Cảnh Xuân Chợt Tiết

Chương 25: Mộng Hồi Cảnh Cũ






Cứ như vậy, lão đại một mét sáu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói "Đánh chết ngươi", toàn thới giới đều yên tĩnh theo.

Đứng cung kính ở bên cạnh xe Bentley màu đen, trợ lí Giang biểu tình: (⊙_⊙)......!
Lưu Tử, Hạo Tử, Cố Thiên Dữ biểu tình: Σ( ° △°)︴......!
Trên thực tế, ba tiểu đệ cùng Bạch San San đã là bạn bè kể từ năm đầu tiên của trường trung học, mối quan hệ của họ so với anh em còn thân hơn, gần như có thể mặc chung một cái quần để xuống đường, vì vậy tất nhiên họ biết rằng cô gái nhỏ yên tĩnh, ngoan ngoãn và dễ thương Bạch San San mà cô thể hiện ra trong cuộc sống hàng ngày che giấu bộ mặt thật là sự thờ ơ.

Trong lòng cô không quan tâm cái gì, đánh nhau lợi hại, đối nhân xử thế lạnh lùng tàn nhẫn, bất luận ngươi là thiên vương hay Phật Tổ Như Lai đều không có nửa phần tình cảm; không sợ trời không sợ đất, chưa bao giờ tỏ ra khiếp sợ với ai trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Tổng kết một chút là bốn chữ: Cường đến một đám.

Ở thời thiếu niên, trường học toàn thành phố B, lão đại tuy nhiều, nhưng một đám đều phải nể mặt mũi Bạch San San ba phần
Đương nhiên, nhân sinh trên đời, mọi việc không có tuyệt đối, mọi việc đều có ngoại lệ.
Ở đám người Cố Thiên Dữ trong trí nhớ, duy nhất một người có thể khống chế được Bạch San San,khiến Bạch San San từ sâu trong nội tâm phải thấy sợ, chỉ có thể là Thương Trì.

Chuyện cũ năm xưa không thể nhắc đến, nhưng, bọn họ chính là không thể nghĩ đến, khi qua mười năm, lão đại một mét sáu không những không tu dưỡng tinh thần, mà còn từ 27 tuổi trở lại làm một thiếu nữ điên cuồng, trực tiếp cưỡi lên cổ đại boss,ồ không, phải là nằm ở trong lòng ngực lão đại ôm cổ, tuyên bố muốn đánh chết hắn!
Nhìn xem, cái gì gọi là trâu bò, cái gì mới gọi là cản đảm a!
Cách đó không xa, nhìn người đàn ông trong bộ tây trang phẳng phiu đang ôm lấy lão đại một mét sáu, ba người Cố Thiên Dữ trong ánh mắt tràn ngập kính sợ cùng sùng bái, nghĩ thầm đại ca chính là đại ca, vĩnh viễn không tầm thường, phóng tầm mắt nhìn năm châu bốn biển cũng không thể tìm ra người thứ hai, dám trực tiếp ở trong ngực Thương Trì đòi đánh hắn.

Nhóm tiểu lão đệ bội phục đến sát đất.

Thời gian từng phút trông qua, bóng đêm càng tối.

Bỗng một trận gió thổi đến.

Mới vừa ăn lẩu xong, Bạch San San dính đủ hương vị của nồi lẩu cùng các loại gia vị, gió thổi qua, mùi cay bay tứ tung, hiện tại người cô giống như một cái nồi lẩu di động.

Trợ lí Trần đứng cách đó vài mét ngửi được mùi vị nồng của nồi lẩu, liếc nhìn Boss nhà mình, lại nhớ Boss có bệnh sạch sẽ, tiến lên vài bước, trầm ổn cung kính dùng tiếng Anh nói: "Tiên sinh, trước để tôi mang vị tiểu thư này tắm rửa sạch sẽ."
"Không cần." Thương Trì nhàn nhạt nói.


Trợ lý Trần mắt từ trước đến nay không gợn sóng hiện lên một tia kinh ngạc: "Nhưng trên người cô ấy..."
"Mèo con của tôi rất sạch sẽ." Tiếng nói phi thường bình tĩnh không một tia gợn sóng ngữ khí lạnh nhạt không một tia nghi ngờ.

Trần lý Trần im lăng.

Ý thức được mình đã nói sai chuyện gì, rũ đầu cung kính lui về chỗ cũ, không nói một lời.

Một bên, Giang Húc ghé mắt, liếc trợ lí Trần một cái, hỏi: "Bao lâu thì về nước?".

Truyện Tổng Tài
Trần Túc mặt không biểu tình đáp: "Rạng sáng hôm nay."
Giang Húc lại hỏi: "Chuyện Tây Ban Nha bên kia đã xử lí xong rồi?"
"Phải." Trần Túc nói, "Tôi đã báo cáo công việc cụ thể cho tiên sinh."
"Con rết trăm chân chết cũng không ngã." Giang Húc chắ hai tay trước ngực, vẫn là bộ dáng tinh anh nho nhã, khuôn mặt ôn hòa, ánh mắt lại âm u: "Brent ở Thương thị nhậm chức đã mấy năm, mọi bộ phận đều có tâm phúc của hắn, Châu Âu bất quá chỉ là một phần của tảng băng.

Boss đã nói, toàn bộ tàn dự của Brent đều phải thanh trừ."
"Gia tộc Brent đã bị xóa khỏi gia phả Thương thị." Trần Túc nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Giang Khúc khẽ cong môi, ưu nhã quay đầu lại, khóe mắt mang theo ý cười, "Vất vả rồi, trợ lí Trần."
Trần Túc cùng Giang Húc cộng sự nhiều năm, đương nhiên đối với khuôn mặt cáo già này không còn kinh ngạc.

Hắn nghe xong lời cũng không có bất luận phản ứng gì, chỉ là ngước mắt, ánh mắt không có cảm xúc nhìn đến phía bên kia.

Không có ngữ khí dùng tiếng Anh hỏi: "Cô gái kia là ai?"
Giang Húc hạ tầm mắt nhìn theo, dưới màn đêm, nam nhân cao lớn lạnh lùng cùng cô gái đang ngủ trong ngực hắn, một cương một nhu, hài hòa đến cực điểm, giống như một bức họa.

Giang Húc thong thả ung dung mà nói, "Tiểu tâm can của tiên sinh."
"..."Trần Túc đột nhiên ghé mắt nhìn Giang Húc, khuôn mặt lạnh như băng thường ngày bỗng nứt ra, giấu không được một tia kinh ngạc.


Giang húc nói: "Thực không tưởng tượng nổi phải không?"
Trần Túc không nói.

"Tất cả mọi người cũng đều không tưởng tượng nổi." Giang Húc cười một cái, "Cách La Lệ nói, tia sáng của Boss đã trở lại, một lần nữa chiếu rọi lại vực sâu tăm tối, tất cả mọi người hẳn là phải chân thành cảm ơn cô ấy.

Đây chính là món quà mà thượng đế ban đến cho tiên sinh."
Trần Túc mặt mày bình tĩnh, gật đầu, bỗng nhiên cũng cười, "Vậy kia chắc rất vui mừng khi cô ấy đến."
Cách mấy thước, Thương Trì rũ mắt lặng im không nói mà nhìn cô gái trong ngực mình, ánh mắt trầm tĩnh đen nhánh, sắc bén bức người.

Hiển nhiên hành động vừa rồi đã hao phí sức lực của Bạch San San.

Cô nhắm hai mắt, không còn một chút lợi hại, cái đầu nhỏ xù như con gà con mổ thóc, khuôn mặt nhỏ hồng hồng còn vươn chút lệ, đôi môi mê người mê mang lẩm bẩm gì đó không rõ, không biết đang nói cái gì.

Hai tay vô thức mà ôm cổ hắn.

Cả người ngoan ngoãn, mèo nhỏ lúc này như một đứa bé nép vào lồng ngực hắn, mềm mại đáng yêu.

Xuyên qua ánh sáng lờ mờ của đèn đường phía trên, Thương Trì tầm mắt chuyên chú mà bình tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt đoan trang của Bạch San San, quét qua vầng trán bị mái tóc che đậy, chóp mũi nho nhỏ, cánh môi khép khép mở mở, cùng cái cằm yêu kiều.

Nửa giây sau, ánh mắt hắn dừng lại.

Tìm được nơi thích hợp để động thủ.

Bạch San San lúc này nửa mơ, nửa tỉnh nửa mê cũng không để ý đến một chút dị thường.

Cô lúc này cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu óc rối tung lên, cô muốn mở mắt ra để nhìn một chút, nhưng mí mắt lại trĩu nặng, nên chỉ có thể tiếp tục mơ màngmà nhắm mắt lẩm bẩm.
Không khí xung quanh cũng bị một loại hơi thở nam tính mát mẻ nào đó xâm chiếm, dệt một lớp lưới vô hình chung bao bọc lấy cô.

"Ưm.."Tay phải mềm mịa không chút sức lực mà nâng tới, xoa xoa đôi mắt.

Cô thực nhẹ nhàng mà nhíu mi.

Cái ôm ấm áp này dường như rất quen thuộc...!
Là ai?
Đầu óc choáng váng, cô đang ở đâu, đang làm cái gì vậy...?
Trong chớp mắt, khóe miệng có cái gì nhẹ nhàng dán lên, mềm mại, hơi ẩm, giống như môi người.

Nhiệt độ hơi lạnh,
"...."Bạch San San cố hết sức mà xốc lên mí mắt.

Miễn cưỡng mí mắt giống như bị hai tảng đá lớn đè xuống, lúc này cô dùng hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể mở ra khe hở giữa hai mí mắt.

Mấy mm thị giác hẹp hòi, khi đóng khi mở.

Cuối cùng, Bạch San San hoàn toàn lâm vào hôn mê, hình ảnh duy nhất in trong tâm trí cô là đôi mắt ngoan đạo, hơi nhắm nghiền của người đàn ông cùng hàng mi đen dày.

Mà lúc này, đột nhiên không kịp phòng ngừa đem một màn này thu vào trong mắt ba người Cố Thiên Dữ, đôi mắt thiếu điều rớt ra, đã hoàn toàn ngốc.

Cứ tưởng đêm nay được thấy trận chiến thế kỷ giữa hai vị đại ca, trăm lần không nghĩ tới, đoán trước được phong vân biến đổi thiên địa quay cuồng mà đánh nhau, nhưng không ngờ quốc vương cùng công chúa lại đánh nhau ở môi a.

Xét thấy hai người đều thuộc dạng nhan sắc cực đỉnh, cùng Thương lão đại sinh ra đã có sẵn khí chất quý tộc, hình ảnh này phải nói con mẹ nó thật hoàn mĩ.

Liền ở trong đầu nhóm tiểu lão đệ lăn qua lăn lại suy nghĩ như là "WTF, nụ hôn này là cái quỷ gì a?", "Nói đánh lộn đâu, nói một mình đánh nhau đâu? Ba ba, các ngươi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì a, sao một lời không hợp liền động thủ như vậy", "Gọi chúng tôi tới thật ra là để ăn cẩu lương thôi đúng không?", sau đó lại thấy hình ảnh như sau:
Thương lão đại đang hôn lão đại một mét sáu rời đi, rũ mắt mà tiếp tục yên tĩnh nhìn mèo con trong lòng hắn.

Mà lão đại một mét sau trong lòng hắn bất an cọ cọ, điều chỉnh tư thế, lại tiếp tục ngủ.

Thương lão đại ôm một mét sáu lão đại mặt không chút biểu tình, bước chân dài cất bước về phía trước.

Một trợ lí tinh anh mặt tươi cười, đôi mắt hồ ly chớp chớp, hơi nghiêng người, cung cung kính kính mà kéo cửa sau của chiếc Bently.


Thương lão đại khom lưng, ôm lão đại một mét sáu lên xe, động tác mềm mại mà đặt cô lên trên đùi.

Một bàn tay to ôm lấy vòng eo thon thả tinh tế của Bạch San San, một bàn tay khác đặt đầu của cô vững vàng mà dán ở trước ngực mình, mặt mày buông xuống, động tác thập phần ôn nhu.

"Chờ tới gần sáng, gọi điện cho Bạch Nham Sơn".

Thương Trì đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đang ngủ của Bạch San San, mặt không biểu tình, ngữ khí lạnh nhạt: "Nói cho ông ấy, Bạch San San tối qua ở đây với tôi."
Trợ lý Giang nghe vậy suy tư, nháy mắt hiểu rõ, đáp: "Vâng."
Tiếng động cơ xe vù vù vụt qua, chiếc Bentley màu đen đi mất, chẳng mấy chốc đã chìm vào màn đêm.
Ba cái não bị một luồng khí lạnh thấp nào đó chấn động mạnh đến mức hồi lâu không thể khôi phục lại được, cho tới bây giờ não của bọn họ vẫn bị kẹt trong trạng thái mơ màng:....
Một cơn gió đêm thổi qua.
Vài giây sau,
Ba người hậu tri hậu giác mà lấy lại tinh thần, tập thể kêu rên: "Trời ơi! Đại ca không thể đánh bại được hắn đâu, mau trở lại a a a a!!!"
Đầu bên này, Trần Túc nhìn theo Bentley rời đi, một lát nói: "Tiên sinh là muốn Bạch gia chủ động đem con gái của họ lên cho mình hay sao?"
"Đổi lại một chút có lẽ chính xác hơn." Giang Húc nói.

Trần Túc khó hiểu.

Giang Húc ý vị thâm trường mà cười, "Tiên sinh là muốn Bạch gia chủ động đem con gái của họ, gả cho mình."
Con người luôn dễ nảy sinh ham muốn hoang tưởng đối với những điều hoàn toàn trái ngược với bản thân.
Địa ngục khát cầu thiên đường.

Linh hồn thối rữa, khao khát được cứu rỗi.

Cũng giống như Thương Trì đối với Bạch San San, là một loại khát cầu.

==============================
Lúc nãy mình vừa phát hiện một vài web lấy truyện mình đang edit đăng trên trang của họ.

Đã thế còn không gắn được cái link wattpad mà ghi nguồn là sưu tầm, tự nhiên cảm thấy đau lòng a TT~TT.

Mọi người ở nhà hãy giữ gìn sức khỏe, cùng nhau đi qua đại dịch này nha..