Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 50




Không khí quỷ dị luôn làm cô thấy bất an kia lại chính là Quý Quân.

Cô cau mày nói: "Còn tưởng rằng có kẻ bất lương đi theo tôi chứ, thì ra là anh."

Cô lui về phía sau một bước, lại nói tiếp: "Chẳng lẽ anh ngẫu nhiên có công việc ở gần chỗ này, sau đó lại ngẫu nhiên gặp phải tôi?"

Quý Quân vẫn mím môi không nói, chân mày khẽ nhíu lại, mắt từ trên mặt cô chậm rãi dời xuống, rơi vào trên cổ tay.

Con ngươi chợt lóe, Quý Quân đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô hỏi: "Đây là cái gì?"

Theo tầm mắt khiếp người của anh, cô thấy được cái túi mua hàng in hình trẻ con, không nhịn được liền cười đáp: "Như anh thấy đấy."

Anh không thể tin, trợn to mắt, mặt lập tức lạnh băng.

Còn cô lại tiếp tục cười nói: "Có muốn mở ra xem một chút hay không, bộ quần áo vô cùng dễ thương."

Năm ngón tay nắm lấy tay cô thật chặt, cô chợt đẩy anh ra, vẫy vẫy tay, liếc xéo: "Từ bao giờ anh lại trở nên cậy mạnh như thế chứ !"

Anh khinh thường bài xích đáp: "Không phải là em thật sẽ thích cái con người thô lỗ kia đấy chứ."

"Này, không nên nói lung tung!"

Cô giơ túi giấy vung tới, lại bị anh bắt được: "Thế nào? Không cho anh nói anh ta một câu sao?"

Cô liền ngẩng đầu ưỡn ngực đáp: "Đúng vậy! Anh ấy là người đàn ông của tôi, cũng là cha của đứa bé."

Nghe được hai chữ "Đứa bé", tay của Quý Quân liền run lên, lảo đảo lui về phía sau, chỉ vào bụng của cô: "Em. . . . . ."

Cô lập tức gật đầu: "Đúng vậy."

"Tôi mời anh ăn cơm tối, đáp lại thịnh tình của cấp trên đã từ xa chạy tới đây."

Cô xoay người đi về phía trước, ngoắc ra về sau: "Đằng trước có quán bán món ăn gia đình thật không tệ."

Quý Quân cuối cùng cũng đuổi kịp, đi ngang hàng với cô: "Hay là để anh mời đi, lâu như vậy mới trở lại, cũng không có cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm."

Anh bất chợt thay đổi, trầm thấp cất giọng nói nhạt nhẽo hàm chứa tiếc nuối, cô lộp bộp trong dạ nhưng cũng không phản bác lại.

Quý Quân hình như cũng rất quen thuộc nơi này, dẫn cô đi vào trong góc, chọn vị trí tốt gần cửa sổ.

"Anh ta đối với em có tốt không?"

Tầm mắt của Quý Quân hướng ra bên ngoài cửa sổ, bồi hồi nhiều lần, mới hỏi thốt ra câu này hình như lời này cũng đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng không đợi cô trả lời, liền nói tiếp: "Chắc hẳn là như vậy rồi, lần trước anh ta hận không ăn tươi nuốt sống được anh, nhất định là rất quan tâm đến em."

Quý Quân nhắc tới chuyện lần trước, vốn cô còn muốn mắng anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt chứa đầy cô đơn kia, cô lại có chút không đành lòng, liền cười nói: "Anh cũng biết anh ấy chuyên ăn hiếp người khác mà, anh cũng làm hại tôi thật thê thảm."

Thấy cô tươi cười đối đáp, hình như Quý Quân cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Thật xin lỗi, anh chỉ . . . . . Không cam lòng."

Không cam lòng sao?

Ngược lại cô thật ra có thể lý giải.

Món ăn được mang lên rất nhanh, cô cầm đũa nếm thử: "Ưmh, rất ngon."

"Thích thì ăn nhiều một chút."

Anh nhiệt tình gắp thức ăn vào bát cho cô: "Em vẫn giống như vậy, khẩu vị trước sau như một ."

Câu này khiến tâm tư của cô lại lộp bộp rơi xuống, sửng sốt hai giây, lại ha ha cười thầm, buồn bực ngồi ăn.

Cô ăn rất nhiều, bụng cũng căng lên.

Quý Quân vẫn nhìn cô, không hề động đũa .

Sau khi ăn xong, anh liền rót cho cô ly trà nóng, cô nhận lấy, lên tiếng khen: "Thật biết cách chăm sóc, đoán chừng có rất nhiều cô gái sẽ thích anh."

Quý Quân lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn cô đáp: "Em biết, anh chỉ. . . . . ."

"Ngừng!"

Cô giơ tay lên cắt đứt lời của anh: "Người anh em à, đừng nói những thứ này với tôi nữa. Anh xem, tôi cũng đã lập gia đình, rất nhanh sẽ sinh con, sẽ làm mẹ, cũng sẽ trở thành thiếu phụ rồi. Mà anh thì cũng đã gần ba mươi tuổi, mặc dù đàn ông càng già càng lão luyện, nhưng mẹ anh sợ là đã đợi mỏi mòn, muốn ôm cháu trai từ lâu."

Cô gằn từng chữ một, nói tiếp: "Cho nên Quý Quân, anh cũng nên bỏ xuống đi thôi."

Những lời này, không liên quan đến tình yêu.

Chỉ là vì đã từng có tám năm tình cảm, đã từng trôi qua những năm tháng thanh xuân tốt đẹp.

Tình cảm có thể thay đổi, lòng người cũng có thể thay đổi, bỏ hết những thứ oán hận kia đi, cô nghĩ, ở nơi nào đó từ sâu trong đáy lòng của mỗi người, đều là hi vọng đối phương có thể sống tốt.

Chỉ là để có được phần tốt đẹp này,giữa bọn họ sẽ không thể có rối rắm.

Quý quân có một đôi mắt vừa to, vừa đen lại vừa tròn, cô đã từng nói nó rất giống với mắt của con gái.

Nhưng hôm nay, thật sâu trong đôi mắt đang nhìn cô kia chỉ có van xin, mong đợi cùng với khổ sở thì cô liền hiểu rõ, sau này cô sẽ không gặp lại anh nữa.

Không thể cho anh bất cứ hy vọng nào, như vậy anh cũng sẽ có cuộc sống của mình, cuối cùng cũng sẽ lấy vợ, sinh con, cuối cùng sẽ không còn liên quan gì với cô nữa.

Mà lão Hoắc thì…, chà, lúc này người cô lại muốn nghĩ đến lại chính là lão Hoắc, nếu anh biết được nhất định sẽ thật vui mừng. . . . . . Đúng là tên đàn ông keo kiệt.

Quý Quân cũng không giống như mấy lần trước dây dưa không rõ, chỉ vẫn như cũ vững vàng nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu mới rũ mí mắt xuống, thầm nói: "Anh biết rõ, anh không có một cơ hội nhỏ nhoi nào. Chỉ có thể yên lặng đi theo em, nhưng lại sợ bị em phát hiện, sẽ giống như bây giờ, cự tuyệt anh như vậy."

Không biết có phải là ăn quá nhiều hay không, mà bụng lại thấy không thoải mái.

Hay là A Hoa cô tâm tình tràn lan, nên trong dạ dày cũng đầy nước chua.

Chẳng lẽ bởi vì mới vừa rồi lừa Quý Quân chuyện mang thai, vì vậy liền trúng thưởng thật rồi sao?

Cô kéo kéo môi đáp: "Quý Quân, đã qua, cũng đã sớm kết thúc, nếu anh đã rõ ràng, hãy bỏ qua mình, cũng bỏ qua cho tôi đi."

Cô nói xong liền đứng lên: "Bữa cơm này, rất cám ơn anh, tôi đi đây."

Cô xoay người, cũng không nói hẹn gặp lại.

Cô muốn đối với bản thân mình, đối với anh, đều không cần gặp lại nữa.

Tới đây là tốt rồi, ở chỗ này kết thúc thôi.

Có câu nói: "Một khi đã quay đầu là suốt cả trăm năm", mà lúc cô quay người lại, đã là tám năm khá dài, thời thanh xuân cười vui làm nước mắt, u mê làm ngọt ngào, lòng đầy chua xót cũng đã sớm trôi xa.

Mà cuộc sống, lại đã sang một trang khác.

Thật ra thì cũng không nghĩ tới mình và Quý Quân sẽ có kết thúc như vậy, cũng có thể khi con người ta trưởng thành, kết thúc như vậy mới là tốt nhất.

Bạn chỉ có thể nhìn về phía trước, A Hoa cô cũng sẽ đi về phía trước, yên lặng cầu nguyện: cục cưng bé bỏng, mau hạ phàm đi thôi.

Cha con cũng đã nỗ lực như vậy, mẹ con cũng thấy nhớ con rồi, con phải mau mau tới đây với chúng ta.

Nếu đã muốn có con, thừa dịp Hoắc Sở Kiệt trở lại, tối hôm đó, cô mở hội nghị gia đình.

Cô, Hoắc Sở Kiệt, cha mẹ cô, cùng với mẹ chồng đại nhân.

Cha chồng vẫn luôn bận rộn, chỉ gặp được mẹ chồng đại nhân vào ban đêm mà thôi.

Cô giương cánh tuyên bố — Cô muốn sinh con.

Mấy vị phụ huynh trong nhà liền trở nên kích động.

Mẹ cô cùng với mẹ chồng một trái, một phải ôm lấy bụng của cô hỏi: "Đã bao lâu?”

"Cảm giác như thế nào?"

Hoắc Sở Kiệt cùng cha già cũng tha thiết nhìn cô.

Cô liền rụt cổ lại: "Đây vốn chỉ là ý định, " tạm ngừng, trong ánh mắt tha thiết của mọi người, ngập ngừng nói tiếp: "Nó vẫn còn ở trong ý niệm."

"Cắt ~"

Bốn người nhụt chí, trừng cô.

Mẹ già: "Mừng hụt một phen, mẹ đã nghĩ xong câu nói đầu tiên khi gặp người khác ngày mai là sắp được bồng cháu rồi."

Còn mẹ chồng thì: "Bà thông gia à, tôi còn muốn nói với bà đi ra ngoài mua bánh kẹo mừng cơ đấy.”

cô yếu ớt bổ sung: “Con muốn nói, nếu chuẩn bị muốn có thai, thì phải lên kế hoạch mới được, phải ăn ngon ngủ ngon, phải vận động, phải nghe nhạc…… Tóm lại rất phiền, con còn tính hy sinh bản thân mình, thì mọi người lại……”

cô thở ra một hơi, ưỡn ngực một cái, hất cằm nói tiếp: “Nếu mà như vậy, không sinh nữa cho rồi!”

“Đừng!”

“Sinh, nhất định phải sinh!”

Mẹ cô cùng mẹ chồng lại ôm lấy cô, Hoắc Sở Kiệt ở bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh: “Tốt nhất là thai long phượng!”

“Ừ, vừa vặn một nhà một đứa, phân phối cho đều.” Cha già sờ cằm bổ sung.

Vì vậy không khí hòa thuận vui vẻ thảo luận kế hoạch tạo người liền bắt đầu, mẹ cô cùng với mẹ chồng, hai người từng trải thao thao bất tuyệt, cô nghe đến mức buồn ngủ, Hoắc Sở Kiệt thừa dịp kéo cô đến khuê phòng, tự thể nghiệm.

Khi tình yêu XX truyền vào trong thân thể thì cô đã vô cùng thành kính hứa nguyện: Ông trời ơi, Bồ Tát ơi, xin ban cho chúng con một X phối hợp với Y, hoặc là Y cùng Y cũng được.

Có lẽ do cô thành tâm cầu nguyện rốt cuộc cũng cảm động đến thần linh bốn phương, một ngày nào đó buổi sáng tỉnh lại, rốt cuộc cũng được trải nghiệm cảm giác nôn nghén mà mọi người cùng hướng tới.

Dùng que thử mà mẹ già đã sớm chuẩn bị để kiểm tra, hai vạch đỏ - dương tính.

cô rốt cuộc, cũng trúng thưởng rồi.

Đúng là không dễ dàng, cũng không biết A Hoa cùng với đại thúc đại chiến bao nhiêu lần ba trăm hiệp mới đạt thành quả như vậy.

Giờ khắc này, cô chỉ muốn thành tâm nói với đồng chí kia: Người anh em, cậu cực khổ rồi.

Mẹ cô trước tiên liền thông báo với mẹ chồng, bà bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà cô.

Vì vậy ba người phụ nữ, cùng chạy tới bệnh viện.

Bác sĩ siêu âm đã sớm bố trí xong, cô rất không hiền hậu từ phía sau chen ngang đi vào.

Kem lành lạnh bôi ở trên bụng, mẹ già cùng với mẹ chồng so với cô còn khẩn trương hơn, không dám thở mạnh.

trên màn hình nhỏ màu đen có một ít chấm trắng, đại khái chính là mang thai rồi, cô hít sâu, cũng có chút khẩn trương.

Bác sĩ nói: “Mang thai ba mươi hai ngày, tất cả rất bình thường. Phụ nữ có thai phải giữ vững tâm tình, không cần đặc biệt chú ý cái gì, cứ như bình thường là tốt rồi. Chỉ là món đồ có bức xạ cao, phải tránh, không thể gần quá.”

Oh my God, như thế này mà đã lâu.

Thân thích nhà cô vẫn chưa đến hỏi thăm, mấy ngày trước đây cô còn thầm nghĩ chẳng lẽ là có rồi, không ngờ thật đúng là như vậy.

Mặc dù trước khi đến đã chắc chắn 90%, nhưng khi nghe bác sĩ nói con số cụ thể, căng thẳng trong lòng, mới rốt cuộc rơi xuống.

Mẹ cô cùng với mẹ chồng một người phát kẹo cho bác sĩ, một người liền liên tục nói cảm ơn.

một mình cô che miệng thầm vui mừng, muốn cám ơn, phải cảm ơn cha đứa bé mới đúng.

Vì vậy cô liền gọi điện thoại cho người kia: “Alo, đoán xem là ai nào?”

“Vợ của anh!”

Coi như miệng anh đủ ngọt, được rồi, cô cũng sẽ thừa nước đục thả câu nữa.

cô ngọt ngào gọi anh: “Ông xã à, anh phải làm cha rồi.”

Chỉ nghe thấy âm thanh phù phù vang lên, rồi đột nhiên bên kia liền im bặt.

Qua đại khái mười mấy hai mươi giây, dồn dập thở dốc đập tới: “Bà xã, em lặp lại lần nữa?”

Tràn đầy mừng như điên lại mang theo một chút thấp thỏm.

cô từng chữ từng chữ nói ra: “Hoắc Sở Kiệt, anh sắp làm cha rồi, con anh đã được 32 ngày, bác sĩ nói nó đang nhảy tưng tưng đấy.”

Dĩ nhiên phía sau câu kia, chính là thủ pháp khoa trương.

“A ˜”

Anh kích động hét lên, làm cho ba người phụ nữ bên trong phòng đồng thời mập mờ nhìn cô.

Anh hưng phấn hỏi: “Có thật không, có thật không, có thật không, có thật không, anh sắp làm cha rồi!”

Kích động cùng điên cuồng quả nhiên rất dễ lây lan, vì vậy cô cũng hưng phấn trả lời: “thật, thật, thật, chúng ta sắp làm ba mẹ rồi.”

“Bà xã, anh yêu em, cực khổ cho em rồi. Em còn phải khổ cực chín tháng nữa.”

“Ông xã, em cũng yêu anh, anh cũng rất cực khổ, hàng đêm chiến đấu hăng hái, vô cùng hao tổn thể lực.”

Dĩ nhiên câu phía sau, chỉ là mật ngữ khuê phòng, chỉ có người đàn ông của cô mới có thể nghe thấy được.

“Đúng vậy, rốt cuộc, rốt cuộc…… đã có.”

cô đoán chừng đại thúc ở bên kia chắc đang rơi lệ, vì vậy liền an ủi anh: “Giúp em an ủi người anh em kia, nó cũng thật không dễ dàng gì. Cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.”

“Muốn an ủi chính em buổi tối tự thân động thủ, còn nữa, người anh em nói rằng, nó không muốn nghỉ ngơi.”

Bên nào đó đại thúc đang dâm đãng cười gian, còn cô lại cười hỏi lại: “Như vậy, nó muốn làm gì đây?”

“Nó muốn hôn yêu, hoặc là em tự thân động thủ, hoặc là,…” đại thúc hơi chậm lại, hơi thở hổn hển hình như xuyên thấu qua tai nghe phả lên trên mặt cô, nóng rát: “Dùng miệng.”

cô chấn động, xấu hổ đáp lại: “Đại thúc à, anh thật là quá hư.”