Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 7: Trấn áp




Căn phòng Lương tẩu tử an bài cho Trương Khởi, chỉ có một cái sập, xem ra không cần ở chung với người khác. Thấy ánh mắt Trương Khởi quét qua cái sập này, Lương tẩu tử cười nói: "A Khởi, ngươi tạm thời ở chỗ này. Nếu như thập nhị lang thấy ngươi, chắc chắn an bài căn phòng tốt hơn." Thập nhị lang, chính là cha ruột nàng.

Trương Khởi vội vàng lên tiếng: "Tẩu tử an bài, A Khởi cũng rất hài lòng."

Nàng dầu gì cũng là cốt nhục Trương gia, là một cô tử, ở tại chỗ của người làm, nào có thể thật hài lòng? Nàng có thể nói lời này, không phải một người tới từ nông thôn không có kiến thức gì, chính là một người thức thời.

Lương tẩu tử nhìn nàng, gật đầu một cái, nói: "Hài lòng là tốt rồi. Nếu như ngươi có gì cần, cứ tới nói cho Lương tẩu tử." Thấy Trương Khởi nói không có, nàng lại dặn dò đôi câu, liền xoay người rời đi.

Trương Khởi ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhìn trang trí trong phòng.

Nghỉ ngơi một hồi, nàng mới đi ra khỏi cửa phòng.

Cây chổi để ở trong phòng, Trương Khởi chỉ cần lấy ra quét dọn là được. Sân cũng không lớn, quét sạch nó không đến hai tiếng.

Trương Khởi cúi đầu quét dọn thì cách đó không xa, truyền đến tiếng nghị luận chỉ điểm ríu ra ríu rít, nghĩ nghĩ lại, còn kèm theo tiếng cười trộm.

Hiện tại, Trương Khởi còn chưa có nghĩ đến muốn đi làm quen người nào. Trí nhớ của nàng quá mơ hồ, những người xuất hiện chung quanh này, dù có hai người quen mặt, nàng cũng không nhớ nổi tên của các nàng, càng không nhớ nổi phẩm tính và cách họ đối xử mình. Cho nên, nàng bây giờ vẫn lặng yên làm việc, đi từng bước từng bước.

Quét sân xong, liền cầm lấy bữa ăn sáng trong phòng bếp để ăn. Trương Khởi lại nghỉ ngơi chốc lát, sau đó buổi chiều đến.

Buổi chiều, nhiệm vụ của nàng là học chữ.

Trong đại trạch Trương thị, có tất cả ba bốn học đường lớn nhỏ. Học đường ở chỗ Trương Khởi, trừ nàng, còn có bốn tiểu cô mặc quần áo mộc mạc. Những tiểu cô này chẳng những cỡ tuổi nàng, còn có ngũ quan không tệ. Từ trong giọng điệu có thể nghe ra, họ đều là thứ nữ không được coi trọng trong gia tộc, ở trong đại trạch Trương thị, đều có thân phận lúng túng giống như nàng.

Dạy các nàng biết chữ, là một nữ tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nữ tử này tuổi không nhỏ, nhưng vẫn còn để kiểu tóc của tiểu cô. Nàng là Ngự sử (nữ quan) từ trong cung ra, được thả ra cung tuổi đã quá lớn, cộng thêm mình có chút tư sản, có thể tay làm hàm nhai, liền không hề lập gia đình, mà là đảm nhiệm chức giáo tập trong các đại gia tộc.

Thấy Trương Khởi đi tới, bốn tiểu cô tử đồng thời quay đầu lại, đầu nhỏ ghé vào nhau, chỉ chỉ chõ chõ mà cười lên. Họ mặc dù xuất thân không tốt, nhưng so với con gái riêng như Trương Khởi, vẫn sáng rỡ nhiều lắm.

Trương Khởi khép mi buông mắt, lặng yên ngồi ở một góc, chờ giáo tập giảng bài.

"Nghe nói là từ nông thôn đến."

"Vừa nhìn liền biết dân đen."

"Mẫu thân nàng thật không biết xấu hổ!"

. . . . . .

Một câu cuối cùng lọt vào tai, mi tâm Trương Khởi nhảy một cái. Nàng quay đầu lại nhìn tiểu cô - Trương Sầm cao hơn nàng một cái đầu vừa nói câu đó.

Nàng dù sao không phải tiểu cô thật sự, ánh mắt trầm trầm này, chứa nhiều uy phong, Trương Sầm đột nhiên nhìn thấy, không khỏi run run.

Đảo mắt, nàng liền giống như bị nhục nhã vô cùng, vọt đứng lên, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi nhìn cái gì nhìn? Chẳng lẽ ta nói sai? Mẹ ngươi chính là tiện nhân!"

Trương Khởi giận dữ, đang muốn phát tác, lại nghe được phía trước truyền đến tiếng quát mắng không nhịn được của giáo tập, "Lăn tăn cái gì? Trương Khởi, Trương Sầm, các ngươi hãy viết chữ này mười lần!"

Trương Khởi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giáo tập khinh miệt liếc về phía mình.

Trương Khởi đứng lên, nàng biết, đây là trận chiến đầu sau khi mình vào phủ, nếu như mình biểu hiện mềm yếu, về sau sẽ vĩnh viễn không ngừng bị khi dễ. Nhưng, nếu như mình biểu hiện quá thô lỗ, lan truyền ra ngoài, cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm giáo tập, âm thanh trong trẻo hỏi: "Rõ ràng là Trương Sầm khinh mẫu thân ta, ta ngay cả đáp lời cũng chưa từng, sao Triệu giáo tập muốn xử phạt ta? Chẳng lẽ giáo tập học tập thơ lễ nhiều năm, lại cho rằng, hành động khinh thường mẹ người khác đáng sùng bái?"

Nàng khó khăn nói đến đây, mặt của Triệu giáo tập cũng trầm xuống. Nàng nhìn chằm chằm Trương Khởi cả giận nói: "Người nào sùng bái hả? Tiểu cô tử này thật nhiều chuyện! Viết chữ này một trăm lần cho ta!" Âm thanh nghiêm nghị cực kỳ.

Ba tiểu cô khác bị nàng quát một tiếng như vậy, sắc mặt liền tái đi, co rúm lại ngồi ở trên giường không dám động.

Chỉ là Trương Khởi không phải tiểu cô tầm thường.

Nghe vậy, nàng giận quá hóa cười, nhấc chéo quần, liền bước nhanh ra ngoài.

Triệu giáo tập ngẩn ra, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi dám đi? Ra khỏi cái cửa này, ngươi cũng đừng muốn học chữ nữa!"

Trương Khởi quay đầu lại.

Nàng thấy được vẻ hài lòng trên mặt Triệu giáo tập. Cũng thế, biết chữ là đặc quyền của người thượng đẳng, có thể học chữ đó là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào? Nàng ta dạy dỗ ở đây nhiều năm, nếu nói gì với phía trên, thật là có có thể cắt đứt đường biết chữ của mình.

Trương Khởi dừng bước. Giờ phút này, nàng đứng ở cửa, bên ngoài cửa, là một con đường mòn.

Trương Khởi nhìn sang đường nhỏ phía ngoài, cùng với mấy người thỉnh thoảng qua lại trên đường, liền quay đầu lại nhìn về phía Triệu giáo tập, bình tĩnh nói: "Giáo tập sai lầm rồi, A Khởi đi tới nơi này, không phải muốn rời khỏi học đường." Khi Triệu giáo tập ngẩng đầu cười lạnh, Trương Khởi an tĩnh thanh thúy nói: "Tới nơi có nhiều người, A Khởi chỉ là muốn nhờ đoàn người phân xử thử, cũng muốn làm cho cả tộc Trương thị phân xử thử: giáo tập dạy dỗ, đó là chỉ dạy người ta biết mấy chữ, hay là muốn dạy cả chữ "Hiếu" và "Lễ"? Nếu như một giáo tập khích lệ đệ tử của nàng mắng cha mẹ người khác, loại hành vi này, có nên hay không?"

Lắng lắng nghe nghe, sắc mặt Triệu giáo tập trắng nhợt! Lòng bàn tay không khỏi toát ra mồ hôi!

Nàng cũng là một người từng trải việc đời, tất nhiên biết, dù là thời đại lấy phóng đãng tùy tính làm xinh đẹp như Lưỡng Tấn, cũng xem trọng chữ hiếu. Huống chi thời đại này!

Lời tiểu cô tử này nói, không truyền ra ngoài cũng được, một khi truyền đi, không nói nàng không gánh nổi chức vị giáo tập, chính là thanh danh của nàng, cũng sẽ ngã đầy đất!

Nghiêm mặt nhìn Trương Khởi, bắp thịt trên gương mặt của Triệu giáo tập liên tiếp nhúc nhích. Miễn cưỡng cười cười, nàng nhẹ nhàng nói với Trương Khởi: "Tiểu cô tử nói quá lời, khinh thường cha mẹ người khác là lỗi lớn, bổn giáo tập làm sao có thể đồng ý loại hành vi này?"

Nói tới chỗ này, nàng chuyển sang Trương Sầm, sắc mặt xanh lên, lạnh lùng quát: "Hồ đồ! Một tiểu cô tử đàng hoàng sao miệng lại không biết kiềm chế như lưu manh? Đi! Đứng bên ngoài một canh giờ! Rồi sao chém quyển "Hiếu Kinh" này một lần, năm ngày sau giao cho ta!"

Sau khi mắng Trương Sầm chảy nước mắt, Triệu giáo tập xoay đầu lại, lấy lòng nhìn Trương Khởi, cười nói: "A Khởi, muốn học chữ, trở về sập thôi."

Trương Khởi thấy được liền thu, nàng gật đầu nói: "Là ta sai lầm rồi, Triệu giáo tập vốn không phải loại người như vậy. Thật may là lúc nãy ta chưa từng lớn tiếng, không làm kinh động người khác." Đây cũng là nhắc nhở Triệu giáo tập, muốn nàng ta ém miệng ba tiểu cô khác.

Lúc nãy Triệu giáo tập còn vừa tức giận vừa cảnh giác Trương Khởi, giờ phút này, lại hơi cảm kích. Nàng nhìn chòng chọc Trương Khởi một cái, kinh hãi thầm nghĩ: nghe nói con bé này vốn từ nông thôn đến, mới học chữ một tháng. Nhưng bằng thủ đoạn hiện tại nó dùng, nương nương trong cung cũng chẳng qua như thế. Thật đúng là không thể xem thường .