Cảnh Xuân Chợt Tiết

Chương 20-2






Thật đúng là sâu sắc.

Đường đường là trợ lí bên người tổng giám đốc Thương thị, có thể ở bên một bạo quân liền bốn năm, sao có thể là một nhân vật bình thường cho được.

Cô nhẹ nhàng nhướng mày: "Ý của trợ lí Giang là?"
"Ý của tôi là, thay vì kháng cự vô ích, không bằng vui vẻ tiếp nhận." Giang Húc cười nhẹ, "Thật ra, tôi chưa bao giờ gặp ai có thể khiến cho tiên sinh quan tâm đến vậy."
"..." Bạch San San nghe vậy rũ mắt, an tĩnh vài giây, lại cong cong môi, gợi lên một nụ cười lãnh đạm và bình tĩnh, "Phải không."
Mới không phải đâu.

Cô đã sớm từ mười năm trước đã biết, người tàn nhẫn lạnh lùng như Thương Trì, máu chảy trong thân thể hắn đều lạnh.

Hắn căn bản không có tình cảm và cảm xúc giống như người bình thường.

Điều mà hắn có, là cố chấp đến nỗ thành bệnh chiếm hữu.

Giống như hoa anh túc có thể nghiện, có thể sủng ái cực hạn, nhưng cũng cực kì nguy hiểm.

- --------
Bị lão đại biến thái đảo loạn cuộc sống, ngày tháng trôi qua nhanh chóng, ba ngày suy xét trong chớp mắt đã trôi qua một nửa.

Bạch San San buồn bực đến biến dạng.

Sau khi nằm ở nhà 36 tiếng đồng hồ giống như cái xác chết, cô ý thức được chính mình không thể cứ như vậy ngồi chờ chết được.

Vì thế tiểu bạch vung tay lên, kéo chiếc chăn bông Doraemon trên đầu xuống, lộn mình từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ mặt lắc lắc đầu, lên tinh thần, nắm chặt tay cầm lấy điện thoại phát tín hiệu cầu cứu.

Người nhận được tín hiệu cầu cứu là đám bằng hữu cao trung năm đó.


Sau khi tốt nghiệp, Bạch San San với điểm số xuất sắc được nhận vào trường đại học hạng nhất ở thành phố b với chuyên ngành tâm lý học, còn Cố Thiên Dữ và Vân Thành học dẫn chương trình.

So với hai nữ đồng chí, Hạo Tử và Lưu Tử thành tích đều quá kém, nhưng được cái cả hai đều có điều kiện gia đình vượt trội, một người tiêu tiền xuất ngoại, người thì không học tiếp mà ở lại thành phố B được biệt danh là tấc đất tấc vàng, ở khu náo nhiệt này mở một nhà hàng lẩu ba tầng, một bước trở thành ông chủ.

Nhóm Wechat: Một nhóm bốn kiếm khách.

Bạch San San là siêu nhân nhỏ: Các huynh đệ giang hồ, cứu mạng!
Cố Thiên Dữ:!!!
Lưu Tử: Đại ca, em ở đây!
Hạo Tử: Đại ca, lại là chuyện phá bỏ rồi di dời ở Nam Thành à?
Hạo Tử: Ngượng ngùng quá, là do kích động, tay run a.

Hạo Tử: Có gì cứ nói = =
Bạch San San là siêu nhân nhỏ: A, chuyện thật ra là như thế này.

Màn hình bên kia ba tiểu đệ lập tức nín thở tập trung cao độ, chờ lão đại một mét sáu lên tiếng liền vác một thanh đao 50 mét quyết thanh tẩy tứ phương.

Một giây đồng hồ qua đi
Năm giây đồng hồ qua đi
.......!
Suốt hai phút qua đi.

Lưu Tử:....!Đại ca, cô ngủ rồi sao?
Bạch San San là siêu nhân nhỏ:.......!
Bạch San San là siêu nhân nhỏ: Sự tình phức tạp đến độ không thể kể hết.


Một lời khó mà nói hết được, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.

Kết quả là, chạng vạng hôm nay,khi màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ hẳn lên, vừa đến giờ cơm, một chiếc Eston Martin phong độ xuyên qua mây mù mà dừng lại ở khu náo nhiệt có quán lẩu ba tầng.

Ở trên cái nền nhạc BGM đầy sôi động, Bạch San San nhóm 4 người xuống xe.

Không gặp đã lâu, Cố Thiên Dữ vẫn là lớp phó văn nghệ ôn nhu trầm lặng, Lưu Tử một thân âu phục, tạo kiểu tóc ra dáng một người trưởng thành.

Còn Hạo Tử vẫn bộ dạng tiêu chuẩn nhà giàu mới nổi, dây chuyền vàng và đồng hồ vàng cỡ lớn, như sợ người ngoài nhìn vào không biết hắn giàu có cỡ nào.

Địa điểm ăn uống là ở tiệm lẩu của Hạo Tử, hiếm khi cả đám có dịp tụ tập một lần, hi hi ha ha mà trò chuyện vui vẻ, đều đem chính sự quăng ra sau đầu.

Cho đến khi,....!
"Đại ca, sao hôm nay cậu dữ dội vậy?" Nhìn sáu chai rượu trái cây đã cạn trên bàn, Hạo Tử quả thật nghẹn họng nhìn trân trối, "Cậu không phải không biết uống rượu sao? Vung tay một cái liền uống đến tận sáu bình?"
Bạch San San ngửa cổ uống hết ngụm rượu cuối cùng, nâng ly một cái, biểu tình như cũ, thực bình tĩnh, "Còn chưa đủ để mình nhét kẽ răng."
Giọng nói rơi xuống đất, mấy người đang ngồi vỗ tay tán dương," Lợi hại lợi hại."
Lúc này Cố Thiên Dữ mới hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì đó, hỏi," Phải rồi San San, cậu lần này kêu chúng mình tới, rốt cuộc có chuyện gì phiền lòng vậy.

Ai khiến cậu không vui sao?"
"Nga." Bạch San San khuôn mặt hồng hồng, nấc lên một cái, bàn tay sờ sờ tìm điện thoại,trong ánh mắt khó hiểu của mọi người mà lấy điện thoại ra, click mở danh bạ, tìm được dãy số có tên "lão đại biến thái", thực bình tĩnh mà nói.

"Là hắn."
Ba tiểu đệ người nhìn ta ta nhìn ngươi, đều suy nghĩ, " Đây là ai?"
Đúng lúc này, một cảnh tượng mà hai bọn họ không ngờ tới đã xảy ra.
Chỉ thấy đại ca một mét sáu của họ cúi đầu, thực bình tĩnh mà nhìn số di động, thực bình tĩnh mà hừ một tiếng, sau đó thực bình tĩnh mà uống thêm ngụm rượu, cuối cùng ở trước mắt bao người, lại thực bình tĩnh mà ấn phím gọi.


Ba tiểu đệ: "?"
Qua vài giây sau, liền kết nối được với bên kia.

Đại ca một mét sáu vẫn thực bình tĩnh, nói vào di động một cái tên: "Thương Trì."
Ba tiểu đệ: "?"
Đầu bên kia vẫn an tĩnh, không nói gì, cũng không có bất luận một âm thanh nào.

Lại sau đó, tất cả những người đang ăn trên tầng ba của cửa hàng này đều không biết rõ chân tướng, nhóm quần chúng đang ăn dưa thì nghe được từ trong phòng bật phát ra âm thanh, sử dụng toàn bộ sức lực, trung khí mười phần, rung động đến tâm can:
"Tới đây a! Cùng nhau đánh một trận."
Ba tiểu đệ:"?"
Đầu bên kia điện thoại vẫn yên tĩnh.

Một lát, truyền ra một âm thanh, lạnh lẽo không có độ ấm: "Bạch San San."
"Kêu ba ba làm gì?"
Đối diện truyền đến tiếng nói trầm thấp đến rét run: "Em đang ở đâu?"
" Ba ba đang ở cái tiệm lẩu trên phố." Đã hoàn toàn bị cồn làm cho mất tỉnh táo nên đại ca một mét sáu căn bản không sợ gì cả, nhàn nhạt, phi thường cao lãnh mà nói: "Tôi cho anh mười phút, xuất hiện ở...."
Chưa kịp nói xong, di động một phen bị Cố Thiên Dữ đoạt lấy.

Bạch San San nhíu mày, đứng lên, bước chân giống như đạp lên bông mà lung lay qua lại, mồm miệng có chút không rõ, "Còn dám lấy điện thoại của mình? Đưa đây..nấc"
Hạo tử sắp khóc, "Cậu tha cho chúng tôi đi ba ba! Cậu đã say tìm ai đấu một mình cũng được, nhưng cứ nhất định phải tìm đại lão gia là sao?"Nói xong liền tiến lên đỡ lấy bả vai của cô, liếc một cái rồi nói, "San San uống say quá rồi, trước hết đem cậu về nhà được không?"
"Được thôi."
Xe dừng lại trên con đường nhỏ bên đại lộ, đèn đường mờ ảo, người đi đường thưa thớt.

Hạo Tử ấn ấn chìa khóa xe, kéo cửa xe ra, đang muốn đem đại ca một mét sáu đang chuẩn bị đánh Túy Quyền đem vào, sau lưng lại truyền đến một âm thanh, thanh lãnh, nhàn nhạt mà bình tĩnh, "Buông cô ấy ra."
Rõ ràng nhạt nhẽo, giữa những hàng chữ lại lộ uy nghiêm cùng lạnh nhạt.

Mấy người đồng thời ngẩn ra, quay đầu lại.

Nam nhân tây trang phẳng phiu mà an tĩnh đứng ở trong bóng đêm, đẹp như một bức tranh.

Trên mặt không chút biểu cảm, hắn xem nhẹ bọn họ, ánh mắt lạnh lùng băng lãnh.


Trong chớp mắt, một cái tên quen thuộc hiện lên trong đầu Cố Thiên Dữ và đám còn lại.

Hạo Tử sắc mặt liền thay đổi, tròng mắt chuyển động, cười rộ lên, ha ha nói: "Ai nha, hiểu lầm hiểu lầm! Vừa rồi San San uống nhiều quá ấn nhầm số của cậu, đều là bạn học cũ, Thương tổng cậu,..."
Thương Trì hờ hững mà lặp lại một lần, "Nói lại lần nữa, buông cô ấy ra."
"...."
Lúc này, Bạch San San đang bị mấy người khoác trên vai đột nhiên tỉnh lại.

Cô mở mắt, mê mang không rõ khung cảnh xung quanh, một mặt giãy giụa, một bên lẩm bẩm, "Mình không có say, buông ra, buông ra."
Cô vừa nói, vừa cố tình lảo đảo mấy cái, uống rượu xong sức lực vô cùng lớn, Cố Thiên Dữ theo sát vài bước căn bản không cản được cô, cuối cùng chỉ có thể vừa kéo, vừa trơ mắt nhìn lão đại một mét sáu không hề để ý mà đụng nam nhân đang cách có vài bước.

"....." Bạch San San lảo đảo một cái.

Trong vài giây tiếp theo, bỗng được người khác ôm.

Thương Trì nhẹ nhàng ôm Bạch San San vào trong ngực, rũ mắt, không chút biểu tình nhìn khuôn mặt nhỏ đoan trang kia đang ửng hồng, hơi hơi nhướng mày, môi kề sát lỗ tai đỏ bừng của cô, "Uống rượu?"
Cô gái không biết cảm thấy ngứa ngáy hay khó chịu, co rụt cổ lại, ẩn mình như một con mèo, sững sờ nói: "Thương Trì?"
Thương Trì gật đầu, "Là anh."
Nghe vậy, Bạch San San đột nhiên nở nụ cười, mèo nhỏ ngoan ngoãn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, ra hiệu kêu hắn dựa gần lại.
Dáng vẻ mềm mại dễ thương này rất hấp dẫn, Thương Trì ánh mắt hơi tối, cúi đầu ghé sát vào đôi môi đỏ mọng của cô.
"Một mình a.

Đánh nhau a." Bạch San San ôm chặt cổ hắn, hung tợn mà rống giận, "Đánh chết ngươi!"
Mọi người: "...................................."
==================
Không biết nói gì hơn, mình vừa lười, mà một chương thật sự dài đó hic.

Mọi người ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, cùng nhau vượt qua đại dịch này nha.

Cố lên!!!!!!!.