong tay .

Cô ghét bỏ bĩu môi, đá đá lên người anh: "Lăn ra kia lấy khăn ướt trong túi của em đến đây."

Lão Hoắc thỏa mãn nằm ở trước ngực cô, cái cằm đầy râu cọ cọ lên người thật nhột, làm cô tức giận mắng to: "Cút ngay! Ngực cũng bị đâm phát đau rồi."

Anh cười lên ha hả, làm lồng ngực càng đè ép hai khối mềm mại cỡ A của cô, khiến cô càng thêm nổi giận: "Ngực của người ta cũng bị anh đè cho dẹp lép rồi !"

"Không sao cả, anh không ngại, nhỏ thì có sao, ai bảo anh yêu em như vậy."

Nửa câu đầu làm cho khí huyết cô dâng trào, nửa câu sau lập tức liền thay đổi, trong mắt nhộn nhạo dâng lên cảm động nhìn anh nói: "Ái chà, cái miệng này, học ai, mà ngọt như vậy."

"Cố Tích nói, phụ nữ thích nhất là nghe những lời tâm tình."

CMN, anh không thể gạt cô nói rằng chính anh muốn nói vậy ư, làm phí công cô vui mừng một phen.

Thấy cô rõ ràng mất đi hăng hái, lão Hoắc ngoan ngoãn nằm im, con ngươi màu đen ửng sáng, rũ mắt xuống, tựa như bất đắc dĩ chậm rãi nói: "Thật ra thì, là anh nghĩ. . . . . ."

Anh chợt dừng lại, cô liền giương mắt hỏi: "Cho nên sao?"

Hàm răng trắng muốt cắn lên cánh môi đỏ tươi, thấy người đàn ông này nhăn nhó, liền gợi lên hăng hái trong lòng cô.

Dù sao cô cũng chính là người bát quái, ông chú cảnh sát này khó có khi mới xấu hổ một lần, đương nhiên phải càng muốn đùa dai rồi.

Vì vậy cô rất không có hình tượng rống lên: "Có rắm mau thả!"

Hàng mi rung động chậm rãi nhấc lên, mắt đen u oán nhìn cô một cái.

Uất ức sao, trong lòng cô liền hồi hộp, nhưng trên mặt chỉ có thể cố gắng kìm nén, mở to mắt ý bảo anh nên tiếp tục.

Lão Hoắc hít sâu một hơi, nhìn cô chằm chằm, giống như hạ quyết tâm rất lớn, nói: "Anh chỉ muốn, lấy lòng em."

Trong mắt của anh giăng đầy tia máu, cằm mọc đầy râu, đôi môi lại nứt toác.

Tiếng nói lại khàn khàn nói mà đè nén, tâm thần thấp thỏm đầy mong đợi.

Rõ ràng thiếu ngủ tinh thần không tốt, nhưng giọng điệu của anh vừa chân thành lại cố chấp.

Anh không bao giờ nói những lời tâm tình ngọt ngào, nín nhịn ba năm mới nói với cô ba chữ kia.

Nín nhịn ba năm, vừa nửa ép buộc, vừa không có nghi thức gì mở lời cầu hôn.

Anh cố chấp đến kỳ cục, mà lại còn thích ăn dấm chua nữa.

Anh cậy mạnh, thô lỗ, không dịu dàng lại thích đùa bỡn tâm cơ.

Nhưng, nhưng làm thế nào?

Cô lại thích anh vì cô mà tức giận, vì cô mà ghen, vì cô mà giận dỗi, vì cô mà đùa bỡn tâm cơ.

Nhưng mà, không biết thế nào, nước mắt lại không nhịn được rào rào rơi xuống như mưa.

Cũng bởi vì một câu nói — anh muốn lấy lòng cô kia.

Thấy cô khóc, lão Hoắc liền hoảng hốt, đưa bàn tay sạch sẽ lên lau nước mắt cho cô.

Nhưng khi những vết chai chạm lên mặt của cô, làm cô khóc càng thêm lợi hại.

Không biết là có phải tối hôm qua muốn khóc mà không khóc được, tâm trạng lại thấp thỏm chua xót mệt mỏi, mâu thuẫn hoặc là thấy không cam lòng hay không .

Mà nước mắt của cô, giờ khắc này, đột nhiên chảy thành sông.

Lão Hoắc thấy không ngừng khóc, liền cúi xuống, không ngừng hôn lên mặt cô, lau đi những chất lỏng mặn mặn.

Anh hôn lên mí mắt cô, dịu dàng vô tận: "Bé con à, là anh không đúng, đừng khóc nữa được không."

Anh càng không muốn cho cô khóc, cô lại càng khóc gay gắt.

Nước mắt chảy vào trong cổ áo, ướt cả ga giường, tạo thành một mảnh ướt lạnh.

Run rẩy đã lâu, không khỏi liền mệt mỏi.

A Hoa cô cũng không phải là mình đồng da sắt, vừa căng thẳng vừa mệt mỏi, nên rất muốn kết thúc cuộc hành trình nhu nhược này.

Bỗng nhiên vang lên một âm thanh không hài hòa với hoàn cảnh chút nào, phá vỡ không khí bi thương này.

Ùng ục.

Tiếp đó lại ùng ục, ùng ục.

Cô ngượng ngùng nhìn lại, uầy, không phải phát ra từ bụng của cô.

Chẳng lẽ là. . . . . . cô ngẩng đầu, quả nhiên, lão Hoắc mím môi, mặt lúc đen lúc trắng.

Cô cũng không ngưng lại, nổi điên cười lên.

Cười không ngừng đến khi nhìn thấy trong mắt lão Hoắc phát ra sát khí, cô mới khoát tay: "Ai ui ~ đau bụng quá."

"Để anh xoa cho em."

"Cầm khăn ướt đến đây đi!"

Anh rốt cuộc hấp ta hấp tấp đi đến bên bàn, mở túi xách của cô ra.

Lập tức lấy giấy ướt đưa cho cô, cô vừa ngước mí mắt: "Tự lau cho anh đi."

Thật xin lỗi, cô tuyệt đối không phải là một câu hai nghĩa, cô chỉ muốn anh lau ngay cái đầu ngón tay hồng hồng trông vô cùng kinh khủng kia.

Ghê tởm như thế mà lão Hoắc lại tà ác cười cúi đầu, tầm mắt rơi xuống trên lão Nhị mềm nhũn cùng với thứ trên người của cô.

Con mẹ nó, cô lập tức nổi giận: "Lấy ra!"

Giật lấy khăn ướt, tiết hận lau tay, lau mấy lần vừa giận vừa trừng anh: "Quản tốt người anh em của anh đi, em muốn đi WC!"

Lão Hoắc cười cười, ngón tay vân vê tờ khăn ướt, vỗ vỗ lên trên lão Nhị đáp: "Người anh em của anh, muốn mời em tiếp tục phục vụ."

Cô lại muốn hộc máu, mãnh liệt đứng lên, đầu bỗng lao đao, thân thể dao động.

Một cái tay, kịp thời đỡ lấy, cứu cô khỏi phải tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

Tiếp theo là ân cần thăm hỏi: "Thế nào?"

Cô dựa vào người anh, tinh thần vững vàng, cũng bình tĩnh hơn nhiều: "Bị anh chọc giận đến mức huyết áp kịch liệt tăng vọt!"

". . . . . ."

Cuối cùng cũng không lên tiếng nữa, chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Cô đẩy anh ra, nhanh chóng chỉnh lý lão Nhị, sau đó kéo quần lên cho anh.

Ở trong toilet hung hăng rửa tay ba lần, mới dám vốc nước rửa mặt.

Sau khi xong xuôi mở cửa ra, nhìn sang trái, thấy Hoắc Sở Kiệt cúi đầu nhắm mắt tựa vào tường, trên người nồng đậm mệt mỏi.

Cô yên lặng đứng ở đó nhìn anh, cả người anh run lên, đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô nhếch môi cười.

Cô bước đến gần anh, kéo tay của anh hỏi: "Tối hôm qua không ngủ?"

"Ừ."

"Hôm nay chưa ăn cơm?"

"Ừ."

"Chuộc tội?"

"Ừ."

"Lừa em hả."

"Ừ."

Anh ôm cô xuống cầu thang, trả lời thật nhanh rất có thứ tự.

Cô nhíu mi, hung thần ác sát: "Anh quả nhiên là tên lừa gạt, Hừ!"

Anh mới vừa phản ứng kịp, quả thật muốn cắn lưỡi tự sát, mãnh liệt kéo cô áp sát vào người mình.

Cô đương nhiên rất thích, nhưng mặt vẫn cậy mạnh như cũ .

Anh tội nghiệp lay lay cánh tay của cô: "Nhất thời nói nhầm, ai bảo em nói nhanh như vậy chứ."

Hung quang chợt lóe, tiến tới gần cô nói tiếp: “Rõ ràng là em cố ý, mà lại còn khi dễ ta."

Cô nhún vai, không để ý tới anh.

Anh gần như áp vào tai cô rũ xuống: " Dám bắt nạt anh nữa, anh sẽ hôn em ở trước mặt ba mẹ, ai sợ ai!"

Mẹ kiếp, không thể không thừa nhận, ông chú này, thật đúng là không dễ bắt nạt.

Mới được đến chân cầu thang, lại có tiếng hoan hô truyền đến làm người ta rợn cả tóc gáy: "Tôi đã nói mà, hai đứa nhỏ này, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. Bà thông gia xem xem, tay nắm tay thật là thân mật."

Cô giương mắt, ái chà mẹ của con à, ánh mắt câu hồn đoạt phách, thật là dọa người.

“Tất nhiên, tại sao có thể để cho con dâu của tôi khổ sở được chứ, tối nay trở về tôi nhất định phải dạy dỗ lại thằng con trai tôi mới được!”

Mẹ Hoắc yêu thương đưa tay về phía cô bổ sung: “Cực khổ cho bé con rồi, bảo bối tới đây với mẹ.”

Hoắc mẹ triển khai hai cánh tay tràn đầy sức sống cùng tình thương của mẹ, ta nhất thời nhịn không được, vứt bỏ lão Hoắc đầu nhập mẹ nó ta bà bà bộ ngực trong.

Tay mẹ Hoắc vỗ vỗ trên vai cô, nói nhỏ: “Con dâu của mẹ cho tới bây giờ chỉ có một mình con, những phụ nữ khác, một chút cơ hội cũng không có. Nhưng bé con à con làm tốt lắm, quyết không thể khiến người kia đắc chí được. Có mẹ làm chỗ dựa cho con, không việc gì phải sợ.”

cô tuy hùa theo, nhưng trong lòng không khỏi nói thầm: tin tức bát quái này truyền bá thật tốc độ, thật CMN quá nhanh.

Tống Thần, cậu quả nhiên là cái loa phát thanh.

“Khụ khụ khụ…..”

Mẹ chồng nàng dâu thâm tình ôm nhau, nỉ non đối đáp.

Người khác cũng không nhìn nổi nữa, người đầu tiên là lão Hoắc, lập tức có tiếng ho khan, nhưng không phải xuất phát từ miệng của anh.

Người thứ hai là mẹ cô, bà bất mãn gào thét: “Ai nha, quả nhiên là con gái đã gả ra ngoài như bát nước đã đổ đi, vẫn còn đang ở nhà mà đã cùng mẹ chồng ôm ôm ấp ấp. Lão Hạ à, tôi đau lòng quá.”

cô sợ rồi.

không có mẹ chồng nàng dâu đại chiến lại mâu thuẫn giữa mẹ con ruột?

Cha cô cởi tạp dề ra kéo lão Hoắc sang nói: “Đói bụng không, chúng ta đi ăn đi. Để sân khấu lại cho ba người họ đi!”

Lão Hoắc gật đầu thật mạnh: “Con tự phạt chính mình một ngày không được ăn cơm, nên sớm đói bụng hoa mắt lên rồi.”

Dứt lời lão Hoắc lại e sợ bước tới, quay đầu lại nhìn cô xin ý kiến: “Bà xã đại nhân, đã bớt giận chưa? Anh có thể ăn cơm không?”

Mẹ cô mãnh liệt trừng cô nói: “Mặt của con rể cũng hóp vào rồi, người cũng gầy đi trông thấy, công việc của nó rất cần thể lực, sao con có thể dùng cách xử phạt về thể xác này được chứ?”

Cha và mẹ già cùng nhau phụ xướng: “Con rể à, phụ nữ đều nói năng chua ngoa nhưng ruột lại mềm như đậu hũ, con gái của mẹ thật lòng chẳng nghĩ như vậy đâu, đi, chúng ta đi ăn.”

Mẹ chồng cô mặc dù không lên tiếng, nhưng lại thở dài, giả vờ đáng thương nhìn con trai của bà.

Đây mới đúng là sân khấu của ba lão Ngoan Đồng họ!

Lại muốn kẹp Hạ A Hoa cô ở trong đó, đi tới cũng không được, lùi về phía sau lại càng không, chỉ có thể gật đầu.

Vì vậy bản thân cô trong sự o bế của ba lão Ngoan Đồng rất không tình nguyện gật đầu.

Hoắc nhi đồng ngụy trang hèn nhát, quả nhiên tinh quang chớp lóe, thầm liếc cô một cái, quả quyết quay đầu, tìm nơi nương tựa.

Mẹ nó, chắc anh đã sớm tìm quân đồng minh cho mình từ sớm rồi!

cô không muốn tha cũng phải tha!

cô giận dữ nhai cơm, quân đồng minh ý vị gắp thức ăn cho Hoắc nhi đồng, còn cô chỉ ngồi đó ăn cơm trắng.

Lão Hoắc gắp cho cô một miếng cá: “Bỏ xương rồi, yên tâm mà ăn thôi.”

cô trừng anh, hung hăng nuốt vào bụng.

Quân đồng minh lại bắt đầu chiến dịch của mình.

Mẹ cô: “Ờ, con rể thật hiền huệ.”

Cha già: “Bé con được ta cưng chiều quá, con phải vinh quang thừa kế rồi.”

Mẹ chồng: “Con trai à, cũng không thấy con đối tốt với mẹ như vậy bao giờ, con dâu à, mẹ thật ghen tỵ với con đấy.”

cô lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm trắng, không để ý tới những người đang tung hết chiêu trò này.

Sau khi ăn xong, cô bị mẹ già đuổi ra khỏi nhà, lão Hoắc thừa dịp áp tải cô tới nhà mình.

Mẹ chồng ở phía trước cười vui sướng, thỉnh thoảng quay đầu len lén nhìn bọn họ.

Thừa dịp mẹ chồng quay đầu anh nhanh chóng cắn lên môi cô một cái, khí nóng phả lên trên mặt: “Anh đã sớm muốn đem em về nhà, lúc này rốt cuộc đã danh chính ngôn thuận rồi. Còn ai dám ngăn cản?”

Hoắc Sở Kiệt nhướng mày nhếch môi, đưa mắt nhìn xuống đầy kiêu ngạo giống như hoàng đế đoạt được cả thiên hạ về tay mình vậy.

cô không khỏi bật cười, chụp lấy cánh tay anh nói: “Anh yêu cực khổ rồi”

Hoắc Sở Kiệt ngẩn ra, thoáng hả hê cười, sau đó ôm chầm lấy cô: “Bà xã, chúng ta về nhà thôi.”

Vì vậy hai bọn họ đạp trăng sáng, đạp trên gạch đá xanh rêu, đi vào trong ngõ hẻm.

Trăng sáng trừng mắt nhìn, phát ra ánh sáng trong trẻo.

A Hoa vùi trong ngực Hoắc Sở Kiệt, nghe tiếng tim đập của anh, an tâm nở nụ cười.

Quả nhiên cô vẫn không học được chiêu thức ngược nam chính như trong tiểu thuyết ngôn tình.

Thôi cứ như vậy đi, tha thứ cho anh, dù sao cũng không phạm tội lỗi gì nghiêm trọng cả.

Mà cô thì, tức cũng đã tức giận, náo cũng đã náo loạn đủ rồi.

Cũng để cho anh khắc sâu vào trí nhớ.

Phụ nữ nên có chừng mực thì vẫn tốt hơn.

Cái gọi là lùi một bước, tháng ngày liền rộng rãi.

Người mới, phòng mới đang chờ ở phía trước.