[Đồng Nhân Naruto] Cánh Sen

Chương 17: Nhiệm vụ sóng quốc




- Oa! Vậy mà cũng mất cả buổi sáng. _ Hasu vừa xem xét xong một chồng sổ sách của nhà hàng và trang trại trong làng suốt ba năm qua, vươn vai cảm thán nói. Thoáng thấy bóng thầy Iruka bước qua cửa tiệm.

- A!!! Thầy Iruka. _ Hasu chạy ngay ra đường lớn giọng gọi, lâu lắm rồi mới được gặp lại thầy. Hi hi!

Iruka sensei nghe có tiếng gọi thì quay lại nhìn, thầy ngây người một lúc mới nhận ra cô học trò nhỏ của mình. Ba năm không gặp, cô bé cao và trưởng thành hơn nhiều, ngày càng xinh đẹp và cuốn hút hơn. Thầy mỉm cười nói:

- Ồ, Hasu, thầy mới nghe Hokage đại nhân nói em đã về làng. Không ngờ lại gặp em ở đây.

- Dạ vâng ạ. Em mới về được mấy hôm. Thầy từ dinh thự Hokage về sao?

- Đúng vậy. Thời gian gần đây thầy đang hỗ trợ Hokage sama sắp xếp nhiệm vụ.

- Nghe có vẻ thú vị! Mọi việc đều ổn chứ thầy?

- Ha! _ Thầy Iruka vừa nghĩ vừa cười nói. _ Rất tốt! Ngoại trừ việc Naruto gây rắc rối cho ngài Đệ Tam trong việc phân chia nhiệm vụ. _ Câu nói nghe có vẻ hơi bất mãn nhưng không che dấu được niềm vui trong mắt thầy. “Giờ cháu không còn là một đứa trẻ hay nghịch ngợm nữa rồi _ Naruto”.

- Vậy nhiệm vụ hôm nay của đội 7 là gì ạ? _ Hasu hứng thú hỏi.

- Ồ. Cuối cùng Hokage cũng phải thỏa hiệp với Naruto, giao cho đội 7 đi thực hiện một nhiệm vụ cấp C, bảo vệ người xây cầu ở Sóng Quốc.

- Người xây cầu? Ở Sóng Quốc sao? _ Hasu suy nghĩ vài phút chợt nhảy dựng, hai tay vỗ vào nhau hô:

- A! Đúng rồi. _ Cô nhớ ra Zabuza rồi.

Ngay lập tức quyết định đi Sóng Quốc, Hasu nhờ thầy Iruka báo với Hokage Đệ Tam, còn bản thân mình thì quay vào trong tiệm xách tai quả cầu bông đang lúi húi ngồi gặm xâu dango.

- Lum, nhấc mông lên, đi Sóng Quốc.

- Aaaa… aaa… Mommy, dango… dango của con… _ Lum ánh mắt tiếc nuối nhìn theo đĩa dango còn trên mặt bàn.

********************************************

- Đợi đã! Hey!!! Sasuke, Naruto, Kakashi sensei,… đợi em một chút. _ Từ xa, nhìn thấy đoàn người Naruto đang bước lên thuyền, Hasu gọi với theo.

- Cuối cùng cũng đuổi kịp mọi người. 

Bất ngờ trước sự xuất hiện của Hasu, Sakura lên tiếng hỏi:

- Hasu, sao em lại ở đây?

- Nghe thầy Iruka nói mọi người đi Sóng Quốc nên em lập tức đuổi theo.

- Hasu, em biết đây không phải là lý do. Bọn anh là đi làm nhiệm vụ. _ Sasuke nhạy bén, không dễ dàng để Hasu lừa phỉnh như vậy.

- Đúng vậy Hasu, chuyến đi này rất nguy hiểm. Thầy nghĩ em nên quay về làng đi.

- Mommy, mommy, con cũng nghĩ chúng ta nên quay về thôi… để mọi người không vui là không tốt. _ Lum ánh mắt tội nghiệp nhìn Hasu.

- Nãy mẹ chạy vội không thấy có một con hổ lớn như con bò cứ nhìn nhìn chúng ta. (@.@ _ So sánh kỳ cục!) _ Lum sợ hãi nói.

- Ôi chao! Hắn định vồ hai mẹ con tội nghiệp chúng ta sao? Mẹ cũng thấy một đàn rắn cực kỳ kinh dị, chúng nó thè thè cái lưỡi, uốn uốn éo éo muốn nuốt gọn con vào bụng mà mẹ không dám nói. _ Vừa nói Hasu vừa thè lưỡi, giơ tay lên vồ Lum, miêu tả hành động hung ác của lũ rắn.

Lum giật mình, hai tay ôm ngực che trái tim mình nói:

- Ôi! Ôi! Mommy, mommy… Lum cực kỳ yếu đuối, Lum cực kỳ sợ hãi…

Hai người vừa nói vừa liếc liếc nhìn mấy người kia. Sasuke, Kakashi vẻ mặt “có ngốc mới tin các người”, Sakura thoáng rùng mình một chút, Naruto thì muốn chạy tới kéo hai người bọn họ đi cùng nhưng bị cái nhìn hung dữ của Kakashi sensei và Sasuke trấn áp. Ông Tazuna và ông lái thuyền vẻ mặt sợ hãi, đứa trẻ thật tội nghiệp, hẳn là chúng sợ hãi lắm.

- Tôi nghĩ, các cậu nên để một người đưa cô bé về làng. _ Ông Tazuna không hiểu tình thế nói.

- Thôi, thôi. _ Hasu xua tay nói. _ Chúng cháu không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mọi người đâu. Chúng cháu có thể tự về được mà, chúng cháu nào có sợ mấy cái đó.  _ Gương mặt tỏ vẻ ta đang cố gắng tỏ ra kiên cường, ta là người yếu đuối, cực kỳ yếu đuối. Lại quay lại nói chuyện với Lum:

- Lum, vừa xong có phải có một đám người rất hung dữ đuổi theo chúng ta?

- A! Hình như con nghe thấy họ nói gì như bắt phụ nữ và trẻ em.

- Được rồi, chúng ta đi về thôi. Cố gắng lên con trai. Ba năm bôn ba bên ngoài, làm sao mà chúng ta phải sợ một lũ cướp chứ!

- Đúng vậy, mẹ! Cùng lắm thì Lum có thêm một daddy. Mẹ yên tâm đi, nhìn mẹ xinh xắn thế này, nhất định trở thành áp trại phu nhân nuôi từ nhỏ. _ Vẻ mặt chân chó lấy lòng.

- Nhóc con chết tiệt, dám trù ẻo mẹ.

Hasu tét tay vào đầu Lum một cái, sau đó xách tai Lum lên giả bộ nhấc chân như muốn quay về làng.

- Khoan đã. _ Bốn người Kakashi, Sasuke, Naruto, Sakura đồng thanh nói. Biết thừa là mình bị lừa nhưng bốn người họ cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp cho hai mẹ con kia đi cùng.

- Này, để nhóc này đi cùng liệu có ổn không? _ Ông Tazuna lo lắng nói, nhìn con bé yếu ớt thế kia, nhỡ đâu…

Sasuke quay qua lừ mắt nhìn ông Tazuna còn Naruto thì nhảy dựng lên nói:

- Có gì mà không được. Ông đừng có coi thường em ấy.

Kakashi sensei quay ra mỉm cười nói.

- Tôi là một jounin sẽ đi cùng ông.

- High five! _ Hasu và Lum sau lưng mọi người dấu diếm vỗ tay vào nhau cười nói nhỏ.

***********************************************

- Sương mù dày đặc quá. Chẳng thấy cái gì phía trước. _ Sakura.

Người lái thuyền giải thích với năm người Hasu:

- Chúng ta sẽ nhìn thấy cái cầu sớm thôi.

- Nếu chúng ta đi qua cầu, chúng ta sẽ đi tới Sóng Quốc.

Cây cầu đang xây dở dần hiện ra trước mắt bọn họ. Naruto phấn khích hét lên:

- Nó lớn quá!

Người lái thuyền gương mặt lo lắng, nhỏ giọng nhắc nở Naruto:

- Này, yên lặng. Chúng ta dùng cái tàu này và phải đi trong sương mù. Đó là vì sao ta chèo tay thay vì dùng máy. Nói cách khác, sẽ có rắc rối nếu chúng ta bị tóm.

Naruto vội đưa hai tay lên bịp miệng mình lại, những người khác thì quay ra nhìn ông lái thuyền và ông Tazuna. Thầy Kakashi lên tiếng hỏi:

- Ông Tazuna, trước khi cập bến tôi muốn hỏi ông cái này. Những kẻ muốn giết ông là ai và tại sao lại muốn giết ông? Hoặc chúng tôi có thể bỏ nhiệm vụ này khi ông đã vào bờ, ông Tazuna.

- Có vẻ như tôi phải kể cho các cậu câu truyện thật. Ý tôi là tôi muốn các cậu nghe chuyện của tôi. Như cậu đã nói, nhiệm vụ này vượt ra ngoài khả năng của nhóm cậu. Có một kẻ rất khủng khiếp săn đuổi cuộc sống của tôi.

- Khủng khiếp? _ Thầy Kakashi hỏi lại.

- Phải.

- Đó là ai vậy?

- Chắc mọi người đều nghe nói tới cái tên… Công ty vận tải biển Gatoh.

- Gatoh? Một trong tập đoàn Gatoh ư? Ông ta là một trong những người giàu nhất thế giới.

- Đó là ai vậy? Ai vậy? _ Naruto hiếu kỳ hỏi.

- Đúng ông ta là chủ tịch của công ty vận tải biển đó ở bên ngoài… Nhưng thực chất ông ta dùng xã hội đen và ninja để buôn lậu và trốn thuế. Ông ta cúng làm những việc bẩn thỉu như chiếm quyền các công ty hay quốc gia khác. Một năm trước ông ta đã để ý tới Sóng Quốc. Ông ta vào đất nước, sử dụng sức mạnh và đồng tiền như lá chắn và nhanh chóng có được hệ thống giao thông và vận tải biển. Trên Sóng Quốc, việc nắm giữ biển nghĩa là đã có được tài chính, chính trị và cả người dân trên đảo. Và chỉ có một điều làm Gatoh e sợ… Là việc cây cầu sẽ xong chỉ trong một thời gian ngắn nữa.

- Vậy ra, ông, một thợ xây cầu trở thành sự cản trở cho ông ta. _ Sakura nhận xét.

- Và những ninja đó được thuê bởi Gatoh. _ Sasuke tiếp lời,

- Nhưng tôi không hiểu, ông ta là người nguy hiểm và sử dụng ninja. Sao ông lại giấu điều đó khi tới chỗ chúng tôi? Sóng Quốc là một đất nước rất nghèo. Kể cả lãnh chúa cũng không có nhiều tiền. Nên chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi không có đủ tiền để cầu nhiệm vụ cấp B hoặc cao hơn. Nếu các người từ bỏ nhiệm vụ khi tôi cập bến, tôi chắc chắn sẽ bị giết…

- Nhưng các người không cần tự trách móc bản thân. Chỉ có đứa cháu dễ thương mới tám tuổi sẽ khóc khóc và khóc.

- Cái gì?… _ Naruto, Sakura vẻ mặt xị ra lẩm bẩm.

Lum và Hasu lấy tay che miệng, che dấu nụ cười, ông ấy lại dùng chiêu vừa nãy của hai người rồi. ;)

- Và con gái tôi sẽ giữ mối hận với ninja làng Lá và sống một cuộc đời cô đơn.

- Nhưng đó không phải là lỗi của mấy người

- Mommy, mommy,… bọn họ thật là đáng thương. _ Lum lên tiếng giúp đỡ.

- Đúng vậy, ông Tazuna ông yên tâm đi, ninja làng Lá sẽ không để kẻ xấu ức hiếp người quá đáng như vậy đâu. _ Hasu khẳng định nói trong khi đó ánh mắt mong đợi nhìn Kakashi sensei.

- Tôi nghĩ không thể khác được. Chúng tôi sẽ tiếp tục nhiệm vụ. _ Kakashi sensei đưa ra quyết định.

- Thật tốt khi nghe điều đó. _ Ông Tazuna vui mừng nói.

- Thắng rồi. _ Ông Tazuna kín đáo giơ hai ngón tay hình chữ V về phía Hasu chia sẻ chiến thắng.

---------------------

Tác giả: Hanakura

Blog: hanakurafiction

Facebook: Hanakura-1401338503213416