Cảnh Xuân Chợt Tiết

Chương 5: Bạch Kế Châu




Bạch Kế Châu là con của Bạch Nham Sơn cùng người vợ trước, so với Bạch San San lớn hơn hai tuổi. Không giống như người "con gái rẻ tiền" Bạch San San lấp ló giữa chừng, hắn là đại thiếu gia của gia tộc họ Bạch. Hắn lớn lên trong một gia đình giàu có từ khi còn là một đứa trẻ, và thuộc hàng nổi tiếng của thành phố B. Hắn tốt nghiệp một trường Ivy League, có trí thông minh xuất chúng và thuộc hàng xuất sắc nhất.

Trong một thời gian dài khi Bạch San San lần đầu tiên đến nhà Bạch, Bạch Kế Châu đã có thái độ rất không tốt với cô. Hắn ghét "em gái" mà cha mình đã đem về này.

Không, chính xác hơn là nói rằng hắn ghét người phụ nữ mà Bạch Nham Sơn tái hôn, và Bạch San San đã can thiệp vào cuộc sống của người phụ nữ đó, tất nhiên, trở thành đối tượng bị ghét của hắn.

Một bà mẹ kế xấu tính muốn bay lên cành cây và trở thành phượng hoàng, và một người em kế trông dễ thương nhưng thực chất đạo đức giả và ghê tởm đến tận xương tủy. Đây là định nghĩa của Bạch Kế Châu về hai mẹ con khi anh gặp Dư Lị và Bạch San San lần đầu.

Sau khi Dư Lị kết hôn với Bạch gia, bà ấy bận rộn để cải thiện khả năng hòa nhập vào tầng lớp thượng lưu, cũng không có thời gian mà tiếp xúc với Bạch Kế Châu. Vì vậy, ngoài việc "không chịu gọi mẹ", Bạch Kế Châu không còn cách nào khác để trút nỗi bất mãn đối với người mẹ kế tồi tệ này.

Theo thời gian, hắn tập trung tất cả sự ghét bỏ của mình vào người em kế cũng trạc tuổi mình.

Dù cố tình làm hỏng chiếc ô của Bạch San San vào ngày mưa, việc cho hai thìa muối vào cháo yến của Bạch San San, thường xuyên đem bài tập của Bạch San San đã làm hôm trước mà giấu đi, v.v., đều là hoạt động thường ngày của Bạch Kế Châu. Hắn không cảm thấy hành động của mình không ngây thơ chút nào, cũng không cảm thấy hành động của mình không phù hợp với tính cách của vị thiếu gia có chỉ số IQ cao và nổi tiếng.

Ngược lại, Bạch Kế Châu cảm thấy rất thoải mái khi có thể thêm chướng ngại vật cho người em kế tồi tệ, anh cảm thấy mình quả thật là một thiên tài.

Trạng thái này tiếp tục cho đến tháng thứ sáu khi Bạch San San đến nhà họ Bạch.

Đó là thứ bảy. Bạch kế Châu, học sinh năm hai trung học đang ngủ trêи giường.

Để tăng tỷ lệ nhập học, nhà trường yêu cầu tất cả học sinh phải đến trường học bù vào thứ 7. Vì vậy, Bạch San San đã dậy sớm, xách chiếc cặp nhỏ và chạy nhanh xuống nhà ăn sáng.

Sau khi ăn và kiểm tra cặp sách, cô không ngạc nhiên khi thấy sách bài tập hóa học của mình bị thiếu.

Bạch Sơn Sơn im lặng hai giây, cô nhìn lên một căn phòng ngủ đóng chặt cửa mà không có biểu cảm gì, bước lên lầu.

Bạch Kế Châu bị đánh thức bởi một âm thanh đập, đập, đập, đập, đập, đập, đập, đập, như thể đã luyện tập qua, rất có tiết tấu.

Sau khi nhắm mắt lại vài giây, Bạch Kế Châu đã bị choáng ngợp, hung hăng ngồi dậy và vén chăn bông lên, giận dữ hỏi: "Làm gì vậy?"

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc gọn gàng, đứng ở mép giường, đôi mắt to tròn, nghiêm túc hỏi hắn: "Tôi hỏi mượn dì Chu đạo cụ mà dì ấy dùng để tham gia cuộc thi nhảy."

"......." Khuôn mặt của Bạch Kế Châu run rẩy.

Một lúc sau, hắn hít sâu một hơi thở ra, nghiến răng nghiến lợi, đẩy xuống sát khí trong lòng, lạnh giọng nói: "Sách bài tập của cô ở trêи lối đi trong vườn. Đi thẳng quẹo trái. Cô sẽ thấy hàng hoa đầu tiên, lọ hoa thứ ba từ bên trái qua. Không cần cám ơn. "

Bạch Thiển Sơn"........ "

Cảm ơn tám đời tổ tiên nhà anh.

Bạch Sơn Sơn ném cái chiêng sang một bên, ôn tồn nói:" Bạch Kế Châu, chúng ta nói chuyện đi "

Biểu hiện của Bạch Kế hâu lúc đó có thể được mô tả là "kinh ngạc". Kể từ khi bước vào cổng nhà trắng, cô em kế này luôn là một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn và vô hại. Cô ấy rất lễ phép và có cái miệng ngọt ngào. Lúc nào cô ấy cũng mỉm cười, và đôi khi có dấu vết kỳ lạ trong mắt cô ấy. Sự rụt rè sợ hãi trong môi trường. Gọi hắn là anh trai", từ trước đến nay đều ngoan ngoãn, chưa từng trực tiếp gọi tên.

Bạch Kế Châu ngơ ngác nhìn Bạch Sơn Sơn. Suy nghĩ trong lòng anh lúc đó là em kế đầy mưu mô, cuối cùng không thể không hiện nguyên hình. Thôi nào, hãy để sóng gió ập đến, để anh xem em kế xấu xa như thế nào.

Cô em kế độc ác này vẫn bình tĩnh quan sát, sau đó dửng dưng nói: "Tôi biết anh ghét tôi. Đối với anh, mẹ con tôi là kẻ đột nhập phá vỡ cuộc sống bình thường của anh, nên anh phải đề phòng và thậm chí là chán ghét vô cùng. Tôi có thể hiểu được. Nhưng điều tôi muốn nói là trong gia đình, nhất định tôi không phải là người phải gánh chịu áp lực, mẹ con tôi đối với anh là kẻ xâm nhập, ba của anh cùng với anh mà nói cũng là cùng một dạng, cho nên tôi cũng hận anh. "

Bạch Kế Châu: "......"

"Tôi đã muốn chịu đựng sóng gió, lùi một bước, chỉ muốn làm một đứa em ngoan hiền. " Cô em kế mặc đồng phục học sinh cột tóc đuôi ngựa nhéo lông mày dùng vẻ mặt của người 40 tuổi mà nói tiếp, "Nhưng Bạch Kế Châu, anh quá ngây thơ."

So với cô còn hơn mấy tuổi Bạch Kế Châu: "......"

"Lần này cùng lần trước đều không tính." Giây tiếp theo, em kế đem cái búa tùy tiện gõ vài cái, nói," Anh nếu không biết tốt xấu, lại tới trêu chọc tôi, tôi liền sẽ nói với ba anh, không tin liền thử xem."

Cho đến bây giờ, hơn mười năm sau, khi Bạch Kế Châu nhớ lại sự việc này, anh cảm thấy khó hiểu, mặc dù lúc đó mình chưa lớn lắm, nhưng cũng 16 tuổi rồi, lại bị một con nhỏ 14 tuổi dắt mũi?

Mất mặt.

Quả thực mất mặt.



Nhưng điều kỳ lạ là sau đó, Bạch Kế Châu đột nhiên cảm thấy người em kế độc ác này không có vẻ gì là khó chịu, sau đó, khi lớn lên và thân thiết với nhau theo thời gian, anh thậm chí còn dần quen với sự tồn tại của Bạch San San.

Trông cô mềm mại và ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng, nhưng trong xương cốt còn cứng hơn cả Iron Man.

Phòng khách vài giây yên tĩnh.

BạchSơn Sơn đứng tại chỗ cầm chén nước, không nói cũng không nhúc nhích. Khuôn mặt cô bị che khuất trong ánh sáng mờ ảo, Bạch Kế Châu không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.

Bạch Kế Châu nhướng mày, "Thiên tài đẹp trai cùng bàn, tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong giới doanh nhân nắm quyền, tàn nhẫn, dậm chân tại chỗ một cái cũng đủ sức khiến cả thành phố B đều rung động. Một người đàn ông như vậy lại không có chút ấn tượng đối với cô sao? Tôi nhớ rằng trí nhớ tồi tệ là dấu hiệu của lão hóa sớm. "

Bạch San San: "Nói những điều vô nghĩa phần lớn là dấu hiệu của xuất tinh sớm." (không phải mình chém đâu, thật là bà nữ chính nói đấy)

Bạch Kế Châu: ".........."

Bạch Kế Châu cảm thấy chính mình lại cùng Bạch San San nhiều lời thêm mấy câu, liền sẽ bị cái này nha đầu chết tiệt kia làm tức cho đến hộc máu bỏ mình. Vì thế hắn hít sâu, nói: "Tôi đã bắt đầu tiếp quản công việc ở công ty được mấy năm rồi.Mặc dù nhà họ Bạch của chúng ta và nhà họ Thương không cùng đẳng cấp và không giao dịch nhiều, nhưng tôi đã nghe nói đến phong cách của nhà họ Thương. Phàm là đồ mà Thương thị không chiếm được, bên kia sẽ còn tìm tới cô, chuẩn bị cho tốt đi. "Nói xong xoay người trở về phòng.

Phòng của Bạch Sơn Sơn ở kế phòng của Bạch Kế Châu, cô đi về phía trước một bước, xoay người đóng của phòng lại.

Một lát, cô cầm điện thoại gõ nhẹ vài từ, sau đó bấm vào nút gửi.

Bạch San San là tiểu siêu nhân: Cảm ơn anh trai.

Vài giây sau, Bạch Kế Châu trả lời: Không có gì.

Bạch San San là tiểu siêu nhân: [mỉm cười]

Bạch Kế Châu: Thương thị không dễ trêu chọc, cho dù thế nào thì cô vẫn là người của Bạch gia, đối đầu với bọn họ sẽ không tốt. Tôi khuyên cô nên đi tìm người bạn học cũ ăn mì đi.

Nhìn trêи màn hình di động, Bạch San San là tiểu siêu nhân: Anh chẳng lẽ không biết cách để sinh tồn của toàn nhân loại sao?

Bạch Kế Châu: Cách gì?

Bạch San San là tiểu siêu nhân: Trân trọng sinh mệnh, rời xa Thương Trì.

Ngày hôm sau đi làm, Bạch San San vừa mới tiến vào công ty đã bị Đồ Lam kêu qua, sau đó, một tin dữ từ trêи trời giáng xuống.

"Mình đã cùng trợ lí Giang nói chuyện, hắn nói sếp của hắn từ chối việc thay đổi người." Đồ Lam trong bộ vest chuyên nghiệp ngồi sau bàn làm việc, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp mà giỏi giang, "Cậu cũng biết sức ảnh hưởng của tập đoàn Thương thị, nếu chúng ta khăng khăng muốn đổi bác sĩ tâm lí, đắc tội vị đại nhân kia, sẽ cực kì bất lợi cho sự phát triển của KC.

"Từ chối thay đổi?" Bạch San San cả người đều không tốt, "Vì sao?"

Đồ Lam bình tĩnh trả lời: "Trợ lí Giang nói lại là sếp của hắn thấy cậu vô cùng chuyên nghiệp, vượt qua được thử thách của người ta, y thuật cũng rất cao siêu."

Bạch San San: "......."

Tổng thời gian ở chung với Thương Trì không quá 20 phút, hơn nữa toàn bộ quá trình cô cũng chưa tư vấn gì nhiều cho người ta, xin hỏi vị đại gia kia thấy cô chuyên nghiệp ở đâu?

Không lẽ đầu óc của cô bị kẹp nên nhớ lầm sao?

Ngay khi Bạch San San tự hỏi mình có bị mất trí nhớ gì không, Đỗ Lan tiếp tục nói: "Tuy lý do này hơi nực cười, nhưng vì danh tiếng và uy tín của công ty, cậu nên tiếp tục có trách nhiệm với danh sách này."

"......" Bạch San San cảm giác mình vừa bị đem bán.

Cuối cùng Bạch San San kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu, " để mình nghĩ đã". Sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi ngây ngốc vài phút, rồi lấy điện thoại ra, mở Wechat, nhắn cho Cố Thiên Dữ: Có thể cậu không tin, mình gặp lại Thương Trì.

Cố Thiên Dữ là bạn thời cấp 3 của Bạch San San, tính cách ngay thẳng, học chuyên ngành phát thanh tại trường đại học, hiện đang làm công việclồng tiếng cho phim và phim truyền hình trong một công ty truyền thông văn hóa, thỉnh thoảng tham gia vào các chương trình phát sóng trực tiếp trêи Internet, miễn cưỡng cũng gọi là nửa người trong giới giải trí.

Chỉ qua mười giây đồng hồ, phía bên kia trả lời.

Cố Thiên Dữ: Cái gì? Truyện này là như thế nào?



Bạch San San là tiểu siêu nhân: Hắn hiện tại là bệnh nhân của mình.

Cố Thiên Dữ: Mẹ ơi,cậu và hắn còn có thể gặp nhau bằng cách này? Chẳng lẽ là do duyên phận?

Không phải là duyên phận, mà là vận c** chó thì đúng hơn.

Bạch San San thở dài trong lòng, gõ: Hắn hình như không nhớ rõ mình, cũng không quan trọng. Quan trọng là mình phải làm sao bây giờ?

Cố Thiên Dữ:Còn làm sao nữa? Hắn là bệnh nhân của cậu, cậu xem bệnh xong rồi lấy tiền. Cũng đã bao nhiêu năm rồi, hắn chắc sẽ không chấp nhất chuyện gì với cậu đâu.

Bạch San San là tiểu siêu nhân: @#¥%......

Cố Thiên Dữ: Chẳng qua trong lòng có quỷ nên cậu mới cảm thấy không an tâm, cậu có sao?

Bạch San San là tiểu siêu nhân: Dĩ nhiên là không có.

Cố Thiên Dữ: Nếu người ta không nhớ rõ cậu thì cậu cứ làm như không biết, đơn giản như vậy thôi.

"....." Bạch San San suy nghĩ một hồi, không biểu cảm nhìn điện thoại, liếc mắt liền nhận ra. Mặc dù Cố Thiên Dữ thường ngày nói chuyện không đàng hoàng, nhưng câu này rất có lý. Cuộc sống giống như một vở kịch, phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất. Ai mà chẳng phải diễn một lần trong đời?

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bình tĩnh gửi cho Đồ Lam: Cậu nhắn cho mình thời gian và địa điểm đi.

Một lát sau, Đồ Lam trả lời: Đêm mai 8 giờ, tại biệt thự Thương.

Cái gì? Đến tận nhà phục vụ sao?

Hơn 7 giờ tối ngày hôm sau, sắc trời đã tối hẳn, Bạch San San đúng giờ xuất hiện ở Vân khu mới.

Vân khu mới tại thành phố B còn có biệt danh là "Quận Kim Cương"có giá đất cao, nằm ở trung tâm thành phố, phong cách kiến

trúc rõ ràng khác với các khu đô thị khác. Bạch San San nhìn xung quanh rồi bắt taxi. Hầu như tất cả những chiếc xe sang hàng đầu đều chạy trêи đường. Ban đầu cô rất thích xem triển lãm ô tô hạng sang, nhưng khi đến gần trang viên kinh doanh, cô mới phát hiện ra rằng những chiếc xe sang trọng đó cũng quá bình thường đi.

Cô thấy ở đó có một khu vườn xanh mơn mởn, một số người làm vườn Âu Mỹ đang cắt tỉa cây và hoa. Bao gồm một khu vực cực kỳ rộng, thành phố và thiên nhiên có một sự hòa quyện gần như hoàn hảo.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên tới, nhưng mỗi lần đến đều chấn động một hồi.

Bạch San San nhìn biệt thự kiểu trang viên này, liền cảm thấy ngôi nhà to lớn với xà ngang chạm trổ sơn trang trong đình Bạch thật sự là một cái túp lều tồi tàn so với ở đây.

Nói thẳng ra, cô thực sự tò mò về việc làm thế nào mà người ta lại có thể lấy một khu đất trống rộng lớn như vậy ở trung tâm thành phố B, nơi đất đai trù phú và xây dựng một trang viên tráng lệ như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Bạch San San đột nhiên cảm thấy miệng có chút khô khốc, liền mở một cây kẹo ʍút̼ đưa vào miệng. Giơ tay lên khi đang ăn, chuẩn bị bấm chuông cửa.

Đúng lúc này, phía sau có tiếng động cơ xe.

Bạch San San quay lại, nhìn thấy một chiếc xe đen tuyền đang từ cuối đại lộ tiến tới. Đã dừng lại khi đi ngang qua cô ấy.

Cửa sổ xe mở ra, lộ ra khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú, cười nói: "Bạch tiểu thư."

Bạch San San có điểm mờ mịt mà nhìn chằm chằm gương mặt này hai giây, nhận ra đối phương, vì lễ phép mà mỉm cười: "Chào trợ lý Giang."

"Cô là tới để trị liệu cho ông chủ đi, thật là trùng hợp", trợ lí Giang nói, "Cô lên xe đi."

Bạch San San lúc ấy nghĩ thầm: Hắc, vừa lúc cái sân lớn như vậy, đi bộ vào thì cô lại lười, có cái xe này ở đây thật là tiện lợi. Bạch San San cười cười, nhét cây kẹo vào miệng, vui vẻ mở cửa ghế sau của chiếc ô tô màu đen.

Không ngờ, vừa mở cửa, Bạch San San đã hóa đá ngay tại chỗ.

Có một người ngồi ở ghế sau. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen tuyền, lạnh lùng thẳng tắp khuôn mặt bên cạnh đẹp như tranh vẽ, ánh mắt rơi vào tờ New York Times trong tay, không chút cảm xúc.

Bạch San San: "......"

Sao lại cảm thấy nghẹt thở.

Anh Giang, anh đang nghiêm túc sao? Sếp của anh cũng đang ở trêи xe, sao anh không nói cho tôi biết, hay là anh có thù oán với tôi sao?