Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 41: Gậy Ông Đập Lưng Ông




Cuộc trò chuyện kết thúc Garrick tắt máy để điện thoại vào túi quần rồi cười khẩy, hắn cười như đang chế nhạo Ngô Tuyết Lan:

"Cô ta đúng lắm mưu mô xảo quyệt nhưng với cái trình độ mèo cào của cô ta thì sao có thể đấu lại Tô Dịch Nhi. Đúng là không biết lượng sức"

"Đại ca, Ngô tiểu thư đó nói chắc như đinh đóng cột liệu lần này cô ta có thành công không?"

"Vẫn chưa biết được. Nếu cô ta thành công thì may cho cả chúng ta còn nếu thất bại…thì một mình cô ta sẽ nhận hậu quả lớn"



Ba ngày sau,

Lục Kha tổ chức đại tiệc ở nhà hàng Jinsu, nơi này được nhiều giới thượng lưu ưa chuộng để tổ chức sinh nhật, tiệc tùng, khai trương…

Tối hôm nay, nơi này đã được bao trọn bởi khách của Lục Gia hầu hết người đến tham dự toàn là cảnh sát, sĩ quan,…những người làm việc trong quân đội. Ba anh là đại đội trưởng của một liên đoàn bên nước ngoài nhiều năm liên tiếp nhận được nhiều khen thưởng của chính phủ nên quen biết với rất nhiều người cùng vai vế trong và ngoài nước.

Anh tối nay chính là phụ tá đắc lực của ba mình nên phải sửa sang chỉnh chu cho thật nghiêm túc. Trong lúc loay hoay không biết chọn cà vạt màu gì thì anh chợt nhớ đến cô bèn sang phòng của cô để hỏi ý kiến.

"Dịch Nhi anh vào nhé?"

Anh đột ngột mở cửa phòng cô, ngay lập tức đập vào mắt anh là dáng vẻ kiều diễm, quyến rũ của cô. Thấy anh ngây người nhìn cô lúc lâu cô bèn tiến tới hỏi:

"Anh sao thế? Bộ đồ này không hợp với em sao?"

Anh khẽ mỉm cười, ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô:

"Không, rất đẹp. Rất kích thích"

"Hừm…sao anh vẫn chưa thắt cà vạt?"

Nói mới nhớ anh sang phòng cô là để nhờ cô chọn giúp cà vạt mà suýt thì quên béng mất. Anh dơ hai chiếc cà vạt lên một cái màu đỏ, một cái màu xanh anh hỏi:

"Anh không biết phải thắt màu nào, em chọn giúp anh"

Cô vuốt cằm nhìn chăm chăm hai chiếc cà vạt một lúc lâu rồi bất ngờ chỉ tay về chiếc cà vạt màu xanh:

"Màu đó đi. Em thích màu xanh"

Anh liền vứt bỏ chiếc cà vạt màu đỏ xuống đất rồi đưa chiếc cà vạt còn lại cho cô.

"Thắt cho anh"

Cô cầm lấy cà vạt nhẹ nhàng thắt nó lên cổ của anh. Nhìn hành động chuyên nghiệp của cô anh tưởng tượng ra cảnh vợ thắt cà vạt cho chồng bèn cười tươi như hoa.

"Sau này chắc anh phải nhờ em thắt hộ anh thôi"

"Sau này? Ai thèm cưới anh mà sau này?"

Anh cúi thấp người xuống ghé sát vào tai cô khiến cô hơi nhột:

"Em mà không cưới anh thì cả đời này em sẽ không thể cưới bất kì người đàn ông nào khác"

"Vì sao?"

"Vì em cưới ai anh sẽ bắn người đấy"

Đùa nhau như vậy đủ rồi cả hai người bắt đầu xuống nhà chuẩn bị đến nơi tổ chức tiệc. Thấy sắc mặt cô thay đổi đột ngột anh bèn hỏi:

"Em mệt sao?"

"Không sao. Chỉ là em cảm thấy hơi…hơi…"

"Không cần phải sợ, có anh ở đây rồi"

Anh nắm chặt lấy tay cô hai người cùng nhau lên xe để xuất phát. Tới nơi, anh bước xuống trước rồi chạy thật nhanh để mở cửa cho cô. Hai người nhìn cứ như quý ông và quý bà vậy thực sự đẹp hết chỗ chê. Mạc Bằng và Hàn Đăng cũng tới tham dự vừa nhìn thấy hai người đã chạy ra:

"Đội trưởng, chị dâu hai người tới rồi"

Anh nhíu mày:

"Hai cậu…"

"À, anh muốn hỏi tại sao em và Mạc Bằng ở đây đúng không? Là ba anh bảo bọn em tới đó" - Hàn Đăng lên tiếng.

Cả bốn người hiên ngang bước vào trong bữa tiệc. Cô hồi hộp tới mức không giữ được bình tĩnh nhìn xung quanh đâu đâu cũng toàn thấy người mặc quân phục trông thật oai nghiêm. Ánh mắt của mọi người liên tục đổ xô vào bốn người đặc biệt là anh và cô, ba anh ở phía xa đang nói chuyện với một vài sĩ quan là người nước ngoài nhìn thấy anh bèn lên tiếng gọi:

"Nam Thành, con tới đây. Ba muốn giới thiệu vài người với con"

Anh vẫn nắm tay cô định kéo cô tới đó cùng nhưng cô lại tụt tay lại:

"Anh tới đó đi, em đi lòng vòng quanh đây một chút"

Anh biết là cô ngại phải gặp mặt ba mình nên cũng không muốn ép cô. Anh gật đầu bước đến chỗ ba mình rồi dần dần hòa mình vào câu chuyện của họ. Mạc Bằng và Hàn Đăng đưa cho cô một ly rượu và nói:

"Chị dâu, uống một ly nhé"

Cô cầm lấy ly rượu đồng ý cạn ly với họ rồi cả ba cùng nhấp môi uống một ngụm. May là có Hàn Đăng và Mạc Bằng ở đây nếu không cô chắc cũng chỉ có một mình.

Vừa mới thoáng nghĩ tới thì Mạc Bằng và Hàn Đăng lại kéo nhau đi chỗ khác nói chuyện với đồng nghiệp của mình. Cô thở dài lắc nhẹ ly rượu rồi quay người lại định ra khỏi đây. Đột nhiên cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc là Hoàng Mặc Dương và Ngô Tuyết Lan đang đi ra ngoài sân sau. Hành động của bọn họ rất lạ nên cô cũng nhanh chóng ra ngoài ấy.

Ngoài sân sau của nhà hàng Jinsu,

Ngô Tuyết Lan ngó nghiêng xung quanh xác nhận không có ai mới đưa hai viên thuốc cho Hoàng Mặc Dương.

"Này, anh cầm lấy"

"Cái gì đây?"

"Đừng có giả ngốc đó là thuốc gì anh phải biết mới đúng. Tôi nghe nói bữa tiệc hôm nay Tô Dịch Nhi cũng tới nhân cơ hội này…chơi cô ta luôn đi"

"Cái gì?"

Ngô Tuyết Lan cười trừ trước hành động giải ngây giả ngốc của Hoàng Mặc Dương:

"Ha…Hoàng Mặc Dương anh đừng nói với tôi là anh không hiểu đấy nhé. Đây là chìa khóa của phòng 309 cho cô ta uống thuốc rồi dụ cô ta vào phòng này đi còn việc tiếp theo…thì phải nhờ vào anh rồi"

Hoàng Mặc Dương cầm viên thuốc và chìa khóa phòng bật cười:

"Cô đang tác thành cho chuyện của tôi và Tô Dịch Nhi sao?"

"Đây là loại thuốc loại mạnh anh yên tâm chắc chắn hai người sẽ có một đêm nồng nàn. Còn về chuyện tác thành hay không thì tôi chỉ muốn tống cổ cô ta ra khỏi Nam Thành thôi"

"Thế còn Lục Nam Thành, cô có kế hoạch gì rồi"

Ngô Tuyết Lan dơ gói thuốc mê và một viên xuân dược ra:

"Cũng dùng tới thuốc thôi. Chỉ qua tối nay tôi sẽ là người của anh ấy"

Ngô Tuyết Lan và Hoàng Mặc Dương cứ nghĩ rằng âm mưu bẩn thỉu này không có ai nghe thấy nhưng hai người họ đâu ngờ rằng cô núp sau tường và đã nghe thấy tất cả. Cô nhếch miệng cười tay lắc qua lắc lại ly rượu:

"Ngô Tuyết Lan, Hoàng Mặc Dương kế hoạch cũng khá lắm nhưng đáng tiếc là…Tô Dịch Nhi này không dễ để bị lừa"

Cô xoay người bước vào trong. Cô đợi Ngô Tuyết Lan từ sân sau đi vào rồi mới ra tay lật ngược kế hoạch. Ngô Tuyết Lan không để ý cô lao tới chỗ ả thật nhanh rồi va mạnh vào người ả khiến ả ngã xuống đất rồi chạy mất.

"Á! Là kẻ nào đi không nhìn như vậy?"

Ngô Tuyết Lan ngửa mặt ra sau để xem thử là ai va vào mình nhưng chẳng thấy một bóng người nào cả. Cô ta vội vã đứng dậy phủi quần áo.

"Chẳng lẽ…mình gặp ma sao?"

Cái va chạm vừa nãy là kế hoạch của cô. Cô từng làm nghề móc túi nên động tác rất chuyên nghiệp chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô đã lấy được gói thuốc mê và chìa khóa phòng của ả.

Cô tới trước cửa phòng 305, mở cửa vào trong. Thì ra Ngô Tuyết Lan đã chuẩn bị hết từ trước để dụ dỗ anh vào tròng. Cô đến bên chiếc bàn đặt sẵn rượu xé gói thuốc mê đổ vào ly rượu được rót sẵn trên bàn quấy đều.

"Ngô Tuyết Lan, tôi sẽ để cô nếm thử thế nào là gậy ông đập lưng ông"…